Hóa Bướm

Chương 78: C78: Chương 78



<!-- 1 -->

Chương 62 -1: Khó khăn về vòng gọi vốn – Cô Hạ, chủ tịch Du mời cô lên xe.

Mùa thu ở Bắc Thành đến rồi lại đi, lá cây rụng xuống, trời cũng dần trở lạnh.

Chuyện của Hạ Diên Điệp và Du Liệt cũng âm thầm lan truyền trong giới phiên dịch cùng với gió mùa thu cuốn lá bay đi, rồi cũng dần có tiếng trong các ngành khác.

Nhưng như có một bàn tay vô hình đ è xuống… <!-- 1 -->

Điều Hạ Diên Điệp vốn lo lắng nhất chính là các tờ báo giải trí đều không có dấu vết gì. Có lẽ chỉ có công ty phiên dịch Đông Thạch là có phản ứng, đơn từ chức của cô không bị trì hoãn nữa, chữ ký của hai lãnh đạo công ty gần như ký vào cùng một ngay, nhanh chóng gửi tới nhà Hạ Diên Điệp. <!-- 1 -->

Tiền thưởng từ dự án hội thảo của Công nghệ kỹ thuật Helena nhanh chóng được chuyển vào tài khoản, kèm theo đó là “cuộc điện thoại hỏi thăm” từ giám đốc Tiền.

Lời nói chân thành, thái độ cũng chân thành, nếu Hạ Diên Điệp không làm việc cùng giám đốc Tiền mấy năm trước, nếu không phải sự dồn ép trong cuộc họp không lâu trước đó vẫn còn sống động trước mắt, vậy thì có khi Hạ Diên Điệp cũng sẽ cảm động trước tình cảm mà anh ta dành cho nhân viên từ chức.

Nhưng điều thứ ba trong tín ngưỡng sống của Hạ Diên Điệp là: Làm người phải để lại một con đường, sau này dễ dàng gặp mặt.

Thế là coi như không có sự không vui trước đó, Hạ Diên Điệp thuận theo thái độ xin lỗi đầy chân thành của đối phương, kết thúc mối quan hệ thuê mướn dưới vỏ bọc bạn tốt hòa bình này.

Những cành ô liu ném cho cô đã có quá nhiều màu sắc không thuộc về cá nhân cô.

Đúng lúc Hạ Diên Điệp cũng chán những xung đột nơi làm việc, trong thời gian ngắn không muốn quay lại tốn công tốn sức, bèn dứt khoát làm một phiên dịch viên tự do tạm thời.

Như vậy cho dù sau này muốn mở văn phòng phiên dịch của mình, ít nhất cũng có chút nền tảng để làm việc.

Danh tiếng của Hạ Diên Điệp ai cũng rõ ràng, tích lũy từ nhiều năm, cô không cần lo lắng về vấn đề mối quan hệ, bây giờ không có hoa hồng từ công ty, đúng lúc có thể giúp cô có thêm sức lực để sống thật tốt.



Sống.

Từ này có lẽ là thứ duy nhất còn thiếu trong cuộc đời cô sau sự việc bảy năm trước.

Bên Du Liệt lại ngày càng bận rộn hơn.

Các đợt chạy thử nghiệm nóng hệ thống điện cấp 1, cấp 2, cấp 3 của Phùng Thước số 1 được quyết định vào trước cuối năm, trên cơ sở tiến độ suôn sẻ sẽ được tiến hành cách tháng một lần.

Hạ Diên Điệp đồng hành cùng buổi chạy thử nóng của hệ thống động lực cấp 2 với thân phận là phiên dịch viên tự do, cũng vào ngày đó cô mới biết, mỗi lần đốt lửa thử xe như vậy sẽ có mấy nghìn tham số cần phải ghi lại. Độ cháy chói lóa không thể nhìn thẳng kia, trong mắt Hạ Diên Điệp lại chẳng khác gì đốt tiền cả.

… Không.

Theo như số tiền nghiên cứu và phát triển tên lửa có thể lên đến bảy tám con số thì đốt tiền là quá chậm, phải là đốt chi phiếu mới đúng.

Nhưng phát động cơ được coi là “trái tim” của tên lửa, là một bộ phận cốt lõi quan trọng nhất của toàn bộ thân tên lửa và cũng là yếu tố quan trọng nhất quyết định trực tiếp đến sự thành công của vụ phóng.

