Hòa Bình Chia Tay

Chương 12: Hoa hảo nguyệt viên nhân trường cửu



Lại qua mấy tháng, Chu Thiệu và tôi cùng góp tiền mua một căn hộ, cuối cùng chúng tôi cũng có nhà của mình rồi. Thấy hắn vừa lo trang hoàng nhà cửa, vừa bận bịu chuyện công ty, tôi bèn xin thôi việc ở công ty quảng cáo, chuyên tâm ở nhà bày biện, lo liệu việc nhà, để hắn có thể an tâm đi làm. Chu Thiệu và tôi cùng nhau bài trí phòng ở, sơn tường, đặt làm bàn tủ, đều là chúng tôi tự mình hoàn thành. Những khi rảnh rỗi thì đi dạo trung tâm mua sắm, thích cuối tuần ra ngoài ăn, có đôi khi ăn cơm Tây, có đôi khi ăn lẩu, món nướng, sinh hoạt rất thư thích.

Sắp đến Tết, dần dần tôi nhận ra tâm trạng Chu Thiệu không được tốt lắm, cha mẹ hắn gọi điện thoại tới, hi vọng hắn về nhà ăn Tết. Với lại tôi biết, hắn lại bắt đầu nhớ con, đứa bé đã sắp hai tuổi rồi, sau khi vợ cũ xuất ngoại, hắn không còn cơ hội nhìn thấy con mình nữa. Buổi tối đi ngủ, tôi ôm hắn, nói với hắn, “Trước tiên cậu về thăm cha mẹ đã, rồi tìm thời gian đặt vé máy bay, qua bên đó thăm con đi. Chuyện công ty, cậu không cần lo lắng. Mình sẽ thay cậu trông nom.”

Hắn nghe xong lời tôi, nước mắt cứ thế chảy ròng. Hắn ôm chặt tôi vào lòng.

Từ đó, hắn thường chạy qua chạy lại trong nước ngoài nước để thăm con, những khi hắn không ở đây, tôi thay hắn giám thị nghiệp vụ ở công ty. Đầu óc làm ăn của tôi rất kém cỏi, may là đội ngũ nhân viên đã theo hắn nhiều năm, khi hắn thiếu chút nữa phá sản cũng có người trung thành và tận tâm trụ lại. Tôi nhanh chóng thích ứng với việc vận hành công ty. Thành quả cũng cố gắng hết sức để bằng với khi hắn có mặt.

Có một ngày, hắn tức giận kể với tôi, “Vợ trước của mình muốn tái hôn, gã chồng Mĩ của cô ta đối xử với con không ra gì, mỗi ngày nó đều ở bẩn, trên người cũng có các loại vết thương do vật cứng va chạm hoặc ma sát, mẹ nó nói mình đừng có nhiều chuyện. Mình muốn đòi con về, cậu có thể chấp nhận không?” Hắn dò ý tôi, “Nếu như cậu không thể chấp nhận, mình sẽ nhờ ba mẹ mình chăm nó.”

Tôi nói được, cậu đón con về đi.

“Nhưng có thể sau này mình sẽ thường không ở bên cạnh cậu, chuyện giành quyền nuôi con ở nước ngoài rất phiền phức.” Hắn hỏi tôi, xa nhau lâu như vậy, tôi có trăm phần trăm tin tưởng hắn hay không. Tôi nói có, mình sẵn sàng toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu. Mắt hắn sáng ngời, hôn lên trán tôi.

Chu Thiệu bắt đầu dốc hết sức tranh con với vợ trước, kiện cáo thật lâu, thuê luật sư, thu thập chứng cứ, qua lại đi tới đi lui, tốn kém rất nhiều. Tôi quản lý công ty, cố hết sức làm tốt hậu thuẫn cho hắn.

