Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 827: Liều chết tập kích!



Trong phòng liền im bặt.

Đề nghị như vậy, mọi người cũng không biết phải trả lời thế nào?

Họp lớp lại biến thành so tài đánh đấm à? Đề nghị này là rất thiên tài hay thật ngu ngốc đây?

Tưởng tượng một chút, một đám giai gái quần áo chỉnh tề lao vào vung nắm đấm, quần áo rách, cúc áo rơi, tóc rồi mù, mắt thâm như gấu mèo, miệng phù lên như lạp xườn.

Mà càng kinh khủng hơn là khi kết thúc.

- Dây chuyền kim cương của tao. Thằng chó chết nào cầm dây chuyền kim cương của tao.

- Mũi tao gãy rồi, đứa nào đấm vào mũi tao...

- Gãy mũi ăn thua gì. Ngực của tao xẹp rồi. Mọi người mau tìm hộ cái túi ngực đi.

Tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà rùng mình một cái, sau đó ánh mắt mọi người nhìn Đường Trọng càng độc ác.

Thằng ranh này thật âm hiểm. Hắn rõ là muốn mọi người mất mặt.

- Vớ vẩn. Quá vớ vẩn. Họp lớp là để bạn học trao đổi tình cảm, sao lại so tài đánh đấm làm gì?

- Kiến thức rác rưởi. Loại đề nghị này đúng là rác rưởi. Chúng ta đều là những người được giáo dục cao, đánh đấm làm gì? Đám lưu manh trên đường mới động tí là cầm dao chém người.

- Đúng thế. Đường Trọng này có ý phá hoại tình cảm bạn bè nhiều năm của chúng ta. Dù sao tôi cũng không tán thành.

Bọn họ từ chối khiến Đường Trọng thật thất vọng. Vẻ mặt hắn khẩn thiết nhìn đám người Kim Duyên, cười nói:

- Tôi cảm thấy đề nghị này không tồi đâu. Có câu thế nào nhỉ? Đánh là thân, mắng là yêu, không đánh không mắng thì chẳng khác gì củ cải trắng. Càng đánh quan hệ càng thân thiết. Càng đánh tình cảm càng sâu đậm. Không tin thì chúng ta thử tổ chức một lần xem. Nếu hiệu quả không tốt thì chúng ta lại đổi thành thi đấu bóng rổ hoặc ném tạ cũng được.

-...

Không ai đáp lời của kẻ điên này. Đánh xong lần này thì lần sau làm sao bọn họ còn tổ chức họp lớp được chứ?

Đường Trọng nhìn về phía Kim Duyên, lộ vẻ vô cùng đáng thương, nói:

- Mọi người lần đầu gặp mặt, tôi lại là bạn của Trương Hách Bản... Nể mặt tí được không?

Kim Duyên nuốt nước bọt, nói:

- Vì sao anh lại cứ muốn phải tổ chức so tài đánh đấm chứ?

- Như vậy thì tôi có thể quang minh chính đại đánh các người một chút thôi.

Đường Trọng cười rộ lên, dáng vẻ giống như cáo nhỏ vừa ăn cắp được trứng gà.

- Các người đều là bạn học của Trương Hách Bản, tự dưng tôi lại ra tay với các người thì cũng hơi ngượng ngùng.

...

Nếu không phải sợ đánh không lại hắn thì Kim Duyên thật sự muốn xông lên tát cho thằng này trái hai mươi cái, phải hai mốt cái. Vì sao bên phải lại phải tát nhiều hơn một cái hả?

Bởi hắn cảm thấy lúc Đường Trọng cười rộ lên, khóe miệng bên phải hơi nhếch lên. Cái khuôn mặt đẹp giai này không phải mặt hắn cho nên hắn mới muốn tát nhiều hơn một cái.

Đây rõ là coi thường trắng trợn, khiêu khích trắng trợn.

Kim Duyên thực sự tức giận rồi.

Trong lòng hắn nghĩ, các bạn học, các anh em, dẫm bét thằng ranh này đi.

Các bạn học của Kim Duyên cũng rất tức giận.

Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, Kim Duyên, lên đi, anh đi đầu chúng tôi theo sau, di chết thằng ranh này đi.

Bởi mọi người đều có ý nghĩ như vậy nên tại đây không ai nhúc nhích. Tất cả mọi người đều ngồi ngây ra, dường như nghe không hiểu câu nói kia của Đường Trọng vậy.

Trương Hách Bản nổi giận vỗ bàn, tức giận nói:

- Đường Trọng, sao anh dám ăn nói với bạn học của tôi như vậy hả? Bọn họ đều là những nhân vật có máu mặt, gia tài cả tỷ bạc. Anh có biết tài sản danh nghĩa của bọn họ là bao nhiêu không? Anh có biết bọn họ ra ngoài mang theo bao nhiêu vệ sĩ không?