Thử nghiệm đốt lửa dù có tốn kém đến đâu cũng là một phần không thể thiếu trong việc xác minh tính khả thi và công nghệ… <!-- 1 -->

Còn hơn một quả tên lửa trị giá hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu lại nổ thành pháo hoa lộng lẫy nhất trên bầu trời.


Mà với chi phí nghiên cứu phát triển khủng khiếp như vậy, số tiền mà Công nghệ kỹ thuật Helena nhận được từ vòng góp vốn Pre-C ngày càng giảm.

“Theo như kinh phí đã chi ra và kỳ vọng nghiên cứu hiện tại…”

Trong phòng họp lãnh đạo của Công nghệ kỹ thuật Helena, giám đốc tài chính Nghê Hòa Vụ hiếm khi có sắc mặt u ám.

“Nhiều nhất sẽ kéo dài nửa tháng sau khi thử nghiệm động cơ cấp ba. Chỉ với nguồn tài chính hiện tại thì rất khó để đảm bảo tiến độ suôn sẻ của lần phóng thứ hai vào đầu năm sau.”

Anh ta nói xong lại quay sang nhìn người ngồi ở ghế đầu: “Sếp Du, tôi nghĩ vòng gọi vốn Pre-C+ cần phải được xúc tiến càng sớm càng tốt.”

Du Liệt không nói gì, nhìn sang Quách Tề Đào ở bên cạnh.

Quách Tề Đào im lặng một lúc mới nói: “Tôi đồng ý với suy nghĩ của giám đốc Nghê. Nhưng với điều kiện khách quan hiện tại, môi trường tài chính trong nước quá nghiêm ngặt, nửa cuối năm dòng vốn vào các lĩnh vực khác nhau sẽ thận trọng hơn rất nhiều, còn về mặt chủ quan thì chỉ còn chưa đầy một năm kể từ lần tài trợ trước của chúng ta. Trong giai đoạn này, ngoại từ các bằng sáng chế phát minh mới và bằng sáng chế tiện ích, không có sự tiến triển đáng kể nào so với trước vòng gọi vốn Pre-C.”

Nghê Hòa Dụ cũng gật đầu theo: “Bên tôi đã liên hệ với một số nhà đầu tư và ngân hàng đầu tư ở đây, ngoại từ những nhà đầu tư vào các vòng trước, thị trường vốn trong nước, đặc biệt là một số nhà đầu tư lớn có thể dẫn dắt đầu tư, hiện tại dường như vẫn giữ thái độ quan sát.”

Có lẽ là cảm thấy bầu không khí quá nghiêm túc, Nghê Hòa Dụ lại cười nói: “Quả thực có rất nhiều nhà đầu tư nhỏ hơn quan tâm đ ến chúng ta, muốn giành một phần miếng bánh trong khi giá cổ phiếu của vòng C vẫn kiểm soát được. Nhưng tổng số tiền của vòng gọi vốn này dự kiến ít nhất phải lên đến hàng tỷ, những nhà đầu tư này không đủ để dẫn dắt đầu tư.”

Du Liệt gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Vấn đề chủ quan mà giám đốc Quách nói, theo tôi thấy thì không hề tồn tại.”

Quách Tề Đào khựng lại, xấu hổ quay sang: “Thế thì cũng không thể…”

“Bằng sáng chế phát minh và bằng sáng chế tiện ích, đặc biệt là trong các lĩnh vực như nghiên cứu và phát triển tên lửa, những lĩnh vực không thể đạt được trong một sớm một chiều, là bằng chứng tốt nhất về tiến độ nghiên cứu và phát triển từng bước một, không tích lũy từng bước nhỏ thì sao đến ngàn dặm được?”

Giọng điệu Du Liệt không nghe ra cảm xúc, anh bỏ qua chuyện này, bắt đầu một chủ đề mới.

“Còn như, cho dù bọn họ nhất định phải nhìn thấy một vật thực chất, thì thử nghiệm hệ thống động cơ cấp 1 cấp 2 đã hoàn thành, cấp 3 cũng sắp thử nghiệm. Trước đây cấp 1 cấp 2 đã đạt được những đột phá kỷ lục và cải thiện ổn định về các thông số hiệu suất và thời gian thử nghiệm chạy mượt mà, chúng ta cũng đã thực hiện những đột phá trực quan nhất trong việc điều chỉnh và cải thiện nguyên nhân thất bại trong lần phóng năm ngoái, đây không được coi là tiến bộ đáng kể thì là gì?”

