Hóa Bướm

Chương 48: C48: Nhẫn đính hôn - cậu ấy về để cưới con gái út nhà họ hà



<!-- 1 -->

Chương 43 Nhẫn đính hôn – Cậu ấy về để cưới con gái út nhà họ Hà

===Tháng 7 năm 2023, Bắc Thành ===

“A a a a thứ Bảy mà còn phải tăng ca! Ai muốn làm công việc khó nuốt này thì cứ làm, bố đây nghỉ việc! Tôi muốn từ chức, về nhà làm phiên dịch viên tự do!”

“…” <!-- 1 -->

Hạ Diên Điệp vừa cầm cốc cà phê ra khỏi thang máy thì nghe thấy tiếng gào thét đau khổ vang vọng trong phòng làm việc của tổ dự án. <!-- 1 -->

Cô mỉm cười đi tới.

“Anh nghĩ làm phiên dịch tự do là dễ à?” Ngón tay mảnh khảnh đặt cốc cà phê giấy lên chiếc bàn bên cạnh.

Đồng nghiệp nam vừa lên tiếng rất phẫn nộ, quay người lại hét lớn: “Là một phiên dịch viên tự do, ít nhất tôi có thể lựa chọn thức cả đêm thứ Sáu hay dậy sớm vào sáng thứ Bảy… Tổ… tổ trưởng Hạ?”

Chỉ trong mấy giây, biểu cảm trên mặt đối phương chuyển từ oán giận thành tuyệt vọng.

Hạ Diên Điệp giơ túi giấy cà phê trên tay về phía các đồng nghiệp mấy giây trước còn tỏ ra phẫn nộ phụ hoạ, một giây sau lại cúi đầu nhìn máy tính không có chút nghĩa khí nào.

“Mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người uống cà phê trước, nợ một chầu liên hoan, tuần sau nhất định sẽ bù.”

“Cảm ơn tổ trưởng!!”

Dưới những cái nhìn ghen tị và ao ước từ tổ 2 ở bên cạnh, các thành viên của tổ 1 đã reo hò ầm ĩ.

“Chậc chậc, cũng làm thêm giờ như nhau, sao ngay cả ngụm nước nóng súc miệng mà tổ 2 cũng không có nhỉ? Cùng là người nhưng số mệnh lại khác nhau.” Vừa rồi nam phiên dịch Khổng Kỳ Duệ còn hò hét muốn xin nghỉ phép về nhà, lúc này đang lo lắng cầm cốc cà phê, đi theo sau Hạ Diên Điệp nịnh nọt.

Hạ Diên Điệp quay lại chỗ ngồi, treo túi xách sang một bên: “Sao? Anh không từ chức nữa à?”

Khổng Kỳ Duệ ghé người vào vách ngăn ở chỗ ngồi của Hạ Diên Điệp, nở nụ cười nịnh nọt: “Haiz, tổ trưởng Hạ, tôi có đốt đèn lồ ng cũng không tìm được cấp trên tốt như cô. Dù làm việc có vất vả tới đâu thì vì cô tôi cũng kiên trì được, chẳng phải vậy ư?”

“Thôi đi.”

Hạ Diên Điệp rút một xấp giấy trong chồng tài liệu trước mặt: “Hôm qua tôi đã gửi cho các anh file powerpoint của khách, anh đã xem hết chưa?”

“Tôi đã chỉnh lý xong nội dung chính cần dịch, đợi về kiểm tra một lượt nữa sẽ gửi vào hòm thư cho cô.”

“Ừm.”

Hạ Diên Điệp gật đầu.

Vài giây sau, cô quay đầu lại: “Sao anh không về đi, còn đợi tôi dán hoa hồng nhỏ cho hả?”

Khổng Kỳ Duệ trừng mắt nhìn cô: “Không, tôi đang nhìn cô một cách cung kính. Tổ trưởng, cô đúng là làm bằng sắt. Đêm hôm trước cô cũng uống rượu với khách hàng đến say khướt, nghe nói tổ trưởng Khương của tổ 2 đã nghỉ ở nhà rồi, chúng tôi còn tưởng hôm nay chắc chắn cô cũng không dậy nổi, nào ngờ cô lại như không có chuyện gì vậy…”

Hạ Diên Điệp vừa lật xem tài liệu vừa phân tâm nghe anh ta nói dông dài.

