Đây là một xã hội dị dạng. Tất cả mọi người đều chấp nhận lời nói dối nhưng lại tránh lời thật như hủi.
Vì thế, trong mắt nhiều người, Đường Trọng thích nói thật giống như hơi "dị dạng".
Lý Sắt biết Đường Trọng không thích mình. Thậm chí cô biết chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ giết mình ngay chứ chẳng hề để ý.
Lần trước khi ăn cơm tại sơn tràng, cảm xúc Đường Trọng không khống chế được đã xách ngược thân thể cô lên. Chỉ cần hắn buông tay là cô sẽ rơi xuống vực sâu, vạn kiếp không lên nổi. Cảnh tượng đó đã trở thành ác mộng của cô.
Cô biết tính cách Đường Trọng rất lớn mật, trước kia khi quay phim Hắc Hiệp cũng thường xuyên có những lời nói kinh người.
Nhưng hắn quang minh chính đại nói ra lời nói như vậy thì có phải là rất không tôn trọng người khác hay không?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lý Sắt, Đường Trọng tức giận nói:
- Đừng có ra vẻ là không thể chấp nhận được như thế. Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi thích cô thật chắc? Cô cũng không phải là đô la, dù rớt vào bồn cầu tôi cũng cam tâm tình nguyện vớt lên rửa sạch, sau đó lại cho vào ví.
- Ý tôi không phải như vậy.
Lý Sắt vội giải thích.
- Tôi có thể uống thêm chén nước không?
Lý Sắt cảm thấy mình quá khát nước. Cô cảm thấy mình căn bản không cùng một kênh với Đường Trọng, giao tiếp quá khó khăn.
- Nhìn thấy bên kia có bình nước chưa? Tự rót lấy đi.
Đường Trọng nói, hoàn toàn không có giác ngộ của chủ nhà.
Vì thế, Lý Sắt liền tới bình nước kia, rót nửa chén nước sôi để nguội rồi cầm trong tay, lại tới ngồi trước mặt Đường Trọng lần nữa.
- Nói đi.
Đường Trọng nói.
- Bọn họ muốn giết tôi.
Cảm xúc Lý Sắt bình tĩnh lại một chút, giọng điệu trở nên ác độc. Trở thành người bị khinh bỉ đuổi giết, trong lòng kẻ nào cũng có chút oán khí.
- Chuyện này khi cô vừa nãy ôm chân tôi đã nói vô số lần rồi.
Đường Trọng nói:
- Nói chuyện gì tôi chưa biết đi.
-...
Lý Sắt suy nghĩ chăm chú một chút rồi nói:
- Vốn bọn họ muốn dùng tôi để hãm hại anh, nhưng hãm hại thất bại...
- Hãm hại thất bại sao?
Đường Trọng cười lạnh. Hắn cởi áo sơ mi trên người ra, cũng cởi luôn dây lưng quần, kéo xuống, chỉ vết sẹo sau mông nói:
- Đây cũng gọi là hãm hại thất bại sao? Không phải tính cảnh giác của tôi cao, phản ứng lại thuộc hạng nhất thì chỉ sợ tôi đã bị quả boom kia nổ chết rồi. Đây còn gọi là hãm hại thất bại à? Tôi bị cô nổ chết mới là hãm hại thành công phải không? Cô đặt yêu cầu cho bản thân đúng là không thấp đâu. Chắc hồi đi học phải chăm chỉ khắc khổ, suốt năm nhận giấy khen học sinh gương mẫu phải không?
Lý Sắt biết Đường Trọng ghi hận chuyện đổi boom trong lòng. Mà cô cũng rất chột dạ bởi chuyện này, giải thích nhỏ:
- Tôi nói là lần ở câu lạc bộ Tây Lâm cơ.
- Cô chỉ nhớ rõ lần thất bại đó, còn tôi thì nhớ rõ lần cô thành công.
Đường Trọng cười lạnh:
- Tôi cũng không sợ nói thẳng cho cô biết, cho dù bọn họ không giết cô thì chờ tôi tìm được cơ hội, c cũng không sống tốt được đâu. Cho nên tốt nhất là cô thể hiện ra giá trị có thể để tôi sử dụng đi. Tôi không phải là một người đàn ông lương thiện, cũng không bởi cô là một người phụ nữ xinh đẹp, trên người mặc một bộ áo hở nửa ngực thì sẽ thương hại mà chăm lo cho, coi như những chuyện trước kia chưa hề xảy ra. Tôi không phải là loại người đó.
Lúc này Lý Sắt mới phát hiện ra cúc ngực mình đã bung hết, nửa bầu ngực trắng nõn lõa lồ trong không khí. Cô vội giữ vạt áo lại, muốn che cảnh xuân bên trong đi.
