Rena tiến lại gần nhanh như vũ bão vặn cổ tay Hàn Vĩnh Phong khiến cậu rơi khẩu súng ra ngay tức thì. Cô định đánh vào gáy thì đằng sau một con dao phóng tới lướt qua phần eo tạo nên một vết xước nữa, cô khẽ nhíu mày chịu đau, mặc cho máu chảy nhưng vẫn không oán than một lời.
Cô cũng rút con dao ra khỏi người, bắt đầu nghênh chiến. Cơ thể hai người phi như bay vào với nhau, tiếng dao đâm vào nhau tạo ra mấy tia sắc lướt qua đôi mắt lạnh lùng của Rena dấy lên mùi vị hiếu thắng. Đôi mắt không một chút biểu cảm gì thì mặc kệ cho chiêu thức hùng mạnh của đối phương ngày càng áp đảo, vẫn không do dự tiếc mạng sống của mình tiến lên phía trước.
Trong suốt cuộc chiến, Lăng Tần Vũ lặng ngắt chỉ mải mê chiến đấu đến chết. Rena nghiến răng, muốn ra tay mạnh cũng không được, ra tay nhẹ cũng không xong. Tay tinh xảo múa bay nền không khí căng thẳng. Vài tia trắng phụt ra như thể báo hiệu rằng dấu hiệu của trận chiến chỉ có thể đi lên ngày một mãnh liệt.
Cô không thể sử dụng sức mạnh của mình, ngàn vạn lần cũng không, Hỏa Chi Viêm ngọn lửa của cô sinh ra chỉ để giết thù tuyệt đối không thể mang nó ra để giết đồng đội.
Giọt máu nhỏ giọt trên nền đất vấy lên trên không trung bắn lên khuôn mặt vô cảm của Lăng Tần Vũ, càng thêm độ khát máu. Nét mặt này dần dần làm cô cảm thấy giống rất nhiều người.
Vừa đúng lúc, một cú đạp cửa mạnh vào cánh cửa, bàn tay nắm lấy Lăng Tần Vũ bị ai đó nắm lấy hung hăng lật mạnh xuống, cả người ngã bổ nhào mạnh con dao nắm trên tay người đó.
Đôi mắt thì không thể lạnh hơn được nữa, quá lạnh, lạnh đến độ tàn bạo chuẩn bị có thể vung dao cắt cổ Lăng Tần Vũ ngay lập tức. Rena choàng tỉnh trước khí tức quen thuộc đột ngột xuất hiện. Bóng lưng đó cùng với luồng khí đó ngày một lớn mạnh dần như đang chấp chứa một nỗi giận vô hạn chỉ hận không thể giết người.
Anh có thể giết ngay Lăng Tần Vũ chỉ ngay một giây nhất thời cô không để ý. Chạy tới liền ngăn cản, tay cô vô thức nắm lấy cánh tay đầy tàn nhẫn kia
“ Dừng lại đi."
Tâm trạng đau xót đến độ chỉ cần một câu hành động anh làm ngay tức khắc cô sẽ đau chết mất.
Đôi bàn tay nắm anh run run, Ryvan chợt chỉ ngước mắt lên nhìn khuôn mặt bé nhỏ tràn ngập nỗi sợ hãi trên đôi mắt, khóa chặt hình ảnh của cô vào tròng mắt lạnh băng của mình. Anh thoáng bất động sau đó khẽ nhíu mày kéo tay cô lại gần mình, bắt ép cô phải ngước lên nhìn anh:" Cậu ta còn muốn giết cô, cô còn mềm lòng muốn chết?"
Lòng cô cứng rắn hết mức bình thường, lấy lại chút tình đồng đội đã có để ngăn cản anh:" Cậu ấy là đồng đội tôi, tôi không muốn phải mất đi bất cứ ai."
Vết thương của cô dọi thẳng vào ánh mặt anh khiến bản thân càng không khống chế được tâm tình. Bàn tay chủ động siết chặt lại, các khớp xương giữa tiếng lặng thinh kêu lên một tiếng. Thế nhưng khi chứng kiến đôi mắt của Rena trong cái lớp bọc mạnh mẽ đó dần hiện lên chút đau thương.
Đột nhiên không báo trước, cô được anh ôm trọn vào lòng, khẽ nói: “ Tôi sẽ không làm gì?”
Một câu" tôi sẽ không làm gì" đó Rena như được dội một cốc nước nóng vào người. Lòng lạnh băng giống như tuyệt vọng với cuộc sống được cái ôm của anh sưởi ấm lại.
Cô để anh ôm cô thật sự là một sai lầm lớn nhất nhưng làm ơn hãy để lần này là lần cuối cùng cô sa vào ảo tưởng hữu hình, để buông ra sẽ không còn hối tiếc gì nữa.
" Hai người không sao chứ?" Lí Minh Triệt cùng với Hàn Vĩnh Phong chạy vào với trạng thái hớt Hải
Hai bóng người dính sát vào nhau tách rời nhanh chóng, định hình lại tâm trạng. Hàn Vĩnh Phong để ý ngay vết thương trên người Rena vội chạy tới hỏi han:" Thượng tướng, ngài có sao không?"
Rena lắc đầu:" Có mấy vết xước do sơ sẩy, cậu đừng lo."
