Hóa Bướm

Chương 40: C40: Chương 40



<!-- 1 -->

Các học sinh ở Khôn Thành lưu truyền một ma chú thi đại học…

Nói rằng vào tháng 6 hàng năm, dù trước sau trời trong gió nhẹ thế nào thì trong hai ngày thi đại học kiểu gì trời cũng sẽ đột ngột đầy mây hoặc đổ một trận mưa to.

Hạ Diên Điệp không tin, cho đến khi tận mắt chứng kiến ​​trận mưa lớn trong ngày đầu tiên thi đại học.

“Đó là vì ông trời biết chúng ta đang độ kiếp, độ kiếp!” Đêm đó, Kiều Xuân Thụ vừa thấy Hạ Diên Điệp đã nhào ngay vào lòng cô… <!-- 1 -->

Sợ học sinh thấp thỏm không yên, trường trung học phổ thông Tân Đức yêu cầu tất cả học sinh trở lại trường tự học vào buổi tối sau ngày thi đầu tiên. <!-- 1 -->

Hạ Diên Điệp không được may mắn cho lắm, điểm thi của cô cách trường trung học phổ thông Tân Đức rất xa, gần như là địa điểm xa nhất của Khôn Thành.

Hạ Diên Điệp vỗ vỗ cô ấy: “Sao vậy?”

“Còn có thể làm sao nữa? Toán khó quá! Khó quá!” Kiều Xuân Thụ ôm lấy Hạ Diên Điệp khóc như mưa.

Ban đầu Hạ Diên Điệp định an ủi vài câu, nhưng sau đó nhận ra Kiều Xuân Thụ chỉ nói cho vui, cô bất lực đẩy cô ấy sang một bên.

Nhận thấy Hạ Diên Điệp là lạ, Kiều Xuân Thụ ngừng nói nhảm, ngồi xuống cẩn thận quan sát: “Tiểu Hồ Điệp sao vậy? Tớ cảm thấy tâm trạng của cậu không tốt lắm? Toán khó thật đấy, nhưng cũng chỉ đúng với người phàm bọn tớ thôi, chắc chắn cậu không có vấn đề gì.”

“À, không phải vì bài thi đâu…”

Hạ Diên Điệp đang nói thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về một phương hướng nào đó, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.

Kiều Xuân Thụ quay người lại nhìn.

Ngày thi đại học, Du Liệt vẫn mặc chiếc áo sơ mi và quần tây tiêu chuẩn mà tất cả học sinh Tân Đức đều mặc tới phát chán. Chúng vô cùng bình thường, thế nhưng tới lượt Du Liệt mặc thì lại như đồ đặt may cao cấp. Anh bước từ dãy bàn phía sau tới trước mặt hai người, đeo ba lô một bên vai, tay trái gập lại kéo sợi dây đeo của ba lô, ống tay áo sơ mi xắn lên một nửa để lộ ra cánh tay mạnh mẽ.

Anh vừa ngước mắt thì chạm phải ánh mắt của Kiều Xuân Thụ: “Tối nay tớ đổi chỗ với cậu được không?”

Kiều Xuân Thụ bối rối: “Đổi chỗ?”

“Ừm.”

Du Liệt dừng lại vài giây, ánh mắt đảo về phía Hạ Diên Điệp: “Hay là để cậu ấy qua bàn của tớ đi.”

“Ồ…”

Một nam sinh ngồi bàn sau ngẩng mặt nhìn qua nhìn lại: “Anh Liệt, kỳ thi tuyển sinh đại học sắp kết thúc rồi, không phải giấu diếm gì nữa đúng không?”

Du Liệt lạnh lùng liếc nhìn, hình như còn khẽ mỉm cười, nhưng cũng không lộ ra ngoài: “Phụ đạo thôi. Giúp lớp phó môn tiếng Anh của chúng ta vượt qua các điểm yếu trong trong tiếng Anh của cậu ấy lần cuối.”

Lúc này Kiều Xuân Thụ đã đứng dậy, rưng rưng nước mắt, cô ấy nắm tay Hạ Diên Điệp nói: “Tớ biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, đôi tình nhân khốn khổ chúng ta cuối cùng cũng sẽ bị thế lực hắc ám chia rẽ, hu hu hu….”

