Hỏa Ca

Chương 131





Mắt quái lóe sáng màu xanh trong đêm tối, vung kiếm chém xuống thật mạnh.

Thoáng chốc lát đó, phổi anh như bị anh đấm vào đến tắt thở. Áo choàng màu xanh phất phơ, mái tóc màu vàng lay động theo đường gió hiện hữu trên thực. Thanh kiếm khổng lồ chắn ngang đỡ được đòn đánh như chớp đó đến mức phải bàng hoàng. Nó phải gồng mình lên để chống cự lại nhưng đã quá muộn. Thanh kiếm tỏa ra nguồn sinh lực vỡ đôi rơi bộp xuống đất, thành một mảnh vũ khí hoàn toàn vô dụng. Không đợi một giây nào hết, tay anh đã vung mạnh chém ngang.

Cả nửa thân thể phía trên ngả ngửa, đôi mắt tháo láo chưa kịp khép vì quá đỗi kinh hãi. Khoảnh khắc đó, chỉ có một mình nó biết nó đã trông thấy vẻ mặt gì. Một vẻ mặt để lộ nụ cười ngạo mạn, bỗng chốc khí tức âm u bao trùm lên. Nụ cười đó ẩn chứa thứ gì đó còn hơn cả sự dã man tàn bạo.

Leon ngoảnh lại hỏi Lí Minh Triệt :" Xem ra lá chắn của tôi trụ cũng được lâu."

Lí Minh Triệt đã hết bàng hoàng, lời nói vẫn còn phần run run vì tình huống vừa nãy xảy ra quá nhanh :" Cảm..ơn anh"


Tưởng đã thoát được một kiếp nạn thoáng thốc, nọc độc màu tím khổng lồ từ chỗ con rắn lao đến chỗ bọn anh. Leon phát giác ra được đã kịp thời tạo nên một vòng xoáy lớn tiêu trừ đi cú ném đó. Vòng xoáy nước lớn ào ạt như cơn lốc hòa tan vào gió bão bắt đầu dần to ra dội thẳng xuống. Một lực sinh khí va chạm vào nhau đã tạo nên dư chấn cả bề ngoài, cây phải đổ, mặt đất phải rung chuyển như nứt ra.

Nọc độc đó mạnh đến nỗi đâm thủng vòng xoáy nước đâm trúng đến anh. Chỉ có thể kịp làm được một việc, đẩy mạnh Lí Minh Triệt sang một bên. Giơ thanh đao lên che kín một nửa, nọc độc vẫn chiếm được cơ thể anh. Vết bỏng thậm chí còn sâu hơn lần trước, xót hơn lần trước rất nhiều, đến độ Leon không thể đứng vững nổi phải đứng khuỵu xuống. Thanh đao nặng nề chống đất làm bệ dựa cho anh. Lớp da bị bong đi một phần, để lộ lớp thịt đỏ tươi bên trong, đau đến chừng nào kia chứ.

Lí Minh Triệt vội vã lo lắng hỏi, vết thương thế này ai thấy đủ để đánh một đòn tâm lý :" Anh không sao chứ?"

Leon giữ nguyên nụ cười tươi phơi phới trên mặt lúc đầu :" Có là gì, chuyện nhỏ thôi."

Mặt còn đang cố chịu đau kia còn bảo chuyện nhỏ, Lí Minh Triệt có bảo anh tự giết mình cũng đáng tin hơn chuyện này :" Sao anh có thể cười với chuyện này được cơ chứ ?" Biểu cảm lúc nào cũng cười đối với mọi hoàn cảnh.

" Cười thì mới có tâm trạng để đánh tiếp được. Anh bảo tôi phải nhăn nhó với mấy có bé tí này thôi sao. Đừng có lo, anh có thể ra đứng ở chỗ nào đấy với đồng đội xem cũng được. Đống còn lại dễ dàng thôi."

Nói còn không biết kiềm chế là gì, tràn ngập sự hiếu thắng. Giống hệt thượng tướng cứng đầu đến vô cùng, cả đại tướng nữa, lúc nào cũng lao đầu vào nguy hiểm. Anh em với nhau, bạn thân với nhau đúng là chỉ họ mới có thể chơi chung được.

Vigral trườn bò đến gần với Leon, ả khẽ khè lưỡi mấy lần, quan sát đống vết thương trên người Leon do mình tạo ra, trong lòng khoái chí đến độ phải nói ra bên ngoài cho bằng được :" Người thường chịu đưng mấy cái đấy thì đã tan chảy, ngươi là thần lành lặn thế này vượt qua được ngoài dự đoán của ta"

Ả ta nói đúng. Vòng xoáy nước đó đã giảm thiểu sức tấn công đi tối thiểu, cầm chắc thanh số lượng đến được cơ thể mình giảm, chất lượng áo choàng tốt có thể bảo vệ được cơ thể anh. Bị thế này đã đỡ lắm rồi.

Đứng thẳng dậy vững cơ thể, đứng trước vầng trăng đã đến đỉnh điểm của bầu trời. Trên không trung rọi tia sáng cả một vùng đều tràn ngập màu xanh. Một nguồn sinh khí bao trùm lên khoảng không vô tận như nuốt chửng khắp nơi. Virgal cơ thể lành lặn nguyên trạng đối đầu đang chiếm ưu thế dần dần từ Leon. Một thân vết thương chống cự giơ cây đao sắc bén. Trận chiến này anh không được phép thua, vì anh đã có một lời hứa quan trọng gửi gắm toàn bộ hi vọng, niềm tin của một người anh yêu thương.

***********


Cách xa rất xa khu vực Leon giao chiến, Ryvan đã cõng Rena đi được một đoạn khá xa khỏi tầm chiến đấu trực diện của kẻ thù.

Trăng xanh đã lên cao thể trạng của Rena dần trở nên tàn tạ hơn đôi mắt hờ hờ muốn nhắm lại vĩnh viễn, cơ thể lạnh cóng như xác chết, hơi thở yếu ớt hờ hững còn thấy khó khăn.

Đặt người cô dựa vào tảng đá to gần đó, bộ dáng này có thể cực hạn của việc mất đi sức mạnh. Cơ thể gầy rộp như giảm đi khoảng 20 chục kg, thấy mà xót xa. Đặt cô trên lưng, nhẹ tâng giống chiếc lá rụng khô xơ xác ngoài kia đã hoàn toàn mất hết đi sự sống. Đôi môi cũng trắng bệch theo đang mở ra để hút lấy không khí tự nhiên ngoài trời để suy trì sự sống.

Con ngươi màu tro tàn mờ dần chỉ có duy nhất một thứ sống dậy chính là ý thức, Rena hiện vẫn biết chuyện gì xảy ra, cũng biết tia sáng trăng xanh cô từng cho rằng một khung cảnh tuyệt vời nhất ngày xưa đang dần giết chết cô.

Đây như một báo hiệu rằng nỗi đau khổ cố gánh chịu ngày hôm nay đã chấm dứt kí ức ngày hôm đó, trở thành một ý niệm sâu giày vò. Một báo hiệu rằng khúc mắc giữa cô và Ryvan có thể sẽ thế này đến cuối cuộc hành trình. Những giấc mộng có thể chuyển sang những cơn ác mộng nhất cuộc đời. Chỉ là bản thân không ngờ phải đối diện với nhiều thứ trong khoảng một thời gian ngắn.

Khuôn mặt lạnh lùng kia cô thấp thoáng nhìn được anh đang hướng về phía cô, à chắc là sốc lắm. Tự cô biết đều đó bởi tự chính mình có thể thấy được sự chuyển hóa của cơ thể đang ở mức độ nào :" Anh thấy ghê thì có thể tránh mặt đi." Lời khuyên thật lòng nhất từ Rena dành cho Ryvan đầu tiên kể từ lúc cô gặp lại anh.

Anh chẳng nói chẳng rằng, cơ thể đứng ngồi đối diện với Rena từ lâu dần chuyển động đứng thẳng dậy, ngoảnh mặt đi hướng lên bầu trời đang có trăng xanh cao kia.

Có vẻ anh đã hiểu ý cô. Điều tốt. Cho cả cô và anh. Nếu anh còn chăm chú đến thế, cô sợ rằng mình sẽ yếu lòng mất, chỉ trong một phút giây thôi cũng không được.

Phân tích tình hình thì có vẻ đang rất xấu. Nguồn năng lượng cung cấp cho bọn chúng luôn luôn có mặt sẵn, còn đối với loại cấp S thì còn tăng mạnh. Anh làm sao có thể vừa xoay xở bảo vệ cho cô và bảo vệ cho cả tính mạng mình. Ryvan có thể sẽ thoát nếu bỏ mặc cô tại đây, hướng khác cả hai sẽ cùng chết. Tính đến khả năng cùng sống, nhỏ quá.

Một linh cảm bỗng dưng xuất hiện tại. Cô có nên thử đặt niềm tin vào anh giống như quá khứ thì sao ? Chẳng biết nữa, có vẻ không. Lí trí luôn chiến thắng cảm xúc. Chuyện đó sẽ mãi hư vô thôi.

Nín thở chờ đợi từng phút giây và cuối cùng nó đã đến. Cả xung quanh người đều dày đặc nguồn sinh khí của bọn chúng. Làn hương màu tím nhạt dần tràn lan qua hư không như sương mù đến thẳng chỗ Ryvan và Rena.


Ryvan không chút chần chừ trở về trạng thái chiến đấu, triệu hồi lưỡi hái, tạo dựng một lá chắn băng bao bọc lấy Rena để bảo vệ cô khỏi mọi đòn tấn công bất ngờ anh trượt khi ứng cứu. Làn hương này đặc biệt ở một điểm, nó có mùi hương dễ chịu, tập hợp đủ các loại hoa thơm ngát nhất trên thế gian, thêm chút vị gia khiến đầu óc con người thư thái chỉ muốn đắm chìm tận hưởng. Còn đối với giữa trận chiến một sống một còn, thì hương vị này một thứ kịch độc của đối phương có thể vận dụng để giết chết con mồi.

Trong đám khói màu tím, một bóng dáng thon thả đang đi những bước đi uyển chuyển tiến tới chầm chậm thong thả như đi dạo tận hưởng. Đến khi bóng hình đó đến gần rồi, một cô gái lớp da trắng hồng hào, mắt tím, váy tím hai dây xẻ tà, tóc ngắn ngang vai màu tím đang cười quan sát Ryvan.

Đôi mắt tà mị màu tím đem sức quyến rũ lan tỏa, ai nhìn vào đều cảm thấy độ mê người của cô gái này có thể cuốn hút được rất nhiều cánh đàn ông. Ryvan có thể thuộc một trong trường hợp ngoại lệ.

Hình dáng anh có mặt trên con người của Cholex đầy vẻ ngang tàn, lạnh lùng, tàn nhẫn, đôi mắt báo hiệu một độ khát máu kinh điển nhất đã đắm chìm trong bể xác bên cạnh cây lưỡi hái tử thần cũng đã có một luồng sát khí tương tự nhuốm đầy tuyệt vọng của những cá nhân đã bị chém hung bạo. Một vị thần địa ngục chết chóc, âm khí lạnh từ cõi băng hàn đang dần xâm chiếm.

Bị thu hút trước vẻ ngoài này, Cholex không khỏi tĩnh lặng vài giây, đến khi một lúc ả lên tiếng:" Ngươi.... là vị thần sa ngã ?"

Còn chưa kịp nghe câu trả lời của Ryvan, Cholex đã dời mục tiêu sang phía sau. Tảng băng trong suốt đang cất chưa một người trong đó, rất khó để có thể xác định được hình dáng nhưng đã có lớp bảo vệ thì đã đoán được đây là ai

" Người đằng sau người là hậu duệ phượng hoàng ?" Cảm thụ lại kĩ càng quả nhiên đưa đến một kết luận :" Chơi với ngươi có vẻ hay hơn cô ta, bắt đi thì chỉ bằng một giây thôi, quá thừa thời gian, chúng ta có cả một đêm, hãy khơi mào thú vui cho ta nhé, vị thần sa ngã."





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.