Hỏa Ca

Chương 144





Cầm hai tách trà nóng trên tay, một cái đưa trước mặt Ryvan :" Uống chút gì đi."

Ryvan lạnh nhạt, tâm ý thẫn thờ dần đi :" Cứ đặt lại đi."

Leon thuận ý để đó như cũ rồi uống tách của riêng mình. Vừa uống vừa quan sát Ryvan, bỗng anh cười có ý trêu chọc :" Đứng ở cửa sổ không tiện vào có nghe lén chút xíu. Haiz cứ làm vậy đến bao giờ mới khá lên được.

Ngồi yên trên chiếc giường còn đang nhàu nhĩ lúc nãy, Ryvan thầm lặng đi. Đã quá quen thuộc với tình cảnh đau đớn hơn cả cái chết nên cho rằng có phũ phàng hơn nữa, anh vẫn có thể giữ nguyên vẻ bình thản đó :" Tránh được điều nên tránh sẽ tốt hơn cho tất cả."

" Này, này nói cái gì vậy hả. Cậu không thể bỏ mặc tôi rét mướt ngoài kia không nhà không cửa được." Leon giả đùa, miệng cười đau khổ như cho chính số phận về sau của bản thân.

Tay Ryvan bất giác chạm đến hình xăm trước ngực màu đen đó, đôi mắt lạnh lùng đó hướng xuống, một khắc biến đổi ngang tấc. " Nếu nó phát tán hãy giết tôi."

" Hả" Leon mắt chớp chớp mấy lần, căng đôi tai ra lần nữa để nghe rõ lời Ryvan nói :" Cậu vừa nói cái gì ?"


" Hãy giết tôi trước khi nó kịp hình thành." Ngữ điệu chứa đầy kiên định đến độ nụ cười trên gương mặt Leon phải cứng lại.

" Trước nay, tôi chỉ có giết thù, không có khái niệm giết bạn."

Ryvan nói như thể giáng vào đầu Leon mấy tia sét giật đùng đoàng dữ dội để cảnh cáo rằng chuyện này đang dẫn đến sự thật.

"Được rồi, được rồi, cũng chỉ là dự đoán thôi. Làm căng quá ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. " Leon đặt tách trà nhanh xuống, tiến đến bên cửa sổ :" Tôi ra ngoài thông thoáng đầu óc tí, đêm quay lại, nhớ phần đồ ăn đấy." Ý cười chạm đến tận tít đuôi mắt, rồi mau vội vụt ra ngoài.

Đôi mắt màu xanh ngọc phảng phất dư vị trầm ngâm của lời nói thúc đẩy từ ban nãy.

***********

Tại đại sảnh của tòa lâu đài, Rena đang tận hưởng bữa ăn ngon trên bàn tiệc đã bày sẵn. Không sa hoa bằng bữa tiệc cô đã ăn tại Hashe nhưng đầy giản dị, mộc mạc đủ để phục vụ cái bụng còn đang đói meo. Bát súp nóng hổi bốc lên hơi loang thoảng một tầng mây màu trắng nhẹ phiêu bạt khắp mặt Rena đến tận cao mãi không ngất. Đặc quánh ngon lành đến mọi góc cạnh chiếc thìa bạc chạm đến.

Con cá hấp lớn được cắt thành nhiều miếng trắng phớ, mảng da trơn bóng lông ghép tạo độ dai pha lẫn cái ngon ngọt của nước cá chảy lên ngấm dần vào khúc xương đậm đà. Rồi đến chén cơm mềm dỏe, đến từng hạt gạo trắng, đến từng đĩa hoa quả ngon lành đầy đủ hương vụ. Bên chiếc bàn bàn ăn có cây nến thắp sáng ánh vàng nhẹ khởi động không khí ấm áp căn phòng.

Trịnh Hàn đứng bên cạnh rót nước đầy đủ cho Rena, rồi đến độ bê đĩa đồ ăn này đến đồ ăn khác, khi cô ăn xong. Tâm tình thành ra thoải mái hơn hẳn :" Bác cũng ngồi xuống ăn đi." Ngoài mấy người hầu đưa đi đưa lại đồ ăn cùng quản gia chính ra hầu như thiếu vắng đi hơi người rất nhiều.

" Người hầu bọn tôi phải đợi chủ nhân của mình hoặc khách khứa ăn xong mới được dùng bữa, ngồi ăn thế này chưa có tiền lệ." Trịnh Hàn giải thích quy củ ở tòa thành.