Câu này khiến Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười.

Kiều Xuân Thụ là một trong số ít bạn thời trung học của Hạ Diên Điệp, Du Liệt cũng không để ý đến những lời nói đùa của người khác, chỉ ung dung đứng đó cụp mắt cười nửa miệng, nhìn Hồ Ly bị bạn làm cho thẹn thùng mà né tránh.

Cuối cùng anh cũng đạt được điều mình mong muốn, xách ba lô ngồi cùng bàn với Hạ Diên Điệp.

Ở đây rất náo nhiệt, nhưng dù sao ngày mai sẽ có một cuộc chiến khốc liệt. Tuy trong lớp có rất nhiều người muốn nói chuyện phiếm, nhưng vào thời điểm này lại chẳng ai dám phân tâm.

Ngoài trừ cảm thán vài câu thì tạm thời họ chẳng gây ra tiếng động nào quá lớn.


Trái lại, lúc thầy Miêu bước vào còn phải giật mình, nhíu mày định nói gì đó.

Ông ấy chưa kịp nói gì thì Du Liệt đã nhấc cuốn sách lớn giữa hai người lên, nói: “Ngày cuối cùng rồi, bọn em học phụ đạo.”

Thầy Miêu thoáng do dự, sau đó khinh thường xua tay: “Đến ngày chạy nước rút rồi mà còn dạy phụ đạo cho người khác, em rảnh quá nhỉ? Cẩn thận bản thân lại bị lật xe đó!”

Đại thiếu gia tựa lưng vào mép bàn, nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Thế thì chỉ có khả năng là mai em sốt 40 độ mới như vậy.”

“Du Liệt.”

Thầy Miêu còn chưa kịp nói gì thì đã nghe lớp phó vốn luôn hiền lành ngoan ngoãn đột nhiên lạnh lùng, sự lạnh lùng này khiến ông ấy bàng hoàng.

Nhưng nó lại có tác dụng.

Thiếu gia kiêu ngạo ngang ngược lập tức ngoan ngoãn, thậm chí còn tự giác thu đôi chân dài lười biếng duỗi ra ngoài bàn dọc của mình.

“Em sai rồi, nói vớ vẩn đấy ạ.”

“…”

Thầy Miêu không nói nên lời, vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, chỉ đành lắc đầu, tiếp tục chuyển lớp.

Dẫu sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà trường cũng không dám bắt các bạn học thức quá muộn. Tuy có tiết tự học buổi tối nhưng chỉ có hai tiết, tiết ba cho bọn họ về.

Hạ Diên Điệp thường là người cuối cùng rời đi, tối nay Du Liệt cũng không tránh mà đi bên cạnh cô.

Trời mưa nên đường trong khuôn viên trường trở nên ướt át. Trong rãnh nhỏ trên mặt đường nhựa vẫn còn nước đọng chưa khô hết. Trong màn đêm lạnh lẽo, chúng lấp lánh như ánh trăng được thêu trên mặt đất.

Hạ Diên Điệp đang cẩn thận đi vòng qua một vũng nước nhỏ thì nghe thấy tiếng động bên cạnh.

“Hôm nay có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”

Hạ Diên Điệp giật mình, dừng bước quay lại nhìn Du Liệt.

Đôi mắt của thiếu niên đen nhánh và sâu thẳm.

Trước một đôi mắt như vậy, cô dường như không thể che giấu được suy nghĩ hay cảm xúc nào, chỉ có thể quay đi: “Không có gì, chắc là căng thẳng quá thôi.”

“Hồ Ly.” Giọng nói của Du Liệt lười biếng, rõ ràng âm lượng không cao nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác áp bách: “Cậu biết cậu không nói dối trước mặt tôi được mà.” . truyện tiên hiệp hay

“…”

Hạ Diên Điệp nhăn mặt, trừng mắt với Du Liệt.

