Hóa Bướm

Chương 94: C94: Chương 94



<!-- 1 -->

Chương 75

Ngày 17 tháng 2 năm 2024, vào lúc 18:42 tối, một trong những màn pháo hoa rực rỡ, hoành tráng và chói tai nhất thế giới đã nở rộ —— trong lòng Du Liệt.

Trên đường từ Châu Âu bay về, Hạ Diên Điệp đã nghĩ tới các loại cảnh tượng và phản ứng của Du Liệt khi nghe được câu này.

Nhưng việc duy nhất cô không nghĩ tới đó là sẽ xảy ra trong nhà ăn của Công nghệ kỹ thuật Helena, trước mắt bao nhiêu người. <!-- 1 -->

Càng không nghĩ tới, giờ phút này Du Liệt lại có phản ứng này… <!-- 1 -->

Anh như bị đóng băng vô hình.

Du Liệt không nhúc nhích ngồi ở đó, ngón tay vẫn đang nâng chiếc hộp nhung đựng khuy măng sét cô tặng cho anh, ngay cả đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm kia cũng như bị đông cứng lại.

Anh kinh ngạc nhìn cô, cũng chỉ nhìn cô.

Không có gì khác trong đôi mắt đó.

Cho dù là rất nhiều năm sau khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay, Hạ Diên Điệp vẫn nhịn không được cười đến gập người. Đó là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy loại cảm xúc “dại ra” này tồn tại trên người Du Liệt.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hẳn là cô sẽ rất khó tin hoặc là tưởng tượng, một “thiên tài” có chỉ số thông minh trên 150, có thể trong vòng vài giờ đọc xong một bộ sách năm sáu trăm trang, sau khi gấp sách lại vẫn có thể nhớ trên 90% nội dung, lại bởi vì một câu nói mà rơi vào thời kỳ dại ra dài như thế.

Như thể trong mười mấy giây đó, thần linh đã rút đi năng lực tư duy xuất chúng nhất của anh.

Hạ Diên Điệp có chút bất an.

Cô khẽ nâng cổ tay quơ quơ trước mặt anh: “Du Liệt……?”

Như bị tiếng gọi này đánh thức khỏi nỗi bàng hoàng, Du Liệt bỗng dưng cầm lấy cổ tay cô gái, cứng ngắc đứng dậy giữa hai kỹ sư cũng không dám nhúc nhích.

Yết hầu Du Liệt lên xuống vài lần mới gượng gạo mở miệng, giọng khàn khàn: “Hình như anh vừa bị ảo giác.”

Khóe miệng Hạ Diên Điệp nhếch lên: “Anh đừng hòng gạt em nói lại lần thứ hai.”

“….Vậy là, không phải là ảo giác ư?”

Du Liệt nắm chặt cổ tay Hạ Diên Điệp, cúi đầu nhìn kỹ sư bên cạnh, ánh mắt anh từ từ sáng lên, giống như sao Thủy rạng rỡ: “Cậu cũng nghe thấy sao?”

“Hả… à?” Kỹ sư đang chìm đắm trong sự hoài nghi.

Khóe miệng Du Liệt không nhịn được cong lên, gương mặt ở trong công ty lúc nào cũng lạnh lùng khó gần giờ phút này lại xuất hiện nụ cười sáng lạn: “Cậu có nghe thấy không? Cô ấy cầu hôn tôi sao?”

“ ……”

Hạ Diên Điệp cảm thấy kỹ sư trẻ tuổi đáng thương kia sắp bị dọa đến phát khóc rồi.

Nhưng ngặt nỗi Du Liệt không đợi được câu trả lời còn tỏ ra ghét bỏ đối phương, mang theo ‘nụ cười rẻ tiền’ chuyển hướng sang gây họa cho người còn lại.

Người lớn tuổi này rõ ràng đã có nhiều kinh nghiệm làm việc, còn nhiều hơn vị lãnh đạo bên cạnh, sau khi ánh mắt vừa sắc bén điên cuồng vừa hưng phấn khó nén của Du Liệt đảo qua, anh ấy đã lấy lại tinh thần, nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc: “Nghe thấy rồi, sếp Du, chính tai tôi nghe thấy rồi.”

