Dùng một câu nói cổ xưa của Trung Quốc để hình dung Trương Hách Bản thì đó là: Chó không để ý tới bánh bao.
Tính cách Trương Hách Bản tùy tiện, điên điên khùng khùng, nói chuyện sắc bén tàn nhẫn, làm cho người ta sống không bằng chết, thích đùa tai quái, hơn nữa bởi tuổi còn nhỏ, không chế giới hạn không tốt nên mỗi lần đều khiến người khác oán trách, hận không thể để sét đánh cô.
Trương Hách Bản và A Ken là oan gia sinh tử. Hai người vừa thấy mặt liền cãi nhau không ngừng. Quan hệ giữa Trương Hách Bản với Đường Trọng cũng không hòa thuận, đấu võ mồm như cơm bữa. Tuy rằng còn chưa thấy nhưng Đường Trọng cũng biết là quan hệ của Trương Hách Bản và Đường Tâm cũng không tốt.
Cô thích Lâm Hồi Âm nhất, bởi Lâm Hồi Âm ít nói chuyện. Dù là cô có nói gì thì đối phương vẫn dùng trầm mặc để chống đỡ.
Trầm mặc đại biểu không tôn trọng, nhưng nếu đổi một cách nghĩ khác, trầm mặc không phải cũng đại biểu cho cam chịu sao?
Đối với Trương Hách Bản mà nói, như thế cũng là một fan đáng tin cậy. Thế là cô cũng vui mừng vô cùng rồi.
Mà nuông chiều cô nhất là Bạch Tố. Bạch Tố hiểu tính cách cô, chăm sóc cô như con gái nhà mình vậy.
Xe của Trương Hách Bản đỗ dưới lầu, là một chiếc xe thể thao màu đen. Con gái giống cô thường thích đi xe thể thao màu sắc chói mắt mới đúng, không biết tại sao cô lại đi chọn chiếc xe này.
- Ngại cho thân phận ngôi sao lớn của cô sao?
Đường Trọng nghĩ, còn lâu cô ta mới để ý tới chuyện này.
Sau khi lên xe, Trương Hách Bản lại trở nên trầm mặc.
Sắc mặt cô bình tĩnh, biểu hiện nghiêm túc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Trương Hách Bản khóc lóc om sòm khiến người ta khó lòng phòng bị. Nhưng Trương Hách Bản im lặng như vậy lại khiến nội tâm người ta bàng hoàng.
Cô gái này rốt cục muốn làm gì đây?
- Lái xe đi.
Trương Hách Bản nói.
Trương Hách Bản cũng không cần tự mình lái xe. Công ty bố trí tài xế riêng cho cô. Đối với những ngôi sao cấp bậc như bọn họ thì chuyện sắp xếp tài xế và trợ lý riêng là chuyện rất bình thường. Rất nhiều nghệ sĩ lớn còn có năm sáu người chuyên môn đi theo cơ.
Tài xế hiển nhiên đã biết địa chỉ Trương Hách Bản muốn tới, lập tức khởi động xe.
- Đi đâu?
Đường Trọng hỏi.
- Câu lạc bộ Tây Lâm.
Trương Hách Bản nói.
Tây Lâm sao?
Cái tên này cũng không quá xa lạ với Đường Trọng. Lần trước anh trai Tiền Quân của Hoa Minh cũng mời bọn họ ăn cơm ở câu lạc bộ Tây Lâm đó sao?
Đường Trọng còn nhớ rất rõ ràng, ông chủ thần bí của câu lạc bộ Tây Lâm kia còn tặng mình một tấm thẻ VIP giá mấy trăm ngàn tệ mà.
- Sao lại tới đó?
Đường Trọng cười, muốn khuấy động không khí trong xe một chút.
Trước kia khi cả đám người ngồi với nhau, đại đa số là mọi người không nói lời nào, cứ nghe Trương Hách Bản láo nháo là được, cũng cảm thấy ầm ĩ ồn ào. Nhưng tại thời điểm không có mặt cô thì lại phát hiện ra yên ắng quá cũng không quen.
- Họp lớp.
Trương Hách Bản hơi không yên lòng nói.
Nghi vấn trong lòng Đường Trọng liền sáng tỏ. Thảo nào Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm đã rời công ty rồi lại trở lại văn phòng, hơn nữa còn tự tiện mở cửa, phá vỡ chuyện hay của hắn và Bạch Tố. Hóa ra là cô ta muốn lôi mình đi tham gia họp lớp.
Đây là chuyện hắn đã hứa rồi, khó có thể từ chối.
- Không phải đã họp lâu rồi sao?
Đường Trọng hỏi.
Mấy tháng trước, Trương Hách Bản nói là muốn đi với hắn đi họp lớp. Thời điểm đó Đường Trọng lại đang bận, thế nên chuyện họp lớp cũng quên béng luôn.