Uyển Vân sinh con, là một bé gái đáng yêu. Tôi mua một hộp tã lót lớn đến bệnh viện thăm cô, chồng Uyển Vân cười ha ha đứng bên cạnh, hôn Uyển Vân một cái lại hôn đứa bé một cái, Uyển Vân vừa dặn dò chồng đi mua cơm, vừa kể với tôi sinh con đau đớn cỡ nào, thống khổ cỡ nào, cuối cùng lại nói cô còn muốn sinh thêm một đứa để con gái có bạn. Cô mỉm cười luôn thôi. Vóc người Uyển Vân tuy đầy đặn hơn so với trước đây, nhưng lại có thêm chút phong thái đằm thắm và điềm tĩnh. Giờ đây Uyển Vân đã là một người phụ nữ hạnh phúc.

Thỉnh thoảng cuối tuần thong thả thời gian, tôi cũng đến mộ Đinh Hạ ngồi. Tiền của hắn đã tiêu hơn phân nửa để chữa bệnh, cuối cùng chỉ còn lại căn hộ mà Trình Phương Khiêm tặng, cha mẹ hắn bán căn hộ rồi về quê, tôi nghĩ số tiền đó cũng đủ cho cha mẹ hắn an hưởng lúc tuổi già, con trai họ đã cố gắng hết sức rồi. Tôi nhìn di ảnh trên bia mộ Đinh Hạ, ngắm nụ cười ấy thật lâu. Người bạn đã quen biết từ thời đại học, mối tình nào của hắn tôi cũng đều biết cả. Chúng tôi đã từng cùng nhau trốn học, cùng nhau ra ngoài ăn quỵt uống quỵt, cùng nhau chọc ghẹo mấy cậu bé xinh xắn trong quán bar. Tôi lại nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng của chúng tôi, tình dục giữa tôi và hắn. Kể từ đó, hắn đi lầm đường, có lẽ hắn đã bị luyến tình của chính mình và sự trống trải dằn vặt quá lâu, hắn muốn buông thả. Đinh Hạ, hi vọng kiếp sau cậu sẽ sống tốt.

Tháng Bảy, Chu Thiệu đi Mĩ lần cuối cùng, một tuần sau, hắn phấn khởi gọi điện thoại nói với tôi, mọi chuyện ổn cả rồi, sẽ lập tức về nước. Nửa đêm, tôi đến sân bay đón Chu Thiệu, máy bay đáp trễ, rất nhiều người đều đang sốt ruột chờ đợi. Bắt đầu có người lục tục đi ra, cả đại sảnh trở nên náo nhiệt lạ thường, tôi cũng tìm kiếm bóng dáng Chu Thiệu, tìm tới tìm lui cũng tìm không thấy, đột nhiên chân tóc tôi cảm thấy đau đớn, quay sang, một đứa bé được bế đang kéo tóc tôi, Chu Thiệu mở tay nó ra, “Không nghe lời gì cả. Đã dặn con thế nào, bé yêu gọi ba nào ”

Đứa bé quay mặt qua gọi tôi “Ba.” Tôi cười, đưa tay vuốt má nó, mắt nó vừa to vừa tròn, khuôn mặt giống đôi nét của Chu Thiệu. Nó tò mò nhìn tôi lại nhìn Chu Thiệu, cười lên khặc khặc, thực là một đứa bé ngây thơ đáng yêu. Tổ hợp hai gã đàn ông và một đứa nhỏ thế này khiến cho không ít người chú ý, còn có một cô gái lén lút chụp hình chúng tôi. Tôi và Chu Thiệu nhìn nhau cười.

Chúng tôi lên xe, đứa bé nhanh chóng say ngủ, Chu Thiệu ngồi ở ghế phó lái ôm con, báo tin mừng cho cha mẹ, nói rằng đã giành được quyền nuôi con. Cha mẹ hắn lại dặn dò vài câu gì đó, hắn vâng dạ đồng ý. Giọng Chu Thiệu rất khẽ, sợ ồn đến con, một lát sau, thấy hắn cúp điện thoại. Hắn nói với tôi, “Ba mẹ mình muốn gặp cậu, nói là bữa nào cậu có thời gian, cùng nhau về nhà ăn một bữa cơm. Ba mẹ đã chấp nhận việc chúng ta rồi.” Tôi gật đầu cười.