Quách Tề Đào nghẹn lời, nhìn Nghê Hòa Dụ.

Du Liệt đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế với vẻ lạnh nhạt: “Tuy tôi chỉ đưa ra những quyết định mang tính kỹ thuật và chiến lược, nhưng không có nghĩa là tôi không nắm bắt được thị trường… Từ hội thảo quốc tế vừa qua cho đến hai lần chạy thử đầu tiên, tôi có thể cảm nhận được thái độ tích cực của các bên đầu tư được mời đến hiện trường.”

Nói xong, cuối cùng anh cũng ngước mắt lên nhìn hai người: “Bị kẹt ở trước lần chạy thử cấp 3, thái độ thay đổi đột ngột trong thời gian ngắn như vậy không thể không có nguyên nhân khác.”

“…”

Trong phòng họp im lặng.

Sau khi lão Quách và lão Nghê trao đổi ánh mắt mười mấy giây xong, cuối cùng vẫn là Nghê Hòa Dụ ho một tiếng, cất lời.

“Trước đây có rất nhiều bạn bè trong ngành đầu tư liên lạc với tôi, từng có một vài thông tin ám chỉ từ một phía.” Nghê Hòa Dụ vô cùng cẩn thận: “Đương nhiên, dù sao cũng chỉ là lời nói từ một phía, sếp Du chỉ cần tham khảo thôi.”

Du Liệt không nói gì, cong ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn dài.

Thể hiện sự chấp thuận.

Nghê Hòa Dụ cân nhắc nói: “Trên thị trường vốn trong nước, tập đoàn tài chính do tư bản Nhân Khoa đứng đầu vẫn dẫn đầu thị trường vốn trong nước. Một số nguồn tin cho biết, hiện tại Nhân Khoa đang có thái độ xem xét về chúng ta.”


“Nhân Khoa…”

Du Liệt dừng lại vài giây, cúi đầu khẽ cười khẩy: “Sao tôi không biết thị trường đầu tư trong nước do nhà họ Hà bọn họ quyết định nhỉ?”

Lão Quách chậm rãi giơ năm ngón tay lên trong ánh mắt thúc giục của Nghê Hòa Dụ.

Du Liệt quay mặt sang, ánh mắt lạnh lùng: “?”

“Hiện nay thái độ của nhà họ Hạ nhiều nhất có thể ảnh hưởng 50% tới vốn trong nước.” Quách Tề Đào cẩn thận dè dặt: “Còn 50% thái độ khác, không phải nhà họ Hà.”

Du Liệt không nói gì, ánh mắt hơi tối xuống.

Lọn tóc trước trán xõa xuống thấp hơn, anh vô thức chống đầu lưỡi vào má.

Chút bạo lực lướt qua hàng lông mi uể oải cụp xuống của anh.

Giọng Quách Tề Đào cũng theo đó mà nhỏ đi: “… Cùng họ, với cậu.”

“…”

Phòng họp im lặng không tiếng động.

Cuộc họp hôm nay có thể coi là cuộc họp lãnh đạo cốt lõi thực sự, thậm chí hơn chục bộ phận của công ty cũng không tham gia, trong phòng họp này chỉ có ba người có quyền quyết định thực sự ngồi ở đây.

Có lẽ là quá trống trải.

Còn chưa phải mùa đông, Quách Tề Đào đã cảm nhận được làn gió mát lạnh thổi qua sau lưng.

Anh ta im lặng ngẩng đầu lên, nhìn lão Nghê ở phía đối diện.

Hai người họ đã thảo luận trước khi mở cuộc họp, lúc này cũng cố gắng nói nhẹ nhàng nhất. Thực ra ở bên ngoài, đặc biệt là trong giới đầu tư tài chính, lời đồn đãi còn lồ lộ hơn nhiều so với trong phòng họp này…

Mọi người đều nói thành công phụ thuộc vào hoàn cảnh gia đình và thất bại cũng phụ thuộc vào hoàn cảnh gia đình, mà lúc này chìa khóa góp vốn của Công nghệ kỹ thuật Helena lại nằm trong tay bố ruột và bố vợ tương lai của người sáng lập.

