Hồn phách của ta phiêu bạt giữa hai giới âm dương.
Trong đêm tối, là hắn mở ra một cánh cửa sổ, giúp ta nhìn thấy phong cảnh nhân gian. Nỗi nhớ trần thế nảy nở, rồi như lửa hoang lan ra đồng cỏ, không thể vãn hồi.
Giống như pha ấm trà hoa cúc. Bông hoa vốn đã khô héo chết lặng, lại hồi sinh trong nước, hương vị còn hơn lúc sinh thời. Chỉ vì tích góp từng mảnh thời gian quạnh hiu héo úa. Đóa hoa thăng trầm trôi nổi, trong sắc trắng ngần có chứa màu xanh lục quỷ quyệt.
Đó là hoa mà không phải hoa.
Ta uống một ngụm trà hoa cúc. Đã năm ngày ta không gặp hắn.
Đâu đâu cũng mang theo vết tích của hắn. Chiếc ghế này hắn từng ngồi, chén trà này hắn từng dùng. Những chi tiết vụn vặt, từng chút một, từ mơ hồ hóa thành rõ nét. Một trăm bốn mươi bảy năm khổ sở đợi chờ, cũng không bằng năm ngày này.
Tương tư người già héo, xe tới sao dềnh dàng.[1]
Quả thực ta cũng cảm thấy mình già đi. Tự nhiên nghi ngờ, vuốt ve khóe mắt chân mày của tấm da vẽ, liệu có thể có nếp nhăn?
Ta vô cùng nhàm chán, lại cởi da người ra vẽ một lần nữa. Mấy ngày tới sẽ xuất giá, là ngày đẹp nhất trong cuộc đời nữ tử. Phải sáng lạn thế nào, mới đủ để rọi sáng mái đầu bạc mỗi lần hồi tưởng?
Bộ da vẽ đặt trên án thư cạnh cửa sổ. Mực đã mài xong, móng tay màu xanh tím chậm rãi nâng bút.
Mắt hạnh má đào, điểm giáng thần.[2]
Bất giác nỗi lo sợ ùa lên, như tiếng sầm ầm ì truyền đến từ xa.
Ta không thể sợ hãi gì cả. Đây chắc chắn là nỗi sợ trong lòng hắn.
Hắn làm sao vậy?
Mấy ngày nay hắn vẫn xuân phong đắc ý mà. Kiều thê mỹ thiếp, trái ôm phải ấp. Thói hư vinh của nam nhân là có được nữ nhân xinh đẹp chỉ thuộc về mình, độc quyền dung nhan tuyệt thế của các nàng, có thể dùng khẩu khí đương nhiên để giới thiệu: “À, đây là nữ nhân của ta.” Nhận được ánh mắt cực kỳ hâm mộ từ những kẻ cùng giới khác.
Nhưng hắn sao vậy? Lo lắng như rắn nước trườn trong lòng sông đen ngòm, lặng yên không một tiếng động.
Ta tập trung tinh thần, nhắm chặt hai mắt, cố gắng cảm nhận tâm niệm của hắn.
Trong bóng đêm trước mắt, dần dần hiện ra đôi câu vài lời, từng tiếng mơ hồ ngắt quãng. Sao có thể. Thật không. Đạo sĩ. Yêu khí quấn thân. Tính mạng khó giữ. Là thật ư. Đạo sĩ. Sắp chết đến nơi. Mỹ nhân. Yêu quái. Không thể nào. Không thể nào. Những tiếng rời rạc nhấp nhô trầm bổng, rối loạn khó nghe. Con rắn nước kia cuộn thành một vòng, vảy ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Ta không hiểu. Chẳng lẽ có người gièm pha với hắn? Đạo sĩ gì? Chẳng lẽ có người phát hiện ra, rồi tiết lộ bí mật của ta?
Ta hít một hơi thật sâu, cố sức lắng đọng tâm tư hắn. Rối loạn như ma.
Chỉ cảm thấy cảm giác này ngày càng mạnh mẽ, ngày càng dâng trào, giống như quái thú từng bước tiếp cận, phả ra hơi thở.
Nỗi khiếp đảm từ trên trời giáng xuống, trùm lấy ta.
Rốt cuộc là làm sao?
Bất thình lình, sự sợ hãi như cung đàn kéo căng, không thể nhẫn nhịn nữa, ta phát ra tiếng kêu the thé.
Đột nhiên mở mắt,
Ngoài cửa sổ. Trên chóp tường. Là hắn.
Hắn ở đó, hắn thấy ta.
… Bộ dáng không khoác da vẽ.
Ta không biết hắn biến mất khi nào. Nhưng ta vĩnh viễn cũng không quên được gương mặt hắn khi thấy ta.
Trời sụp đất nứt.
Ta kinh ngạc đứng tại chỗ. Không biết phải làm gì.
Cầm lấy một chiếc gương nhỏ trên mặt bàn, vừa đưa tới trước mặt, gương đã nứt tách một tiếng, vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, lả tả rơi xuống đất.
Mặt đất đầy vụn gương sắc, ta phải thu dọn.
