Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 824: Trêu anh thôi!



Đổng Bồ Đề không phải là một thương nhân chuyên nghiệp. Bởi phòng tập yoga của khai trương xong, cô liền rời khỏi Trung Quốc, hầu như chẳng tham dự quản lý kinh doanh gì cả.

Nhưng cô là một thương nhân thông minh. Cô biết đó không phải thứ mình am hiểu cho nên liền giao phòng tập yoga cho nhân viên quản lý chuyên nghiệp.

Đổng Bồ Đề quen biết rất rộng, hơn nữa lại có Long Thụ Bồ Tát nữa, phòng tập yoga của cô ở Minh Châu vừa khai trương, thẻ thành viên đã bị mua sạch. Mấy tháng này bọn họ còn mở các chi nhánh tại Yến Kinh, Tô Hàng và Dương Thành.

Hiện giờ bọn họ đã khuếch trương thành tới bảy phòng tập yoga.

Với mức độ làm ăn như bọn họ hiện nay thì thật ra hoàn toàn không cần ngôi sao lớn quảng cáo cho.

Lại nói, có tồn tại cấp truyền thuyết như Long Thụ Bồ Tát, bọn họ chỉ cần treo ảnh bà già này tại chi nhánh là được, cần gì dùng tới nhóm Hồ Điệp?

Chuyện khác thường tất nhiên có ý khác!

Đường Trọng biết, người phụ nữ Đổng Bồ Đề này nhất định có yêu cầu gì khác rồi.

Điều này khiến Đường Trọng vô cùng đau đầu. Nếu là người phụ nữ khác thì dù là mỹ nữ hắn cũng đã... Thò tay sờ rồi. Nhưng người phụ nữ này là Đổng Bồ Đề. Hắn không thể mắng, không thể đánh, sờ cũng không được.

Thế thì làm thế nào mới tốt?

- Mấy hợp đồng khác thì được, còn phòng tập yoga này thì từ chối đi.

Đường Trọng nói.

Không thể trêu vào thì tránh đi cho xong. Hắn chỉ có thể lựa chọn tránh giao tiếp với Đổng Bồ Đề cho xong.

Bạch Tố và Tôn Văn Lâm liếc nhau, lắc đầu nói:

- Không từ chối được đâu.

- Vì sao lại không từ chối được chứ?

Đường Trọng tức giận nói.

- Khương tiểu thư gọi điện tới.

Bạch Tố nói.

- Khương tiểu thư nào... Khương Khả Khanh sao?

- Đúng vậy.

Bạch Tố nói.

Khương Khả Khanh là bà chủ cũ của công ty giải trí Hoa Thanh. Công ty giải trí Hoa Thanh này từ đầu là do Khương Khả Khanh hợp tác đầu tư lập lên. Sau đó Khương Khả Nhân và Khương Như Long đấu tranh kịch liệt, vì tránh một số phiền toái không cần thiết cho nên Khương Khả Khanh mới chuyển quyền sở hữu công ty này cho Đường Trọng.

Tuy rằng Khương Khả Khanh không phải là bà chủ của công ty giải trí Hoa Thanh nữa nhưng cô đứng phía sau khống chế nhiều năm, dù là Tôn Văn Lâm hay Bạch Tố cũng không dám đi ngược lại ý của cô.

- Tôi đi gọi điện cho cô ấy.

Đường Trọng đẩy ghế đứng dậy.

Trương Hách Bản rất khinh thường hành vi của hắn, nói:

- Đã biết là không phản kháng được nhưng vẫn còn sĩ diện hão.

Đường Trọng đang mở cửa liền lảo đảo, nghĩ lần sau tốt nhất là đừng để Trương Hách Bản rơi vào tay mình, bằng không mình sẽ dùng tới chân.

Đường Trọng vẫn gọi điện cho Khương Khả Khanh, vừa mới có hai tiếng chuông thì điện thoại đã có người bắt máy. Tiếng nói quyến rũ của Khương Khả Khanh truyền tới:

- Cậu muốn tôi giúp cậu nói chuyện với Đổng Bồ Đề à?

- Sao cô lại dây vào thế?

Đường Trọng cười khổ nói.

- Tôi nợ cô ta một mối ân tình.

Khương Khả Khanh nói:

- Nói sau đi. Hiện giờ hai nhà Khương, Đổng hợp tác toàn diện, tôi đứng ra giúp cô ta một việc nhỏ hẳn là được chứ. Cậu cũng đừng có quá nhỏ nhen. Cứ đồng ý đi. Chỉ chụp vài tấm ảnh mà thôi, cũng không có chuyện gì to tát.

- Nhưng...

- Cô ta muốn bắt nạt cậu, cậu để cô ta bắt nạt là được. Một người đàn ông có được ưu thích hay không thì phải xem phụ nữ có muốn bắt nạt hắn hay không. Nếu tất cả phụ nữ đều không quan tâm tới cậu thì không phải là cậu thành bánh bao thiu sao?

- Có ý gì đây?

- Chó cứ sủa, người cứ đi.

