Hòa Bình Chia Tay

Chương 9: Số mệnh vô thường



Cả đường đi tôi đều suy nghĩ hắn nhìn thấy tôi sẽ cư xử như thế nào, hiện tại Đinh Hạ đã thành chủ nợ của Chu Thiệu. Hắn đã từng là bạn tôi, lại bởi vì Trình Phương Khiêm mà bất hoà, trong lòng tôi đột nhiên có chút sợ hắn.

Có người ở ra mở cửa cho tôi, biệt thự của hắn rất lộng lẫy, người ở đưa tôi đến bể bơi xa hoa, hắn đang chuẩn bị nhảy xuống nước. Tôi gọi tên hắn, nhưng hắn không để ý đến tôi, phóng người nhảy xuống. Tôi nhìn thấy hắn luồn lách trong nước như một con cá, bơi qua bơi lại, mới leo lên bờ. “Cậu đến cầu xin tôi đấy à?” Hắn kéo mũ và kính bơi xuống, cầm khăn tắm lau người. Hắn thở hơi gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống, cơ thể hắn vẫn hấp dẫn như xưa, mặt cũng đẹp trai y như trước đây, giờ hắn đang là kẻ nắm giữ số phận Chu Thiệu.

“Nghe nói Chu Thiệu nợ cậu rất nhiều tiền.”

“Cậu đừng trách tôi, tiền của tôi cũng không phải gió to thổi đến. Tôi cho cậu ta mượn tiền, cũng là cần báo đáp. Tiền của cậu ta bị bị mắc kẹt ở thị trường chứng khoán, là con đường do chính cậu ta lựa chọn, đâu thể nào trách tôi.” Nụ cười của hắn cho tôi cảm giác lạ lẫm xa cách, hắn thực sự không còn như xưa.

“Cậu ấy nợ cậu bao nhiêu tiền, tôi bù cho cậu.”

Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Cậu lấy đâu ra tiền? À, là Trình Phương Khiêm, chẳng phải cậu cũng từng ngủ với ông ta, nhưng không hề nói cho tôi.”

“Đinh Hạ, sau khi hai người quen nhau, tôi không hề làm gì có lỗi với cậu.” Tôi không muốn giống như Tường Lâm tẩu, ăn ngày đi kể lể với người khác chuyện nhà mình, xem ra, hắn sẽ không tha thứ tôi rồi.

“Vậy cậu thề chưa bao giờ lên giường với Trình Phương Khiêm đi.” Ánh mắt hắn rõ là bức người.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn “Chuyện của tôi và ông ta đều là chút chuyện cũ ngày xưa, xảy ra từ nhiều năm trước. Tôi đã sớm đổi tên, không muốn quay lại quá khứ.”

“Rốt cục thừa nhận cậu lên giường với ông ta.” Hắn cười lạnh nhìn tôi, “Cậu có thể nói cho Trình Phương Khiêm, giờ tôi không có ông ta, sống còn tốt hơn.”

Tôi thở dài, hắn mở mồm ngậm miệng đều là Trình Phương Khiêm, tới cùng là khó mà quên, hay là cảm giác thất bại vì bị đá? Tôi hỏi hắn, rốt cuộc Chu Thiệu nợ hắn bao nhiêu tiền.

Đinh Hạ cười cười, “Cậu ta thiếu tôi số này.” Hắn giơ tay một phát. Nhiều gấp vài lần so với số tiền ban đầu hắn cho Chu Thiệu mượn, tôi gật đầu, “Tôi đưa cậu.”

Hắn tựa hồ lấy làm kinh hãi, “Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.” Tôi không trả lời.

Sau khi cha mẹ qua đời, tiền trong nhà để lại và tiền Trình Phương Khiêm cho tôi nhiều gấp mấy lần số hắn vừa nói. Chỉ là tôi muốn sống một cuộc sống bình đạm, nếu như không phải Chu Thiệu xảy ra chuyện, tôi căn bản sẽ không động đến.