Về đến nhà, hắn đặt con vào trong chiếc giường trẻ mà tôi đã chuẩn bị sẵn, đóng cửa phòng con lại, rồi bắt đầu mau mắn cởi đồ, vừa cởi vừa gọi tên tôi, “Nhanh, Thương Vu Thiên, lâu lắm tụi mình không làm rồi, thật sự mình kìm nén hết chịu đựng nổi rồi.” Tôi buồn cười nhìn khuôn mặt nôn nóng như con khỉ lo lắng của hắn, “Con nghe thấy bây giờ.” Hắn cởi quần ra, “Không sao đâu, tụi mình tắm chung đi, nào, tụi mình tắm uyên ương.” Tôi xua xua tay, “Thôi miễn, cậu tắm một mình đi, sắc quỷ.” Tôi xoay người đi nhặt quần áo hắn ném xuống đất, vậy mà hắn lại ôm chầm lấy tôi từ đằng sau, lôi tôi vào phòng tắm.

Cuộc sống gần đây của chúng tôi xem như hạnh phúc, và còn hi vọng có thể vẫn tiếp tục hạnh phúc.

Hòa bình chia tay – toàn văn hoàn _

Bên dưới là đôi lời kết truyện của mình, nếu có hứng thú mời các bạn đọc



Rồi lại kết thúc một câu chuyện, rồi lại bắt đầu một câu chuyện… Hòa Bình Chia Tay, vẫn còn cảm giác muốn đọc tiếp tự truyện của Thương Vu Thiên…

Phải nói rằng câu chuyện này “vi phạm” hầu hết những “ước định” chọn truyện của mình từ trước đến nay, có thực tế phũ phàng, không có mộng đẹp, có câu chữ ngắn gọn rõ ràng, không thơ văn bay bổng, có ích kỉ phản bội từ bỏ, không thủy chung trung trinh như một… Vậy mà tất cả lại có thể đánh bại cái gọi là “ước định” đó, chỉ là vì ở đây, mình bắt gặp một cảm xúc đồng điệu, vài quan điểm nhân sinh tương đồng, nó khiến mình muốn ghi nhớ, muốn kể lại.

Ở bài giới thiệu truyện mình đã phân tích sơ qua vài nét về nhân vật, mọi người đọc truyện có lẽ cũng đã nắm rõ, đôi lời cuối truyện này sẽ không nhắc lại nữa. Thông điệp của câu chuyện, có lẽ những người đã từng một lần trải qua nhất định sẽ đọc hiểu; mình nghĩ nếu như nói quá rõ ràng sẽ mất hay, và dù có nói rõ thì người không hiểu cũng sẽ không hiểu được. (Phải vậy không ta?)

Nhưng dẫu vậy mình cũng muốn nói bâng quơ vài điều cho những người “sẽ hiểu”.

Trên đời này có rất nhiều người đang phải ôm nỗi cô đơn mà gắng gượng đối mặt với cuộc đời, có nhất thiết phải đợi đến khi gặp người mà mình yêu say đắm? Cuộc sống quá khắc nghiệt, con người rất yếu đuối, những tín niệm kiên trinh lãng mạn có lẽ chỉ tồn tại ở những tâm hồn còn đang “lành lặn”. Như mình từng nói, e rằng chỉ có người từng trải qua, mới thấu hiểu và thản nhiên tiếp nhận như đã từng quen biết. Còn không, sẽ là khó chấp nhận, lên án thậm chí khinh bỉ.

Vậy nhưng ai cũng có sự lựa chọn của riêng mình, là tốt là xấu, kết quả không ai ngoài chính họ sẽ tự mình gánh lấy, và một người qua đường hiểu chuyện có thể thích hoặc không thích, đồng tình hoặc không đồng tình, nhưng sẽ không bao giờ buông lời khinh khi xem thường, tự cho mình là cao hơn người khác một bậc, tự cho mình cái tư cách đánh giá thậm chí phán xét người đó.