Năng lực suy nghĩ trong khi phân tâm mà cô luyện được từ mấy năm qua, dùng trên người Khổng Kỳ Duệ đúng là giết gà mà dùng dao mổ trâu.

May là sau vài câu, cuối cùng Khổng Kỳ Duệ cũng đạt được mục đích.

“Vậy tối qua cô đi uống rượu với Helena và các sếp lớn, kết quả cuối cùng thế nào? Công ty chúng ta thực sự đã thắng phần biên phiên dịch liên quan đến dự án hội nghị thượng đỉnh Công nghệ kỹ thuật Helena à?”

Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng anh ta.

Âm thanh lật giấy và click chuột tại mỗi vị trí làm việc trong nhóm không hẹn mà cùng nhỏ đi một nửa.

Ngón tay đang lật trang giấy của Hạ Diên Điệp khựng lại, hơi run run.

Hai giây sau, cô lén đẩy gọng kính lên. Người phụ nữ trước cửa sổ chống cằm, nhếch môi cười: “Ồ, hoá ra mọi người đang đợi tôi trả lời?”

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, mang theo cảm giác vô thức nũng nịu.

Giống như một con hồ ly vừa tuỳ ý vừa lười biếng.

Ánh nắng sớm ngoài cửa sổ sát sàn phía sau cô đang chiếu rọi rực rỡ, Khổng Kỳ Duệ và những người khác không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của tổ trưởng nhà mình.

Không biết là ai bị độc dược mê hoặc, thuận miệng tiếp lời: “Cho dù chúng ta tạm thời chưa thắng được, nhưng tôi nghĩ Khương Nhị nói đúng. Tổ trưởng của chúng ta hoàn toàn có thể dùng mỹ nhân kế một chút, tuyệt đối có thể lấy được dễ như trở bàn tay…”

Anh ta chưa kịp nói xong thì một người đàn ông bên cạnh đột nhiên nhảy tới bịt miệng anh ta lại.

Hạ Diên Điệp mím môi, nhẹ nhàng nói đùa: “Sao anh biết tôi không thử?”


“?”

Trước khi bị những lời bàn tán vây quanh, Hạ Diên Điệp đã chủ động ngăn cản: “Nhưng quả thật sếp Du này đúng như trong lời đồn, rất khó tiếp cận. Mời rượu cũng thất bại rồi, các anh đừng nghĩ tới ý đồ khác nữa, ngoan ngoãn dùng thực lực và may mắn đi.”

“Khó thế cơ à?”

“Đó là điều bình thường. Với vị trí của anh ấy, bên cạnh sẽ có biết bao người muốn tiếp cận chứ?”

“Nhưng chẳng phải nghe nói anh ấy từng bị tổn thương nên một mực không yêu đương gì nữa ư?”

“Haiz, anh không hiểu rồi, có bạn gái và có bạn tình là hai chuyện khác nhau. Nhất là người có địa vị thế này, bất kể đi đến đâu bên cạnh cũng không thiếu mỹ nhân, cứ hai đêm đổi một người cũng là chuyện bình thường.”

“Lạc đề rồi, lạc đề rồi! Du Liệt cũng chẳng tới lượt chúng ta, dự án mới là quan trọng!”

Mọi người lại quay về chủ đề cũ, lần này thực tập sinh mới trong nhóm cũng đi tới mép bàn: “Chị Vanny, chị tiết lộ một chút đi, rốt cuộc có giành được dự án không?”

“…”

Trước những ánh mắt tò mò sau vách ngăn chỗ ngồi, Hạ Diên Điệp cũng hơi bất đắc dĩ: “Chưa bao giờ tôi thấy mọi người quan tâm đ ến khách hàng của mình nhiều như vậy”.

