Hỏa Ca

Chương 162





Cánh tay anh quàng ra sau người Rena, ôm hẳn lấy cô. Hơi ấm lan tỏa gợi nhớ lại quãng thời gian yên bình, mười mấy năm của Rena bên căn biệt thự với những người hầu từng coi cô là người thân, người thân thiết nhất. Và cả người cha suốt ngày nghiêm khắc, dạy dỗ nhưng đều dành cho cô niềm yêu thương gia đình cô vốn dĩ đã mất.

Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô lại khóc, cô vùi đầu vào lòng anh mà khóc. Không cần biết cơn mưa kia nặng hạt thế nào, cũng chẳng cần lắng nghe tiếng ồn ngoài kia ra sao, cô chỉ cần có bờ vai này để an ủi tinh thần, chỉ vậy thôi.

*************

Mấy tuần sau đó, Rena thân mặc quân trang trắng, đứng lên phía trước được chính ngài nguyên soái ban tặng tước hiệu. chính thức trở thành thượng tướng. Nhờ vào tài lãnh đạo, cùng tham chiến nhiều nhiệm vụ đem lại thành tựu, kết quả giúp ích cho trụ sở đi lên một bước mới.

Nắm chặt tấm huy hiệu trước ngực, cô bỗng dưng thấy vui mừng không sao tả xiết.

Tối ngày hôm đó, cả trụ sở đều tổ chức tiệc ăn mừng cho cái sự kiện ngày hôm nay. Tâm thái Rena hoà vào với bữa tiệc nhưng thỉnh thoảng không quên tìm kiếm hình ảnh của anh.

Khéo léo tách ra khỏi đám đông, cô lẩn đi đến tìm chỉ thấy Ryvan đang cầm ly rượu vang đứng dựa vào tường đang trầm ngâm suy nghĩ. Anh hôm nay cũng mặc quân trang chỉnh tề, nghiêm trang lộ ra phong thái cao sang, tỏa sáng thu hút biết bao nhiêu lần ánh mắt của Rena.

Cô bước tới đứng cùng anh, khẽ nâng ly rượu rót ngỏ ý:" Anh không ra cùng với mọi người vậy thì có ngại không nếu cùng cạn ly chúc mừng nhân vật chính chứ?"


Ryvan thấy bộ dáng vui vẻ của Rena đang cười với anh, mắt chớp chớp long lanh, anh chỉ khẽ thở dài nâng lên chạm ly cùng với cô.

Anh lạnh lùng cất giọng:" Cô chán quá mới phải tìm tới tôi?"

" Có lẽ vậy" Rena nhún vai:" Ai cũng chúc mừng tôi thì bây giờ chẳng nhẽ cấp trên không muốn nói gì với tôi?"

Vẻ mặt mong chờ lại được hiện rõ để nghe lời nhận xét của Ryvan

" Kĩ năng cô còn quá kém, thiếu tính tập trung cao, lúc ra chiêu phản xạ chậm, cần phải rèn luyện thêm."

Rena suýt bị anh chọc tức, chúc cái kiểu gì toàn lôi điểm yếu của cô:" Anh không thể nói gì đó dễ nghe như cô làm tốt hay giỏi sao?"

Quả nhiên nói chỉ nghe mấy lời vả vào mặt nhưng vậy mới đúng là anh, đúng là người cô thích.

Cô nghi hoặc, lúc này mới ngước mắt lên hỏi:" Sao anh lại từ chối đề bạt thăng chức." Ngoài danh sách những người có tên hôm nay, lẽ ra phải có anh trong đó.

" Tôi cảm thấy chưa đủ."

Anh còn chưa đủ thế thì cô được coi là cái gì. Phải thôi, con người anh luôn muốn chạm tới một ngưỡng cao hơn người bình thường.

" Tôi nghĩ nếu anh về sau lên làm đại tướng sẽ được nhiều người ủng hộ." Rena gắt gao đều bạt. Chung quy cô thấy tài năng của anh chỉ dừng lại ở mức thượng tướng quá ư phí phạm.