Du Liệt không cần nghĩ ngợi: “Cái này không quan trọng, anh có biết Cục dân chính mấy giờ tan ca không?”

Kỹ sư già: “?”

Cuối cùng Hạ Diên Điệp không đành lòng nhìn nữa.

Trước khi Du Liệt hỏi khắp nhà ăn là “Mấy người có nghe thấy cô ấy cầu hôn tôi không” và “Cục dân chính mấy giờ tan ca”, Hạ Diên Điệp đã mang theo “Người máy mỉm cười tự động” cỡ lớn này có thể nói là chật vật thoát khỏi hiện trường vụ án.

Trong thang máy có người ——nhưng hai phút trước, toàn bộ công ty vừa bị một tin tức rúng động lòng người gây sốc, tất cả những người không ở công ty lúc này cũng đang online.

Gặp được hai nhân vật chính của tin đồn, thang máy nhanh chóng dồn về các góc, nhường ra một con đường hoàn chỉnh.

Hạ Diên Điệp đỏ mặt kéo Du Liệt đứng chờ ở trước cửa thang máy.

Người gần nhất không thể né tránh, không biết là nhân viên bộ phận nào cẩn thận chào Du Liệt một tiếng “tổng giám đốc Du”.

Du Liệt vốn đang đút tay vào túi quần, ngước mắt nhìn số thang máy, nghe vậy ánh mắt anh rạng rỡ cúi xuống: “Anh cũng nghe – -“ <!-- 1 -->

“!”

Hạ Diên Điệp tuyệt vọng kéo người về che miệng lại.

Vừa vặn cửa thang máy mở ra như ánh sáng thiên đường, cô vừa đẩy vừa nhét Du Liệt vào trong cửa: “Ngại quá, quấy rầy rồi. Xin lỗi anh…”

Ngoài cửa thang máy đương nhiên không một ai dám bước vào.

Mãi đến khi cửa thang khép lại, Hạ Diên Điệp mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới xoay qua, đối diện với đôi mắt mang ý cười dưới lọn tóc đen của người còn lại.

Giống như hạt thủy tinh màu đen ngâm qua nước, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ khiến trái tim người ta sôi sục.

Hạ Diên Điệp còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Du Liệt ôm lấy thắt lưng, anh từ từ kéo bàn tay đang che miệng anh xuống của cô, đôi mắt đen nhánh kia vì chứa ý cười mà từ từ rực rỡ như ánh sao.

“Hạ Diên Điệp, em hôn anh một cái được không?”

“——”


Hạ Diên Điệp bị ánh mắt và giọng điệu của anh mê hoặc đến nỗi toàn thân tê dại.

Cô vội giơ tay che mắt anh lại, không chút ngần ngại đẩy anh tới trước tấm kim loại trong thang máy: “Anh, anh bình thường một chút được không?”

Người bị cô che mắt không hề phản kháng, nửa khuôn mặt dưới của anh lộ ra dưới mấy đốt ngón tay của cô gái, khóe miệng vẫn không ngừng vểnh lên.

“Tiểu Hồ Điệp, anh thật sự rất hưng phấn.”

Hạ Diên Điệp đỏ bừng hai má, cắn môi nhìn sang bên cạnh như không nghe thấy.

Anh không phải phấn khích, anh điên rồi.

Người nọ không nhận được chút phản ứng nào giống như có hơi khó nhịn, ngón tay thon dài đang áp vào lưng cô hơi cong lên, thong thả trêu chọc, cách lớp quần áo gãi nhẹ vào eo cô.

“Hồ Ly.” Giọng nói của Du Liệt vừa chậm rãi vừa mang ý cười: “Em để ý đến anh chút được không?”

Hạ Diên Điệp đỏ mặt vỗ tay anh, nhịn không được nhìn qua tầng thang máy ở bãi đỗ xe ngầm, nghĩ thầm thang máy này sao lại chậm như vậy.

Sau đó bàn tay vừa bị vỗ ra lại bao phủ lên, lần này Du Liệt không chịu ngoan ngoãn để cô kéo đến trước tường thang máy nữa, mà là ghé vào tai cô khàn giọng nói: “Hạ Diên Điệp, anh hưng phấn tới nỗi sắp phát điên rồi, em cứu anh được không?”