“Lần này khác biệt mà tổ trưởng.” Khổng Kỳ Duệ hoàn hồn lại: “Nếu chúng ta thật sự đến gần cây đại thụ Helena thì tài nguyên trong ngành sẽ nâng lên một tầm cao mới! Vèo! Cấp bậc sẽ tăng lên!”

“Đừng suy nghĩ nhiều. Cho dù chúng ta có được dự án này, cũng không có nghĩa là chúng ta có thể hợp tác dịch thuật lâu dài với Công nghệ kỹ thuật Helena.”

Hạ Diên Điệp dừng lại, trước khi họ hét lên phấn khích cô đã kịp tạt gáo nước lạnh: “Hơn nữa, dự án này vẫn đang được xác định. Dự kiến sớm nhất là đến thứ Hai tuần sau bên Helena mới đưa ra câu trả lời chắc chắn.”

“Hả…..”

Tin tức đáng thất vọng lan đến tận tổ 2.

“Dù họ có trâu bò hay là kỳ lân của ngành hàng không vũ trụ tư nhân thì thế này cũng hơi bắt nạt người khác rồi đó.”

“Đúng vậy, tài liệu xem rồi, họp cũng họp rồi, uống rượu cũng uống rồi mà còn không cho câu trả lời chắc chắn? Đúng là công ty lớn, lại còn là thư xác nhận của thái tử gia của Du Thị nên cứ giữ chúng ta lại chơi à?”

“Haiz, ai bảo chúng ta trèo cao?”

“Tôi nghĩ chỉ cần chúng ta có thể cưỡi trên con tàu lớn của Helena, tổng giám đốc Đinh sẽ không ngại để chúng ta làm không công.”

“Cũng đúng...”

“Cộc cộc.”

Hạ Diên Diệp dùng ngón tay gõ lên vách ngăn, cười nhẹ: “Vẫn còn tán gẫu à, mọi người muốn Chủ nhật tiếp tục tăng ca với tôi sao?”

Mọi người lập tức quay đầu về phía máy tính.

Gần trưa, công việc về cơ bản đã xong.

Thực tập sinh trẻ tuổi mang tài liệu đã dịch đến chỗ Hạ Diên Điệp để xét duyệt: “Chị Vanny, trong tiệc rượu tối qua vị sếp Du kia có làm khó chị không?”

“…”

Ngón tay trắng nõn đang cầm tập hồ sơ màu đen thoáng khựng lại.

[Vậy để tôi xem cô làm thế nào để cầu xin tôi quay lại.] <!-- 1 -->

Giọng nói trầm thấp, thờ ơ và mỉa mai của ai đó truyền qua bầu trời sáng trong ngoài cửa sổ sát đất phía sau cô, giống như một ảo giác.

Hạ Diên Điệp hoàn hồn lại, trầm giọng nói: “Làm gì có.”

“À, vậy thì tốt.” Thực tập sinh trẻ tuổi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Em còn sợ vì chuyện ở phòng họp hôm qua mà vị thái tử gia này ghi thù với chị.”

“Không, cũng muộn rồi, em tan làm đi. Buổi chiều không cần tăng ca, về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, hẹn gặp lại tổ trưởng vào thứ Hai nhé!”

Hạ Diên Điệp gật đầu rồi đứng dậy.

Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên.

Lời thúc giục của Kiều Xuân Thụ xẹt qua mắt cô.

[Kiều]: Phiên dịch viên?


[Kiều]: Không phải cậu định cho một người lái xe 28 cây số tới gặp bạn thân ăn cơm trưa bị leo cây đấy chứ?

Đọc xong, Hạ Diên Điệp mỉm cười đáp: [Tới đây] Rồi xách túi rời đi.

Dưới lầu.

“Công ty của đàn anh cậu đúng là bi3n thái.” Kiều Xuân Thụ đón Hạ Diên Điệp, bực bội đánh lái: “Tăng ca tới tận trưa thứ Bảy, chẳng phải rất vô nhân tính à?”

“Công ty mới thành lập mà, phải cố lấy được nhiều thị phần một chút, đành chịu thôi.” Hạ Diên Điệp đọc tài liệu dịch thuật mà thực tập sinh vừa giao đang đặt trên đùi, thuận miệng đáp.

