Hôm nay, bầu trời
trong xanh cùng những tảng mây bồng bềnh, nắng nhẹ lên sau khi sương đã tan.
Ngoài kia, con người ta vẫn hoạt động như mọi khi. Họ vẫn đi làm, trẻ con vẫn
đi học, cụ già vẫn đi tản bộ…Nhưng có ai thấy một cô gái trong bộ váy trắng
đang gào khóc đuổi theo tử thần để đòi lại người mình yêu. Cô chạy băng ca đang
đẩy anh vào bệnh viện, gương mặt không lấy một giọt máu, anh nằm đó bất động,
không còn mỉm cười nhìn cô được nữa, mãi mãi… Bệnh viện, nồng nặc mùi thuốc. Họ
chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, cô đứng đó, đứng suốt bốn tiếng không cử động, cứ
đứng chết chân tại cửa phòng rồi nhìn vào cái cửa sắt lạnh toát chờ anh. Gia
đình, bạn bè khuyên cô hãy nghỉ ngơi, cô không có phản ứng, cô tin, cô chờ, vì
tin anh nên cô sẽ chờ, anh đã hứa là sẽ có trách nhiệm với cô, anh hứa thì nhất
định anh làm được, anh sẽ không bao giờ nhẫn tâm ruồng bỏ cô thêm lần nữa đâu.
Lại bốn tiếng nữa đi qua, cô vẫn
đứng đó. Ai khuyên cô cũng không tác dụng, cô như biến thành khúc gỗ không có
tri giác, mắt vẫn dõi về phía cửa.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, mọi
người đều đứng dậy chờ kết quả. Cô cố cử động chân mình, nó tê cứng, vậy mà cô
vẫn đi những bước khập khễnh tới nắm chặt tay bác sĩ Hoàng Khánh, ông ấy tháo
khẩu trang, nhìn mọi người, rồi nhìn Thiên Nghi. Cô không nói gì, chỉ hướng đôi
mắt mong đợi vào ông. Không gian lắng động, nghe rõ nhịp thở của từng người.
"Hoàng…"
"Xin lỗi
con…" Ông cắt ngang lời nói của cô, cắt đứt sợi dây hy vọng mỏng manh của
cô sau câu nói đó và cái lắc đầu đau thương.
Bàn tay cô tuột khỏi tay ông, cô
nhìn vào trong. Mọi người nhìn vào trong, nhìn cô. Có ai nghe thấy tiếng kêu
thảm thiết của một con người, có ai nhìn thấy một trái tim cũng đã ngừng đập
sau một trái tim.
"Vào gặp nó…lần
cuối đi con… Trong vài phút nữa, nó sẽ sống được thêm vài phút nữa…" Hoàng
Khánh đặt tay lên vai Thiên Nghi, mắt ông đỏ hoe. Sao ông có thể chịu được khi
chính ông lại không thể cứu được cháu ruột của mình.
Nhanh như cắt, cô không còn ở hành
lang. Lúc này mọi người ở ngoài mới bật khóc. Tiểu Quỳnh, Ngọc Diệp, Hải Băng,
Hồng Ngân nói không nên lời mà chỉ biết khóc thành tiếng. Nun nhìn mẹ mình rồi
xà vào lòng mẹ mà khóc òa lên. Chủ tịch Hoàng loạng choạng bước chậm chạp từng
bước, ông không biết mình đi về đâu. Vũ Bảo Hà đứng lặng người, cô không khóc,
chỉ như một cái xác không hồn hóa đá tại chỗ. Gia Minh nhìn Tuấn Nguyên quay
đầu đi, rồi lại nhìn sang Vương Tuấn vừa đến và đứng yên tại ngả rẽ. Tất cả,
tất cả…Chấm dứt rồi.
Còn cô, cô ngồi cạnh giường anh, nắm
lấy bàn tay anh, cô không khóc, không rơi thêm bất kì giọt nước mắt nào cả. Sao
mỗi phút giây trong thời khắc này lại to lớn đến thế, vậy mà trước kia họ đã bỏ
lỡ quá nhiều thời gian. Con người ta đến lúc nhận ra mình nên trân trọng thì đã
quá muộn màng để rồi bất chợt hiểu rằng mình sai ở đâu mà không thể nói lên từ
ân hận. Máy điện tâm đồ lên xuống theo từng nhịp tim của anh. Cô mỉm cười giữ
lấy tay anh rồi áp vào má mình.
"Hoàng Khang…Em
muốn anh dùng xe đạp chở em. Anh biết không? Ngồi sau lưng anh rất ấm áp, có
thể tựa vào anh, có thể ôm lấy anh… Chở em một lần nữa được không? Hay là đợi
khi anh khỏe chúng ta sẽ đến xe cáp treo ngồi? Anh nói muốn quay lại LB lần nữa
mà, mau khỏe lại để cùng em về thăm trường thôi anh…Sao mà anh cứ ngủ hoài thế…
Đừng lười nữa, mặt trời lên cao rồi… Anh tỉnh lại đi! Hoàng Khang à…" Nước
mắt cô lăn dài trên tay anh, cô nghẹn giọng nhưng vẫn tiếp tục nói, không biết
nói cho anh nghe, anh có nghe không?
"Có… nhớ anh
hứa gì với em không? Anh nói sau khi tỉnh dậy sẽ cùng em đến nhà thờ… sẽ cùng
kết hôn với em mà… Anh ngủ thế này thì sao đến nhà thờ đây… Hoàng Khang! Em gọi
anh mà anh còn nằm đây sao hả? Hoàng Khang!" Giọng cô nhỏ dần rồi rơi vào
im lặng, chỉ còn nghe tiếng máy móc vô tri đang kêu lên, âm thanh đó, sao mà
chói tay quá. Tít... tít... tít. Ngoài kia, không ai bước vào trong, chỉ có Gia
Minh đủ cái dũng khí chứng kiến cảnh đó, anh nhìn đứa con gái tội nghiệp vẫn
nắm tay người yêu. Anh đứng sau lưng Thiên Nghi, nghe máy điện tâm đồ kêu không
ngừng. Cô lại quay sang nhìn những đường sóng lên xuống... Đến cuối cùng, nó
chỉ là một đường thẳng tắp kéo dài. Giọt nước mắt rơi xuống sàn, cô thấy tim
mình đau, bụng mình đau, đầu mình đau. Người cô như rã rời không còn sức lực.
"Sao không ai
làm gì hết thế?" Cô lạnh nhạt cất tiếng: "Sao không ai tiếp tục cứu
anh ấy?" Không ai trả lời, cô đành quay lại ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực
anh: "Hoàng Khang à... Anh đừng lo, có em đây, họ không cứu anh cũng không
sao, có em ở đây với anh là được rồi... Đừng sợ..."
Gia Minh kiềm chế tất cả nước mắt,
anh bước đến đặt bàn tay không ngừng run rẩy của mình lên vai Thiên Nghi:
"Thiên Nghi... Đừng như vậy..."
Cô đứng phắt dậy, gạt tay Gia Minh
ra rồi thét lớn: "Hoàng Khang chỉ ngủ thôi! Anh ấy chỉ ngủ thôi... Các
người... các người đừng chia cắt tôi và Hoàng Khang có được không? Sao..."
Chưa kịp nói hết câu, cô đặt tay lên bụng mình, cắn lấy môi để ngăn cơn đau ập
tới. Gia Minh nhìn biểu hiện khác lạ đó, thấy sắc mặt cô không lấy một giọt máu
nên lo lắng vô cùng.