“!

Hạ Diên Điệp cực kỳ xấu hổ, quay đầu đi.

Sườn cổ thon dài của tiên hạc lại ghé đến trước mắt cô, cô bèn nghiêng đầu qua cắn mạnh vào cổ anh một cái, giận đến nghiến răng: “Du Liệt, anh bớt nịnh nọt lấy lòng đi.”

Khoảnh khắc bị cô cắn, cơ thể Du Liệt hơi khựng lại, sau đó tính phản công nổi lên mãnh liệt bị anh ép xuống.

Anh ôm cô cười đến run cả giọng: “Được.”

Hạ Diên Điệp vừa thở phào nhẹ nhõm.

“Tuy rằng bây giờ anh rất muốn ‘làm thịt’ em ngay tại đây.” Du Liệt hôn lên vành tai và sườn cổ cô: “Nhưng làm như vậy em sẽ giết anh đúng không?”

“…..”

Hồ Ly suýt nữa cắn nát răng.

Cô không nhịn được nữa nắm lấy cổ áo sơ mi của Du Liệt, kéo anh ra sau, đỏ bừng hai má nghiến răng nói: “Không cần làm như vậy em cũng muốn ‘giết anh’ rồi.”

“Không sao.” Du Liệt cười khẽ, “Nhưng đợi kết hôn xong đã, em cầu hôn anh rồi, không thể nói không giữ lời, Hồ Ly phải thủ tiết cho anh mới được.”

“……”

Trong lòng Hạ Diên Điệp không ngừng thét chói tai.

Trên mặt lại đỏ càng thêm đỏ, cô xoay mặt đi, quyết định trước khi rời khỏi nơi công cộng này sẽ không nói chuyện với tên Du Liệt đã tạm thời biến thành người điên này nữa.

Sợ Du Liệt nổi điên, lại càng không dám để anh lái xe, Hạ Diên Điệp tự tay nhét người vào hàng sau xe của anh, dùng dây an toàn “trói” lại.

“Trước khi về đến nhà xuống xe, anh không được cởi ra.”

Khuôn mặt Hạ Diên Điệp vẫn còn đỏ, muốn đóng cửa xe lại, ngón tay trắng mịn vẫn nắm chặt cánh cửa, cứng đờ vài giây rồi nghiêng người về phía anh, nhặt chiếc gối sau lưng anh rồi nhét vào giữa cặp đùi thon dài thẳng tắp sau lớp quần tây của anh.

Đè lên thắt lưng và bụng anh.

Du Liệt vẫn mặc cho cô bài bố khẽ nhướng mày, không hề nghĩ ngợi bỗng nhiên giơ tay, ấn chặt tay Hạ Diên Điệp lên gối.

“!”

Rõ ràng là cách tấm vải bông dày nặng và gối ôm mềm mại, nhưng Hạ Diên Điệp lại vô thức nhớ tới hình dáng trước khi ấn gối ôm của Du Liệt, sau khi ngồi vào trong xe khó có thể bỏ qua.

Cô dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh.

Hạ Diên Điệp cắn răng rút tay.

Không thành công.

Du Liệt lại càng siết chặt cô, đôi mắt đen nhánh kia mang theo một loại cảm xúc kỳ lạ nhìn cô chằm chằm, như đang giãy dụa bên vách đá lý trí.

Phía dưới sâu không thấy đáy, là vực sâu d*c vọng nhắm mắt lại cũng có thể nghe thấy dã thú điên cuồng gào thét.

Anh muốn nuốt chửng cô, muốn xé cô thành từng mảnh, muốn làm tất cả những chuyện điên cuồng nhất bi3n thái nhất với cô.

Nhưng anh lại không nỡ.

Vì vậy Du Liệt cũng chỉ có thể dùng đôi mắt chôn dấu toàn bộ cảm xúc mâu thuẫn và cực đoan, gần như nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Hạ Diên Điệp ngẩng gò má đỏ đến sắp chảy máu lên, ánh mắt kia của Du Liệt vừa tr@n trụi lại mạo phạm, cô không cần hỏi, cũng không cần đoán, vừa liếc mắt nhìn đã biết hình ảnh và sự tình anh đang suy nghĩ nhất định là “bẩn” đến khó có thể chấp nhận.