“Cậu còn nói, với danh tiếng trong ngành của cậu, làm gì có chuyện giờ này còn phải uốn mình trong cái công ty nhỏ như thế này?”

“Khi còn học đại học, đàn anh Đinh Vấn đã giúp đỡ tớ rất nhiều.”

“Chậc chậc, cho dù anh ấy tìm cho cậu nhiều tài nguyên, khiến cậu mệt tới một ngày không ngủ nổi năm tiếng đồng hồ, cũng đâu nhất thiết phải lấy thân báo đáp chứ?”

“?”

Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, dở khóc dở cười: “Đàn anh và tớ thật sự chỉ là tin đồn thôi.”

“Thật sao?” Kiều Xuân Thụ vẻ mặt nghi ngờ.

“Chắc chắn 100%.”

Kiều Xuân Thụ bỗng hưng phấn, xích mông ngồi thẳng dậy: “Vậy chẳng phải cậu và Du Liệt có cơ hội ma sát toé lửa lần nữa ư?”

“Dừng lại.”

Hạ Diên Điệp không ngước mắt lên, lật một trang tài liệu trên tay.

Trong xe vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng êm ái, khiến giọng nói của cô tựa như đang lướt trên mặt hồ xuân: “Công ty luật của bọn cậu thông tin nhanh nhạy như vậy, không thể không biết chuyện lần này cậu ấy về nước là để cưới con gái út nhà họ Hà.”

Kiều Xuân Thụ nghẹn họng.

Sắc mặt cô ấy hơi tái xanh, tức giận nói: “Cậu và đàn anh có thể là giả, vì sao cậu ấy và Hà —— Hà gì ấy nhỉ?”

“Hà Ỷ Nguyệt.”

“À đúng rồi, Hà Ỷ Nguyệt, vì sao Du Liệt và Hà Ỷ Nguyệt không thể giả được? Nói không chừng hai người bọn họ chỉ hợp tác để đối phó với người nhà thôi thì sao?” Kiều Xuân Thụ phẫn nộ nói xong, khi hoàn hồn lại, cô ấy mới hoài nghi quay đầu sang.

“Chờ đã, sao cậu biết Hà Ỷ Nguyệt?”

“Nhìn đường đi.” Hạ Diên Điệp cũng không ngẩng đầu lên.

“Ồ.”

Kiều Xuân Thụ nghe lời quay lại.

“Theo dõi tin tức quốc tế, đặc biệt là một số tờ báo và tạp chí định kỳ hàng đầu bằng tiếng nước ngoài cũng là việc trau dồi cơ bản của phiên dịch viên bọn tớ.”

Hạ Diên Điệp lặng lẽ lật từng trang.

“Công nghệ kỹ thuật Helena hiện là kỳ lân trong số các công ty hàng không vũ trụ tư nhân trong nước. Dự án tên lửa nhiên liệu lỏng giá rẻ mới mà hãng phát triển trong những năm gần đây cũng thu hút sự chú ý của quốc tế. Người cầm lái Du Liệt cũng nhận được sự chú ý không kém gì Du Hoài Cẩn. Nhà họ Hà lại là tập đoàn tài chính có tiếng trong nước, chuyện của hai người họ luôn nằm ở trang nhất các báo.”

Kiều Xuân Thụ cố chấp: “Nhưng tớ vẫn không tin. Sao đại thiếu gia đó có thể là kiểu người chịu sự sắp xếp của gia đình được?… Nói đến đây, chẳng phải tối qua cậu cũng cùng ăn tiệc chung à? Du Liệt không có biểu hiện gì hả?”

Hạ Diên Điệp dừng lại, hơi nhướng hàng mi dài.

Cảnh tượng diễn ra trong phòng VIP lờ mờ đó giống như cảnh tượng huyền ảo trong giấc mơ vậy, lúc này như hiện ra trên cửa kính ô tô trước mặt cô.