"Sao thế Thiên
Nghi? Em đừng làm anh sợ..."
"Tránh...
ra!" Thiên Nghi lùi lại, cô cố gắng gượng bảo vệ Hoàng Khang, cô phải bảo
vệ anh: "Không được cướp Hoàng Khang của tôi... Không..." Mọi thứ
trước mắt mờ dần, gương mặt Gia Minh nhợt nhạt, rồi mọi thứ hóa đen.
"Thiên Nghi!
Thiên Nghi!" Gia Minh thét lên rồi đỡ lấy Thiên Nghi đã ngã xuống.
"Máu... Máu kìa
Gia Minh..." Tiểu Quỳnh vừa bước vào đã la lên khi nhìn thấy màu đỏ đã
thấm vào vạt váy của Thiên Nghi, chảy dài xuống sàn bệnh viện.
"Gọi bác sĩ!
Gọi bác sĩ đi!"
Anh bế Thiên Nghi lên, toàn là máu,
dưới chân cô chỉ là máu. Mọi người bên ngoài vẫn còn thơ thẩn, vừa trông thấy
Gia Minh bế Thiên Nghi chạy ra thì tất cả hoảng hốt.
"Thiên Nghi..."
"Nghi..."
Phòng cấp cứu. Một bác sĩ nữ bước
ra.
"Ai là người
nhà của bệnh nhân Tầng Thiên Nghi!"
"Tôi... tôi là
cô ruột của nó." Cô Lan khó nhọc lên tiếng, người run lên vì sợ hãi:
"Cháu tôi sao vậy bác sĩ?"
"Sao người nhà
lại để cô ấy sốc nặng như thế. Cả đứa bé cũng mất rồi..."
"Đứa bé?"
Cô Lan lặp lại lần nữa lời bác sĩ.
"Ừ. Cô ấy đang
mang thai, không ai biết sao? Cái thai chưa đầy bốn tuần, cô ấy lại kích động
như vậy nên thai nhi chịu không được. Bây giờ tôi cần người nhà kí tên để còn
lấy cái thai ra."
Như một cây búa đập vào đầu từng
người. Mọi con mắt đưa nhìn nhau, cô Lan chao đảo mới định hình xem chuyện gì
đang xảy ra thế này? Sao đứa cháu gái cô phải chịu nhiều đớn đau như thế? Nó đã
làm nên tội tình gì?
Vài tiếng sau, trong một phòng bệnh
hai ngăn, Thiên Nghi vẫn còn hôn mê nằm bên gian trong. Cô Lan đã về, Nun thấy
sức khỏe mẹ yếu nên cố gắng khuyên mẹ về nhà, cả dượng Nguyên cũng bay từ bang
B về, dượng vừa phải an ủi cô Lan, vừa phải lo lắng cho Thiên Nghi.
Hoàng
Khang ra đi như thế, không một đám tang, không một tin tức được thông báo cho
giới truyền thông, con trai chủ tịch tập đoàn đá quý Hoàng Gia chỉ như bốc hơi
khỏi thế gian. Vì trước kia, anh từng nhờ bố mình, nếu có ngày hôm nay, hãy an
táng anh thật đơn giản, rồi đem tro cốt đặt cạnh mẹ ruột của anh. Lúc ông Hoàng
biết tin Thiên Nghi sẩy thai, ông như chết chân tại chỗ, sau khi đến bệnh viện
làm những việc nên làm thì không nói không rành mà đón chuyến bay sớm nhất rời
khỏi đây. Bác sĩ Hoàng Khánh có đến thăm cô, nhưng sau đó cũng bay về Mĩ do có
ca phẫu thuật quan trọng. Người nhà họ Hoàng đều tránh mặt cô, không ai dám đối
diện cùng Thiên Nghi.
"Này... Anh nói
gì đi, cứ im lặng như thế là sao?" Tiểu Quỳnh bắt đầu lay lay tay Gia Minh. Anh ấy
như tảng đá không chịu lên tiếng từ khi đưa Thiên Nghi vào đây.
"Gia Minh…Anh đừng có như vậy nữa…"
Hồng Ngân vừa phải lo cho Thiên Nghi, vừa lo cho biểu hiện của Gia Minh, lại
còn phải gọi điện tìm Tuấn Nguyên khắp nơi.
"Ngân…Chuyện chú Kiệt vừa nói là sao
vậy?" Ngọc Diệp cầm hồ sơ lên rồi thắc mắc. Chẳng ai biết trong đây là gì,
khi Hoàng Kiệt sắp rời khỏi, ông có đến, Thiên Nghi vẫn hôn mê, ông ngồi cùng
Thiên Nghi rất lâu, chẳng ai biết ông nói gì với cô. Sau đó ông lại nhờ Hồng
Ngân giao cho Thiên Nghi cái hồ sơ này.
"Ngân không biết, phải
chờ Thiên Nghi tỉnh thôi…"
Hải
Băng cùng Vương Tuấn vừa ra ngoài mua ít thức ăn về cho mọi người. Nếu ai cũng
trong trạng thái này thì trước sau gì tất cả đều ngã gụt, vậy thì lấy ai lo cho
Thiên Nghi.
"Gia Minh!" Vương Tuấn lên tiếng.
"Không sao…" Cuối cùng Gia Minh cũng
vuốt mặt mình, thở hắt ra rồi ngước nhìn Vương Tuấn: "Tìm thấy Tuấn Nguyên
chưa?"
"Nó đua xe ở quốc lộ Q."
"Cái gì?" Hồng Ngân là người phản ứng
mạnh nhất. Cô đứng dậy ngay rồi chạy ra ngoài.
"Một lát tao sẽ về Anh quốc."
"Vương Tuấn…" Nun vừa bước vào đã nghe
thấy câu đó. Nó nhìn Vương Tuấn, anh cũng quay lại nhìn Nun rồi đến nắm tay con
bé mà kéo ra ngoài.
Gia
Minh đứng dậy đi vào phía gian phòng phía trong. Chưa đầy một phút, anh chạy
ra, nói lớn: "Thiên Nghi không có trong đó."
"Sao?" Hải Băng buông luôn tô cháo còn
nóng hổi trên tay đang định mang vào.
"Có khi… nào… nó làm chuyện dại dột
không?"
Thành
phố đông nghẹt người, buổi tối đèn đường chiếu càng sáng thì mới có thể biết
bóng đêm đang tồn tại. Cô như hồn ma lang thang trên phố, mặc trên người bộ đồ
bệnh nhân của bệnh viện, bước thật chậm vào từng con đường anh và cô từng bước
qua. Mọi người qua đường đã bắt đầu xì xào, nhưng cô nào để tâm, giờ đây cô chỉ
biết đi mà cả bản thân còn không biết nên đi về đâu, bụng dưới vẫn còn cảm giác
đau đớn, nhưng cô hoàn toàn không biết mình đã mất thứ gì, chỉ cảm thấy dường
như mọi thứ đều mất hết.
"Anh yêu em!"
"Yêu em có cần nói cho cả thế giới biết
không?"
"Thì yêu em mới cần cho em biết, thế giới
biết hay không thì mặc họ, miễn em biết được rồi."
"Vậy yêu em đến khi nào?"