Sắc mặt Đường Trọng lại càng không khách sáo:
- Cô làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô tưởng rằng tôi sẽ ham hố sắc đẹp của cô, thừa dịp cô không chú ý sẽ nhìn lén vài lần sao? Trong lòng tôi, cô chẳng đáng gì cả. Nói đi, cô còn tìm tôi làm gì?
- Tôi không có ý đó.
Lý Sắt kích động, buông tay nắm vạt áo ra, lại để hai trái đào no đủ kia lộ ra. Cô biết Đường Trọng là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của cô trên thế giới này. Chỉ có hắn mới tin tưởng lời nói của mình, cũng chỉ có hắn mới có năng lực cứu mình.
- Anh là một người tốt... Tôi không có gì hết. Chỉ cần anh cứu tôi, muốn cơ thể tôi tôi sẽ dâng hiến.
- Cô mơ à?
Đường Trọng chán ghét nói:
- Tôi muốn thân thể của cô, sau đó cô thuận lý thành chương trở thành người phụ nữ của tôi? Cho dù tôi có muốn hay không thì cũng phải cứu cô... Cô đúng là gian xảo thật.
-...
Lý Sắt cảm thấy vài chục năm sống của mình cộng lại cũng không nhục nhã bằng ngày hôm nay.
Cô nói thẳng tình cảnh của mình ra lại bị xem là gian xảo sao?
- Đừng ngẩn ra nữa. Đừng đỏ mắt, cũng đừng ra vẻ đáng thương, đừng lộ ngực nữa.
Đường Trọng nói rất ngoan độc:
- Mấy thứ đó vô dụng với tôi thôi. Tôi nói rồi, mau thể hiện giá trị của cô đi. Tôi không biết cô thế nào chứ chắc cô cũng biết là tôi rất bận.
- Bọn họ muốn giết tôi.
Lý Sắt quệt nước mắt trên mặt rất nhanh, nói:
- Trong lúc vô tình tôi nghe bọn họ đối thoại. Nhiệm vụ tại câu lạc bộ Tây Lâm thất bại, bọn họ cảm thấy tôi biết quá nhiều, lại không còn giá trị lợi dụng, sợ tôi rơi vào tay anh, sợ anh lợi dụng tôi mà biết được bí mật, đối phó ngược lại bọn họ. Cho nên bọn họ đang chuẩn bị khiến tôi gặp tai nạn.
- Bọn họ đúng là làm chuyện người thông minh làm.
Đường Trọng nói. Hắn cũng chẳng bất ngờ chuyện Du Mục và Kiều Lỗi muốn giết Lý Sắt.
Lý Sắt nắm bí mật của bọn họ, đặc biết là chuyện bọn họ yêu cầu Lý Sắt đổi quả boom đạo cụ thành boom thật lúc nào cũng có thể biến thành "boom".
Nếu Đường Trọng nắm Lý Sắt trong tay, tất nhiên sẽ lợi dụng bí mật kia đi công kích bọn họ.
May mắn là hiện tại Lý Sắt đang ngồi đối diện trước mặt Đường Trọng.
- Nếu bọn họ muốn giết cô thì sao cô chạy trốn được chứ?
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Bọn họ muốn giết cô, lại bị cô nghe thấy. Bọn họ tín nhiệm cô trăm phần trăm, lại không thèm cử người trông giữ cô à?
Đường Trọng nhảy dựng lên, tay nắm lấy cổ Lý Sắt, ác độc nói:
- Tôi biết Du Mục không phải là kẻ có chỉ số thông minh như vậy.
- Ặc... Ặc...
Mặt Lý Sắt đỏ bừng, cảm thấy khó thở. Hai tay cô muốn giằng tay của Đường Trọng ra khỏi cổ nhưng sức lực cô làm sao so với hắn được?
Đầu có thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, ý thức đã sắp mờ đi. Lý Sắt cảm thấy mình sắp chết.
- Thật sự phải chết rồi sao?
Đúng là buồn cười!
Người vốn cô ôm hy vọng lại là kẻ tự tay giết chết cô.
Chiến tranh của đàn ông, làm sao phụ nữ có thể tùy tiện tham gia được. Bọn họ rất nguy hiểm.
Một giọt nước mắt chảy xuống hai má, là áy náy với dĩ vang hay là còn lưu luyến thế giới này. Hay là... Mẹ nó khó chịu quá?
- Hít.
Giống như một con cá lên cạn đột nhiên được cơn mưa làm cho dễ chịu, Lý Sắt cảm thấy trong phổi mình xuất hiện một ít không khí mới mẻ.