Khi đó Du Liệt đang quỳ gối ngồi trước mặt Hạ Diên Điệp, cúi người xuống cách cô vài centimet, đôi mắt đen tuyền lạnh lùng, nhưng giọng nói lại đầy giễu cợt.

“Vậy để tôi xem cô làm thế nào cầu xin tôi quay lại.”

Dưới ánh mắt của anh, Hạ Diên Điệp vô thức cụp mi, nhưng trong ánh sáng lờ mờ cô lại vô tình liếc thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út kia.

Nó nâng lên theo ngón tay anh, chiếc nhẫn loé sáng như có băng lướt qua.

Cô lập tức tỉnh táo lại.

Thế là Hạ Diên Điệp mỉm cười ngước mắt, thay vì lùi về sau thì cô lại tiến lên, hơi nhích về phía đường quai hàm sắc nét của anh: “Sếp Du.”


“…”

Du Liệt cau mày, quay mặt đi trước khi hơi thở của cô ập tới.

Một tia cảm xúc trong mắt anh bị bóng tối làm mờ đi, Hạ Diên Điệp không phân biệt được đó là giễu cợt hay ghê tởm.

Dù sao nó là loại nào cũng khiến khoé môi Hạ Diên Điệp cong lên, nụ cười càng sáng rỡ hơn. Chỉ là khi ý cười kia chạm tới đáy mắt cô thì vỡ vụn, biến thành những mảnh thuỷ tinh vỡ nát, cảm xúc bị pha tạp khó phân rõ phản xạ lại.

“Rõ ràng sếp Du rất chán ghét tôi, tội tình gì vì chút thù cũ mà hành hạ chính mình?”

Hạ Diên Điệp vuốt làn váy dài, tựa lưng vào ghế sofa, không đợi được Du Liệt lên tiếng.

Một tiếng rung nhẹ vang lên, anh lấy điện thoại di động ra.

Sau khi liếc nhìn “Hà Ỷ Nguyệt” ở phần hiển thị người gọi tới, Du Liệt khựng lại giây lát rồi thờ ơ đứng dậy, như không thèm nhìn Hạ Diên Điệp nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Khoảng cách khá gần, đương nhiên Hạ Diên Điệp cũng nhìn thấy cái tên đó.

Men say trong người khiến cô không thể không bám vào ghế sofa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.

Dáng vẻ rời đi của anh vẫn giống như trước, khi cụp mắt xuống không có chút cảm xúc nào, vẫn là vẻ hờ hững xa cách, người khác chớ lại gần.

Điều khác biệt duy nhất là giờ đây cô đã trở thành một trong những ‘người xa lạ’.

Hơn nữa còn là một người mà anh rất ghét.

“Nếu sếp Du thực sự hận tôi, không nuốt trôi được chuyện này thì đưa ra điều kiện đi, tôi làm theo là được.” Trước khi Du Liệt rời khỏi phòng VIP, Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng nói: “Còn tình huống gặp riêng thế này thì tốt nhất là nên hạn chế, tránh vợ chưa cưới của sếp Du tức giận, anh nói xem có đúng không?”

Cửa phòng VIP mở được một nửa.

Trong tình huống tranh sáng tranh tối, Du Liệt không quay lại.

Cô chỉ nghe thấy người đàn ông cười khẩy, giọng điệu lạnh lùng: “Cô nghĩ nhiều rồi.”

“Cô ấy không để ý tới cô đâu.”

——

“…. Nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ấy và Hà Ỷ Nguyệt không thể nào. Tớ nghĩ chắc chắn là mánh khoé, hoặc họ đang liên thủ ứng phó với sự sắp xếp của gia đình.”

Trên xe, lúc Hạ Diên Điệp khôi phục tinh thần lại, Kiều Xuân Thụ vẫn đang chưa từ bỏ ý định biện luận bên tai cô.

“Không phải”

Hạ Diên Điệp bình tĩnh nói rồi giơ tay đẩy kính lên.

Đằng sau cặp kính, cô cười đến khóe mắt cong cong.

“Tớ đã nhìn thấy cậu ấy đeo nhẫn đính hôn.”

“?” Kiều Xuân Thụ quay qua với vẻ không tin nổi.