Nếu nhà họ Canh không lên tiếng, vậy chỗ dựa sau lưng Du Liệt trước đây bây giờ lại bắt tay với một chỗ dựa tương lai khác, trở thành hai ngọn núi lớn đè lên vai người sáng lập này, cũng cản trở con đường thuận lợi của Công nghệ kỹ thuật Helena.

Quách Tề Đào tham gia vào đoàn đội sớm hơn Nghê Hòa Dụ, bởi vậy anh ta cũng coi như là một người hiểu về Du Liệt nhất…

Anh ta biết rõ hơn nhiều so với những người không rõ chân tướng chỉ khua môi múa mép bên ngoài kia, khi Du Liệt sáng lập Công nghệ kỹ thuật Helena, anh chưa từng nhận dù chỉ là một xu đầu tư từ Du Hoài Cẩn, vốn khởi nghiệp đến từ quỹ tín thác của gia đình do mẹ anh để lại sau khi anh tốt nghiệp đại học.

Rõ ràng chỉ là một chỗ dựa chiếm hư danh, bây giờ biến thành vật cản đường trước mặt, còn bắt tay với người ngoài để dồn ép.

Đừng nói là Du Liệt, Quách Tề Đào đang tuổi tứ tuần đứng ngoài nhìn cũng thấy tức giận.

Chủ tịch Du này đúng là bắt nạt người quá đáng.


“… Không có nguyên nhân nào khác cần bổ sung à?”

Du Liệt hơi nhúc nhích ghế ngồi.

Những ngón tay đan vào nhau của anh hơi buông lỏng, lười biếng thả lỏng xuống, ngón cái tay trái hơi cong lên, nhẹ nhàng vuốt v e chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út.

Dừng hai giây, người đàn ông duỗi đôi chân dài, đứng dậy khỏi ghế.

“Đã như vậy, cuộc họp đến đây thôi. Buổi chiều tôi không ở công ty, có việc thì gửi tin nhắn.”

Hiển nhiên Du Liệt chỉ đang thông báo, lúc nói xong, anh đã sắp đi tới cửa phòng họp rồi.

Lão Quách hoàn hồn lại, rướn người lên: “Hả? Không ở công ty, vậy buổi chiều cậu đi đâu?”

Ngón tay thon dài siết chặt nắm cửa, Du Liệt nhẹ nhàng mở ra, lúc nghiêng người đi ra ngoài chỉ để lại một tiếng cười khẩy lạnh nhạt.

“Có người buộc tôi phải gặp thì gặp thôi.”

“…”

Cửa phòng họp đóng lại.

Quách Tề Đào ngồi lại nói: “Anh nói thử xem cậu ấy đi gặp cái người cùng họ với cậu ấy hay là nhà họ Hà kia?”

“Nhà họ Hà?” Nghê Hòa Dụ nửa là nói đùa: “Tới nhà họ Hà, thế thì chỉ có thể là người sáng lập ‘bán thân’ thôi.”

“Aiza nói linh tinh gì vậy, chúng ta là doanh nghiệp chính quy đấy.” Lão Quách giả vờ nghiêm túc xua tay, sau đó cũng tự bật cười: “Nhà họ Hà cũng tính là ‘nhiều tiền’ biết bao nhiêu năm rồi, bây giờ thế hệ này đã làm xấu mặt như vậy, trong ngành có rất nhiều người không dám công khai cười nhạo mà chỉ dám cười sau lưng, cần gì phải thế chứ?”

Nghê Hòa Dụ dựa vào ghế suy nghĩ: “Anh phải đặt mình vào vị trí của người khác.”

“Hửm?”

“Giả sử anh là Hà Đắc Bái, con cái không có hy vọng, chỉ có một đứa con gái ruột là Hà Ỷ Nguyệt không gánh nổi trách nhiệm làm người thừa kế, cần tìm một một người con rể có năng lực nhất, tốt nhất là già trẻ cùng chung tay làm việc.”

Nghê Hòa Dụ chậm rãi nói xong rồi dừng lại, cười mỉm ngẩng đầu lên: “Anh có thể nhìn khắp đất nước, trong những người thuộc thế hệ con ông cháu cha này, anh chọn ai?”