Mà điều khiến Hạ Diên Điệp không thể hiểu được chính là……

“Em chỉ cầu hôn thôi mà, mới có như vậy, mà anh, đã không khống chế được…” Mặt Hồ Ly đỏ bừng, tròng mắt đen nhánh như ngậm nước ra vẻ giận anh, cuối cùng đổi thành cắn răng nói: “… Anh bi3n thái không cơ chứ.”

Du Liệt nhẹ nhàng vuốt v e cổ tay cô, nơi đó chỉ lộ ra một đoạn da thịt trắng như tuyết, nhẵn nhụi bóng loáng, ngón tay anh như dính chặt lên đó, một vòng lại một vòng đảo quanh cổ tay cô.

Cho đến khi nghe thấy Hạ Điệp nói, anh mới nhướng mắt lên, kéo cổ tay cô không cho cô bỏ chạy, sau đó cúi xuống.


Hạ Diên Điệp gần như bị Du Liệt dồn đến trước cửa xe, nhìn cô với ánh mắt đầy gợi tình và thèm muốn.

“Đúng, nhưng sao em chỉ biết mắng chửi người khác như thế này thôi vậy Hồ Ly?” Du Liệt thấp giọng cười, “Để anh dạy em cách khác, được không?”

“!”

Hạ Diên Điệp rất chắc chắn.

Nếu tiếp tục để mặc anh như vậy, ngày mai hai người họ sẽ lên trang nhất, còn là phiên bản tin tức xã hội phải chỉnh sửa 800 lần mới vượt qua quá trình xét duyệt.

Thế là Hồ Ly lấy lùi làm tiến, cố gắng gỡ cổ tay ra khỏi mấy ngón tay anh. Dưới hơi thở của Du Liệt, cô run lên, sau đó rút tay về.

“Em phải lái xe.” Hạ Diên Điệp không chút nể tình ấn nút xuống xe, lạnh lùng lườm Du Liệt một cái: “Không muốn trước khi kết hôn đã một xe hai mạng thì anh thành thật một chút.”

Du Liệt chậm rãi dựa người ra sau, trong vài giây cuối cùng, anh tựa vào ghế xe, miễn cưỡng nghiêng mắt nhìn cô, cổ tay vừa nhấc lên, giọng khàn khàn: “….tuân mệnh.”

“!”

Hồ Ly gần như dùng cả tay và chân chạy về phía ghế lái.



Dọc đường đi Hạ Diên Điệp vốn đã chuẩn bị tâm lý, vẻ mặt nghiêm túc nghĩ bụng tối nay về nhà chắc chắn sẽ có một cuộc chiến tranh lớn.

Sau đó cô lại thận trọng bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng lý do gì để có thể bảo vệ tính mạng cuối cùng.

Ví dụ như ngày mai còn phải dậy sớm đến Cục dân chính xếp hàng đăng ký kết hôn?

Hạ Diên Điệp còn chưa nghĩ xong, Du Liệt đang ngồi trên xe đã nhận điện thoại.

Là Canh Dã gọi tới.

Du Liệt hiển nhiên vốn không muốn nhận, dù sao cũng không phải là sự kiện nguy cơ liên quan đến tính mạng con người – anh rất tin tưởng nếu quả thật có loại tình huống này thì cú điện thoại cuối cùng của Canh Dã trước khi chết chắc chắn không phải gọi cho anh.

Đương nhiên, cũng không phải là ông cụ đang ở nhà kia.

Có điều trước khi cúp máy, mí mắt Du Liệt đột nhiên giật giật.

Giống như dự cảm nào đó, ngón tay anh chuyển sang nút màu xanh lá cây, để điện thoại vào bên tai, cúi đầu đáp.

Canh Dã ở đối diện chỉ nói hai câu.

Du Liệt đang dựa vào ghế đột nhiên nhướng đuôi mắt, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, điện thoại di động đặt bên cạnh xương đòn: “Hồ Điệp.”

“Hả?” Hạ Diên Điệp nhìn anh qua gương chiếu hậu.

“Mở hướng dẫn đường đến quán bar của Canh Dã đi, anh muốn qua đó lấy một món đồ.”