" Nếu khách yêu cầu chẳng nhẽ họ cũng sẽ từ chối sao?" Rena ngồi hướng lên Trịnh Hàn, nụ cười mang đầy vẻ thân thiện dành cho người đã quen thuộc lâu năm:" Bác cứ ngồi đi, tôi không ngại đâu."

" Nhưng...." Trịnh Hàn vẫn ngỏ ý từ chối.

" Coi như là trả ơn cho việc tôi giúp bác giải quyết nỗi lo một tuần này." Dùng đến tuyệt chiêu này luôn có hiệu nghiệm kể cả đối với một người luôn đóng chắc quy củ như Trịnh Hàn.

Lúc sau, quả là đã miễn cưỡng ngồi xuống, tuy nhiên ông vẫn không dám động đến đôi đũa. Rena đành cười nhạt cho qua.


" Nhìn ngài tôi cảm thấy ngài nhớ lại thái thái hồi còn trẻ" Trịnh Hàn, nét mắt bỗng dưng khơi gợi hoài niệm quá khứ.

" Thái thái ?"

" Lần đầu tiên tôi gặp thái thái năm đó mới có 18 tuổi. Lúc đó tôi rất bất ngờ."

20 năm trước

Trịnh Hàn đang dọn dẹp ở khu cửa chính, báo hiệu máy bay mới về. Nghĩ về vị thiếu gia còn trẻ của mình vừa mới trở về từ chuyến hành trình dài, ông ngay lập tức chuẩn bị mọi thứ tươm tất, cũng đã 1 tháng rồi, phải gây ấn tượng thật tốt.

Ra đến cổng máy bay cả người hầu đều đã xếp hàng dài chờ đợi, lúc đó ông khá bất ngờ vì theo sau bước chân của thiếu gia còn có một cô gái trẻ với mái tóc đỏ xoăn đỏ tuyệt đẹp. Đôi mắt màu xanh tựa như lá cây non mới nở, căng trào niềm sức sống tươi mới. Đôi môi e lệ tựa đóa hồng kia mới kiêu sa làm sao. Thiếu nữ này là ai ?

" Thiếu gia Alvin, cô gái này là...."

" Bác Hàn, cô ấy là Kanna - nữ chủ nhân mới của tòa thành."

Thiếu nữ đó đến trước mặt Trịnh Hàn, nở nụ cười rạng rờ tựa ánh dương của ngày hôm đó tỏa sáng lòng Trịnh Hàn xua tan đi nỗi lo lắng thủa đầu. Giọng cô gái nhỏ nhẹ, dịu dàng phần nào đấy lại có đan xen chút tinh nghịch, ngây thơ làm ông ngạc nhiên hơn nữa :" Anh ấy kể rất nhiều về bác, hân hạnh được làm quen với bác, hi vọng về sau có gì không hiểu bác hãy giúp đỡ cháu nhé."

Còn chủ động cúi đầu chào, Trịnh Hàn liên đỡ dậy :"Tiểu thư sắp trở thành chủ nhân nơi đây, theo phép tắc, quản gia là tôi đây phải phục vụ hết mình rồi."

Không khỏi biết giấu đi niềm vui sướng vào đâu. Suốt 25 năm nay, thiếu gia người luôn đặt công việc lên hàng đầu đó, đã từng công bố rõ ràng sẽ không để bất kì trở ngại nào cản trở mình, kể cả quan hệ yêu đương. Vậy hôm nay ngài ấy lại đem về một thiếu nữ xinh đẹp sẽ trở thành người vợ trong tương lại của mình.

Hồi tưởng lại ngày hôm đó dần như càng làm Trịnh Hàn nhập tâm vào câu chuyện hơn :" Thái thái sau khi vào thành rồi dường như lão gia đã giãn công việc ra. Luôn dành thời gian để trò chuyện để ở bên thái thái. Sau khi sinh thiếu gia Ryvan ra họ dường như còn yêu nhau nhiều hơn trước. Cứ vậy, bức tranh gia đình hoàn hảo, đầm ấm, hạnh phúc cứ vậy được vẽ lên.

" Nghe bác kể có vẻ mọi thứ đều rất tuyệt." Điều đó làm cô nghĩ đến quá khứ, nơi mình cũng đã có một gia đình như vậy. Cha mẹ cũng yêu nhau nhiều đến vậy. Có điều đời thời gian đó như một giấc mơ, và giấc mơ thì không bao giờ kéo dài vĩnh viễn:" Tôi nghe nói hai người họ mất rất sớm."