Đường Trọng biết chuyện họp lớp của bọn họ cũng không có khả năng bởi mình vắng mặt mà dời lại mấy tháng sau.
- Lần trước không đi.
Trương Hách Bản không có tâm tình nói chuyện, thái độ trả lời Đường Trọng cho có lệ.
Đường Trọng thầm suy nghĩ, cũng không chủ động mở miệng nói chuyện nữa.
Giống như lần trước, xe bị chặn tại cổng câu lạc bộ Tây Lâm.
Đường Trọng cũng không lấy tấm thẻ VIP trong ví ra, để mặc Trương Hách Bản lấy thẻ hội viên của cô ra.
Bảo vệ quẹt thẻ, lập tức cung kính mời vào.
Ở cửa câu lạc bộ, Đường Trọng và Trương Hách Bản xuống xe, tài xế cũng lái xe vào bãi đỗ.
Quản lý Lí Minh Nhã lần trước chiêu đãi Đường Trọng không có mặt mà đón khách là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi khác.
Trương Hách Bản báo số phòng, tiếp tân liền lập tức dẫn đường.
Một đường im lặng, mọi người đều không có hứng thú nói chuyện.
Đến trước cửa phòng Thái Sơn, Trương Hách Bản nói với tiếp tân:
- Cô đi trước đi.
- Vâng, có gì cần thì xin cứ gọi.
Cô tiếp tân khách sáo nói.
Đợi tiếp tân đi xa, trên mặt Trương Hách Bản mới hiện lên vẻ tươi cười mà Đường Trọng cảm thấy quen thuộc.
Cho tới giờ, Đường Trọng đều nghĩ đây là bộ mặt chân thật của Trương Hách Bản. Hiện giờ hắn mới biết, hóa ra cô cũng là cao thủ ngụy trang cảm xúc.
Đây cũng là một tầng da, ngăn cách Trương Hách Bản chân thật với thế giới.
Trương Hách Bản đưa tay kéo tay Đường Trọng, nói:
- Cười đi.
Vì thế mặt Đường Trọng cũng hơi tươi lên.
- Đúng, đúng là như vậy.
Trương Hách Bản cũng rất vừa lòng với khả năng thay đổi sắc mặt của Đường Trọng.
- Hai người chúng ta đúng là một đôi tiện nhân dối trá mà.
-...
Đường Trọng mới lần đầu nghe người ta khen mình như vậy, thật là độc đáo, mới lạ mà.
- Mở cửa.
Trương Hách Bản nói.
- Cạch.
Đường Trọng đưa tay mở cửa phòng Thái Sơn, thấy tiếng nói chuyện ồn ào truyền từ trong phòng ra.
Trong phòng có mười mấy người ngồi. Hiện giờ ánh mắt của mười mấy người đều tụ trên người Trương Hách Bản và Đường Trọng cả.
- Trương Hách Bản, cậu lại béo lên rồi.
Một cô gái kinh ngạc hô lên giống như phát hiện ra châu Mỹ vậy.
- Cậu cũng béo ra. Chẳng qua tôi béo ngực, còn cậu thì béo bụng. Hai người chúng ta đúng là khác nhau.
Trương Hách Bản phản kích không khách sáo.
- Trương Hách Bản, miệng cậu vẫn độc như vậy. Không hổ là trái ớt hiểm của lớp chúng ta.
Một gã trai ăn mặc sành điệu trào phúng.
- Cậu vẫn thích đánh phấn trên mặt, không hổ là gã gay nổi tiếng của lớp.
- Ồ, đây là Đường Trọng sao? Hách Bản hiện giờ lại chơi bời cả ngôi sao à?
- Thế chẳng phải vẫn còn tốt hơn cậu bị ngôi sao chơi bời một chút à? Thế nào, thằng ranh kia đã phun số tiền hắn lừa cậu ra chưa?
Tiếng nói ồn ào, thoạt nhìn thì nhiệt liệt nhưng mỗi câu đều dấu sát khí.
Những người này đều mặc quần áo không tầm thường, hơn nữa cũng không bởi thân phận ngôi sao lớn của Trương Hách Bản và Đường Trọng mà coi trọng chút nào. Ngược lại, khóe mắt bọn họ đều nghếch lên trời, có vẻ đứng từ trên cao nhìn xuống.
Có thể tổ chức họp lớp của câu lạc bộ Tây Lâm này, chắc bạn học của Trương Hách Bản cũng không phải hạng người đơn giản rồi?
Đường Trọng thật sự tò mò, rốt cục Trương Hách Bản học ở nơi nào, sao lại có nhiều bạn học quái thế này.
Một cậu trai trẻ tuổi đeo kính đen đi tới, cười nói:
- Trương Hách Bản, lần trước họp lớp cậu đã đồng ý tới, sau đó lại cho bọn mình leo cây. Lần này cậu phải tự phạt ba chén chứ nhỉ?
