Đối với đàn ông đang đứng và đàn bà đang nằm mà nói, bộ vị ở đũng quần tuyệt đối là tử huyệt.
Người trước không thể bị đập, người sau không thể bị đâm.
Nếu như một quyền tàn nhẫn âm hiểm của Đường Trọng đấm trúng, sợ rằng ác đạo sĩ không chỉ không làm đàn ông được nữa, mà sẽ mất đi năng lực chiến đấu và để Đường Trọng chạy thoát.
Chiến đấu đến mức này rồi, đúng là lúc hợp năng lực phản ứng và tố chất thân thể lại.
Làm một tên sát thủ kinh nghiệm phong phú, đao trong giày đâm vào khoảng không, ác đạo sĩ cũng biết Đường Trọng sẽ phản kích thế nào. Cảm thấy gió lạnh lùa vào đũng quần, chỗ trứng truyền đến một cỗ hàn ý lãnh liệt, thần kinh hắn căng thẳng, đùi phải đang giơ cao chợt vung về phía bên trái.
Sau đó, thân thể hắn dịch chuyển, một quyền của Đường Trọng đấm vào vạt áo hắn.
Từ lúc Đường Trọng đánh lén sau lưng đạo sĩ rồi bị phản kích, rồi đến khi Đường Trọng trượt chân, công kích vào trứng của ác đạo sĩ, rồi đạo sĩ xoay người né tránh, mấy động tác này cũng chỉ hoàn thành trong nháy mắt, gần như không cho người ta bất cứ cơ hội nghỉ xả hơi nào, hoàn toàn là dựa vào phản ứng tự nhiên của thân thể đế tránh né hoặc công kích.
Trong nháy mắt, hai người giao thủ nhiều lần, thi triển sát chiêu.
Làm "cá chép quẫy đuôi" một cái, Đường Trọng nhảy khỏi mặt đất.
Hai người lại giằng co một lần, ai cũng không e ngại người kia.
- Thằng ranh, xem ra tao đã coi thường mày rồi. - Ác đạo sĩ ác độc nhìn chằm chằm Đường Trọng, hung ác nói. Giống như Đường Trọng không để cho hắn hai chiêu ba thức giải quyết xong đúng là ủy khuất cho hắn vậy.
- Xem ra tao đã đánh giá cao mày rồi. - Đường Trọng liếm liếm môi, khiêu khích nói.
- À, không tệ. Còn biết dùng phép khích tướng trong trận đấu. Nếu như không phải biết mày là sinh viên, tao còn hoài nghi tao và mày là người cùng đường. - Ác đạo sĩ biết Đường Trọng nói câu đó là để chọc giận mình.
Nếu như lúc này nhào tới, nhất định hắn đã chuẩn bị xong sát chiêu để đối phó mình!
- Sao mày không cho rằng tao đang phô trương thanh thế, kéo dài thời gian chờ người tới cứu bọn tao? - Đường Trọng cười nói:
- Tao là sinh viên, mày là sát thủ. Tao có thể sống dưới ánh mặt trwoif, còn mày lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Quả nhiên, nghe được lời của Đường Trọng, ác đạo sĩ biến sắc.
Hắn quơ dao găm đi về phía Đường Trọng, khàn giọng nói:
- Không thể không nói, mày là cao thủ đánh vào tâm lý, tao bị này nói cho khó xử. Vốn còn định chơi đùa bọn mày một lúc cho đã, bây giờ xem ra trò chơi phải sớm kết thúc rồi.
"Bố nhổ vào." Đường Trọng thầm mắng, tao còn lâu mới cho mày chơi. Về chơi với bố mày đi.
Nhưng mà ác đạo sĩ đã dùng chủy thủ tấn công chính diện, hắn cũng không thể bất cẩn mà ứng phó.
Hắn hơi hối hận vì không mang vũ khí ra ngoài.
Xoẹt.
Ác đạo sĩ chém một đao, Đường Trọng lùi về sau một bước.
Xoẹt.
Lại một đao, Đường Trọng lại lui một bước.
Ác đạo sĩ tiến tới, hắn cũng chỉ có thể lùi về sau.
Lại tiến tới, hắn lại lùi tiếp.
Thoạt nhìn hoàn toàn không có năng lực chống cự.
Bởi vì phía sau hắn là Thu Ý Hàn đang ngồi dưới đất.
Hắn không thể kéo Thu Ý Hàn vào vòng chiến, mình chỉ có thể lựa chọn hoặc là hy sinh nàng, hoặc ném chuột sợ vỡ đồ. Hắn không muốn chết, cũng không muốn thấy nàng chết.
- Lui nữa đi. - Ác đạo sĩ cười nói. Thân thể bất chợt nhào lên, một đao đâm về phía ngực Đường Trọng.