Cô nghĩ chắc mình gặp ảo giác nhưng khi mở to mắt ra lại thấy mặt Đường Trọng gần trong gang tấc. Lúc này cô mới tin là Đường Trọng đã hơi nới tay khỏi cổ mình.
- Mục đích cô tiếp cận tôi là gì? Sao cô biết tôi ăn cơm tại khách sạn Bảo Hoa? Sao cô có thể chắn trước xe của tôi?
Giọng nói của Đường Trọng rất lạnh lùng.
- Cho tôi một lời giải thích.
- Tôi...
Lý Sắt hé miệng, phát hiện ra hóa ra mình còn nói chuyện được.
- Tối hôm đó... Anh còn nhớ chuyện tối hôm đó không? Tôi ngất xỉu, được bọn họ đưa tới phòng y tế của câu lạc bộ. Bác sĩ cứu tỉnh tôi nhưng tôi không dám mở mắt. Tôi luôn giả vờ mình hôn mê... Bọn họ nói chuyện ngoài cửa, cho nên mới bị tôi nghe thấy.
- Nói cách khác, cô đã trốn khỏi câu lạc bộ Tây Lâm sao?
Đường Trọng hỏi.
- Đúng vậy. Tôi ẩn bên ngoài vài ngà. Bọn họ luôn tìm tôi.
Lý Sắt gật đầu liên tục.
- Tôi nghĩ tới anh, nhưng lại không biết hành trình của anh. Tôi có một chị em tốt làm thợ hóa trang bên trong Nhạc Phụ Vạn Tuế, nghe nói hôm nay đạo diễn Phùng Đại Cương mời cả đoàn phim ăn cơm. Chắc anh cũng sẽ tới cho nên tôi mới bỏ chạy đến bãi đổ xe chờ anh. Như vậy đấy.
- Tôi không bị ai sai khiến hết. Tôi không có mục đích gì..... Tôi chỉ mong anh cứu tôi. Anh cứu tôi một mạng, tôi nguyện ý nói hết những gì tôi biết cho anh. Tôi nguyện đứng ra tố cáo Kiều Lỗi... Tôi còn có thể đi báo cảnh sát.
- Báo cánh sát sao?
Đường Trọng cười lạnh.
- Cô có chứng cứ không?
- Không có.
Lý Sắt lắc đầu.
- Bọn họ rất cẩn thận. Tôi muốn lấy chứng cứ của bọn họ nhưng không thành công.
- Không có chứng cớ, báo cảnh sát có ích gì?
Đường Trọng nói:
- Với năng lực của bọn họ thì chỉ sợ không vào đồn cảnh sát được. Người đổi boom là cô, bọn họ sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu cô. Đến lúc đó thì bọn họ sẽ thoát thân hoàn mỹ khỏi vụ án đó, còn co trở thành con dê thế tội.
- Tôi... Giờ tôi phải làm sao bây giờ?
Lý Sắt sợ hãi hỏi.
Đường Trọng buông lỏng cổ Lý Sắt ra, rút khăn lau tay, sau đó mới đi tới đi lui trong phòng.
Rất lâu sau, hắn đột nhiên xoay người nói:
- Cô đi một chuyến tới Yến Kinh. Cứ quang minh chính đại mà tới.
- Không được.
Lý Sắt lắc đầu.
- Bọn họ sẽ giết tôi. Bọn họ luôn tìm kiếm tôi, nếu phát hiện ra thì nhất định sẽ giết tôi.
- Yên tâm. Tôi sẽ cho người bảo vệ.
Đường Trọng nói.
- Đương nhiên cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Hoặc nói hiện giờ tôi đưa cô đi, để bọn họ giết cô. Hoặc là cô nghe lời tôi đi Yến Kinh, giành lấy cơ hội một lần. Cho dù bị bọn họ giết trên đường thì không phải cũng có thể sống thêm vài giờ sao? Cô có tổn thất gì đâu?
-...
Lý Sắt cảm thấy người trước mặt đúng là một ác ma có cả sừng cả đuôi.
Đường Trọng vỗ vỗ mặt Lý Sắt, nói:
- Cô không thể giúp tôi ở trên giường vậy thì giúp tôi ở dưới giường đi. Đây là giá trị của loại người phụ nữ như cô. Ngoài ra thì tôi cũng không biết chúng ta còn phương pháp nào nữa không. Nếu lần này thành công, không chỉ cô có thể sống mà còn có thể sống tốt hơn trước kia bởi còn có tôn nghiêm. Cô có biết tôn nghiêm là thứ gì không?