Hắn đi lại bên cạnh tôi, “Cậu hận tôi phải không, lập kế hoạch, gạt Chu Thiệu vào bẫy.”

Tôi lắc đầu, “Xã hội thương nghiệp, ngươi tình ta nguyện, nếu không phải cậu ấy nóng lòng muốn thoát thân, cũng sẽ không mắc lừa, chuyện này không trách được ai.”

“Thương Vu Thiên chính là Thương Vu Thiên, thông minh lại nói đạo lý, tiền cậu mau chóng chuyển qua đây, bằng không lên toà rồi, sau này cậu ta đừng mong ngẩng đầu lên.” Tôi gật đầu đồng ý, tôi nói hiện giờ tôi có thể gửi tiền cho hắn, tôi mang thẻ.

Hắn lắc đầu, “Điều kiện của tôi vẫn chưa xong.”

“Cậu muốn tính lãi?” Hắn khoát khoát tay, đi tới trước mặt tôi, cúi người xuống liếm vào vành tai tôi một cái, “Tôi muốn làm cậu.” Tôi lui ra phía sau một bước như phản xạ có điều kiện, nụ cười của hắn vô cùng thoải mái, “Khi tôi và cậu bên nhau, cậu đều là số 1, tôi nghĩ cậu ở cùng Trình Phương Khiêm nhất định là 0, tôi cũng muốn xem thử trên giường cậu lẳng lơ cỡ nào.” Hắn vẫn hận chuyện tôi và Trình Phương Khiêm, nhất định muốn dùng hết mọi cách để sỉ nhục tôi. Tôi đứng im lặng một hồi, nói với hắn, “Được.”

Tôi theo hắn lên lầu, vào phòng ngủ của hắn, hắn tuột quần bơi ra, lộ ra trọn vẹn đứng trước mặt tôi. Tôi quỳ trước mặt hắn…

“Được rồi, giờ cậu cởi quần áo ra.” Hắn ngồi trên giường, nhìn tôi cởi đi tất cả quần áo, chúng tôi ngã xuống giường, tay hắn vuốt ve cơ thể tôi từ trên xuống dưới, “Trình Phương Khiêm làm như thế này với cậu à? Ông ta hôn cậu như thế sao?”

Tôi hừ một tiếng, “Thực sự không hiểu nổi tới cùng Trình Phương Khiêm có cái gì hay, cả tôi cũng đã không nhớ rõ lão ta từ lâu, cậu cần gì phải tự mình tìm mất mặt, mà lão ta không có dong dài như cậu đâu.”

Hắn cũng cười, mở chân tôi ra…

Sau khi xong việc, hắn nhìn nét mặt tôi, “Làm sao đây? Tôi không nhìn ra cậu có một chút cảm giác bị sỉ nhục nào.”

“Mây mưa hoan ái, vì sao lại có cảm giác bị sỉ nhục.” Tôi đứng dậy mặc áo vào. Hắn vuốt mặt tôi, “Lâu lắm tôi không có làm rồi. Lần này xem ra lão già bao dưỡng tôi nọ sẽ không trở lại tìm tôi nữa.”

“Vậy chẳng tốt sao, cậu có thể đi tìm người cùng cậu.”

“Thương Vu Thiên, tôi cảm thấy Trình Phương Khiêm yêu cậu.”

“Đinh Hạ, cậu có thể đừng điên điên khùng khùng nhắc tới Trình Phương Khiêm như vậy nữa được không?” Tôi không thể nhịn nổi nữa phải ngắt lời hắn. “Tôi và ông ta, cậu và ông ta đều kết thúc rồi.”

Hắn cười nằm ngã xuống giường, “Tôi cũng không biết sao nữa, cứ nghĩ về ông ta mãi.”