Như cảm thấy thích thú trước vẻ mặt tức giận của cô, Du Liệt khẽ quay người giấu đi nụ cười nơi khóe mắt, sau đó quay lại nói: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?”

Nếu nói không đúng thì cô không cần tức giận nữa.

Hồ Ly nghĩ một lúc, cau mày đáp: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là hôm nay trong giờ thi hình như tôi nhìn thấy một người ở ngoài phòng thi.”

Du Liệt khựng lại: “Ai?”

Sau khi im lặng, Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng thở dài: “Đinh Gia Trí.”


“…”

Màn đêm như đột nhiên bị ấn nút yên lặng.

Trong thoáng chốc ấy, Hạ Diên Điệp gần như tưởng mùa đông đã tới.

Cho đến khi một giọt mưa đọng lại trên cây đã lâu rơi xuống, bắn tung tóe tạo nên những gợn sóng trong vũng nước tĩnh lặng trên mặt đất.

Rõ ràng đó chỉ là một giọt nước đã tích tụ từ lâu, thế nhưng gợn sóng lại có thể lan ra thành vòng tròn.

Tâm trạng của Hạ Diên Điệp của bỗng trở nên rất tồi tệ.

Ngay lúc này.

Đỉnh đầu cô đột nhiên thấy nằng nặng.

Du Liệt giơ tay khẽ chạm vào bím tóc đuôi ngựa của cô: “Sợ gì chứ?”

“Tôi không sợ…”

“Chẳng phải cậu có tôi ở đây ư?”

“…”

Hô hấp như bị rối loạn, Hạ Diên Điệp quên cả lời giải thích, cô nghe thấy tiếng mưa rơi trong lồ ng ngực, từng hạt mưa khiến tim cô khẽ run lên và đập nhanh hơn.

Chúng gần như sắp phổ thành một khúc nhạc.

Sợ Du Liệt cũng nghe thấy, Hạ Diên Điệp bừng tỉnh, lập tức đẩy cái tay trên đỉnh đầu ra: “Đừng làm rộn.”

“Không đùa đâu, sáng mai tôi và chú Triệu sẽ đưa cậu đến đó rồi quay lại.” Du Liệt nhẹ nhàng nói: “Chiều thi xong, cậu ở trong trường đợi tôi, không được phép tự rời đi.”

Hạ Diên Điệp sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng: “Sao có thể như vậy được? Cậu không sợ trên đường xảy ra chuyện gì sẽ muộn giờ thi à?”

“Dù sao tố chất tâm lý của Hồ Ly cũng không cao, phải tới đó từ sớm, đủ thời gian để tôi tới điểm thi.”

Du Liệt suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên nói thêm: “Tôi cũng không thích vào điểm thi sớm, quá nhiều người ồn ào, ảnh hưởng tới sự phát huy của tôi.”

Hạ Diên Điệp: “…”

Nhiều khi trước mặt Hạ Diên Điệp, vị đại thiếu gia nào đó luôn không hề có nguyên tắc.

Nhưng thỉnh thoảng, đối với một số vấn đề liên quan mật thiết đến cô, anh sẽ kiên quyết như một tên bạo chúa khăng khăng theo ý mình và không cho phép phản đối.

Hạ Diên Điệp cũng không cố chấp. Ngày thứ hai thi đại học, quả thật Du Liệt và cô cùng tới điểm thi của cô trước.

Sự hồi hộp, hoảng sợ và lo lắng hiện rõ trong ánh mắt của chú tài xế, Du Liệt đang đứng ngoài cổng trường kiểm tra đồ đạc cho cô, tỏ ra rất bình tĩnh.

Lúc Hồ Ly thúc giục tới lần thứ ba, sắp nổi giận thì Du Liệt mới đáp lại.


Trước khi đi, Du Liệt nghĩ tới điều gì đó rồi kéo tay Hạ Diên Điệp, tay còn lại thì khẽ chạm vào lòng bàn tay cô….

Cạch. <!-- 1 -->

Một viên đá đen âm ấm nằm trong lòng bàn tay Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp giật mình: “Không được.”