“?”

Hạ Diên Điệp cực kỳ bất ngờ.

Nhìn từ gương chiếu hậu, người nào đó vẫn đang dạt dào cảm xúc đến mức đuôi mắt chưa phai màu sắc lạnh, cô không thể tưởng được rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến Du Liệt muốn đi lấy ngay bây giờ.

Nhưng Hạ Diên Điệp vẫn không hỏi, trực tếp ấn vào hướng dẫn chỉ đường của ô tô bên cạnh.

“Quán bar tên là gì?”

“Minh Nguyệt – Kinh Thước. Nằm kế bên đại học Truyền thông.”

“Được.”

Đại học Truyền thông vốn nằm giữa Công nghệ kỹ thuật Helena và nhà.

Đi vòng qua hai con đường lớn, Hạ Diên Điệp lái xe vào bãi đỗ xe chuyên dụng bên ngoài quán bar treo bảng hiệu Moon cực kỳ khiêm tốn.

Gần tối, bên này cho dù là chế độ hội viên cũng vẫn kín người hết chỗ.

Cũng may nhân viên bảo vệ ở bãi đỗ xe hiển nhiên biết biển số xe của Du Liệt, không dừng lại đã cho xe đi riêng vào trong bãi đỗ xe.

Lúc Hạ Diên Điệp bật đèn đi vòng qua, chợt nghe tài xế phía trước căm tức đè giọng nói: “Ơ kìa, cho dù là xe sang trọng cũng không thể như vậy chứ. Chúng tôi cũng không thể vào, chỉ có bọn họ mới vào được thôi sao?”

Bảo vệ cười lạnh: “Đó là khách của sếp Dã chúng tôi, hay là anh đi hỏi anh ấy xem thử?”

Bên ngoài lập tức im lặng.

Hạ Diên Điệp lại không nhịn được, vội vàng mím chặt khóe môi mới cắn đứt tiếng cười kia.

Hàng sau, Du Liệt an phận để dây an toàn “trói” phát hiện ra, ngoái đầu nhìn lại: “Em cười gì vậy?”

“Không có gì.”


“…..”

Qua gương chiếu hậu nhận được ánh mắt không buông tha của người nào đó, Hạ Diên Điệp đành phải nhỏ giọng nói: “Anh tuyệt đối đừng nói cho Canh Dã biết đấy nhé.”

“Ừm. Chuyện em nói với anh tại sao anh phải nói cho anh ta biết.”

Du Liệt đã đè nén nửa đường, chuyện không nên diễn ra anh cũng cố gắng đ è xuống, nhưng biện pháp đè nén quá khích, ngay cả cảm xúc cũng mệt mỏi.

Nhưng lúc này anh hiển nhiên hứng thú, nhẹ nhàng xoay người lại.

“Thì là, sếp Dã, cái xưng hô này.” Hạ Diên Điệp nói mỗi câu đều phải nín cười: “Đối với người phương Nam bọn em mà nói, đọc lên thật sự có chút, kỳ lạ.”

Du Liệt nghe xong dựa người tới hỏi: “Giống như đang mắng con hoang* phải không?”

(con hoang (野种: yẻ-zhỏng) phát âm gần giống với sếp Dã/ Dã tổng (野总: yẻ – zỏng).)

Hạ Điệp kinh ngạc ngước mắt: “Anh biết? Vậy sao anh không nhắc nhở anh ấy?”

“Không chỉ anh biết mà Canh Dã cũng biết.” Du Liệt cười khẩy, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lúc đầu cậu ấy cố ý, sau đó lười sửa.”

“?”

Hạ Diên Điệp bị chấn động mở to hai mắt.

Đây là lần đầu tiên cô nghe nói có người cố ý làm nhục mình như vậy.

“Có điều, đừng nói trước mặt ông ngoại.” Du Liệt nhớ tới: “Nhắc tới là bùng nổ liền.”

“….À.”

Hạ Diên Điệp có chút bừng tỉnh.

Sau khi xe dừng lại, Hạ Diên Điệp và Du Liệt cùng vào quán bar.

Nhưng không giống với các vị khách khác, hai người họ vào phòng riêng, đi theo lối đi riêng đến thẳng tầng chuyên dụng trên tầng ba của quán bar.