"Đời đời kiếp kiếp…"
"Anh xạo vừa phải thôi, con trai khi yêu ai
cũng thề thốt như thế…"
Cô
nhìn cặp tình nhân đang đi phía trước mình. Những lời họ nói cô đều nghe rất
rõ, người con trai ôm chặt cô gái vào lòng rồi mỉm cười cùng cô ấy dạo chơi
trên con đường. Còn Thiên Nghi, cô đưa tay sờ lên chiếc nhẫn trong sợ dây
chuyền của mình. Cô mỉm cười. Trước kia cô cũng từng hỏi anh sẽ yêu cô được bao
lâu. Anh bảo sẽ không yêu cô mãi mãi, chỉ yêu cô đến khi bản thân không thể yêu
cô được, lúc ấy anh sẽ ở một nơi nào đó mà dõi theo cô. Cô nhìn xung quanh, sao
không thấy anh? Thiên Nghi lại bước tiếp. Cô có nhận ra, đằng sau mỗi bước chân
của cô là nước mắt của anh.
Mọi
người đứng chờ đèn để băng qua đường. Thiên Nghi cũng đứng đó chờ, nhưng chờ
anh. Anh hay cùng cô đứng chờ lúc đèn đỏ, khi qua đường, anh sẽ nắm chặt tay
cô, bảo cô ngốc nghếch không bao giờ qua lộ mà nhìn xe, lỡ họ vượt đèn đỏ thì
thế nào. Đèn chuyển sang màu đỏ, mọi chiếc xe ngừng lại, người ta nhanh chóng băng
qua đường, cô vẫn đứng đó, mắt nhìn thẳng vào góc đứng phía bên kia. Đèn lại
xanh, lại đỏ, rồi xanh… không biết bao nhiêu lần. Mờ ảo phía bên kia, cô có thể
trông thấy bóng anh, Thiên Nghi mỉm cười với anh, rồi bước chân xuống vạch
đường. Nếu giờ này cô băng qua đường như thế, anh sẽ chạy ngay qua và chửi cô
ngốc nghếch, nếu ngốc mà được nghe anh nói, cô sẽ ngốc như thế mãi mãi…
Ting Ting Ting…
"Thiên Nghi!!!"
"Đi đường kiểu gì vậy? Mắt mũi bỏ trên trán
sao?" Ông tài xế nhém tí gây ra án mạng quát lớn.
Anh cố gượng dậy nhìn ông ta: "Xin lỗi, xin lỗi
ông…"
Thấy
người nằm trong lòng cậu trai trẻ mặt mày xanh xao đáng sợ, ông ta cũng không
làm khó mà lái xe đi. Anh lúc này mới quay sang nhìn cô đầy vẻ sợ hãi: "Em
có bị thương không? Có đau chỗ nào không Thiên Nghi?"
"Hoàng Khang…"
"Thiên Nghi à…" Anh nhìn cô mệt mỏi
như thế nên đành bế cô lên, ôm cô sát vào người rồi đi khỏi, xe anh đỗ cách đó
mấy con đường, anh cứ bế cô rồi đi. Vừa đi anh vừa mắng: "Em làm gì mà
không trông thấy đèn xanh vậy? Biết băng qua đường như thế nguy hiểm lắm
không?" Do quá tức giận nên anh không nhớ rằng cô giờ đang là bệnh nhân.
Nằm
trong lòng anh, cô nói khẽ: "Xin lỗi... "
Nghe
cái giọng nhẹ tới mức có thể không cất lên thanh quản, anh mới xuôi lòng, rồi
thở dài: "Mọi người tìm em vất vả lắm, sao lại chạy ra ngoài, ai cũng lo
cho em."
"Em tìm Hoàng Khang."
"Thiên Nghi..."
"Vừa rồi em thấy anh ấy bên kia đường, anh
ấy còn đứng đó nhìn em... Gia Minh! Nếu anh không kéo em thì em gặp được Hoàng
Khang rồi..."
Đúng
thế, nếu anh không kéo em thì em đã đi gặp cậu ấy rồi.
Gia Minh ôm cô chặt hơn,
không nói bất kì lời nào nữa mà đi thẳng về phía trước. Mặc cho tay mình đang
chảy máu.
Từ khi trở lại bệnh viện, Thiên Nghi không nói
thêm câu nào nữa, cứ nằm đó suốt, không khóc lóc cũng chẳng biểu hiện bất kì
thái độ nào. Đăng Khôi không dám bước vào phòng bệnh nửa bước, chỉ đứng phía
ngoài, đứng lặng rất lâu nhưng rồi quay lưng đi, từ đi chuyển sang chạy, anh
không thể nào chịu nổi khi nghĩ mình sẽ nhìn thấy bộ dạng đó của cô. Tuần sau, cô xuất viện
về nhà. Vừa bước vào căn phòng thân thuộc của mình, cô nhìn xung quanh một
lượt, anh vẫn ở đó, vẫn ở đó chờ cô. Thiên Nghi cầm lấy tấm ảnh chụp cùng Hoàng
Khang rồi nằm xuống giường, ôm chặt nó vào lòng, quay lưng lại với mọi người.
Tiểu Quỳnh định đến kéo cô ngồi dậy nhưng Hải Băng lại cản. Mọi người im lặng
đi ra ngoài. Trước khi đi, Hồng Ngân bỏ lại hồ sơ của ông Hoàng gửi.
"Cái này, bố Hoàng Khang bảo đưa cho
Nghi." Không ai trả lời, Hồng Ngân đành khép cánh cửa lại rồi cũng thở dài
bước đi.
Gió
thổi mạnh ào ạt vào căn phòng, cánh cửa sổ lại phát ra những tiếng ken két như
thường lệ. Thiên Nghi lạnh, cái lạnh thấu da thịt, thấu vào xương tủy. Cô ngồi
bật dậy đến lấy hồ sơ rồi xé nó ra, những tờ giấy rơi xuống giường. Cô mặc kệ,
cô chỉ chú tâm đến một bức thư nhỏ, nơi đó có chữ của anh. Cô ngẩn ngơ mở nó ra
rồi đọc từng chữ một. Thứ gì lại rơi xuống bức thư đó, là nước mắt. Thiên Nghi
co người trong cái cơn gió đêm ngông cuồng ấy. Chỉ mình cô.
Nghi ngốc à... Tình yêu của anh! Đừng khóc! Anh xin em đừng
khóc, đừng rơi nước mắt vì anh nữa. Em có biết mỗi giọt nước mắt của em rơi
xuống là lòng anh đau đớn bao nhiêu. Anh chỉ muốn thấy em cười, nụ cười ấy khắc
sâu vào tim anh, nụ cười của em là niềm hạnh phúc trong anh. Nên hãy cười lên
Nghi à... Chỉ có khi em cười thì anh mới cảm thấy mình không vô dụng. Anh không
thể lựa chọn, anh không có cái quyền đó, bên em đi hết con đường của chúng ta,
điều đó, anh không làm được. Xin lỗi em... xin lỗi tình yêu của anh. Hãy tha
thứ cho anh. Điều anh hối hận nhất trong đời này là đã không yêu em sớm hơn, đã
không đủ khả năng kéo dài mạng sống này. Em hãy sống tốt, sống tốt khi không có
anh được không em? Nếu nhớ anh, xin em hãy nhìn bên cạnh, anh đang ngồi bên
cạnh em, nếu lạnh, hãy biết rằng anh đang cố ngăn gió, ngăn những cơn gió làm
em lạnh. Anh lúc nào cũng bên em, nhưng bên em theo cách của anh, anh không thể
ôm lấy em được nữa thì anh sẽ phá hủy tất cả những thứ tổn hại đến em... Anh
luôn yêu em, nhưng không đủ khả năng mang cho em hạnh phúc. Nếu thượng đế
hỏi anh muốn ở thiên đường hay địa ngục.