Tất nhiên cô hiểu viên đá này đã ở bên Du Liệt từ khi anh còn nhỏ, bất kể ngày hay đêm, từ lâu nó đã trở thành một tồn tại đặc biệt giống như một tấm bùa hộ mệnh.

Nhưng cô chưa kịp nói xong, Du Liệt đã gập năm ngón tay cô lại, để Hạ Diên Điệp nắm chặt viên đá, còn anh thì cầm tay cô.

“Đừng phân tâm.” Du Liệt cúi đầu mỉm cười với Hạ Diên Điệp: “Sau khi vượt qua ngọn núi này, từ nay con đường tương lai của Tiểu Trùng nhà chúng ta sẽ tươi sáng và thuận lợi.”

“…”

Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng không nỡ bỏ viên đá ở ngoài trường thi.

Nó nằm ở góc bàn và lặng lẽ ở bên cô suốt thời gian làm bài.

Màu đen tuyền này luôn khiến Hạ Diên Điệp nhớ đến đôi mắt của ai đó, chỉ nhìn một chút cũng khiến cô yên tâm.

Có lẽ do tác động tâm lý nên Hạ Diên Điệp cảm thấy bài thi Vật lý dễ dàng hơn bao giờ hết. Cho đến khi kết thúc bài thi, Hạ Diên Điệp ngồi tại chỗ đợi giám thị thu bài thu theo số báo danh, cô không kìm được nhếch khoé miệng lên.

Điểm thi mà Hạ Diên Điệp được phân cách trung tâm Khôn Thành khá xa, cách trường trung học phổ thông Tân Đức và nhà Du Liệt lại càng xa hơn, một nam một bắc. Thế là cô ở lại thư viện của điểm thi để tự học giống trưa hôm trước, bữa trưa cũng chỉ lót dạ bằng bánh mì.

Đợi tới khi được vào khu giảng đường, cô mới xách cặp đi vào sớm.

Hạ Diên Điệp ở ngoài phòng học xem lại những ví dụ mẫu tiếng Anh mà Du Liệt đã sửa cho cô. Tiếp đó đi vào nhà vệ sinh một chuyến, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng quay lại bên ngoài trường thi, chuẩn bị ra trận.

Theo thói quen, cô muốn nhắn tin cho Du Liệt.

Tuy nhiên, khi Hạ Diên Điệp cầm cặp sách đặt ngoài phòng thi lên, cô lật tới lật lui, moi móc tận xuống đáy vẫn không tìm thấy điện thoại di động của mình đâu.

Hạ Diên Điệp nhớ rõ…

Sau khi ra khỏi phòng thi cô từng nhắn tin cho Du Liệt, sau đó để không phân tâm trong thời gian ôn tập, cô đã để điện thoại vào trong cặp sách. <!-- 1 -->

Nó biến mất khi nào, rơi vào thư viện ư?

Tuy là điện thoại cũ nhưng dù sao cũng được mua bằng học bổng, sim điện thoại mà Du Liệt đưa cho Hạ Diên Điệp cũng nằm trong điện thoại, ngộ nhỡ không tìm lại được…

Hạ Diên Điệp liếc nhìn đồng hồ treo tường trong lớp học.

Vì bài thi môn tiếng Anh có phần nghe nên phải thi trước nửa tiếng. Không giống như ba môn còn lại, trước khi thi mười lăm phút mà không có mặt thì không được thi, bây giờ quay lại tìm cũng không kịp.

Hạ Diên Điệp chỉ có thể đợi cho đến khi kết thúc môn thi.

“Mình nhất định sẽ tìm lại được, đừng hoảng hốt.” Hạ Diên Điệp nhẹ giọng lẩm bẩm.

Kỳ thi tuyển sinh đại học quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Đặc biệt là môn tiếng Anh thi cuối cùng sẽ quyết định thành tích cuối cùng của cô cao hay thấp, Hạ Diên Điệp có thể lấy được khoản học bổng kếch xù vì đứng nhất trường hay không.

Hạ Diên Điệp tự dặn lòng xong, khẽ hít sâu một hơi rồi quay người đi tới trước cửa phòng thi.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói:

“Hạ Diên Điệp.”