Hạ Diên Điệp từng nghe Du Liệt nhắc, trước đây Canh Dã bị một cô gái đeo “choker” là ở gian phòng trên tầng lầu này của quán bar.

Khi hai người lên lầu, Canh Dã mới từ gian phòng cuối cùng đi ra.

Trong phòng ánh sáng rất tối, trên hành lang cũng chỉ có một ngọn đèn tường như đom đóm, người nọ thấy bọn họ tới thì tựa vào cánh cửa đứng chờ, dường như vừa tỉnh ngủ, bóng dáng ẩn trong bóng tối thoạt nhìn vô cùng lười nhác, lại toát ra ra vẻ hoang dã khó giải thích.

Hạ Diên Điệp dừng lại từ xa, chào hỏi rồi không đi nữa.

Du Liệt đi thẳng về phía trước.

Hai người “anh em thân ái” ân cần thăm hỏi nhau vài câu, cũng may là không móc xỉa gì nhau lắm, không đến mức đánh nhau. Sau đó Canh Dã đưa cho Du Liệt một gói giấy.

Hạ Diên Điệp không nhịn được liếc mắt đánh giá.

Bao giấy gần giống với loại giấy dầu đã có cảm giác nhiều năm tuổi, được gói thành một vòng tròn lớn hơn lòng bàn tay của cô, nhìn rất kín kẽ, cộng với ánh đèn lờ mờ này, toàn bộ hình ảnh có một cảm giác bất thường như hiện trường phạm tội.

Nếu không phải biết rõ hai người này lấy bừa ra một tài khoản cũng có vô số con số, thì đến Hạ Diên Điệp cũng phải hoài nghi rằng liệu có phải bọn họ đang làm ăn không đứng đắn gì hay không.

Cô loáng thoáng nghe thấy Canh Dã cười mắng một câu, mang theo chút nóng nảy, hình như là cái gì mà “Ngừng sản xuất hai mươi năm”, “Một đống linh kiện rách nát”, “đồ cổ lỗ sĩ” các thứ.

Hai phút sau.

Du Liệt cầm đồ quay lại.

“Là cái gì vậy?” Hạ Diên Điệp rốt cuộc cũng không nhịn được tò mò, đợi anh đi tới bên cạnh thì hỏi.

Du Liệt cụp mắt cười: “Về nhà cho em xem.”

Trái tim Hạ Diên Điệp nhất thời như bị hồ ly cào nhẹ, càng muốn biết: “Không thể tiết lộ một chút xíu nào sao?”

“Không thể.”

“….”

Vì thế, dưới điều kiện đảm bảo an toàn và không vi phạm quy định, Hạ Diên Điệp lái xe về nhà với tốc độ tối đa nhất.

Chờ vừa vào nhà, Hồ Ly thay giày xong đã vội vã nhào tới xem rốt cuộc Du Liệt cầm thứ gì về.

Kết quả dường như Du Liệt đã sớm phát hiện, nghiêng người né tránh cổ tay cô, còn thuận tay kéo Hồ Ly vào lòng.

Anh bảo cô đứng thẳng trước mặt, cụp mắt cười: “Yêu thương nhung nhớ thế cơ à, không thể chờ đợi được sao?”

“Anh đừng nháo.” Hạ Diên Điệp kiễng chân: “Rốt cuộc là cái gì vậy?”

“Em muốn biết?”

“Đương nhiên!”

Trước mặt Hạ Diên Điệp, Du Liệt cầm túi giấy trong tay đưa cho cô: “Vốn cũng tặng cho em mà.”

“?”

Hạ Diên Điệp nhận lấy, nóng lòng mở túi giấy ra, để lộ ra đồ vật bên trong.

Sau đó cô gái sửng sốt.

Đó là một chiếc mp5 kiểu cổ điển nhưng lại rất quen mắt.

——

Là bà Hạ đã từng tiết kiệm không biết bao nhiêu bữa sáng mới đổi được từ nhà hàng xóm, một chiếc mp5 cũ đã bị bỏ đi.