Anh sẽ chọn địa ngục, anh cam tâm ở địa ngục để cầu mong thượng đế để một người
khác thay anh yêu em, yêu em hơn anh đã từng. Thiên Nghi, hãy đi về phía trước,
đừng nhìn phía sau nữa em à, anh đã cầu nguyện rồi, chắc chắn người đó sẽ xuất
hiện. Đừng nhìn về anh, hãy nhìn về hạnh phúc của em, chỉ có thế anh mới an
tâm. Những gì anh nợ em, kiếp sau anh sẽ trả, kiếp sau nhất định anh sẽ trả cho
em gấp đôi những thứ anh đã không thể làm được. Kiếp sau... Vẫn yêu em.
Thiên Nghi buông lỏng
bức thư, cô nhìn về phía cánh cửa đang vỗ không ngừng. Anh đang ngăn gió đó
sao? Cô đứng dậy bước đến tắt đèn, mọi thứ rơi vào khoảng tối. Những mảnh giấy
thừa kế tài sản bay xuống sàn nhà, anh giao tài sản của anh cho cô? Anh nghĩ cô
cần sao, thứ cô cần là anh, là anh chứ không phải những vật lạnh giá vô tri đó.
Thiên Nghi đi chân trần dẫm lên những mảnh giấy, cô đưa tay chạm vào khoảng
trống trước mặt. Cô nhìn thấy anh, anh đang đứng đó nhìn cô, nhưng sao mỗi lúc
tay cô tưởng chừng như chạm được thì nó lại xuyên thẳng qua. Cô tiến về một
bước nữa để ôm anh, nhưng lại hụt hẫn khi vòng tay là không khí. Lạnh!
"Hoàng Khang... Có phải anh đang chờ em
không?" Gió thổi cánh cửa mạnh hơn, cô cúi đầu thở dài, gương mặt nhợt
nhạt không ánh sáng, gầy gò, xanh xao. Anh có thể nhìn thấy dáng vẻ đó của cô
không? Anh đau lòng không?
"Chờ em đi với... Địa ngục? Chỉ cần có
anh... nơi đâu cũng là thiên đường..." Nơi không anh bóng tối đang cào xé
linh hồn yếu đuối của cô. Ngay cả thứ cô sợ nhất là bóng đêm, giờ đây cô bình
tĩnh tới mức không có gì tác động được. Cô sợ ánh sáng sẽ đem anh đi mất, nếu
cô giam mình trong bóng tối, trong địa ngục mà có anh, cô cam tâm tình nguyện.
Cô
mở ngăn tủ lấy cây dao rọc giấy, cô lại nhìn vào khoảng trống mà cô khẳng định
đó là anh, cô mỉm cười: "Không lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại... Em không để
anh cô đơn một mình đâu..."
Nun
ở dưới nhà nấu cháo, bố mẹ Nun thì vừa ra ngoài tìm cách nói chuyện với bác sĩ
tâm lí xem tình hình của Thiên Nghi. Cháo đun đủ lửa, Nun lại mang một bát lên
gác, gõ cửa mãi, không ai lên tiếng, Nun lại đưa tay mở cánh cửa, mọi thứ tối
om. Con bé bật công tắt đèn, nhìn thấy những tờ giấy còn rải rác trên sàn, nó
đặt tô cháo lên bàn rồi cúi xuống nhặt chúng lên, chữ kí của Hoàng Khang ở cuối
góc càng làm nó xót xa. Nó nhìn lại Thiên Nghi, cô đã trùm chăn kín đến tận vai.
"Hai à... Ăn chút cháo đi được không?"
Nun ngồi xuống giường, chạm vào vai Thiên Nghi. Cô vẫn không cử động, Nun lại
lay lay chị mình: "Hai! Cũng phải ăn chút gì đi, cứ như vậy hoài không
được đâu... Hai!" Vẫn không tỉnh lại, Nun bắt đầu hoảng sợ: "Hai...
Hai à..." Con bé cuống cuồng kéo chăn ra, nhìn những giọt máu đã ướt đẫm
cả ga giường, nó giật mình đứng phắt dậy la toáng lên: "Á..." Cả tô
cháo đang đặt trên bàn cũng bị Nun chạm vào đổ xuống sàn, Nun hoảng loạn đến
bên giường nâng đầu chị mình dậy, môi tái nhợt, hơi thở thoi thóp: "Hai
ơi! Hai..." Nó với tay lấy điện thoại, cầm lên mà không biết mở khóa màn
hình ra sao, cứ quẹt qua quẹt lại rồi bấm số linh tinh, cũng chẳng biết nó bấm
trúng số nào mà bên kia vừa "Alô" nó đã khóc thét lên cầu cứu, vừa la
lớn vào điện thoại vừa ôm chặt Thiên Nghi gào thét: "Hai... Đừng bỏ em...
Hai ơi Hai..." Máu từ cổ tay Thiên Nghi chảy ra không ngừng, Nun cứ lấy
tay mình giữ chặt vết thương, nó không biết mình nên làm gì lúc này, chỉ khóc
rồi la, sau đó lại nhìn tấm ảnh của Hoàng Khang đang nằm bên tay phải Thiên
Nghi: "Anh Khang ơi! Cứu Hai đi, anh cứu chị của em đi... Anh ơi!"
*****
"Trời ơi... Sao con ngốc như vậy hả Nghi...
Nghi ơi..." Cô Lan ôm Thiên Nghi đang nằm bất tỉnh trên giường rồi khóc
lớn. Dượng Nguyên đứng bên cạnh chỉ biết giữ chặt vai vợ mình.
Mọi
người trong phòng bệnh, thẩn thờ, nghẹn đắng. Họ còn có thể khóc không? Nước
mắt rơi xuống đến nỗi cả nấc lên cũng khó khăn. Lần thứ hai họ nhìn thấy 'Nghi
thiên tài' ngày nào cũng cười cười nói nói như chú chim nhỏ giờ người đầy máu
bị đẩy vào phòng cấp cứu. Rồi lại lần hai như cái xác không cảm xúc bị đưa vào
phòng đặc biệt sau mấy tiếng vật vả với cái chết. Ở cổ bàn tay trái bắt đầu từ
ngày hôm nay đã thêm một vết sẹo dài, nhưng nó không phải là vết sẹo đơn thuần
ở tay nữa mà là vết thương ngày ngày vẫn rỉ máu ở đáy con tim, sẽ không bao giờ
lành lại được, vì anh. Vì anh mang theo cả con tim hoàn chỉnh của cô đi rồi,
giờ nó chỉ là một trái tim chằn chịt vết thương không thể nào lành lặn.
Lại
một đêm nữa trôi qua, trong phòng bệnh giờ chỉ còn Hải Băng, Hồng Ngân và Gia
Minh, mọi người còn lại đã về nghỉ ngơi, ngày mai họ lại thay khuyên nhau đến
trông chừng Thiên Nghi. Hai cô gái mệt mỏi nằm ở giường đối diện Thiên Nghi,
chỉ có Gia Minh ngồi bên cạnh, không lên tiếng, anh nhìn Thiên Nghi, nhìn rất
chăm chú. Nghe tiếng mở cửa, Gia Minh mới giật mình rồi ngẩng đầu nhìn về phía
đó.
"Tôi đến thăm cô ấy." Đăng Khôi chậm
rãi bước đến rồi ngồi xuống bên kia giường.