Vụt.
Dao găm phá vỡ không khí, phát ra thanh âm nhỏ bé, tai không thính thì không thể nghe được.
Đơn giản, trực tiếp, lại làm người ta khó mà chống lại.
Bởi vì Đường Trọng không thể lui, vậy thì lựa chọn duy nhất là đón một đao kia.
Đón kiểu gì?
Võ công cao tới đâu thì cũng sợ đao kiếm a. Hắn không có nhận là nắm đấm của mình sắc hơn đao.
Hơn nữa, vừa trốn tránh chủy thủ trong tay hắn, lại còn phải đề phòng món đồ chơi ở giày nữa.
Đây đúng là một tên khó chơi.
Đường Trọng quát giận một tiếng, thân thể không lùi mà tiến.
Hắn để lộ liễu lồng ngực của mình, không thèm phòng bị, giống như ác đạo sĩ vừa rồi để lộ hoàn toàn hậu tâm của mình ra vậy.
Hai tay hắn nắm lại, một quyền đấm vào mặt đạo sĩ, một quyền ẩn ở phía sau, không biết đánh vào đâu.
Ác đạo sĩ cười lạnh, nghĩ thầm thằng ôn này dám trước mặt mình chơi "không thành kế", đúng là chết đến nơi còn không biết.
Lộng ngực của hắn lộ hẳn ra, muốn chế tạo loại tâm lý kiểu "có bản lĩnh mày thọc đi, thọc đi tao coi", để cho mình hoài nghi hắn có hậu chiêu. Hắn thì có hậu chiêu gì chứ?
Đao trong tay dịch ba phân, đâm thẳng về phía ngực Đường Trọng.
Tay phải nắm lại, chuẩn bị chặn quả đấm của Đường Trọng.
Lúc nắm tay của Đường Trọng sắp đụng vào chủy thủ của đạo sĩ, quyền hóa thành chưởng, cổ tay run lên, một chiêu tiểu cầm nã thủ chộp cổ tay của đạo sĩ.
- Chút tài mọn. - Đạo sĩ thầm hô trong lòng.
Dao găm vẩy một phát, chuẩn bị cắt vài ngón tay của Đường Trọng để khởi đầu.
Đường Trọng mừng rỡ.
"Cơ hội."
Hắn xoay người 180°, đang đối mặt với đạo sĩ đổi thành đưa lưng về phía đạo sĩ, cả người ngã vào ngực hắn.
Người không biết nhìn qua còn tưởng Đường Trọng chủ động yêu thương làm nũng với một người đàn ông.
Một tấc ngắn, một phân hiểm.
Một tấc dài, một phân mạnh.
Tay có lợi khí tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng khi mà Đường Trọng rúc vào ngực hắn, thanh chủy thủ kia lại thành dư thừa.
Đường Trọng dùng lưng dán vào ngực đạo sĩ, sau đó một tay chế trụ tay cầm đao của hắn, khuỷu tay còn lại hung hăng vọt về phía ngực đạo sĩ.
Mỹ nhân say!
Một cái tên rất dễ nghe, cũng là một sát chiêu hung mãnh.
Rầm!
Đạo sĩ bị dính khuỷu tay giữa ngực, đau đớn lảo đảo lui về phía sau.
Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng của hắn.
Đường Trọng thừa thắng xông lên, khi hắn còn chưa ổn định thân hình, một lần nữa đánh khuỷu tay vào hắn.
Bốp!
Cổ họng đạo sĩ ngòn ngọt, phun một ngụm máu tươi vào lưng Đường Trọng.
Bởi vì Đường Trọng cao hơn hắn, cho nên chỉ có thể phun lên quần áo. Nếu như Đường Trọng lùn hơn một chút, hoặc là đạo sĩ sắp nôn nhón lên một chút, đưa mặt qua phía trước phun một búng máu thì đúng là phiền toái.
Như thế, chỉ sợ sẽ phun lên gáy hoặc là mặt của Đường Trọng.
Khuỷu tay Đường Trọng huých về phía sau lần thứ ba, thoáng cái rơi vào bàn tay đã phòng bị của đạo sĩ.
Đường Trọng nắm tay phải của hắn, hắn nắm khuỷu tay phải của Đường Trọng. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, đằng trước đạo sĩ dán vào sau lưng Đường Trọng. Tư thế này muốn có bao nhiêu nhiệt huyết thì có bấy nhiêu nhiệt huyết, muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.
Nếu ác đạo sĩ lè lưỡi liếm một cái lên cổ Đường Trọng, hoặc là thở một hơi vào lỗ tai... dĩ nhiên, hắn cần nhón chân mới làm được. Như vậy thì vô số hủ nữ mong đợi "kẻ lôi thôi đại chiến hoa mỹ nam" sẽ phải bắt đầu kích tình rồi.