“Shh…”

Quách Tề Đào rất phối hợp, không nén được vui mừng: “Nếu không có cậu ấy, vậy thì tôi cũng không phải không thể chắp vá.”

“Hiện tại không chỉ có mà gia đình đối phương cũng rất sẵn lòng giúp đỡ, vòng gọi vốn quan trọng của công ty ông ta vẫn có một nửa cơ hội thắng trong tay anh đấy.” Nghê Hòa Dụ cười hỏi.

Quách Tề Đào: “Cái này thì đúng thật, cũng không thể trách người ta xấu xa được.”

Nghê Hòa Dụ cười không nói gì.

“Nhưng nghe anh nói như vậy tôi cũng cảm thấy phải giữ cậu ấy lại cho con gái tôi, ai biết được mười mấy năm nữa, trong thế hệ con gái tôi còn có người như cậu ấy không chứ?” Quách Tề Đào vô cùng tiếc nuối: “Phải nói rằng thủ đoạn của chủ tịch Du rất tàn nhẫn, nhưng phúc phần về đường con cháu lại khiến người ta ngưỡng mộ.”

Nhân lúc Du Liệt không nghe thấy, Nghê Hòa Dụ cũng hiếm khi gật đầu: “Phải.”

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười thất đức.

“Có con trai hẳn phải giống như Tôn Trung Mưu.”

“Ha ha ha…”




Đương nhiên Du Liệt không biết mình đã bị hai tên cộng sự “thất đức” giáng xuống cấp con trai rồi.

Tuần này Hồ Ly nhận việc phiên dịch đồng thời cho một cuộc họp, lúc này đang đi công tác tại một thành phố cách Bắc Thành hàng nghìn km. <!-- 1 -->

Nhớ lắm nhưng không gặp được. Đi trong căn nhà trống trải, Du Liệt vừa lau mái tóc ướt sũng vừa rũ mắt đầy lười biếng.

Cuối cùng anh cũng có nửa ngày rảnh rỗi nhưng lại không gặp được Hồ Ly.

Cứ như đang yêu xa vậy.

Du Liệt khẽ thở dài, ngồi dựa vào sofa, cầm chiếc điện thoại kể cả có mang vào phòng tắm cũng bật chế độ im lặng lên mở ra xem.

Như đã nghĩ.

Hồ Ly không trả lời tin nhắn.

Vậy thì vẫn có thể cô đang bận rộn công việc.

Du Liệt ngả người vào chiếc sofa da đen tuyền, mái tóc đen rũ xuống trên vầng trán trắng lạnh, lấm tấm một hai giọt nước như pha lê. Trên sườn cổ căng ra của anh, yết hầu cũng gồ lên rõ ràng theo động tác ngửa ra sau.

Có lẽ là vừa tắm xong, người anh nổi lên màu hồng nhạt gợi cảm, trên cổ áo còn có dấu răng sắp mờ đi.

Du Liệt nhắm mắt lại, giơ cổ tay lên, ngón tay lạnh lẽo ấn lên dấu vết kia.

Nhớ Hồ Ly.

Muốn ôm Hồ Ly.

Thứ d*c vọng nào đó trong cơ thể đang lười biếng thức tỉnh.

Yết hầu Du Liệt lăn lộn, còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm xúc, chiếc điện thoại trên tay kia của anh đột nhiên đổ chuông.

“…”

Hàng mi đen dưới những lọn tóc bỗng nhiên nhướng lên.

Du Liệt kinh ngạc vui mừng, đồng thời cầm điện thoại lên…

Trợ lý.

Du Liệt: “…”

Vài giây sau, cuộc gọi được kết nối.

Trợ lý hành chính nghe thấy sếp mình ở bên kia điện thoại cất tiếng, giọng nói âm trầm lạnh lùng như một giây trước bị cả thế giới nợ 100 triệu.

“Ông ấy đang ở đâu?”

Trợ lý sững sờ vài giây mới lấy lại tinh thần, thận trọng nói: “Khu Tây Thành, một sân golf chỉ dành cho thành viên của tập đoàn.”

“Chuẩn bị xe đi, hai mươi phút nữa tôi sẽ xuống tầng.”

“Vâng, sếp Du.”

“…” <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.