Gia
Minh không nói gì, chỉ cúi đầu rồi thở dài. Còn người con trai kia, anh đã cố
gắng lấy hết mọi dũng khí mà bước vào đây, anh sợ, anh sợ nhìn dáng vẻ mất hồn
của người anh yêu, vậy mà giờ cô ở trước mặt, nhìn cô tiều tụy, nhìn cô như mất
đi linh hồn. Anh đau đớn. Đăng Khôi chạm nhẹ tay mình vào vết thương ở cổ tay
cô: "Cậu ấy... quan trọng thế sao?" Quan trọng đến nổi cả mạng sống
mà ai cũng muốn có Nghi cũng bỏ mặc sao? Anh nhói lòng, đau khổ, xót xa,...
hàng vạn cảm xúc bủa vây. Đăng Khôi quay đầu bước đi, không nói gì nữa, anh sợ
nhìn cô như thế anh sẽ đau đến mức mình cũng sẽ chết theo cô mất. Anh như một
tên điên chạy trốn khỏi sự thật, khỏi tình yêu mù oán ấy. Leo lên mô tô, Đăng
Khôi phóng xe bạt mạng trên đường, vượt cả đèn đỏ, trong mắt anh lúc này không
có đường, chỉ có dáng vẻ yếu đuối ấy của cô. Nụ cười của cô, gương mặt trong
sáng của cô, mất cả rồi, chấm dứt hết rồi...
Sáng
hôm sau, Thiên Nghi vẫn chưa tỉnh, bác sĩ lại vào kiểm tra sức khỏe cho cô. Ai
cũng chết đứng khi nghe bác sĩ báo cáo tình hình không lấy làm khả quan, người
bác sĩ già thở dài rồi lại nhìn bệnh nhân đang hôn mê trên giường.
"Do không có ý nghĩ tiếp tục sống nên tư
tưởng bệnh nhân luôn đấu tranh, đấu tranh để bản thân đừng tỉnh lại nữa. Nếu cứ
tiếp tục như thế, có lẽ, cô ấy sẽ cứ ở trong tình trạng này... Không tỉnh lại
được."
Cô
Lan gần như ngã quỵ trước những lời băng giá đó. Nun chỉ biết đỡ mẹ mình rồi
mặc cho nước mắt rơi dài xuống. Chỉ riêng Thiên Nghi, bình thản nằm đó, không
lo lắng, không đau đớn, đấy là cách cô chọn được ở bên anh. Tình yêu của đời
cô.
Thời
gian cứ thế trôi qua, đông đã đến, những lá cây đã rơi đầy đường, gió lại mạnh
hơn, nhưng chỉ có nơi cô, không có gió, bình yên như những ngày xuân ấm áp.
Tại
nghĩa trang, một người đứng lặng trong một căn phòng yên tĩnh, anh đứng đó,
trước tấm ảnh của bà Hoàng, bà mỉm cười hiền từ như xưa, một hài cốt cạnh bên,
không một tấm ảnh, chỉ ghi hai từ 'Hoàng Khang'. Chàng trai mỉm cười rồi đưa
tay chạm vào phần hài cốt lạnh giá đó, một trăm sáu mươi ngày qua đi, vậy mà
thời gian đã biến một người còn nói cười giờ chỉ là một hài cốt vô tri thế này
sao? Gia Minh lại cười, nhưng đầy cay đắng.
"Cô ấy vẫn ngủ... Có phải cô ấy đang tìm
mày trong giấc mơ không? Hoàng Khang! Hay là tao hoàn thành tâm nguyện của
Thiên Nghi? Để cô ấy đến gặp mày?" Tự đưa ra lời đề nghị, Gia Minh lại tự
lắc đầu: "Tao không làm được... xin lỗi, Hoàng Khang, tao không thể để
Thiên Nghi đến bên mày được... Cô ấy còn bạn bè, còn gia đình,... Xin
lỗi..." Anh rút tay mình tay rồi quay lưng đi, nhưng vừa đến cửa, Gia Minh
lại ngoảnh đầu lại, cất tiếng: "Xin mày... cho cô ấy tỉnh lại đi!"
Ánh
nắng sớm chen chút vào căn phòng bệnh, Ngọc Diệp vẫn ngồi đó đan khăn choàng,
cô dịu dàng và cẩn trọng đến từng mắc móc. Vừa đan, cô còn vừa nói chuyện cùng
Thiên Nghi: "Nghi này, Hải Băng đã sang nước ngoài học rồi, vài tuần thôi
nên Nghi đừng nhớ nó quá... Hay là sau khi Nghi tỉnh, chúng ta đến Dream ăn
uống nha?" Nhìn nắng chiếu vào mi mắt người nằm đó, Ngọc Diệp bỏ que đan
xuống rồi đến kéo tấm rèm lại, cô vuốt lại cho ngay ngắn rồi quay sang. Nào ngờ
vừa quay lại, cô đã giật mình đến chỉ kịp dùng tay che kín miệng để ngăn tiếng
thét. Người ngồi trên giường quay sang nhìn Ngọc Diệp, chớp chớp mi mắt nhìn cô
ấy.
Phải
ổn định mấy giây, Ngọc Diệp mới chạy ùa lại nắm chặt tay Thiên Nghi: "Nghi
tỉnh rồi. Tỉnh rồi..." Cô ra sức nhấn vào nút đỏ trên đầu nằm để gọi bác
sĩ, rồi lại quay sang nhìn Thiên Nghi: "Nghi! Nghi à... Nói gì đi chứ,
Nghi nói gì đi."
"Hoàng Khang đâu?"
Bàn
tay Ngọc Diệp đang kích động bỗng dưng dừng lại rồi buông lỏng ra, đến lượt cô
ngơ ngát nhìn Thiên Nghi: "Nghi... Hoàng Khang... mất rồi, Nghi không nhớ
sao?"
"Hoàng Khang!" Cô gái đáng thương ấy
nhìn về phía chân giường rồi mỉm cười: "Anh đi đâu thế? Đừng đứng đó nữa,
đến đây ngồi với em nào..." Cô vỗ nhẹ xuống khoảng trống cạnh giường mình
rồi lại ngẩng lên: "Sao anh còn đứng đó?"
Ngọc
Diệp nhìn theo hướng mắt Thiên Nghi, chỉ là không khí, chỉ là một góc không
bóng người, cô run rẩy cầm chặt tay Thiên Nghi, xoay cô ấy về phía mình:
"Nghi! Đừng làm Diệp sợ mà... Hoàng Khang không có ở đây, Nghi à..."
"Chuyện gì vậy?" Bác sĩ cùng nhiều y
tá bước vào liền chạy đến giữ lấy Thiên Nghi.
"Bác sĩ! Bác sĩ." Như tìm gặp được
thần tiên, Ngọc Diệp liền nói gấp gáp: "Thiên Nghi sao thế? Nó cứ nhìn vào
một góc rồi tự nói chuyện một mình? Bác sĩ?"
"Được rồi, để tôi xem..." Ông quay
sang giữ lấy tay Thiên Nghi: "Cô Tầng, cô xem, cô gái này là ai?"
Thiên
Nghi ngây ngốc nhìn Ngọc Diệp đang lo lắng tới nổi mi mắt đỏ hoe, vậy mà cô vẫn
thản nhiên lắc đầu: "Không biết." Trở về trạng thái ban đầu, cô nhìn
vào khoảng trống, rồi lại nhìn xung quanh, rồi lại hỏi người trước mặt:
"Hoàng Khang đâu rồi? Ông đuổi anh ấy đi rồi sao? Hoàng Khang của tôi đâu.