Vẻ mặt đám người Kim Duyên cảm kích nhìn Trương Hách Bản, nghĩ tại thời khắc mấu chốt, con ranh này vẫn còn trông cậy được.

Cô gái này đúng là hảo hán đấy!

Cả đám bạn học nữ bình thường ghen ghét Trương Hách Bản cũng đều nghĩ thầm về sau cũng không cần công kích Trương Hách Bản béo nữa. Nói một cô gái béo thì chẳng khác nào nói một cô gái không có ngực, khiến người ta rất nhục nhã.

Nhưng lời nói kế tiếp của Trương Hách Bản đánh tan suy nghĩ của bọn họ, khiến bọn họ càng thù hận Trương Hách Bản hơn.

- Anh sao lại nói là muốn đánh bọn họ quang minh chính đại chứ? Dù anh có nghĩ thế thật thì cũng không được nói ra trước mặt mọi người. Anh làm như vậy thì mặt mũi của bạn học tôi để đi đâu? Mặt mũi của tôi để đi đâu? Anh có còn coi tôi là bạn không? Anh có còn coi bạn tôi là người không?

Cái gì gọi là đổ dầu vào lửa? Cái gì gọi là xát muối vào vết thương hả?

Nhìn Trương Hách Bản đi. Mau nhìn Trương Hách Bản đi.

Đường Trọng vung đao hạ nhục bọn họ, Trương Hách Bản lại âm dương quái khí, lén đâm bọn họ từ sau lưng một đao.

Hai người này một chính một phản, một trước một sau, phối hợp ăn ý, khiến bọn họ sống không bằng chết.

Trên thế giới này còn hai kẻ nào đáng ghét như vậy không?

- Hách Bản...

Kim Duyên mất một lúc mới cất lời nổi, gọi tên Trương Hách Bản, cười nói:

- Đường Trọng chỉ đùa với bọn mình một chút thôi, đừng giận. Thật ra thì mọi người chúng tôi cũng không tức giận.

- Đúng vậy, đúng vậy. Đường Trọng nói đùa ấy mà. Đường Trọng đúng là người hài hước lắm.

- Về sau chúng ta phải hẹn Đường Trọng uống rượu nhiều mới được. Lần đầu tiên gặp một người bạn thú vị như vậy...

- Hắn không nói đùa đâu...

Trương Hách Bản nói nhỏ.

Cô biết nếu đám bạn học này mà đồng ý với lời đề nghị kia của Đường Trọng thì chỉ sợ Đường Trọng sẽ ra tay với bọn họ quá nặng. Thằng ranh này chuyện gì chả làm được.

Bị Đường Trọng và Trương Hách Bản phá quấy một trận, không khí liền tẻ ngắt.

Đường Trọng nhìn Trương Hách Bản nói:

- Vậy chúng ta về trước đi.

Trương Hách Bản cầm ví của mình lên, nói:

- Tốt. Mọi người khó khăn lắm mới tụ hội được, dù sao cũng phải để bọn họ ăn cơm no.

-...

Quả thật nếu Đường Trọng và Trương Hách Bản mà còn ở lại thì bọn họ cũng chẳng có tâm tình nào mà ăn cơm.

Cộc cộc cộc.

Cửa phòng bị gõ vang.

Đường Trọng đứng ở cửa, chuẩn bị đưa tay mở thì cửa phòng đã bị người đẩy ra từ bên ngoài.

Một cô gái xinh đẹp chân dài đứng ở cửa, cười hì hì nhìn Đường Trọng, nói:

- Đường đại ca. Vừa rồi nhìn anh vào phòng từ xa, tôi đã nghĩ là nhất định phải kính rượu anh rồi. Tôi không quấy rầy mọi người chứ?

- Sao cô lại ở đây?

Đường Trọng lạnh lùng hỏi.

Người đứng ở cửa là Lý Sắt. Lý Sắt là nhân vật nữ chính phụ của bộ phim Hắc Hiệp. Lúc Đường Trọng quay phim, có người đổi boom đạo cụ thành boom quân dụng.

Boom nổ, Đường Trọng tuy may mắn thoát chết nhưng thân thể cũng bị thương.

Trải qua điều tra cẩn thận, hắn xác định người đổi boom chính là Lý Sắt.

Lần trước Đường Trọng và Hoa Minh tới Tây Lâm, Lý Sắt uống rượu với anh trai Hoa Minh, Tiền Quân, thoạt nhìn quan hệ khăng khít. Lý Sắt hẳn là tình phụ của Tiền Quân rồi.