" Cô nghĩ vậy?" Ryvan mới dời ánh mắt về Rena, đồng tử có chút xao động.

" Tất nhiên. Sau đợt này, anh hãy đề bạt lại đi. Là anh thì chắc chắn sẽ tốt thôi." Rena nói đầy niềm tin dành cho anh

" Tôi sẽ xem xét."

" Ừm."

Sau đó cả hai người đều lặng đi đứng dựa vào bức tường quan sát hoạt động vui vẻ của những người xung quanh diễn ra. Đồng đội cô đều đang ca hát tận hưởng không khí sót lại vào buổi tối bởi vì sáng ngay hôm sau đó cả nhóm đã phải chấp hành nhiệm vụ.

Người truyền tin từ phía xa báo đến đã tìm ra được phòng thí nghiệm chính của tổ chức M chế tạo ra loại thuốc màu tím. Quân đội xâm nhập và chiếm đóng thành công phá tan đi cái ruột chính thì gần như trận chiến này đã đi đến hồi kết.


Còn thiếu quá nhiều thông tin về nơi đó, nên đội của Rena được cử đi đế thám thích trước tình hình trước khi khai chiến. Hơn một nửa số đội được giao phó bao gồm có cả đội trưởng là cô. Một nửa số còn lại thì theo chân Hàn Vĩnh Phong đi làm nhiệm vụ khác.

Trước khi đi, mỗi người đều được tiêm một loại thuốc do chính tay Mịch Vương và đội ngũ quân đội sáng chế ra nhằm kháng lại với phân nửa các loại độc tổ chức M tạo nên.

Trước khi đi thẳng ra chỗ bay, Rena còn thấy Lan Nhi với cả Mịch Vương còn đang ôm hôn thắm thiết tạm biệt trước khi chấp hành nhiệm vụ làm cô khẽ mỉm cười. Chiêu theo đuổi ngày ngày qua tháng nọ của cô bạn cuối cùng đã thành hiện thực chỉ trong một vài ngày sau đó. Khúc gỗ như Mịch Vương còn làm gãy được vậy còn tảng băng lạnh lùng như Ryvan kia liêu cô có thể làm tan chảy được không?

Lần nhiệm vụ làm không có anh nên sinh tử lần này diễn ra, anh sẽ không thể bảo vệ cô như đã hứa nhưng cũng không sao bởi cô nhất định sẽ quay trở về, đến lúc đó cô và anh sẽ có thể hành động cùng nhau và có thể mối quan hệ này đi theo chiều hướng sâu hơn.

Cả đoàn quân số hai tạm biệt cô, Hàn Vĩnh Phong là người đầu tiên căn dặn nhiều nhất, nhắc cô phải cận thẩn cái này đến cái nọ làm cô muốn trốn cũng không được, muốn chạy cũng không xong. Đến trước mặt Ryvan, anh nhàn nhạt nói với cô:" Chúc may mắn."

Cô phì cười, bởi vì bản mặt lạnh giá của anh khi nói cái cô đó thật sự chẳng hợp chút nào.

Rena dõng dạc nói ra điều mình nghĩ :" Lần này làm nhiệm vụ xong, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh."

Ryvan nhíu mày, có chút khẩn trương:" Sao không nói luôn bây giờ?"

" Xong cái này, về nói mới có ý nghĩa." Ngữ điệu mang chút bí hiểm gần như càng trêu tức Ryvan hơn.

Máy bay ra hiệu cất cánh, Rena chạy vụt lên cuối cùng, không quên ngoái đầu ra đằng sau nhìn tà áo choàng màu đen của anh phấp phơ trong gió cùng ánh mắt một mực hướng về cô. Thật sự cô rất hạnh phúc, cô chưa bao giờ mong muốn mình lại hoàn thành xong nhiệm vụ sớm đến vậy, mong được nói với anh rằng cô thích anh.

Lan Nhi đứng gần đến ô cửa sổ, thấy bộ dáng bạn mình còn đang cười tủm tỉm vui sướng lờ mờ đã đoán được bèn bắt đầu châm chọc:" Sao nào, không thể chờ để quay về gặp người ta luôn sao?"