Khương Khả Khanh không kiên nhẫn nói:

- Từ khi cậu rời khỏi tôi, chỉ số thông minh giảm xuống ác thế. Mau tìm chỗ mà bổ sung đi. Tốt rồi, tôi còn có việc. Không nhớ tôi thì đừng có gọi cho tôi. Khi nào tôi muốn bắt nạt cậu thì sẽ gọi điện thoại cho cậu.

Cạch.

Cầm di động dã bị tắt máy, Đường Trọng cũng không thể không thừa nhận, miệng Trương Hách Bản tuy độc nhưng đôi khi nói chuyện cũng rất có đạo lý.

Hắn phản kháng không nổi!

... Đường Trọng nói chúng ta không phải người tùy tiện giờ đang đè lên người Bạch Tố làm chuyện tùy tiện. Thân thể Bạch Tố nằm ngả ra ghế sô pha, chiếc váy màu bạc đã bị kéo lên trên hông. Chiếc quần lót bằng lụa màu đen đã bị kéo xuống dưới đầu gối.

Ánh mắt Bạch Tố say mê, thở hổn hển, vẫn không quên dùng giọng nói quyến rũ tới tận xương kia dặn dò Đường Trọng:

- Nhẹ một chút, nhẹ một chút, đừng có làm hỏng quần áo...

- Không đâu.

Đường Trọng an ủi:

- Không hỏng quần áo đâu.

- Em có... Kêu to quá không?

- Không đâu. Anh cũng không nghe thấy thì người bên ngoài...

- Cạch...

Cửa phòng làm việc bị mở ra. Trương Hách Bản mặt dại ra đứng trước cửa phòng.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra lại quá nhanh. Đường Trọng chính là đại vô lại.

Chuyện hắn phải làm chính là húc mạnh một cái, sau đó dùng thân thể mình che hết người Bạch Tố.

- Đừng có dấu. Tôi biết phía dưới anh có người.

Trương Hách Bản hết kinh ngạc liền khôi phục tính tình của cô, châm chọc.

Lúc nói chuyện, cô còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

Đương nhiên cô cũng nhốt mình lại bên trong.

- Ai muốn giấu người chứ?

Đường Trọng thật sự dở khóc dở cười. Hắn muốn giấu là chỗ thân thể hai người tiếp xúc chứ không phải là muốn che cho người ta không nhìn ra Bạch Tố ở phía sau hắn.

Hắn ngu như vậy sao?

- Trương Hách Bản, cô vào đây làm gì? Mau đi ra đi.

Đường Trọng uy hiếp.

- Tôi và Bạch Tố có chuyện quan trọng cần nói.

- Các ngươi muốn nói chuyện gì thế? Tôi nghe với.

Trương Hách Bản liền vờ như ngây thơ vô cùng.

- Đúng rồi, nhất định là chuyện về album mới phải không? Tôi cũng rất hứng thú nhé.

-...

Bạch Tố biết Trương Hách Bản và Đường Trọng không ổn. Hai người bọn họ giống như là hai cục nam châm cùng cực vĩnh cửu, lúc nào cũng ở trạng thái bài xích nhau.

Cô ngượng ngùng ló đầu ra phía dưới thân thể Đường Trọng, giọng nói mang theo tiếng nức nở:

- Bản Bản, sao cháu lại vào được đây?

- Cháu đẩy cửa là vào được mà.

Trương Hách Bản cố ý giả ngu.

- Ha ha, hai người quên khóa cửa.

-...

Đây là văn phòng, bọn họ có thể khóa cửa sao?

Nếu có người tới tìm bình thường, lại phát hiện ra Bạch Tố khóa cửa bên trong, không phải là sẽ rất dễ khiến người ta hiểu sai sao?

Nói chung ở công ty giải trí Hoa Thanh này, dù là ai muốn vào văn phòng của Bạch Tố thì cũng đều phải gõ cửa trước, được cô cho phép thì mới vào. Dù là Tôn Văn Lâm cũng không phải là ngoại lệ.

Đương nhiên lễ phép bình thường cũng cần bọn họ phải làm vậy.

Nhưng Trương Hách Bản hiển nhiên không phải là một người biết lễ phép mà.

- Tôi nói tại sao cháu lại trở về đây?

Bạch Tố nói.

Sau khi cuộc họp chấm dứt, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản có việc phải đi trước. Đường Trọng và Tôn Văn Lâm nói chuyện trong chốc lát, sau đó mới vào văn phòng của Bạch Tố.

Ai cũng không ngờ nổi là Trương Hách Bản lại đâm bọn họ một đòn hồi mã thương.

- Cháu đột nhiên nhớ ra là cháu còn có vấn đề chưa hỏi dì Bạch cho nên cháu trở lại thôi.

Trương Hách Bản ngồi xổm xuống, giống như muốn tìm vị trí cụ thể của Bạch Tố:

- Dì Bạch, dì ở đâu?

...

Đường Trọng nhìn Trương Hách Bản lấy lòng, nói:

- Bản Bản, cô xoay người lại để tôi mặc quần áo có được không?

- Không phải anh vẫn mặc quần áo sao?