Ông trả anh ấy cho tôi. Trả cho tôi!" Cô kích động giật phăng dây truyền
nước biển, y tá mau chóng giữ cô lại.
"Tiêm thuốc an thần cho cô ấy đi!" Vị
bác sĩ giữ lấy Thiên Nghi rồi nói lớn.
Ngọc
Diệp bị gạt sang một bên, bàn tay giữ chặt nhau rồi cô hoảng loạn rút điện
thoại bấm số gọi: "Thiên Nghi tỉnh rồi…"
Nửa
tiếng sau, trong gian bên kia của căn phòng, không gian ngột ngạt khiến mọi
người gần như ngạt thở. Chỉ có cô Lan là lớn tiếng quát bác sĩ: "Ông nói
gì chứ? Bệnh viện tâm thần sao? Cháu tôi nó vô cùng bình thường thì mắc gì phải
vào đó. Ông đừng nói linh tinh nữa!"
"Cô…" Ngọc Diệp hạ giọng rồi cố giữ để
cô Lan không nhào đến đánh ông bác sĩ kia: "Đừng như vậy mà cô."
"Không vào viện tâm thần được không bác
sĩ?" Tiểu Quỳnh ấp úng hỏi.
"Cái đó là tùy vào gia đình, nhưng theo tôi
nên đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần để điều trị, nếu cứ cương quyết đưa cô ấy
về nhà, tôi e rằng… Cô Tầng sẽ lại tìm đến cái chết, tình trạng ngày một xấu
thêm thôi."
Gia
Minh bật dậy đi vào bên kia phòng, anh đứng ở cạnh giường rồi lại nhìn cô gái
đang mê man đó. Nắng sáng bị tấm rèm giày che mất, không một cơn gió, chỉ là
hơi thở nhè nhẹ của cô đan xen vào gương mặt xanh xao, ngày một gầy, gầy hơn
nữa. Anh quay đầu che đi giọt nước mắt nóng hổi đang rơi xuống.
Một năm sau…
"Này! Anh hứa là sẽ làm bánh kem cho em ăn
mà. Em muốn ăn bánh kem anh làm, anh làm đi!"
"Anh nói sẽ chở em đi học đó, không được
trốn học biết không?"
"Em muốn đan khăn cho anh nhưng họ cứ trói
tay em lại thế này thì làm sao đan đây?"
"Em đói bụng quá,
anh về nhà lấy gì cho em ăn đi mà…"
"Chúng ta về nhà đi được không anh? Em ghét
chỗ này, họ lúc nào cũng trói tay em lại, đau lắm, anh nói với họ đi, chúng ta
về nhà thôi…"
"Hoàng Khang…"
Gia
Minh đứng ngoài cửa kính nhìn vào. Ngày nào anh cũng đứng đó nhìn cô, rồi lại
quay đi, anh chưa bao giờ bước vào trong. Người con gái ngồi thơ thẩn trên
giường, hết nói cười, lại khóc lóc, cô nhìn mọi nơi trong căn phòng rồi lại nói
chuyện như thể có người đang tồn tại. Cô cười với gió, nói với không khí. Cô bị
bác sĩ dùng vải trói lấy hai tay, anh đã từng ngăn cản, nhưng họ lại nói mỗi
khi đêm về, cô lại cố kiếm khắp phòng mọi thứ có thể để gạch vào mạch máu mình,
miệng thì lẩm bẩm điều gì đó.
"Chờ em, chờ
em…"
Gia
Minh biết cô đang nói điều gì, nói với ai. Một năm qua, bạn bè cô, gia đình cô
đã mất đi hoàn toàn hy vọng cô có thể trở về như xưa. Hải Băng thường ôm chặt
Thiên Nghi mà bật khóc. Ngọc Diệp ngồi đó chia sẻ với Thiên Nghi những điều thú
vị bên ngoài. Tiểu Quỳnh mạnh mẽ chỉ cố ngăn những lời không nên nói đến bàn
tay siết chặt hằn lên cả mạch máu. Lam Linh từ Úc quay về, mỗi lần đến đây đều
chỉ biết đứng ngoài mà khóc nức nở. Hồng Ngân cùng Tuấn Nguyên thay nhau chăm
sóc Thiên Nghi như người nhà… Mọi người đều lo lắng cho cô, yêu thương cô, từ
phương trời xa xôi trở về bên cô. Nhưng cô hoàn toàn không thể cảm nhận, cô vẫn
chỉ biết giam mình trong thế giới của cô, vì trong lí trí của cô bảo rằng, chỉ
có như thế, cô mới có thể ở bên Hoàng Khang.
Cô Lan từ trong phòng
bước ra, thấy Gia Minh, cô bước đến, Gia Minh gật nhẹ đầu chào hỏi.
"Cô ấy ổn hơn không cô?"
"Ừ… Nó nhận ra cô rồi…Nhưng…" Cô Lan
nghẹn ngào khi nhớ về cảnh Thiên Nghi cầm chặt tay mình mà hỏi rằng Hoàng Khang
đang ở đâu.
"Con vào thăm cô ấy được không cô?"
"Ừm. Cô phải về nhà, chiều cô lại qua, coi
xem Thiên Nghi hộ cô."
Cô
Lan đi, Gia Minh mở cánh cửa bước vào trong, anh đi đến cạnh giường, ngồi xuống
giường, Thiên Nghi vẫn còn đang nói chuyện cùng 'Hoàng Khang'. Gia Minh cởi bỏ
dây vải cho cô lúc nào cô cũng không hay biết.
"Nghi… Ngốc!"
Nghe
tiếng gọi, Thiên Nghi quay phắt sang. Cô giương to đôi mắt nhìn người trước
mặt. Ánh mắt như sao đêm, gương mặt anh tuấn rạng ngời, từng đường nét gương
mặt hiện lên trước mắt cô. Cô lấy tay dụi dụi mắt mình, nhìn lại lần nữa. Đến
khi chắc chắn nhất cô mới lên tiếng.
"Hoàng Khang?"
"Là anh đây." Anh mỉm cười với cô, dịu
dàng, trầm lắng, đầy yêu thương.
Ngay
tức khắc Thiên Nghi chồm người tới ôm chầm lấy anh, cô vùi mặt vào ngực anh, ôm
anh rất chặt đến nỗi người bị cô ôm sắp không thể thở.
"Em ôm anh chặt
quá."
"Em sợ anh lại
bỏ em..."
"Không bỏ em
nữa!"
Cô hơi ngẩng mặt nhìn anh: "Có
thật không?"
"Ừm."
"Hoàng Khang!
Em nhớ anh lắm, em nhớ anh, em thấy anh mà không thể chạm vào anh, không thể ôm
anh được, em nhớ anh Hoàng Khang..." Cô bật khóc rồi uất ức, nghẹn ngào kể
cho anh nghe: "Họ trói em, họ lúc nào cũng bắt em uống thuốc, em không
bệnh, không bệnh thật mà... Em chỉ muốn về với anh, anh kêu họ cho em về đi, em
không muốn uống thuốc đâu, em không muốn đâu..."
"Em muốn đi
khỏi đây không?"
"Muốn, em muốn
về nhà, em không thích chỗ này, em ghét chỗ này, anh đưa em về nhà được không
Hoàng Khang?"
"Được! Nhưng
chỉ cần em không tổn hại đến mình, anh sẽ đưa em về nhà."