Hạ Diên Điệp không muốn nhìn vào mắt cô ấy, có lẽ vì cô sợ nhìn thấy sự đồng cảm hay thương hại trong đó, hoặc có lẽ vì cô sợ nhìn thấy sự xấu hổ không chịu nổi của mình trong mắt cô ấy.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vài giây sau, trong xe vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ.

“Kiều Kiều, nếu cậu biết nhát dao mà bảy năm trước tớ đâm vào trái tim cậu ấy sâu và tàn nhẫn tới chừng nào, có lẽ cậu sẽ hiểu giữa tớ và Du Liệt không thể đến với nhau được nữa… Dù đã trôi qua bảy năm, tình cảm mà cậu ấy còn lại với tớ chỉ thuần tuý là sự thù hận mà thôi.”

Kiều Xuân Thụ vẫn không thể tin được: “Lúc đầu, Du Liệt đối xử với cậu đặc biệt thế nào, thậm chí sau đó còn vì cậu mà bỏ bài thi, toàn trường chẳng có ai là không nhớ.”

Hạ Diên Điệp mỉm cười nhìn vào lại trong xe: “Kiều Kiều, mọi chuyện đã là quá khứ rồi.”

“…”

Vẻ mặt Kiều Xuân Thụ đột nhiên trở nên rất phức tạp.

Ngoài sự phức tạp còn xen lẫn một tia chột dạ, nếu không phải Hạ Diên Điệp quen biết cô ấy nhiều năm, e rằng cũng khó mà phát giác được tia chột dạ kia.

Trên ghế phụ lái, Hạ Diên Điệp nheo mắt hỏi: “Cậu làm gì rồi?”

Hai mươi phút sau, trên hành lang quanh co của một nhà hàng độc lập nào đó.

“Khó lắm mới đặt được chỗ này đấy, cậu đi cùng với tớ đi mà. Tớ lái xe 28 cây số để tới đây, van cậu đó Tiểu Hồ Điệp.” Kiều Xuân Thụ ôm eo Hạ Diên Điệp đẩy vào.

Hạ Diên Điệp nắm chặt tay chịu đựng: “Chẳng phải cậu nói hôm nay Du Liệt cũng ăn ở đây sao?”

“Chỉ là có lẽ, có lẽ thôi, một tin tức chưa chắc đã chính xác. Tớ nghĩ thuận tiện tới thử vận may thôi, chủ yếu là tới để ăn cơm. Thật đấy! Cậu hiểu tớ mà, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn ăn uống chứ?”

“Nếu chúng ta gặp phải thì sao.”

“Chưa chắc cậu ấy đã tới. Hơn nữa, khu ăn uống ở đây cũng có hai ba chỗ, bàn cũng không ít, may mắn thế nào mới có thể vừa khéo chạm… mặt.”

Giọng nói như bị ấn nút tắt âm.


Trong lòng Hạ Diên Điệp có dự cảm không lành, theo ánh mắt giật mình của Kiều Xuân Thụ, cô nhìn về chiếc bàn có tầm nhìn đẹp nhất toàn bộ nhà hàng, có thể ngắm được cảnh mây bay ngoài cửa sổ kia.

Có lẽ một số người luôn toả sáng rực rỡ.

Anh đứng ở chỗ nào thì nơi đó sẽ biến thành trung tâm vũ trụ.

Quả thực người kia đã làm được, dù ngồi cùng bàn với cô gái xinh đẹp nhưng ánh mắt của hơn một nửa số người trong nhà hàng vẫn như có như không phủ trên người anh.

Quả nhiên vẫn là như vậy.

Dù ở bên cạnh ai thì anh vẫn ngồi trên đám mây vàng cao chót vót, không nhuốm bụi trần. Khiến khói bụi hồng trần và sự đau khổ ở nhân gian chẳng thể chạm tới anh.

“Đi thôi.”

Hạ Diên Điệp nhìn mấy giây rồi quay người lại.

Trong giây phút cô ngẩn người hoảng hốt đã bị Kiều Xuân Thụ thừa vắng mà vào…

“Wow, Tiểu Hồ Điệp, trùng hợp thật đấy!”