- Tôi nói là quần.

- Ồ, ban ngày ban mặt, anh cởi quần ra làm gì thế?

- Có thể là... Tôi rỗi rãi quá, muốn đếm xem có bao nhiêu sợi lông thôi.

- Ồ, chắc là anh nhiều lông lắm. Dì Bạch cũng đếm giúp anh đúng không?

- Trương Hách Bản.

Đường Trọng nghiến răng nghiến lời nhìn chằm chằm vào cô.

- Cô có quay hay không đây?

Mềm không được thì phải cứng. Cứng mà không được thì... Lại phải mềm thôi.

- Chờ đã.

Trương Hách Bản lấy di động trong túi quần ra.

- Hai người cứ giữ tư thế này đừng cử động, tôi sẽ chụp cho hai người một cái ảnh. Thật kinh điển nha, bình thường không thấy được đâu.

- Đừng, Bản Bản.

Bạch Tố thét lên chói tai.

- Trương Hách Bản.

Đường Trọng có xúc động muốn bóp chết con nhóc này.

- Rốt cục cô muốn làm gì hả?

- Chụp ảnh mà.

- Cô có điều kiện gì?

- Hì hì, tôi đã nói rồi mà. Đường Trọng là thành viên có chỉ số thông minh cao thứ ba bên trong nhóm Hồ Điệp.

Trương Hách Bản vui vẻ ca ngợi.

Đường Trọng thật sự muốn ngất. Nhóm Hồ Điệp chỉ có ba thành viên. Chỉ số thông minh cao thứ ba... Thế không phải là đứng đầu từ dưới lên à?

- Nói điều kiện của cô ra đi.

- Xin lỗi tôi đi.

Trương Hách Bản nói.

- Xin lỗi cái gì?

- Không biết. Dù sao thì anh cũng phải xin lỗi tôi.

- Nhưng dù sao cô cũng phải cho tôi một cái lý do chứ.

Đường Trọng muốn phát điên lên rồi.

- Anh nói tôi người béo, ngực lớn, ngốc nghếch. Anh nói tôi già về sau sẽ mập mạp giống tên béo người Thái kia. Anh nói tôi khiêu vũ giống như vịt đi lạch bạch, nói tôi diễn xuất rất giả tạo. Anh nói tôi ăn cơm quá nhiều, ăn trứng không lòng đỏ là lãng phí. Anh còn lừa tôi là anh sắp cưới vợ...

Trương Hách Bản nói một hơi ra một đống lý do cần Đường Trọng xin lỗi. Xem ra oán hận của cô với Đường Trọng đã chất chứa trong lòng rất lâu rồi.

- Tôi không nói sai.

Đường Trọng phản kích yếu ớt.

- Anh còn dám nói.

Trương Hách Bản thở hổn hển, cầm di động muốn chụp ảnh Đường Trọng.

- Xin lỗi, xin lỗi, rất xin lỗi.

Đường Trọng xin lỗi liên tục:

- Tôi rất xin lỗi cô. Tôi la tiểu nhân, là cầm thú, không bằng cầm thú... Như vậy được chưa?

- Hứa hẹn.

Trương Hách Bản nói:

- Hứa hẹn sao?

Đường Trọng lại choáng váng. Trong óc con nhóc này nghĩ cái quái gì vậy?

- Chính là lời hứa mà đàn ông khi theo đuổi phụ nữ hay hứa đấy.

Trương Hách Bản nhắc nhở:

- Nếu anh làm tôi vui vẻ thì tôi có thể cho anh yên tâm được.

Cô quơ quơ điện thoại trong tay, nói:

- Anh có thấy tôi có cái gì đây không? Có muốn lên face không?

-...

Tách.

Đường Trọng lại bị Trương Hách Bản chụp một tấm ảnh.

- Tôi thề, tôi thề nhất định về sau sẽ không nói Trương Hách Bản béo, không nói Trương Hách Bản xấu, không nói Trương Hách Bản diễn xuất không tốt, không nói Trương Hách Bản ăn trứng không ăn lòng đỏ là lãng phí, không nói Trương Hách Bản khiêu vũ giống như vịt nữa...

- Còn chưa đủ.

Trương Hách Bản vẫn chưa hài lòng với biểu hiện của Đường Trọng.

- Trương Hách Bản muốn ăn gì thì tôi sẽ mua ngay lập tức. Trương Hách Bản muốn gì tôi sẽ tìm về ngay lập tức. Trương Hách Bản muốn nghe gì, muốn tôi làm gì là tôi làm ngay. Dù là làm trâu làm ngựa cũng vậy...

- Được rồi được rồi.

Trương Hách Bản không kiên nhẫn xua tay nói:

- Nói thành khẩn như vậy cũng chẳng khiến tôi tin anh một chút nào. Mặc quần vào đi.

-...

Đường Trọng thật sự khóc không ra nước mắt. Cô đã không tin tôi thì còn muốn tôi hứa hẹn làm gì.

Trương Hách Bản nhìn ánh mắt u oán của Đường Trọng, cười lạnh nói:

- Trêu anh thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.