Hạ Diên Điệp nhớ rõ nó bị rớt hư, cũng là nguyên nhân khiến cô lần đầu tiên bất chấp tất cả vọt vào lớp của nữ sinh Đinh Hoài Tình kia, ở trước mắt bao nhiêu người dí cô ta vào mép cửa sổ.

“Cái này là, đồ mới?” Hạ Diên Điệp có chút hoảng hốt: “Em nhớ rõ năm đó lúc em có được nó đã sớm ngừng sản xuất rồi mà.”


“Là chiếc của em đấy.” Du Liệt khẽ gãi lông mày: “Chỉ là bảo người ta thay linh kiện hỏng. Ít nhất là trước đây đồ sản xuất ở nước ngoài nên khá chắc chắn, chỉ là võ vẫn cũ.”

“…..”

Hạ Diên Điệp lật qua lật lại xem.

Đúng thật là có thể nhìn thấy vết xước mà cô đã chạm vào vô số lần trên đó.

Đầu ngón tay vuốt v e từ trên xuống, lông mi Hạ Diên Điệp cũng khẽ run lên, cô có chút chua xót mà bất đắc dĩ: “Anh thật sự… đã dành bao nhiêu thời gian cho cái này?”

“Có một số linh kiện thì tương đối dễ tìm, có thể tìm thấy những sản phẩm bỏ đi cùng lô ở một số chợ đồ cũ nước ngoài, nhưng thao tác cuối cùng lại khá khó khăn, nên anh đã kêu Canh Dã nhờ người khởi động lại.” Du Liệt dừng lại giây lát, thấp giọng nở nụ cười, “Nói với em những thứ này làm gì —— em không thích?”

“Thích.” Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ ngước mắt, “Nhưng không cần phải làm như vậy.”

“Không phải nó có ý nghĩa đặc biệt với em sao?”

“….Phải.” <!-- 1 -->

Hạ Diên Điệp dừng lại, nhưng cô nghĩ cũng biết, một sản phẩm nước ngoài đã ngừng sản xuất hai mươi năm rồi không biết đã gặp bao nhiêu trắc trở mới rơi vào tay cô, nếu muốn để nó hoạt động lại bình thường có thể sẽ phải trả cái giá gấp vô số lần giá trị ban đầu của nó.

“Hơn nữa, nó không chỉ có ý nghĩa đối với em.” Du Liệt giơ tay, nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Diên Điệp lên: “Mà đối với anh cũng có ý nghĩa rất sâu sắc.”

“Với anh?”

“Ừm, còn nhớ cái lần đến quán bar nơi Anderson hẹn không? Trước khi anh ta quay lại, anh đã hỏi em một câu hỏi.”

Hạ Diên Điệp giật mình.

[Lần đầu tiên phát hiện ra ranh giới lãnh thổ của em, anh đã muốn làm một chuyện —— em biết đó là ngày nào không?]

Suy nghĩ mấy giây, ánh mắt Hạ Diên Điệp khẽ thay đổi.

Cô do dự giơ cổ tay lên: “Sẽ không có liên quan đến nó chứ?”

Du Liệt khàn giọng cười rộ lên, anh chống vào bức tường phía sau cô, cúi người nhẹ hôn lên cổ tay trắng nõn tinh tế của cô.

Hạ Diên Điệp run lên, cố nhịn không đẩy anh ra.

Mà người nọ làm chuyện không biết kiềm chế lại tỏ ra như không có việc gì, lười biếng nhướng mắt: “Lúc ấy, trong phòng học lớp A9, em có thấy anh cũng có mặt ở đó không?”

“?”

Hạ Diên Điệp cố gắng nhớ lại.

“Anh thấy rồi?” Cô gái có chút chột dạ liếc anh.

Du Liệt cười khẽ: “Cô bé lừa đảo.”

“…..”

Hạ Diên Điệp im lặng. Ngày đó dưới cơn thịnh nộ, trong mắt cô quả thật không thấy một ai ngoài Đinh Hoài Tình.

Hạ Diên Điệp suy nghĩ giây lát: “Anh cũng ở trong phòng học đó sao?”