Giọng nói này cũng không quá to.

Nhưng nhà hàng yên tĩnh và cách vị trí cạnh cửa sổ kia rất gần.

Hạ Diên Điệp còn chưa kịp quay người đã bị Kiều Xuân Thụ ghìm tại chỗ, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc bàn cạnh cửa sổ, bàn tay đang cầm dao dĩa chợt khựng lại. Dưới hàng tóc mái, đôi mắt của người kia khẽ ngước lên, ngoái lại nhìn.

Cách đó mười mấy mét, một cái chớp mắt của đôi mắt đen như mực kia cũng khiến cô sợ hãi.

“…”

Không thể trốn được nữa.

Hạ Diên Điệp bị Kiều Xuân Thụ kéo tới.

“Trùng hợp thật, sếp Du, anh cũng ăn cơm ở đây à?”

Hạ Diên Điệp đè nén ý muốn đồng quy vu tận với Kiều Xuân Thụ, cố gắng nở một nụ cười không cảm xúc.

Trên mấy bậc thang hình vòm riêng biệt, Du Liệt uể oải đặt dao nĩa xuống.

Ánh mắt anh nhìn dường như rất lạnh nhạt và giễu cợt: “Đúng là trùng hợp.” <!-- 1 -->

Trong nháy mắt đó, anh gần như viết ra câu mỉa mai ‘Hoá ra đây là mánh khoé vụng về mà cô làm để cầu xin tôi quay lại?’.

Hạ Diên Điệp: “…”

“A Liệt, cô gái này là ai vậy?” Đối diện Du Liệt, một giọng vang lên đầy bất an và thận trọng vang lên.

“…”

Hàng mi rũ xuống của Hạ Diên Điệp run rẩy.

Chỉ trong vài giây, cô có cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể đều đông cứng lại.

Du Liệt khẽ nhíu mày, chỉ trong giây lát đã bình tĩnh lại. Anh thu mắt lại không nhìn người dưới thềm nữa.

“Quan hệ công việc, cô không cần biết.”

Hà Ỷ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, cười nhẹ: “Vâng.”

“…”

Lúc nghe danh xưng kia, Kiều Xuân Thụ khẽ giật mình, sau đó hoảng hốt nhìn về phía Hạ Diên Điệp.

Trên mặt cô dường như không có chút cảm xúc gì, lặng lẽ nhìn cảnh tượng dịu dàng chồng tung vợ hứng này. Sau đó cô khẽ gật đầu với Du Liệt: “Xin lỗi, sếp Du, thế thì chúng tôi không quấy rầy hai người dùng cơm nữa.”

Cô túm lấy Kiều Xuân Thụ rồi xoay người, khoé mắt vẫn lộ ra ý cười dịu dàng nhưng đầu ngón tay lại lạnh toát.

Kiều Xuân Thụ sửng sốt một lát, hơi khó chịu quay lại nhìn Du Liệt.

Cũng vào giây phút này.

“Nếu tôi là cô Hạ, trưa nay tôi chẳng có tâm trạng gì mà ăn cơm nữa.” Du Liệt bình tĩnh nói.

Hạ Diên Điệp dừng bước, quay lại: “Anh có ý gì?”

“Có lẽ trợ lý của tôi đã gửi thư từ chối đề án của quý công ty rồi.” Mười ngón tay của Du Liệt đan vào nhau, lạnh nhạt ngẩng đầu lên.

Anh nhìn cô với vẻ trịch thượng, ánh mắt hờ hững lạnh lùng: “Nếu đã trùng hợp như vậy, tôi sẽ cho cô Hạ mộ cơ hội.”

Hạ Diên Điệp khẽ nín thở: “Cơ hội gì cơ?”

Du Liệt giơ đồng hồ lên, rủ mắt xuống: “Còn hai mươi phút nữa là bữa trưa của tôi kết thúc, cô Hạ không ngại dùng chút thời gian này ngẫm lại xem làm thế nào thuyết phục tôi giao dự án này cho các cô chứ?”

<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.