- Được.
Trương Hách Bản cười hì hì đồng ý, có vẻ rất vui mừng:
- Để Đường Trọng uống giúp tôi được không?
Cậu trai đeo kính nhìn về phía Đường Trọng, chủ động đưa tay cho hắn, nói:
- Tôi họ Kim, Kim Duyên. Cái họ này quá tục khí, khiến người ta cứ nghĩ tới tiền. Nếu anh không ngại thì gọi tôi là A Duyên đi. Tôi và Trương Hách Bản đều là bạn học tiểu học và trung học. Số năm chúng tôi ngồi cùng bàn có khi còn nhiều hơn số năm hai người biết nhau đấy.... Bạn của Trương Hách Bản cũng là bạn của tôi. Tôi là người rất thích kết bạn.
- Cảm ơn.
Đường Trọng bắt tay hắn, sau đó bị Trương Hách Bản kéo ngồi xuống.
Dù bọn họ có thích hay không thì Trương Hách Bản cũng đã đến, lập tức biến thành trung tâm của nhóm người này. Tất cả mọi người đều xúm lại giữa chỗ cô và Đường Trọng ngồi.
Chẳng qua đám bạn học của Trương Hách Bản chắc hiểu lầm quan hệ của cô và Đường Trọng, đều lộ rõ vẻ mặt " các người có gian tình".
- Vừa rồi đang nói chuyện gì vậy? Tại sáo lại náo nhiệt thế?
Trương Hách Bản cười hỏi.
- Chúng ta đang nghe Kim đại thiếu gia kể chuyện đấy.
Một tên tóc húi cua nhìn Kim Duyên lấy lòng, nói:
- Bạn học cũ Kim Duyên của chúng ta được tiếp xúc với nhân vật tầng cao. Vừa rồi Kim Duyên đang kể chuyện tình nhân bến Thượng Hải, còn ba công tử Minh Châu. chuyện xưa thật phấn khích. Khi nào chúng ta có thể uống chén rượu tâm sự với những người như vậy nhỉ.
Kim Duyên khiêm tốn xua tay nói:
- Tôi chỉ mới uống rượu vài lần với Cơ đại thiếu gia mà thôi. Cũng bởi là hai nhà chúng tôi bàn chuyện làm ăn, cha tôi và cha hắn có quan hệ không tồi nên chúng tôi mới quen biết. Ba công tử của Minh Châu đều là người thích giao thiệp. Nếu chơi với bọn họ, bọn họ sẽ coi anh như anh em trong nhà. Nhưng tôi cũng không chơi nổi với bọn họ, chỉ có đi với các bạn học cũ thôi. Tối nay tôi cũng muốn uống với mọi người vài chén.
- Kim đại thiếu gia, cậu nói thế quá khách sáo rồi. Hơn nữa cậu cũng là công tử thứ tư của Minh Châu còn gì.
- Đúng thế. Bọn mình cũng đang ngồi với công tử Minh Châu rồi, rất vẻ vang đấy.
- Năm nay mọi người đều thích khiêm tốn. Kim thiếu gia, bọn mình hiểu mà.
Kim Duyên rụt rè xua tay, nói:
- Chúng ta đóng cửa lại hãy nói đi. Đường Trọng ngồi ở đây rồi, đừng để người ngoài chê cười.
Chỉ một câu này đã bài xích Đường Trọng ra ngoài rồi.
Đường Trọng cười cười, cũng không để ý.
Tuy Đường Trọng chưa tham gia họp lớp bao giờ nhưng hắn cũng biết là bạn học sẽ có thể xảy ra vài chuyện cũ.
Hiện tại họp lớp đã biến chất hết rồi, thiếu đi hồi ức dịu dàng thắm thiết ngày xưa, lại có hơi tiền tài so sánh.
Nhưng khiến Đường Trọng nghi hoặc là với tính tình của Trương Hách Bản thì chắc cô phải rất ghé tụ hội như vậy mới đúng, vì sao lại còn lôi mình tới đây?
- Đúng là kiến thức rộng rãi, lại còn là ngôi sao như Đường Trọng, dù đi tới đâu thì người ta cũng phải nể mặt vài phần đúng không?
Kim Duyên cười ha hả nói:
- Lực lượng của thần tượng là vô cùng đó. Đường Trọng hẳn cũng rất thân với ba công tử Minh Châu phải không?
- Tôi chả biết ba công tử Minh Châu là thứ gì.
Đường Trọng lắc đầu.
- Nếu cậu nói tới tình nhân đại chúng Cơ Uy Liêm thì chúng tôi còn có chút giao tình.
Sắc mặt Kim Duyên xanh mét, chỉ vào Đường Trọng cười to: