Hỏa Ca

Chương 106





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Khi cô soạn nhạc cho Liam có thấy được sự khác lạ hơn so với những người còn lại. Có điều lúc đó bí mật về vương quốc Hashe anh còn chưa nói cho cô bao giờ nên đã coi đấy thuộc trường hợp hi hữu xảy ra.

Đứng trên cây cầu nói chuyện, Liam kể về quá trình mình tu luyện. Mỗi ngày phải tập hát trung bình 5 tiếng đồng hồ, phải học cách giao tiếp truyền tải âm nhạc trước đám đông. Phải quen được từ nhỏ. Phải chơi được tầm 3-4 nhạc cụ cùng một lúc. Đều đều đến thế kể cả khi đến với thế giới bên ngoài cũng phải tập luyện. Thậm chí còn phải học nhảy để phối hợp với phong cách hát của mình.

Nói tự nhiên quá đến nỗi lòng thấy kì lạ, bao quát một hồi, Rena mới hỏi " Thân phận là hoàng tử ra ngoài đường lại chẳng có lính canh đi kèm ?" Quanh quẩn chỉ có hai người đứng từ nãy đến giờ ở cây cầu này còn đâu toàn bộ đều là người dân sinh sống.

" Tâm tình tôi thích sự thoải mái, ngày nào cũng có người đi kè kè bên cạnh chẳng khác nào tự giam cầm. Tôi cũng có khả năng tự bảo vệ chính mình." Liam nói thật lòng.

Phải rồi, ngay cả cô cũng ghét điều đó. Đi đâu làm gì nói gì cũng có người giám sát, sống một cuộc sống khó chịu thì khác nào trong nhà giam. Chính vì điều này nên hồi nhỏ cả Leon lẫn Rena đều cãi nhau với cha mẹ một trận. Cãi không thành rồi thì lại bắt đầu lẩn trốn, có nhiều lần thất thành bại, có lần thì thành công về sau nhiều kinh nghiệm thì tỉ lệ cao hơn.

Liam chỉ tay về phía hai người đằng xa :" Thị trấn cũng có lính đi kèm nên có gì bất thường thì kịp thông báo hơn."


Hai người lính canh nhìn thấy Liam và Rena thì cúi chào hành lễ rồi vội đi.

" Ngài có muốn uống hay ăn gì không, quanh thị trấn này cũng làm nhiều đồ ngon." Liam đưa ra gợi ý " Tôi sẽ đi mua cho ngài ?"

" Làm phiền anh rồi."

Liam liền chạy đi để cô lạ trên cầu. Giương giương đôi mắt ra phía sau, phía dưới có nhiều cánh đò đi qua đi lại, mặt nước khẽ lăn tăn gợn lên nhiều cơn sóng nhỏ dập dềnh. Nước trong, trong veo hư một tấm gương khổng lồ phản chiếu cảnh vật xuống dưới tạo thành bức tranh nổi đẹp mắt lung linh.

Hiện lên trên mặt hồ, một bóng hình lại rơi vào đăm chiêu. Có một mình, vấn đề còn khúc mắc cô luôn suy nghĩ về nó, gạt ra khỏi đầu chỉ khi nào được giải quyết mới thôi.

Vương quốc Hashe tại sao lại bị tấn công một cách vô mục đích. Đến khi được bảo vệ bởi các vị thần, Milqyunys mới ngừng xâm nhập. Kể từ đó, bình yên vô sự đến hiện tại. Chắc chúng nó đã sợ vị sự hiện diện của họ nên đã không bao giờ tấn công nữa nên mới chuyển sang mục tiêu, thế giới ngoài kia. Chắc chắn nơi này phải có một cái gì đó.

Càng nghĩ càng loạn đầu và thứ duy nhất giúp cho Rena thoát khỏi cái cục rối bời đó là tiếng kêu cứu thất thanh, mùi cháy khét của khói tạo ra bốc lên nghi ngút kích thích khứu giác của Rena. Ánh mắt lao còn nhanh hơn cả tia chớp liếc thẳng đến tầng màu xám đang bay lên.

Người người đứng gần cô nãy giờ bắt đầu chạy hớt hải về phía đó. Rena cũng nhanh chân đi lên. Được một quãng, đến gần rồi quả nhiên có đám cháy. Lửa phừng phừng lan rộng, tiếng gỗ rơi độp xuống đất dư chấn của sự tàn phá của ngọn lửa đã đến mức nghiêm trọng. Cái nơi này thiếu thốn công nghệ tiên tiến nên đành phải sử dụng cách thô sơ nhất để dập lửa, thùng nước. Con mắt người ngoài nhìn vào thì chắc chắn sẽ chỉ phí công.

Tình huống cấp bách thế này thì đành phải hấp thụ ngọn lửa, để tránh nó bùng phát mạnh hơn. Giơ tay về phía trước tập trung sử dụng để nó trở về mình.

Không có gì xảy ra cả. Sao lại ? Thử một lần nữa, Rena cố sử dụng lại, vẫn không được. Mặt cô bắt đầu tái hiện một nỗi hoang mang dồn đến. Cố gắng lại lần nữa. Đáp lại cô vẫn chỉ là bàn tay trống không còn nó thì đang cư trú tại ngôi nhà kia. Vẫn không được. Chuyện gì thế này?

" Con tôi, cứu con tôi, con bé còn đang ở trong đó." Tiếng cầu cứu của một người phụ nữ trung niên ngồi trên nền đất đang cố với tay về tòa nhà cháy với nét mặt tuyệt vọng, đang khóc than.

Thôi kệ vậy, mạng người quan trọng đến đâu thì tính. Rena lao nhanh về phía tòa nhà, bỏ qua luôn việc mình đang gặp chuyện. Hành động đó được chứng kiến bởi biết nhau ánh mắt đang tỏ ra bàng hoàng.

" Nguy hiểm lắm, mau quay lại đi"


" Cô lao vào thế là chết đấy."

Mặc kệ biết bao nhiêu lời khuyên, Rena một mạch chạy vào. Làm trong quân đội mấy năm làm gì, chức vụ thượng tướng lại để trưng bày sao. Thiếu thần lực thì còn thân thủ, cô không tin mình lại bại trận dưới tay ngọn lửa, thuộc quyền sở hữu của bản thân.

Vượt qua mặt trận nóng bức, mắt Rena cũng phải khép nhắm khép mở vì khói bụi. Cơ thể được bao bọc bởi lửa nên có khả năng chịu được cái nóng bủa vây.

Mấy thanh gỗ từ trên trần nhà cháy rơi xuống như hàng ngàn cây gậy được nung nấu nóng rơi vào rồi sẽ phải hứng chịu cú bỏng rát, Cơ thể linh hoạt với tầm nhìn sáng xuyên thấy mọi vật, nhanh nhậy tương ứng với một nốt nhạc. Rena có thể tránh được một cách giản đơn chỉ như một trò chơi tránh né bình thường. So với bài huấn luyện ma quỷ ở quân đội thì cái này chẳng là gì hết.

Liếc đôi mắt đã nhuốm màu của ánh lửa, bàn ghế, đồ dùng sinh hoạt đã cháy một cách dã man chỉ còn lại bóng hình phất phơ còn níu lại để có thể tiếp sức cho nó tiếp tục cháy tiếp.

Đi được một quãng, bên tại xuất hiện tiếng khóc trẻ con khẽ vang lên, rất nhỏ thôi ngay lập tức chưa cần suy nghĩ gì nhiều, Rena đã lao vọt đến nơi đấy. Dường như tốc độ cháy càng mạnh hơn mọi chướng ngại vật đổ xuống đầu càng nhiều. Nét mặt không chút dao động, vững vàng như chính cái ngọn lửa này đang hung hăng cháy.

Tìm được rồi, chỉ còn mỗi một rắc rối duy nhất người bị kẹt trong một đống gỗ xếp chồng lên nhau cháy bén. Khẽ liếc vào bên trong cái khe eo hẹp, một cô bé chừng mười tuổi, tay ôm một chú mèo tam thể đang ngồi khóc thút thít bất lực. Khuôn mặt chỉ còn đọng lại hàng nước mắt chảy dài, lớp da lấm lem do ảnh hưởng từ khói bụi.

Chừa lại một cái lỗ thì nó quá bé để chứa được cả người Rena. Cô bé thì có khả năng đi qua nhưng với tình trạng này để vượt qua chỉ sợ bất thành. Hấp thụ lửa lại lần nữa, vẫn thất bại. Ánh mắt lộ rõ tia khó hiểu, thêm chút giận giữ qua cái nắm tay siết vào nhau đó. Sức mạnh lại còn bị mất vào đúng lúc nguy cấp thế này. Như muốn chơi khăm cô vậy.

Rena nói đủ lớn để người bên trong có thể nghe thấy :" Em hãy mau chui qua đây đi."

Giọng nói được phát ra như vừa tìm thấy được cọng rơm cứu mạng, cô bé liền nín khóc nhưng sau đó lại càng trở nên tuyệt vọng hơn :" Em sợ lắm, em không làm được đâu."

Ngọn lửa càng bén nhiều hơn, báo hiệu thời gian đang gần diết chặt, còn tia hi vọng cô tuyệt đối không bỏ cuộc. Nói tiếp:" Còn mẹ em thì sao, lẽ nào em định bỏ mặc bà ấy."

Nói đến mẹ đã một phần nào chạm đến tâm trí cô bé phần sâu nhất tạo nên một ý chí sống ót muốn ra ngoài.

" Không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ thoát được ra ngoài." Đã được phát huy hết công suất, cô mỉm cười khi nhìn thấy cô bé đã hiểu được nào Rena nói đồng thời dựng lên lòng dũng cảm thành công để vượt qua được chướng ngại vật này.


Hình bóng chú mèo tam thể được đi qua trước, cô nhanh chóng đỡ lấy, cơ thể bé nhỏ luồn lách qua đám lửa đó từ từ chậm rãi. Trên gương mặt còn thoáng hiện sự chịu đựng đau đớn. Chứ nghĩ rằng do quá sợ hãi nên mới sinh ra biểu cảm đó cho đến khi phát hiện phần váy đã bị cháy đen, lửa đang xâm nhập vào da thịt gây nên lớp bỏng đỏ ửng. Còn dừng ở đó lâu hơn chắc đã vào hẳn bên trong.

" Sắp tới rồi."

Việc này cũng hơi quá sức đối với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy nhưng đây liên quan đến sinh tử thì có một số việc phải chấp nhận để đánh đổi lấy thứ đáng giá hơn. Khoảnh khắc, Rena đón được cô bé vào lòng, cả mấy thanh gỗ ào ào đổ xuống sụp hẳn. Chỉ cần chậm trễ một giây thì đã bị đống đó đè nát. Khuôn mặt vì có phần căng thẳng ngóng trông cho đến lúc này mới được thả lỏng ra đôi chút.

Cả quãng đường cô chạy vào đây đều bị chặn đứng. Lớp lửa cháy lại càng to hơn. Người bình thường thoát ra chỉ khác nào một con thiêu thân tự đi lao vào lửa giết chết mình. Nhìn lại đằng sau, cửa sổ cũng bị che kín gần hết.

" Chị ơi, giờ phải làm sao?" Đan xen chút sợ hãi đó cũng truyền đến Rena.

Đó cũng là câu cô muốn hỏi.

Khó khăn nhất thì lại càng khó khăn hơn, khi cả toàn bộ cái trần chứa chấp toàn bộ thanh gỗ cùng một lúc dội xuống như vũ bão ầm ầm. Rena liền ôm chặt lấy cô bé trong lòng, hướng lưng mình che chắn, mặc kệ về sau sẽ phải chịu thương tổn lớn như thế nào.

Thâm tâm Rena có một hi vọng sức mạnh sẽ dội trở lại để cứu lấy cô. Kể cả có một tích tắc cuối cùng.

Bên ngoài ngôi nhà đang cháy, nhiều người liên tục đi dập lửa, thi nhau. Mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, chân tay lấm lem biết bao nhiêu bùn đất, phải hít bao nhiêu khói bụi. Bên ngoài quân lính gần như cũng tập trung đông đủ cho việc thao tác dập lửa, Liam cũng đã có ở hiện trường , vẻ mặt anh đang sốt ruột, cả người đi đi lại lại, chỉ đạo cấp tốc .





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.