Đáng tiếc, đây là chiến đấu!
Cuộc chiến sinh tử.
Ác đạo sĩ lỗ vốn liên tục, vừa giận vừa thẹn.
Chân phải của hắn chà xát ba cái lên mặt đất, ám khí vốn ở gót giày đã chuyển đến mũi giày.
Hắn đá một cước về phía sau cổ chân Đường Trọng, chuẩn bị đâm xuyên qua bắp chân hắn.
Đường Trọng kinh hãi, dồn tất cả trọng lượng của mình lên người đại sĩ, sau đó hai chân bật cao lên.
Rầm...
Đạo sĩ không chống đỡ được lực mạnh như thế, thân thể ngã về phía sau.
Sau đó, thân thể hai người lăn lộn trong căn viện này, đẩy ngã hàng rào tường viện, lăn về phía vách đá phía ngoài hậu viện.
Bốp bốp!
Đầu Đường Trọng nặng nề đụng vào một tảng đá nhô lên, mắt nổ đom đóm, suýt nữa ngất đi.
Trán ác đạo sĩ cũng bị đá gây thương tích liên tục, máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn thê thảm không kém.
Khi bọn hắn vất vả dừng lại, bọn họ đã đứng bên bờ vách đá.
Gió núi gào thét bên tai, không ít cục đá nhỏ lăn theo bọn hắn ra đây đã lăn xuống bên dưới, thật lâu sau cũng không có tiếng vọng lại.
Đường Trọng nằm dưới, ác đạo sĩ nằm trên.
Đạo sĩ dùng cả hai tay nắm thanh chủy thủ kia, liều mạng đâm vào cổ Đường Trọng, cắt yết hầu Đường Trọng.
Gần.
Ngày càng gần.
Ép từ trên xuống dưới, luôn là tiết kiệm sức hơn một chút.
Đường Trọng kinh hãi, nghiêng đầu về phía bên trái, vừa vặn né được công kích của chủy thủ. Sau đó thừa dịp hắn chưa ổn định trọng tâm, cưỡng chế dùng sức lật ngược mũi chọn của chủy thủ, đâm thẳng vào mắt hắn.
- Á... - Ác đạo sẽ gào thét thê thảm.
Mắt trái của hắn đã ngập đao, mũi đao đâm thủng con mắt. Một mắt bị hủy, máu tươi chảy ra ròng ròng như suối, chảy tách tách lên mặt lên người Đường Trọng.
- Á...
Ác đạo sĩ lại kêu thảm thiết, còn thê thảm hơn cả lần trước nữa.
Đường Trọng dùng sức, cứng rắn rút thanh chủy thủ ra khỏi mắt hắn.
Sụt.
Sao đó, lại một đao đâm thủng mắt phải của ác đạo sĩ.
Chỉ có người chết mới là an toàn.
Trong vô số tác phẩm điện ảnh và truyền hình, người tốt đã đánh ngã người xấu, cuối cùng lương tâm thức tỉnh tha cho hắn một lần, cuối cùng bị người xấu bất chợt nhảy lên thọc cho hắn một đao, hoặc là chọc chết con trai con gái, vợ, tình nhân hay bố mẹ hắn. Đường Trọng sẽ không phạm phải sai lầm ngu đần như thế.
Ác đạo sĩ bị hủy hay mắt, đau đớn làm hắn điên cuồng.
Hắn liều mạng, hai tay ôm chặt thân thể Đường Trọng, sau đó liều mạng lăn về phía bờ vực vách núi.
Hắn chuẩn bị đồng quy vu tận với Đường Trọng.
Hắn muốn chết, Đường Trọng lại không muốn chết.
Đùi phải của hắn di động đến giữa hai chân đạo sĩ, sau đó đột nhiên huých mạnh lên phía trước.
Đây là một tư thế mỹ nhân say khác.
Bép.
Đường Trọng dường như nghe thấy thanh âm thứ gì đó tan vỡ.
Thời khắc cuối cùng, hắn đã huých vỡ trứng của đạo sĩ.
Bốp.
Lại huých đầu gối một lần nữa.
Bốp bốp bốp.
Đùi phải Đường Trọng không ngừng duỗi, gập, hết lần này tới lần khác huých vào bộ vị yếu ớt của đạo sĩ.
Đạo sĩ ngày càng thả lỏng thân thể của Đường Trọng ra, thân thể cũng ngày càng suy yếu.
Thân thể Đường Trọng căng cứng, sau đó chợt tăng độ mạnh.
Giống như xe bắn đá xạ kích, hoặc là giống như đại bác bắn vậy, thân thể đạo sĩ bay lên trên không, bay về phía vách đá vô tận phía sau Đường Trọng.