"Ừm... Em hứa,
em hứa không dùng dao nữa, em không dùng mảnh vỡ của lọ thủy tinh nữa, em không
đập đầu nữa... Em sẽ bảo vệ tốt mình, anh về với em là được rồi. Hoàng Khang...
Hoàng Khang!"
Thiên Nghi cảm thấy tim mình ấm áp
lạ thường, cứ như thế, cô dựa vào anh. Gia Minh siết chặt bàn tay đang đặt trên
vai cô: "Anh yêu em! Thiên Nghi!"
Cô không nói gì. Chỉ lẳng lặng ở
trong vòng tay 'Hoàng Khang của cô.' Gia Minh buông Thiên Nghi ra, nhìn những
giọt nước mắt ấy, anh đau lòng lau chúng: "Không khóc nữa..."
"Không
khóc." Cô tự lấy tay mình gạt nhanh nước mắt đi.
Gia Minh cầm chặt bàn tay lạnh giá
của cô, nơi có nhiều vết sẹo lớn nhỏ. Thiên Nghi nhìn những cử chỉ dịu dàng ấy,
lòng vô cùng ấm áp nhưng trái tim lại đau vô cùng, không biết tại sao, nước mắt
cô lại rơi lần nữa. Anh tiến gương mặt đến gần cô, khi chóp mũi hai người chạm
vào nhau, Thiên Nghi ngẩng ra vài giây rồi bỗng như giật mình lùi người lại
theo phản xạ. Gia Minh cũng vì thế mà dừng lại.
"Nhận ra anh
chưa?"
Nước mắt cô làm nhòe đi mọi thứ phía
trước, gương mặt mờ ảo của Hoàng Khang cũng vì thế mà nhòe đi. Thiên Nghi cố
bình tĩnh, lắc lắc đầu rồi cúi mặt, rồi lại ngẩng lên, cô rút tay mình lại,
nheo mắt nhìn người trước mặt. Khó khăn lắm cô mới trả lời được câu hỏi của
anh.
"Anh... Anh...
Gia Minh?"
Gia Minh thở phào nhẹ nhỏm rồi gật
đầu: "Biết anh là ai rồi à?"
"Sao… sao?
Hoàng Khang…" Nghe đến cái tên này, cô ôm lấy đầu mình.
"Hoàng Khang
qua đời gần hai năm rồi." Không một chút tránh né, Gia Minh đi thẳng vào
vấn đề, nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối của cô mà nói ra sự thật.
"Anh… nói Hoàng
Khang qua đời?"
"Nó bị bệnh
tim. Nó tắt thở trong vòng tay em. Quên rồi sao?"
Hình ảnh cánh đồng hoa buổi sương
sớm hiện về. Hoàng Khang ngã gụt vào vai cô. Cô co hai chân lại vẻ sợ hãi.
"Không những
thế, em còn nhìn thấy nhịp tim của nó trong máy điện tâm đồ chấm dứt tại bệnh
viện."
Cô chau mày nhớ đến một đường thẳng
tắp, những tiếng kêu của máy vang lên bên tai. Thiên Nghi thét lên, tay vẫn ôm
chặt đầu: "Đừng nói, đừng nói nữa!!!"
"Nó bảo em sống
tốt. Tốt của em là thế này sao Thiên Nghi?"
"Tốt?" Cô
giương mắt nhìn xung quanh mình, một căn phòng trống trải, xung quanh là những
thứ vô cùng xa lạ. Cô nhớ ra rồi, cuối cùng cũng nhớ ra, tim cô đau đớn, nước
mắt lăn dài. Anh bỏ rơi cô rồi, bỏ rơi cô thật rồi.
Không cho Thiên Nghi cơ hội trốn
tránh, Gia Minh quát lớn, trong đời này, đây là lần đầu tiên anh giận dữ như
thế: "Em hứa thế nào mà để mình ra nông nổi này. Nó chết rồi, Hoàng Khang
nó chết rồi, em còn muốn nó chết không nhắm mắt sao? Tầng Thiên Nghi, anh nói
cho em biết, mỗi giây phút em hành hạ mình là nó đứng đó đau khổ biết bao em
hiểu không? Nhìn đi! Em nhìn xung quanh thử đi, nó đang nhìn em đó, nó đang
khóc, Hoàng Khang của em do chính em làm cho khóc." Thấy cô bật khóc thành
tiếng, lửa giận của Gia Minh sôi sùn sục, anh đứng dậy, mặt mày đỏ bừng:
"Khóc? Em chỉ biết khóc thôi sao? Khóc cái gì chứ. Nín ngay cho anh!"
"Em... em...
đau lòng..." Cô cố gắng nói hết những lời lấp lửng: "Rất...
đau..." Ôm lấy bờ ngực đau buốt của mình, trái tim đầy vết tích của Thiên
Nghi dường như chỉ muốn ngừng đập.
"Em nghĩ ai đau
lòng hơn? Em sao? Sai rồi! Hoàng Khang nó đau lòng hơn, nó nhìn em lạnh mà không
thể ôm em, nó nhìn em tự tử hết lần này đến lần khác mà không thể ngăn em. Em
nghĩ đi! Ai đau lòng? Là ai???"
"Em không
biết... Đừng hỏi em... anh đừng hỏi em..."
Nhìn cô như thế, anh đau lòng. Gia
Minh bước đến ngồi xuống giường, ôm cô vào lòng, ôm cô để xoa dịu nỗi đau trong
cô.
"Gia Minh!
Hoàng Khang đi rồi... Anh ấy đi rồi. Em phải làm sao đây? Em làm sao bây
giờ?" Cuộc sống của cô sau này sẽ ra sao đây? Tình yêu của cô, sự sống của
cả đời cô mất rồi.
Căn phòng bệnh chỉ còn tiếng khóc
thất thanh của cô. Tiếng thở dài của anh. Và nụ cười bình yên của một người.
Thiên Nghi ra viện về nhà, cô bình
tĩnh đi vào căn phòng của mình. Mọi người sợ cô kích động nên đã đem cất hết
những thứ liên quan đến người có tên Hoàng Khang, hình ảnh, lưu bút, quà tặng, mọi
thứ đã biến mất, trong căn phòng ấy, lạnh giá đến chua cay, vắng vẻ đến xót
lòng. Đêm tối ùa về, cánh cửa sổ trắng đã khép kín, căn phòng tràn ngập ánh
sáng. Gió thổi nhè nhẹ, đều đều vào theo khe cửa.
"Nghi
ngốc!"
Lại là âm thanh quen thuộc đó, Thiên
Nghi mở mắt bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy khi nhìn thấy người đang ngồi cạnh
giường mình.
"Sau này đừng
lo lắng gì nữa, có anh đây! Không cần sợ gì cả."
"Anh luôn bên
cạnh em sao?"
"Ừ. Giây phút
nào, anh cũng bên cạnh em."
Thiên Nghi mỉm cười gật đầu, cô thử
chạm vào má anh. Cô chạm được, chạm được vào anh rồi, đến giờ cô mới nhận ra
điều hạnh phúc nhất không phải là ngày nào cũng yêu nhau, mà là giây phút này
đây, được chạm vào anh. Má anh lạnh giá. Cô lắc lắc đầu, nước mắt lại lần nữa
rơi xuống.
"Anh lạnh lắm
sao?"
Anh lấy bàn tay mang đầy hơi lạnh
của mình chạm vào tay cô. Rồi thật nhẹ nhàng, anh lắc đầu: "Không... Anh
không lạnh tí nào."