" Cậu cũng thế còn gì, vừa nãy còn ôm thắm thiết Mịch Vương ngay trước mặt này, xem ai mới là người không thể chờ" Rena nói móc lại.

" Chí ít người ta xác định có người yêu chờ mình, mức độ phải cao hơn. Cậu đó, tâm tự rõ mồn một hiện ra kìa, đều là phận con gái tớ không phát hiện thì họ Lan này có thể vứt ra ngoài máy bay."

" Ừ, nên tớ định xong nhiệm vụ đợt này sẽ về tỏ tình với anh ấy." Cô thẳng thắn nói dường như trong tâm trí vẫn tràn ngập hình bóng anh.

Lan Nhi khẽ đặt tay lên vai Rena:" Vậy thì phải cố hết sức vì những người mình yêu nào, đội trưởng."

Phi cơ bay gần hơn một tiếng đồng hồ đã đáp xuống một khu vực bằng phẳng phía Nam. Khu này khá thưa dân, đến sự sống cũng còn thưa. Tồn tại cánh rừng nhỏ cũng gần như sắp bị san bằng bởi tổn hại của con người và một phần do thời tiết khí hậu khắc nghiệt của thiên nhiên. Phía vùng trời còn đang ẩn hiện nhiều đám mây mù đen kịt chuẩn bị giáng những cơn mưa rào xuống ướt sũng. Thời tiết hôm nay có thể sẽ đem đến bất lợi cho nhóm cô.

Qua thiết bị định vị có trên tay thì nhóm cô còn cách chỗ thí nghiệm, khoảng ba cây. Lo có gì đó bất trắc, Rena xung phong đi đến nơi đó xem trước, có gì sẽ nói lại cho nhóm người phía sau sau.


Trước khi đi được trang bị đầy đủ, không quên lời chúc của Lan Nhi:" Cẩn thận nhé."

" Mọi người cũng vậy, có nguy hiểm phải lập tức báo cho tôi ngay." Cô căn dặn với đồng đội của mình.

" Đội trưởng cứ tin tưởng vào chúng tôi."

" Nhóm mình bây giờ được đề đạt nhiều, còn lo gì chứ đội trưởng."

" Hãy cứ an tâm đi chấp hành nhiệm vụ, ở đây cứ giao cho bọn tôi."

Cô mỉm cười, hướng về khí thế hăng hái của các thành viên, lòng cũng được thúc đẩy dần theo cho bức chân vững vàng đi dưới cơn mưa đầy rẫy hiểm trở.

"Lăng Mạch, tôi giao mọi thứ lại cho anh." Ngoài Hàn Vĩnh Phong thì lực chiến đứng sau cậu ấy chỉ có thể Lăng Mạch. Tài lãnh đạo có vẻ không được tốt nhưng được có thể giao phó việc bảo vệ mọi người.

Lăng Mạch nói lại:" Đội trưởng, xin cứ yên tâm. Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành."

" Vậy tôi đi đây." Chuẩn bị hai con giao, mấy khẩu súng laze, cô chỉ mặc mỗi chiếc áo mưa màu đen.

Đi được đoạn khá xa, thì nghe thấy giọng Lan Nhi vọng lại :" Xong vụ này nhớ phải về khao tụi này thịt nước với rượu đó."

Rena thở dài chịu thua tính khí của cô bạn háu ăn. Có thể chờ về nói sau cũng được. Cô chỉ khẽ vẫy tay lại rồi quay người chạy vụt vào trong cơn mưa đến khi ngoảnh lại bóng đồng đội đã mất dạng vào trong làn mưa xối xả. Tiết trời hôm nay quả thực quá xấu bởi khi cô chạy vụt qua cánh rừng, làn sương mù dày đặc trắng xóa bắt đầu xuất hiện hạn chế tầm nhìn trước mắt. Bộ quần áo màu den đều ướt thẫm dội lên người Rena nhiều cơn lạnh buốt. Gương mặt đã dính mưa, tóc đã bết lại trên đó.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.