Du Liệt gần như tức giận bật cười, anh giơ tay nắm lấy cằm cô, sau đó ôm lấy eo cô ấn vào chiếc tủ thấp: “Khi đó anh đang đứng trước bàn của cô gái kia. Lúc em dừng lại, anh mới lui về phía sau hai bước, nhưng giữa chúng ta vẫn chưa tới hai mét, chẳng lẽ em hoàn toàn không nhìn thấy anh sao?”

“….”

Vẻ mặt Hạ Diên Điệp càng thêm vô tội: “Anh Du, anh bây giờ, không phải là định lật lại món nợ cũ mười năm trước chứ? Hơn nữa khi đó giữa em và anh chỉ đơn thuần là quan hệ bạn học, chuyện này cũng không thể trách em được.”

Ngón tay Du Liệt khẽ vuốt v e cằm cô rồi ấn lên môi cô.

“Em thì phải, nhưng anh lại không.”

“Ở trong quán bar anh đã từng đề cập với em, lần đầu tiên anh muốn giẫm lên giới hạn kia là cũng chính vào ngày hôm đó…” Du Liệt cúi người, hơi thở phả qua hàng mi run rẩy của cô, giọng nói khàn khàn như chìm vào vực sâu không đáy.

“Ngày hôm đó, ở nơi này của em đều là màu đỏ.” Du Liệt nhẹ nhàng điểm qua đuôi mắt cô, sau đó đưa môi theo đầu ngón tay, hôn lên từng tấc da thịt mà anh chạm qua: “Người khác có lẽ sẽ cho rằng em ấm ức sắp khóc, nhưng anh lại nhìn thấy đó là sự hung dữ và lửa giận khó nén.”

“….”

Không biết là lời nói của Du Liệt hay là hơi thở, sự vuốt v e hay là hôn nhẹ, mà đã khiến Hạ Diên Điệp run rẩy.

Cô ở trong mắt anh dường như mãi mãi không thể che giấu được.

Du Liệt đối diện với đôi mắt ướt sũng có chút buồn bực vì bị nhìn thấu của Hạ Diên Điệp, không khỏi nở nụ cười: “Anh nghĩ, thì ra Hồ Ly ẩn giấu kia lại hung dữ như vậy, khi đầu móng vuốt vốn giấu kín lộ ra ngoài lại sắc bén đến mức sắp xé nát bất cứ ai, ném chiếc mp5 đi ngay trước mặt mọi người và cả anh. Lúc đó trong lòng anh giống như vừa nổ tung một màn pháo hoa cực lớn.”

“…..”

Dưới ánh mắt mê hoặc lại chua xót của Du Liệt, Hạ Diên Điệp gần như khó chống đỡ, nhưng bản tính khó thay đổi, vì thế Hồ Ly gần như theo bản năng thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy thì anh cũng có chút sở thích đặc biệt và bi3n thái đấy.”

“Phải không?”

Du Liệt không cho phép cô tránh ánh mắt, bắt cô ngoái đầu nhìn lại: “Vậy làm sao bây giờ, ai bảo ngày hôm đó em nhất định ném nát nó ở trước mắt một tên bi3n thái —— trước khi gặp em anh chưa từng như thế, là em khơi dậy một số suy nghĩ mà đến chính anh cũng phải giật mình.”

Hạ Diên Điệp sửa lại: “Em ném trên bàn Đinh Hoài Tình.”

Du Liệt không nghe, khẽ cười hôn cô.

“Đó là lần đầu tiên anh muốn đặt em bên cửa sổ phòng học kia. Anh muốn người đứng đối diện em là anh, anh muốn nhìn thấy chính diện của em, tất cả cảm xúc và màu sắc của em. Anh muốn em đối chọi gay gắt với anh, lại muốn thấy đáy mắt em ẩm ướt vì anh, tốt nhất là nơi này thật sự đỏ lên vì bật khóc.”

Anh khẽ vuốt đuôi mắt cô, cúi người đến bên tai cô: “Thật đấy, Hạ Diên Điệp, sau này giấc mộng xuân đầu tiên trong đời anh là ở trước cửa sổ phòng học. Em nói xem, là với ai?”

“!”

Hồ Ly bị anh vây hãm trong lồ ng ngực cuối cùng cũng bị rụng hết lông.

Cô không hề nghĩ ngợi, giơ tay che mắt tên “bi3n thái” trước mặt lại: “Du Liệt!”

<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.