" Đưa xuống tìm Mịch Vương, bảo anh ta chữa trị, còn cậu ta giam lại cẩn thẩn." Vừa ám chỉ Rena vừa hướng xuống mặt đất, Lí Minh Triệt một mực tuân mệnh sai người áp giải đi.
Ngay sau khi Lăng Tần Vũ bị bắt, đã cho người lục soát phòng quả nhiên đã tìm thấy dấu vết của thuốc. Trụ sở đã phán xét anh có cấu kết với tổ chức M.Mịch Vương được thả trở lại với công việc ban đầu của mình. Cụ thể hơn bắt đầu từ việc chữa trị vết thương trên người Rena.
Ngồi trong căn phòng của Mịch Vương, vết thương máu đã tràn ra tấm áo, có phần đã đông lại. Nhỏ thuốc sát trùng, tiêm thuốc tê, rồi bắt đầu quá trình khâu lại miệng không khỏi khiến cô nhíu mày.
Cô bày tỏ sự áy náy của mình:" Để anh chịu ủy khuất nhiều."
Mịch Vương chăm chú vào việc làm, gương mặt chỉ nhìn vào công việc nhưng câu hỏi thì vẫn được đáp lại đều đạn:" Đó không phải lỗi của ngài, trong trường hợp đó nếu là tôi cũng sẽ quyết định làm vậy."
" Chắc hẳn anh rất hận anh ta , đã bao giờ nghĩ muốn trả thù cho Lan Nhi?" Nhớ đến khung cảnh hai người vẫn còn hạnh phúc bên nhau thì phải chia lìa chỉ với mấy canh giờ. Hình ảnh tàn nhẫn ngày hôm đó vốn đã khắc ghi trong trí nhớ một đi không thể mất, cô khẽ nắm chặt tay để trên đùi càng đau khổ càng oán giận.
Mịch Vương tiếp tục rút sợi chỉ thứ hai, khâu phần eo Rena, khẽ nói:" Ngài bảo tôi giết đi một vị lãnh đạo, khác nào giết mạch nguồn của quân đội. So với lợi ích của cá nhân, tôi nghĩ đến toàn cuộc hơn. Với cả một con người bình thường thì hãy nên dừng lại ở ranh giới bình thường của họ, các vị thần, chính là ngưỡng cửa chúng tôi không thể bước vào."
Các vị thần sao? Nói trắng ra họ đã bước vào ngưỡng cửa đó từ lâu, chỉ vì tất cả đều trong bàn cờ, nên không thể nào ngước lên cao xem diễn biến của mọi chuyện.
" Lan Nhi, việc tôi có thể làm là ghi nhớ mỗi khoảnh khắc hạnh phúc chúng tôi bên nhau, để quên đi mọi đau khổ, để đến một thời điểm nào đó sẽ được giải phóng."
Rena chỉ có thể lắng nghe, hóa ra có người lại có thể từ bỏ hận thù. Ngay cả khi người mình yêu bị giết, đồng đội bị giết vẫn chỉ bỏ qua để đến một bước tiến khác. Ha, cô cười tự giễu, về điểm này cô chắc chắn đã thua anh, bởi vì thù hận ba năm qua, đến tận bây giờ ngày càng lớn, và càng lớn thì thương tích đầy mình.
Rena lo lắng cho tình trạng của Lăng Tần Vũ nên đêm hôm đó, cô đã đi đến phòng giam. Dựa theo kĩ thuật công nghệ tiên tiến hàng đầu thì một con ruồi còn khó có thể lọt qua. Muốn đi qua khu chỉ cần xác nhận danh tính.
Cô ló vào trong tia laze màu đỏ ngăn cách bên ngoài, nơi thì thấy nhưng người thì không. Người hoàn toàn không có một bóng dáng. Sốc cực đỉnh, Rena tìm kĩ tất cả xung quanh đều mù tịt. Bây giờ đã quá nửa đêm huy động mọi người một việc vốn dĩ đã được cất giấu thì chỉ làm cho náo loạn. Tìm Ryvan thì khác nào kết thúc mạng sống của Lăng Tần Vũ. Tìm Lí Minh Triệt thì chắc chắn Ryvan sẽ biết. Hàn Vĩnh Phong, cô cố gắng để liên hệ nhưng tín hiệu thì đều trong tình trạng tắt nguồn.
Vậy chỉ còn Mịch Vương. Nghĩ ngay đến bóng dáng anh, Rena không chút do dự đến phòng. Thấy đèn còn sáng, cô thầm thở phào vì đã có thể liên lạc với người giúp mình hiện tại. Vào bên trong thấy anh đang cầm mấy lọ thuốc màu tím lắc lắc đều đều, thấy cô thì khẽ khàng đặt xuống.
" Lăng Tần Vũ đã biến mất." Cô nói bộ dáng ngày một mệt lử, bỗng nhiên cảm thấy mệt lử, có thể vì miệng vết thương chưa nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã vận động nên dẫn đến.
" Sao, ngài có thấy dấu hiệu nào khả nghi?" Mịch Vương bất ngờ.
Rena lắc đầu, đầu mỗi lúc một choáng:" Tôi mới xuống, anh ấy đã biến mất."
Hình ảnh ngày một mờ giống cô bỗng chốc ngã phịch xuống, cả thân thể không cử động, giống như toàn thân đã bị tê liệt.