Lần này bọn họ lại gặp mặt, cũng ở câu lạc bộ Tây Lâm. Nhưng lần này cô ta cặp với người đàn ông nào đây?

Bên ngoài vẫn rất chỉ trích ngành giải trí cũng bởi nguyên nhân này. Có những ngôi sao nữ không biết tự ái thế này, làm sao người ta có ấn tượng tốt với ngành giải trí được?

- Tôi uống rượu ở bên cạnh.

Lý Sắt cười khanh khách, khiến vạt áo được xẻ rất thấp rung động mãnh liệt.

- Đường đại ca hỏi câu này thật sự là khiến người ta đau lòng mà. Sao nào? Tôi không thể tới câu lạc bộ Tây Lâm uống rượu sao?

- Tiền Quân tới đây à?

Đường Trọng hỏi.

- Không.

Mặt Lý Sắt lộ vẻ hơi không vui, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói:

- Tôi tới mời chén rượu, anh có muốn uống hay không? Không uống thì tôi đổ đi.

- Tôi thấy không phải cô tới mời rượu mà tới gây chuyện phải không?

Đường Trọng không khách sáo nói, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác.

Trước kia Lý Sắt luôn có thái độ trốn tránh hắn, hôm nay tại sao lại làm vậy? Phê thuốc à? Tính tình sao lại nóng nảy như thế? Đây không giống phong cách cư xử của cô.

- Tôi tới gây sự đấy, làm sao nào?

Lúc Lý Sắt nói chuyện đột nhiên vung chén rượu về phía Trương Hách Bản.

- Tôi tới gây chuyện đấy, sao nào?

Chuyện xảy ra quá nhanh, Trương Hách Bản ở quá gần Lý Sắt, tránh cũng không tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chén rượu đập về phía mặt mình.

Chát.

Đường Trọng vung tay chắn chén rượu. Rượu đỏ thẩm chảy xuống lòng bàn tay, văng đầy đất.

- Lý Sắt, cô điên rồi à

Đường Trọng tức giận quát.

- Tôi điên rồi đấy. Tôi điên rồi.

Lý Sắt hét to.

- Đường Trọng, không phải anh luôn muốn chơi tôi sao? Xông vào đi. Tôi cho anh chơi luôn. Hiện giờ tôi cho anh chơi, anh muốn chơi thế nào thì chơi.

Lý Sắt thét to, đồng thời tự tay xé quần áo mình.

Rất nhanh, bộ quần áo màu trắng đã bị xé rách, cả nội y màu đen cũng bị rơi xuống mặt đất.

Đôi nhũ hoa trước ngực rung rung, giống như một đôi thỏ ngọc vừa chạy ra khỏi lồng giam vậy.

- Đường Trọng, anh lên đi. Không phải anh vẫn luôn muốn tôi sao? Lên đi. Tôi cho anh. Anh lên tôi là được, vì sao lại đối phó với người nhà tôi... Bọn họ chọc gì tới anh? Anh không phải muốn thân thể này sao. Tôi cho anh hết là được. Anh bỏ qua cho người nhà tôi đi. Tôi van cầu anh, tha cho người nhà tôi đi.

Không chỉ có đám người trong phòng ngẩn ra mà cả một đám khách khác bị tiếng hét này thu hút cũng chạy tới, kinh ngạc đứng đó.

Lý Sắt bộc phát quá mạnh, khiến mọi người không kịp phản ứng.

Vẻ mặt tất cả mọi người đều tràn đầy ngạc nhiên nhìn Đường Trọng đứng ở cửa phòng. Người này lại khi nam phách nữ trong làng giải trí sao?

Xì căng đan à?

Khóe miệng Đường Trọng lộ nụ cười lạnh lùng.

Nếu chỉ chơi trò này thì có quá trẻ con không?

Bôi bẩn mình sao? Nếu chỉ có vậy thì có hiệu quả gì chứ?

Nhưng điều này cũng khiến Đường Trọng cảnh giác.

Phải biết Lý Sắt cũng là ngôi sao, là nhân vật của công chúng. Bộ phim Hắc Hiệp thành công cũng khiến sự nghiệp cô ta tỏa sáng. Tuy rằng cô rất khó nhận vai chính hàng đầu như hạng hai hạng ba thì thừa sức.

Hiện tại cô ta làm như vậy, không chỉ muốn hủy diệt Đường Trọng mà cũng tự hủy diệt bản thân.

Đây là tập kích liều chết.

- Đường Trọng, cái tên lòng lang dạ thú này. Đồ cầm, mày sẽ gặp báo ứng...

Lý Sắt kêu to, đồng thời đột nhiên chạy thẳng tới cửa sổ.

Cô ta muốn nhảy lầu tự sát.

Lần này là đùa thành thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.