"Nhưng em
lạnh."
"Anh sưởi ấm
cho em." Anh ôm lấy Thiên Nghi bé nhỏ của mình. Cô tựa cằm lên vai anh,
rất gần, nhưng sao mà lại xa đến thế. Chỉ là một ranh giới thôi, sao bước hoài
mà không tới được.
"Đừng đi nữa có
được không? Hãy bên em, hãy đi cùng em... Hãy yêu em..."
Anh gật đầu, rồi buông nhẹ cô ra, nụ
cười ấy lại xuất hiện, nụ cười làm cô xao xuyến ngay lần đầu gặp mặt, nụ cười
ăn mòn hết giấc mơ của cô.
"Anh khóc. Sao
lại khóc?" Cô chạm tay vào má anh. Nước mắt, thì ra rất lạnh.
"Ngoan nào Nghi
ngốc... Nhớ là không khóc đấy, nhớ là phải sống tốt, có thể, anh mới không khóc
vì em. Yêu em... Nghi ngốc của anh à..."
"Em cũng yêu
anh. Cho em theo cùng với."
"Không
được..."
"Em nhớ
anh."
"Anh cũng nhớ
em."
Cô nghe anh nói, nhìn vào mắt anh.
Sao mà mắt anh lại buồn như thế, sao chỉ toàn hiện diện hai từ 'đau khổ' không
thế này. Thiên Nghi cúi đầu: "Là anh bỏ em..."
"Anh luôn ở
đây. Không bỏ em, không đi đâu cả... Ở đây!" Anh đặt tay chạm vào chiếc
nhẫn được đeo trên cổ cô rồi mỉm cười.
Thiên Nghi choàng mở mắt. Mọi thứ
xung quanh là ánh sáng thật rõ của đèn phòng. Cô nghiêng đầu nhìn cô Lan đang
ngủ cạnh mình. Thiên Nghi ngồi dậy, nhìn lại chỗ giường trống anh vừa ngồi
trong giấc mơ ấy, cô chạm vào nó, lạnh giá. Nước mắt từ lúc nào chảy dài xuống
hai hõm má, cô đưa tay chạm vào đó. Nước mắt, thì ra cũng ấm. Cô bước xuống
giường, thật nhẹ nhàng để cô Lan không tỉnh giấc.
Ba giờ sáng, con đường vắng tanh
không một bóng người. Chỉ một cô gái lang thang trên khoảng không lạnh lẽo ấy,
cô như một hồn ma vô chủ đang tìm kiếm đường về. Thiên Nghi bước thật
chậm, rồi cứ thế mà đi, đi về phía tìm
thấy được anh rõ nhất. Cô len vào những cây cỏ đã mọc cao ngang tầm ngực, con
đường mòn đã lâu không ai vào, cỏ mọc đầy, sương dính vào người cô, chạm vào
bàn tay lạnh toát của cô. Thiên Nghi vẫn đi, cô chẳng biết tại sao mình lại
thấy được đường vào tận trong này.
Đứng lặng lâu nhìn cây cổ thụ già
đang ngủ say, nhìn cái xích đu đã bị đứt một dây rơi trên bãi cỏ. Thiên Nghi
bước đến ngồi xuống chỗ mà trong quá khứ, anh đã ngã gụt vào vai cô. Cô ngồi
đó, nhìn ra cánh đồng phía trước. Tối om. Không ánh sáng. Gió cứ thổi, hết thổi
lại dừng, dừng được đôi lát lại thổi. Cô vẫn nhìn phía xa.
"Em không
lạnh."
Rồi cô lấy trong túi áo ra một cây
kéo, nhìn nó rất lâu. Sau đó nắm lấy mái tóc dài của mình rồi cắt nó đi, nhanh
và dứt khoát. Đoạn tóc dài Thiên Nghi được cô cầm chặt, gió lại đến, cô đưa tay
giơ nắm tóc ra rồi thả bay chúng. Tóc dài. Tóc dài làm gì nữa chứ. Sẽ không còn
ai hôn lên nó, sẽ không còn ai vuốt nó. Cô không cần nữa. Giọt nước mắt mặn
chát, nóng hổi chảy dài.
Vẫn biết anh bên cạnh mà vẫn đau,
biết thế mà trái tim vẫn bị đóng băng. Anh đi rồi, cô không còn gì nữa. Chỉ là
một quả tim mang hình thức đang sống. Rồi một ngày nó cũng ngừng lại thôi.
Thiên Nghi giữ lấy chiếc nhẫn trên
cổ mình, ở đây, tình yêu ở đây sao? Không biết từ lúc nào, cô thấy mình nhỏ bé
như thế. Nụ cười. Nước mắt. Tình yêu. Chỉ là một định nghĩa thôi. Cô hạnh phúc
mỉm cười, mắt long lanh nhìn lên bầu trời cao, thì thầm: "Dù Người có muốn
chia cắt chúng tôi thì tôi vẫn ở bên anh ấy, bởi vì vốn dĩ anh ấy không hề rời
xa tôi."
Mặt trời lại lên, ánh sáng lọt vào
cánh đồng hoa bồ công anh này, nó theo gió bay tung lên nền trời, trắng xóa.
Hoa bươm bướm vàng rực theo tia sáng mặt trời buổi sớm càng long lanh. Sương
trên bãi cỏ ánh lên những tia sáng diệu kì. Thiên Nghi ngồi bó gối, mắt đăm đăm
nhìn phía trước.
Lúc Gia Minh và Tiểu Quỳnh hớt hãi
tìm đến, họ như trút được gánh nặng khi thấy Thiên Nghi vẫn bình an ngồi đó.
Nếu Gia Minh không thông minh mà suy đoán thì có lẽ giờ mọi người đã chạy khắp
các nghóch ngách thành phố mà tìm cô. Nhưng lúc đến gần nhìn thật rõ, cả hai
người đều ngẩn người đứng chôn chân khi trông dáng vẻ nhỏ bé ngồi bó gối ở đó,
ánh sáng chiếu xuống mái tóc ngắn chấm vai, khuôn mặt nghiêng nghiêng ấy, thê
lương, đau đớn.
"Thiên... Thiên
Nghi?" Tiểu Quỳnh lắp bắp để cố xác nhận xem người trước mặt mình có phải
Tầng Thiên Nghi hay không. Sao chỉ mới qua một đêm tóc đã thế này rồi. Như một
con người khác.
Nghe tiếng gọi ấy, Thiên Nghi quay
đầu lại, cười, cô mỉm cười với hai người họ.
"Không sao. Cho
Nghi ngồi đây một lát nữa thôi." Nói rồi, cô lại xoay mặt nhìn về phía mặt
trười mọc. Hai người kia cũng đứng yên tại đó, không lên tiếng.
Hoàng Khang nếu muốn em sống tốt, em
sẽ sống. Hãy chờ em, sẽ đến ngày thượng đế cũng thương xót chúng ta mà cho phép
em đến tìm anh.
Cô lại hạnh phúc nhìn sang chỗ trống
bên cạnh mình, rồi lại nói rất khẽ: "Đến lượt anh tựa vào vai em
rồi."
Em đã được cùng anh ngắm mặt trời
mọc. Đẹp lắm đúng không anh? Trái tim của em.
Yêu nhau, không chỉ là yêu bằng tim,
mà yêu nhau còn là khi họ vẫn ở bên nhau dù họ ở hai thế giới khác nhau. Một
con người và một linh hồn.