Chầm chậm ngồi xuống, sờ soạng những mảnh vỡ nhỏ, nắm đầy hai tay, dùng sức nắm chặt.
Đau đớn thấu xương. Nhưng hai bàn tay khô héo của ta cũng chẳng rỏ ra được một giọt máu.
Da vẽ lẳng lặng để trên thư án. Ta ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất đầy vụn gương.
Hoa trong gương trăng trong nước. Gương vỡ, không còn hoa nữa.
Sắc trời sâm sẩm, ta đột nhiên đứng lên, vội vội vàng vàng mặc bộ da vẽ vào.
Nỗi nhớ quay quắt không thể kiềm chế. Mặc kệ thế nào, ta muốn nhìn hắn một cái.
Tóc tai bù xù, ta lảo đảo chạy như điên qua phố xá lúc hoàng hôn. Người đi đường xôn xao nhìn theo.
Ta muốn nhìn hắn một lần nữa – người thân của ta, kẻ thù của ta, đầu tiên, duy nhất. Nhân thế phồn hoa đảo điên chớp lên trước mắt ta, trai thanh gái lịch, ta chẳng để vào mắt, ta chỉ muốn nhìn hắn một cái. Ta còn mang theo tam sinh tam thế yêu hận của hắn, mới kết thành nghiệt duyên sớm định kiếp này.
Ta chạy về phía nhà hắn.
Trời đã tối hẳn. Khoảng sân vẫn vắng lặng như vậy, lặng không một tiếng động.
Ta thấy rõ ràng, trên cửa phòng hắn treo một cây phất trần.
Ta nghe thấy ai đó đang cười, cười rất khó nghe, còn thê lương hơn khóc.
Hồi lâu mới phát hiện, hóa ra chính ta đang cười.
Tướng công, đạo sĩ kia cho chàng một cây phất trần trừ quỷ ư.
Ta loạn trí đi đi lại lại trong sân. Mắt ta lóe ra ánh lửa, thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm. Ta thấy hắn và mẫu thân, phu nhân đang trốn trong phòng, cuộn mình ở góc tường, run như cầy sấy.
Ta đến gần căn phòng kia. Phất trần lóe ra kim quang, có phần chói mắt.
Hắn đột nhiên quỳ xuống, dập đầu lia lịa.
“Đại tiên, van xin ngài tha cho ta, van xin ngài, ta với ngài ngày xưa không oán, ngày nay không thù. Ngài buông tha cho ta đi.”
Ngày xưa không oán, ngày nay không thù. Ta ngửa mặt lên trời mà cười.
“Tướng công, thiếp đến đây, chỉ vì muốn thị hầu chàng, giúp chàng giặt áo nấu cơm, mài mực thêm hương.”
“Van xin ngài đó đại tiên, đừng lại đây. Tha cho ta đi.”
Dung nhan tuấn tú của hắn vì sợ hãi mà méo mó, giọng nói cũng khàn khàn.
Hắn gọi ta là đại tiên, hắn muốn ta tha cho hắn.
Nam nhân ta yêu, phu quân ta phó thác cả đời, quỳ dưới đất dập đầu với ta, trán toạc da, máu chảy đỏ thẫm.
“Ta sẽ đối tốt với nàng cả đời. Nàng yên tâm.”
“Nàng là Phượng nhi của ta, là tâm can của ta. Sao ta lại không cần nàng chứ. Ta rất cần nàng.“
“Nhưng ta muốn nàng ở cạnh ta cơ, Phượng nhi.”
“Đại tiên, van xin ngài tha cho ta.”
Ta yêu hắn tha thiết như vậy. Chỉ cần một câu nói của hắn, ta nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Hắn là chỗ dựa cả đời của ta, mà nay lại liều mình hướng về phía ta dập dầu, xin ta đừng tới gần hắn.
Dương thế và ta vốn không còn liên hệ. Chỉ có hắn là người thân duy nhất.
Nhưng ta không phải người thân của hắn.
Người thân của hắn đều đang bên cạnh hắn, đồng lòng ngăn cản ác quỷ.
“Đại tiên, xin ngài tha cho tướng công của ta. Nhà chúng ta cảm kích ngài một đời một kiếp.” Phu nhân cũng quỳ xuống. Ta nhìn nàng.
Nàng mới là người thân của hắn. Thê tử kết tóc trăm năm. Cùng chung họa nạn.
Họa nạn là ta.
Một trăm bốn mươi bảy năm trước hắn cướp đi tính mạng ta, lấy đi trái tim ta.
“Diêm Vương, Trương Luân kia moi tim của tiểu nữ, tiểu nữ muốn hắn trả lại.”
Hồi ức trong điện Diêm La, dần dần ùa về.
Trước mắt ta hiện lên dáng ngủ ngọt ngào của hắn. Ta nhẹ nhàng ôm hắn. Ta không muốn báo thù, ta không muốn báo thù, khoảnh khắc đó ta tình nguyện vĩnh viễn không siêu sinh.