Giọng trầm đi, nét mặt lại thoáng nét đượm buồn của kí ức khó tàn phai khổ đau mà ông phải chứng kiến :" Chẳng may mang trọng bệnh, thái thái mất sớm, lão gia thành ra khó lòng chịu nổi cú đả kích cũng theo đó rời đi. Thiếu gia Ryvan năm đó mới bốn tuổi, một cậu bé thiếu cha thiếu mẹ.

" Bắt đầu năm đó, ngài ấy bắt đầu, rèn rũa huấn luyện bản thân đến cực hạn. Bất kể ngày đêm cố gắng luyện tập. Không thân thủ cũng là kiểm soát năng lượng của bản thân. Đến năm 16 tuổi gia nhập quân đội trở thành thượng tướng đầu tiên trẻ nhất. Vào trụ sở rồi, tính cách ngày ấy cũng cứng rắn, cũng trở nên lạnh lùng hẳn đi, gần như bỏ bê tất cả chỉ tập trung vào sự nghiệp.


Anh ta có quá khứ khó khăn giống hệt cô vậy. Đó có phải nguyên nhân chủ yếu tạo nên Ryvan của ngày hôm nay không ? Thật khó hiểu được con người đó ẩn sâu có chứa chấp điều gì nữa. Bóng hình Ryvan thoảng qua ở tâm trí Rena làm cô phút chốc nghĩ về anh, đến độ biết rằng mình nên ló ngơ đi nhưng vẫn mất tự chủ.

" Tính cách thái thái giống như thiên về người con gái hiền lương thục nữ, còn ngài lại mang dáng dấp của một vị chiến binh hùng mãnh, mạnh mẽ. Hai con người khác nhau nhưng đều chung một thứ. Khả năng thay đổi lòng người" Trịnh Hàn lại thấp thoáng liếc sang Rena, đôi mắt hàm ý sâu sa về nhận định của mình.

Rena khiêm tốn :" Bác nói quá rồi, tôi sao có được phước đó chứ."

" Không, thiếu gia Ryvan chính là bằng chứng, ngài ấy đã thay đổi rất nhiều."

Nhắc đến chữ Ryvan, lòng cô lại thững lại. Ánh mắt như có linh hồn vô định tách rời dời đi về các khoảnh khắc cô gặp lại anh mấy tháng trở lại đây. Thay đổi sao ? Có thể ư ? Lạnh khốc, vô tình như hồ băng sâu thẳm đó. " Bác có thể nhầm rồi, anh ấy có đổi thay thì đó chưa chắc phải tôi."

" Đến lúc đó, tôi tin ngài sẽ hiểu được điều tôi nói." Trịnh Hàn khẳng định lại lần nữa.

Bữa ăn ngày hôm đó thảnh ra đến tận gần nửa đêm mới kết thúc. Rena trở về phòng, còn chẳng thèm bật đèn cởi bỏ bộ quần áo quân đội trên người, thành ra chỉ còn mỗi chiếc ảo sơ mi mỏng tan che đi hơn nửa Đứng trước ban công mà lòng thẫn thờ đi như lạc vào cảnh mộng. Làn gió thổi nhẹ phù lên lọn tóc khẽ phất phơ trên gò má Rena. Đôi mắt đẹp nhất, màu của ngọn lửa bùng thổi khí thế mãnh liệt nay lại dịu nhẹ chẳng khác gì vầng trăng tỏ trên kia, trầm tư dịu nhẹ.

Có ngồi bình tĩnh đến mức nào Rena vẫn chẳng tài nào nghĩ ra được tại sao Trịnh Hàn lại nói vậy. Lúc đó là khi nào mới được, cô mới có thể hiểu rõ nó. Anh ấy thay đổi là do cô, nhưng thay đổi điều gì ? Suy đoán như khối sắt khổng lồ đè nặng lên đầu. Càng làm đau đầu càng làm đau buồn đến bấy nhiêu.

Cảm giác đáng sợ lan truyền đến với tốc độ thời gian phá tan khoảng không Rena đang cảm thụ. Cái này mạnh quá, là cái gì vậy. Sức mạnh của Milquynus, mạnh đến thế này sao, có phải bọn chúng thâm nhập vào đây để giết cả cô lẫn anh không. Phòng đấy cô cảm nhận được nó ở rất gần. Xác định đúng vị trí cô mới sực mình. Chỗ đó là nơi của Ryvan.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.