Tôi và hắn chuyển khoản ở trên mạng, tôi chuẩn bị ổn thỏa mọi thủ tục sau chuyển khoản, chào hắn về. Đi ra khỏi cổng nhà hắn, tôi nhắc nhở mình phải làm như mọi chuyện đều bình thường, mãi đến khi xác định đã cách xa biệt thự của Đinh Hạ, rời xa khu vực hắn kiểm soát, tôi mới đi đến một con ngõ ở rất xa, nôn mửa không ngừng.

Đến sáng sớm hôm sau, Chu Thiệu đã hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi nói cho hắn mọi chuyên đã được giải quyết rồi, hắn tiếp tục sở hữu công ty đó, tiền nợ Đinh Hạ đã trả xong. Hắn giật mình nhìn tôi, “Thương Vu Thiên, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Tôi cười, “Ban đầu lúc mình hỏi vay tiền cậu, chẳng phải cậu cũng khẳng khái cho mình mượn như thế hay sao.”

“Nhưng một khoản tiền lớn như vậy mà?”

“Chuyện của mình chẳng phải cậu đã sớm biết.” Tôi cười khổ. Hắn ôm lấy tôi, “Có lẽ lời mình nói lúc này, cậu không tin, nhưng mình thực sự xót xa cậu của ngày trước.” Tôi lắc đầu “Cuộc sống trước đây của mình đã theo gió bay đi lâu rồi, nếu như xót mình, hãy cùng mình quên nó đi. Cậu mau chóng về công ty làm cho rõ ràng cục diện hỗn loạn hiện giờ, giữ lại thiết bị, đòi xe về. Mình muốn ngủ. Mình mệt lắm rồi.”

Hắn chỉnh trang lại diện mạo, mặc âu phục của tôi —— vì bộ âu phục của hắn đã được Uyển Vân đưa đến cửa tiệm giặt là, hắn đi vội vội vàng vàng, xem ra tin tức này đã khiến hắn phấn chấn lên.

Uyển Vân lo lắng vào phòng ngủ gặp tôi, “Anh cho anh ta bao nhiêu tiền? Thực sự không sao chứ?”

Tôi cười gật đầu với cô, “Uyển Vân, tôi vừa mới bị Đinh Hạ xâm phạm.”

Uyển Vân kinh hoảng, lo sợ nhào tới xem tôi. Tôi uống một ly nước, tiếp tục nói “Số tiền mà tôi cho Chu Thiệu, là muốn cứu con người này, nếu như sự nghiệp của cha mẹ bị hủy trong tay mình, tôi đoán cậu ấy sống không nổi đâu.”

“Anh vì anh ta hi sinh nhiều như vậy, nếu như anh ta lại một lần nữa phản bội anh thì biết làm sao?” Uyển Vân khóc.

“Không sao hết. Tôi vẫn sẽ sống thật tốt. Mấy chục năm trước sinh hoạt cần nhờ huyễn tưởng, nhưng sinh hoạt hiện tại dựa vào quán tính.” Tôi nói chính là nói thật, tôi muốn tìm một người, hi sinh vì người đó, yêu người đó. Nhưng không có ai để yêu, tôi cũng có thể sống một cách tốt đẹp.

Uyển Vân kề người đến hôn vào trán tôi một cái, “Thương Vu Thiên, anh yêu Chu Thiệu như thế. Anh vì anh ta, bị Đinh Hạ ăn hiếp.”

Tôi nhẹ giọng nói với cô “Cũng không chỉ bởi vì Chu Thiệu tôi mới chấp nhận để cậu ta ăn hiếp, vấn đề Trình Phương Khiêm mãi mãi ngăn giữa chúng tôi, không làm như vậy, Đinh Hạ sẽ không vượt qua được cái ổ gà trong lòng ấy. Tôi muốn ngủ, ngủ ngon.” Tôi nói xong, lập tức ngủ mất.



* Tường Lâm tẩu: là một nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc Phúc” của Lỗ Tấn, là một người nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, lương thiện, chất phác, ngoan cường. Có tính cách là gặp bất kỳ ai cũng lải nhải về chuyện riêng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.