Thiếu nữ dừng chân, quay đầu lại.

Hạ Diên Điệp thấy một nam sinh có gương mặt xa lạ nhưng hình như đã từng gặp ở đâu đó.


Người kia mỉm cười với cô rồi giơ tay lên.

Cậu ta lắc lắc thứ cầm trong tay.

Sau khi nhìn rõ thứ trong tay đối phương, đôi mắt Hạ Diên Điệp đột nhiên nheo lại, tay cầm túi đựng tài liệu trong suốt cũng siết chặt…

Điện thoại di động của cô.

“Trả lại cho tôi.” Thiếu nữ đè thấp giọng.

“Trả lại cho cho cậu cũng được thôi, có tiện nói chuyện chút không?” Nam sinh nói rồi chỉ về phía cửa sổ ở cửa sau phòng học.

Cả tòa nhà này là phòng thi, Hạ Diên Điệp không cần lo lắng đối phương sẽ làm gì nên chẳng hề do dự đi theo cậu ta.

Khi đến gần cửa sổ, cậu ta cũng dừng lại, đưa điện thoại di động về phía Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp cảnh giác quan sát vẻ mặt của đối phương, cố gắng xác định mục đích của nam sinh.

“Cậu có lấy nó không? Không lấy thì tôi vứt đi nhé.”

“…”

Hạ Diên Điệp nhận lấy điện thoại từ tay đối phương, tình cờ nhìn thấy cậu ta cười khẩy. Cũng chính giây phút này, cô chợt nhớ ra mình đã gặp đối phương ở nơi nào.

Người này là một trong số những người có mặt khi Đinh Hoài Tình lừa cô tới phòng sinh hoạt ở sau sân vận động của trường trung học phổ thông Tân Đức.

Vừa nghĩ đến đây, Hạ Diên Điệp chợt cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Cô nhanh chóng nhấc điện thoại lên, dùng đầu ngón tay lạnh ngắt ấn nút bên cạnh, nhưng màn hình không sáng, đầu ngón tay Hạ Diên Điệp run lên, đổi thành ấn liệt nút.

Sau vài giây, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị màn hình khởi động.

Sắc mặt Hạ Diên Điệp hơi tái nhợt, ngẩng mặt lên: “Cậu đã làm gì với điện thoại của tôi!”

Có lẽ là vì sợ hãi, giọng thiếu nữ cao hơn một chút, trong giọng nói lộ rõ sự run rẩy.

Nam sinh kia cười đùa: “Sao lại hung dữ thế? Tôi chỉ mượn dùng một chút thôi mà. Hết cách rồi, anh Đinh đã dặn là sau này tôi còn phải đi theo cậu.”

“Đinh Gia Trí.” Hạ Diên Điệp nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta bảo cậu làm gì?”

“Tôi không làm gì cả.” Đối phương gãi đầu cười nham hiểm: “Tôi chỉ mượn điện thoại di động của cậu, gửi ảnh cho Du Liệt vào hai ba mươi phút trước thôi.”

“…”

Hô hấp của Hạ Diên Điệp cứng lại.

Màn hình khởi động anime đã kết thúc, trên màn hình hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ đỏ chói, toàn bộ đều tới từ một mình Du Liệt.

Cuộc gọi cuối cùng vào năm phút trước.

Hạ Diên Điệp nắm chặt tới mức đầu ngón tay trắng bệch, cô hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng bấm vào lịch sử trò chuyện.

Đó là một bức ảnh có phông nền mờ, Hạ Diên Điệp nhìn thoáng qua có thể biết đó là trong phòng sinh hoạt bỏ hoang nơi Đinh Hoài Thanh và những người khác thường lui tới.

Có một chiếc ghế ở giữa bức ảnh và một cô gái mặc đồng phục trường Tân Đức bị trói trên đó.

Đinh Gia Trí nằm trên người cô gái, che mất nửa mặt của nữ sinh kia.

Chiếc cặp sách giống hệt của Hạ Diên Điệp nằm trên chiếc ghế thiếu ánh sáng ở bên cạnh.

“!” <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.