Ở mỗi giai đoạn trong cuộc đời, con người ta sẽ có những nhu cầu khác nhau, cha mẹ, tình thân, bạn bè, tình bạn, người yêu, tình yêu, vật chất, tình cảm, công danh… Mỗi người sẽ bước đến và cầm lấy một vài thứ cho mình, nhưng họ sẽ không bỏ qua thứ nào trong số đó, chỉ là họ cần chúng “trước” và “sau”, đó chính là quy luật đã an bài cho một người sinh ra trên đời đang sống cuộc sống bình bình thường thường. Trái lại, có một số người ít ỏi sớm mang theo mình những trải nghiệm khắc cốt ghi tâm, sớm nhìn ra một vài điều bản thân cần và không cần, họ sẽ biết nên cầm lên và bỏ xuống thứ gì là tốt cho họ nhất, để có thể hướng đến cuộc sống bình bình thường thường kia. Điều cốt yếu là, hai loại người này thuộc về hai thế giới khác biệt nhau, mang những tư tưởng bất tương đồng, họ không có chung tiêu chuẩn trong nhận thức sự việc, và đương nhiên họ không có quyền hạn phán xét người còn lại.

Dáng vóc Dương Quý Phi dư cân nhiều như vậy là xấu là đẹp, đặt tranh bà ở đó, hai người không cùng thời xuyên không đến cùng một chỗ tranh luận gần xoắn lưỡi cũng chỉ vô dụng, sau cùng mỗi người vẫn ôm một ý.

Nhân gian tuy đa tình, nhưng chân ái thì khó nói. Một số đông người sống rất thực tế, sinh hoạt đã tôi luyện và dạy cho họ không thể sống lâu ngày trong huyễn tưởng, chân tình thì khó có thật nhưng vết thương và nỗi cô đơn là chân chân thực thực. Có lẽ sau chừng ấy dằn vặt, đối xử tốt hơn với chính mình một chút cũng được, thả lỏng bản thân một chút cũng được, tự bảo vệ lấy bản thân cũng được, tìm kiếm một người bầu bạn qua ngày cũng được, tất cả đều tốt hơn là một mình ôm lấy những quy tắc trói buộc để rồi hóa kén trong cô quạnh.

Sống thoải mái một chút, không quá câu nệ, không quá ép buộc bản thân, không cưỡng cầu thứ gì bằng được, không nâng giá lên quá cao cũng không hạ giá xuống quá thấp, không có điều gì là tuyệt đối, cần tha thứ thì tha thứ, cần hận thì hận, cần yêu thì yêu, cần quên thì quên, cần tin tưởng thì tin tưởng, tự nhiên mà đến, thản nhiên mà sống. Cũng có lẽ chẳng có gì là tồi tệ hơn việc tất cả những điều đó phải kết thúc, không có gì là tồi tệ hơn cái chết, phải chia xa (những) ai đó mà không cách nào gặp lại, không cách nào cứu vãn?

Thương Vu Thiên con người này, đã sống rất tốt, mình nghĩ là vậy; biết yêu quý bản thân mình, cũng rất yêu quý người khác, bản thân hắn đa tình cũng chung tình, nói vậy vì cái đa tình ấy hắn đã chỉ dành cho một người, tấm lòng của hắn rất đáng trân trọng, là khó có được giữa thế đạo này. Bởi vì tìm ra được chân lí sống cho chính mình, nên hắn đã sống một cách thản nhiên như thế, cũng sống được hạnh phúc, tin rằng sẽ tiếp tục hạnh phúc.

“Cuộc sống gần đây của chúng tôi xem như hạnh phúc” lời này nói ra cứ như câu tổng kết cho một báo cáo thu nhập cuối tháng, có chút khô khan đơn điệu, nhưng rõ ràng nó mang đầy cảm giác mãn nguyện, không đòi hỏi gì hơn nữa.

Khép lại câu chuyện, mình cũng chỉ mong sau này, khi đã trải qua những sóng gió lớn lao trong đời, có thể nắm tay cha mẹ, con cái, và một người nào đó, cùng nói rằng “Cuộc sống gần đây của chúng ta xem như hạnh phúc” mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.