“Đại tiên, van xin ngài tha cho tướng công của ta.”
Ta bỗng nhiên giác ngộ, từ lúc mặc da vẽ đi trên con đường mòn ở bãi tha ma gặp hắn, cho đến hôm nay, là tròn một tháng.
Hơn một trăm năm trước lần đầu tiên hắn thấy ta ở phòng khách phía Tây, cho đến đêm hắn dùng dao đâm vào ngực ta, chẳng phải cũng đúng một tháng sao?
Chữ đỏ trên sổ sinh tử viết: Kiếp thứ ba của Trương Luân phải trả Tần Tử Phượng một trái tim người.
Lẽ trời thật công bằng. Hắn phải trả ta một trái tim, mà ta phải trả hắn một tháng tương tư khổ.
Cuồng phong nổi lên cuốn lá rụng, rền rĩ trong tiểu viện.
Ta vô lực cười thảm. Ta đã không còn muốn báo thù, ta chỉ muốn cùng hắn làm một cặp vợ chồng bình thường, thế nhưng không thể.
“Ngươi thật sự không muốn làm người, tình nguyện làm một ác quỷ? Ngươi không hối hận?”
“Không hối hận.”
“Nếu ngươi không thể lấy lại trái tim nguyên vẹn, ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Tiểu nữ tình nguyện. Tiểu nữ nhất định phải báo thù.”
Đoạn đối thoại trên điện Diêm La. Hóa ra những lời đã nói ra, không thể nuốt lại được.
Nhân quả xoay chuyển, con người chẳng qua chỉ là hạt bụi nhỏ trong lòng bàn tay của số mệnh.
Không có thứ tồn tại nào gọi là tự chủ.
Móng vuốt dài ba tấc bỗng nhiên vươn ra.
Ta đi vào căn phòng hắn đang ở. Rút phất trần ra, bóp nát thành mảnh nhỏ.
Khoảnh khắc vỡ vụn, kim quang từ phất trần đâm vào mắt ta. Dòng máu tươi từ trong hốc mắt chầm chậm lăn xuống.
Ta đã vì hắn, rơi xuống giọt máu cuối cùng còn sót lại.
Chỉ còn hắc ám vô tận.
Ta phá cửa đi vào, bước thẳng đến trước mặt hắn.
Vuốt sắc xuyên ngực, xé da xé thịt, tia máu ấm áp văng đầy lên mặt và cổ ta. Ta cảm nhận được ý niệm cuối cùng trong lòng hắn, chính là: Vì sao lại như thế.
Hắn không hiểu. Cho đến lúc chết hắn cũng không hiểu.
Tâm niệm của hắn lụi tàn.
Tất cả đã chấm dứt. Lời truyền bằng bút đỏ trong sổ sinh tử từ trăm năm trước cuối cùng đã được thực hiện.
Lúc giết hắn, ta không nhìn hắn.
Trong sự hỗn độn, duyên tàn nghiệt tận.
Sờ soạng trái tim vốn thuộc về ta trong ngực hắn, hình như vẫn đang động đậy. Ấm áp, mềm mại. A, có tim thật tốt.
Nhẹ nhàng móc nó ra. Nó ngoan ngoãn nằm trên lòng bàn tay ta.
Ta nở nụ cười.
Tiếng gió gào thét bên tai. Trong bóng tối đen kịt trước mắt, ta nhìn thấy, từng chút một, như mây rẽ trăng tỏ… phủ Thái Nguyên, sau nha môn, phòng khách phía Tây. Một buổi trưa hè oi ả. Tiểu thư mặc áo đơn màu hồng đào, thiếu niên tuấn tú kia đi qua, ánh mắt lén lút nhìn sang… quạt tròn lụa trắng, che khuất gương mặt thẹn thùng.
Hoàn.
[1] Trích trong bài “Nhiễm nhiễm cô sinh trúc”.
[2] Điểm giáng thần: Tô môi đỏ.
*
P.S. Vầng, kiếp trước thì bệnh hoạn, kiếp này thì khốn nạn. Chỉ thương thay nữ chính còn quá non nớt, tâm hồn vẫn là của một thiếu nữ khuê phòng, sa chân vào lưới tình. Nhưng xét cho cùng, kết thúc cũng hợp lý, nếu điều nữ chính giác ngộ là đúng, vậy coi như trả lại cho Trương Luân một tháng tương tư, lấy lại trái tim mình, từ nay không ai nợ ai, nàng có thể đầu thai, quên hết mọi chuyện. Chứ sống mãi dưới lớp da vẽ, chờ từng kiếp đầu thai của cái thằng Vương tướng công (khốn nạn) thì còn thảm hơn.
Mình edit truyện này vì rất thích giọng văn của tác giả. Tiểu Thanh viết hay (edit nhìn toàn thơ vs thẩn nhìn muốn rớt nước mắt luôn), nội dung lạ, độ dài vừa phải, mỗi tội không ngược không vui, đã ngược thì chớ còn SE toàn tập, thành thử mình chỉ dám xớ rớ một bộ thôi. ╮(╯▽╰)╭