Hỏa Ca

Chương 167





" Ngài có chuyện gì vậy?"

" Tôi không đứng lên được."

" Vậy hiệu quả của thuốc đã hiệu nghiệm." Mịch Vương bỗng nhiên cười sau đó từ từ đứng dậy bỏ lại đằng sau lưng đôi mắt dần trở nên sững sờ.

Mịch Vương bắt đầu tỏ ra thái độ khác hẳn cô thấy thường ngày, một vị bác sĩ nghiêm chỉnh bỗng chốc biến thành một tên ác ma đang cười hả hê vì chứng kiến một màn đặc sắc. Rena thử đi thử lại vẫn không thể nào đứng lên được, sức mạnh giống như bị hút hết.

" Anh nói vậy có ý gì?" Rena phát hiện ra được mọi chuyện vốn đã không còn giống như ban trước nữa.

" Thuốc tê liệt, áp dụng lên người ngoài quả thật mất thời gian." Mịch Vương lên tiếng, mặt vẫn đang hứng thú khi chứng kiến bộ dáng bất lực của cô:" Đối với người có thể lực đã khỏe, à không hay nói rằng một vị thần thì thật chẳng dễ chút nào mới đưa được đến tình trạng yếu đuối ngày hôm nay."


" Thuốc tê liệt?”

Mịch Vương bắt đầu nói tiếp, vân vê mấy hàng dụng cụ có lọ thuốc trên bàn:" Nhớ những lần cô xuống đây chữa trị không?" Mịch Vương chỉ chỉ vào ống kim tiêm trên mặt bàn: “ Chỉ với một lưu lượng nhỏ mỗi đợt là đã có tác dụng rồi. Nếu tiêm một lượng lớn chắc chắn sẽ dễ dàng phát hiện vậy nên chỉ còn cách chậm nhưng chắc thôi.”

Lời nói của Mịch Vương làm cô không tiếp thu nổi. Nó giống như một trái bom hẹn giờ đã được bùng phát vậy.

" Chậc, kể ra cũng đáng tiếc thật, mất công chế ra lại chỉ có tác dụng lên được mình cô, tên Ryvan kia vốn đã sớm có nghi ngờ nên rất cận trọng có bị thương cũng không để cho ta chữa trị bất cứ thứ gì. Người vốn thông minh đến vậy lại có một hành động ngu ngốc ba năm trước thật khiến người ta không thể hiểu được." Mịch Vương bày ra bộ mặt tiếc nuối cho công sức của mình nhưng không hề làm giảm đi cái bản chất đang dần lộ ra sờ sờ.

Rena nằm dưới đất nghe rõ mồn một, tất cả, cô cố ngước đầu lên để hỏi:" Ngươi nói ba năm trước, ý ngươi vụ thảm sát ngày đó?"

Mịch Vương đến gần, đưa cái lọ thuốc màu tím giơ trước mặt Rena, lắc lắc một hồi, một luồng sáng bỗng tỏa ra, ngay tức thì cô nhớ ra lọ thuốc này, của tổ chức M cũng như của Milquynus.

" Biết đây là gì đúng không?" Vừa nói vừa mê mẩn lọ thuốc tinh xảo, anh nói:" Ba năm trước, các ngươi suýt phát hiện được tác dụng của nó là gì, đáng tiếc việc tính không bằng trời tính."

Cười mỗi lúc một nhiều, Mịch Vương bắt đầu vén màn chân tướng:" Ngoài phát điên ra, nó còn có thể biến con người thành quái. Mức đó chỉ thiên về dạng một, còn dạng ba mới đến mức dã mãn nhất. Nghĩ lại thì hừm." Mịch Vương tỏ vẻ suy tư:" Ba năm trước, ta có vẻ cho có nhiều lưu lượng đến độ .thật đúng là một thí nghiệm mỹ mãn.

Nói mỗi lúc một lọt vào tay Rena, mặt cô dần biến đổi, đôi mắt mở căng ra vì sự thật hãi hùng đang lộ diện trước mắt, giọng cô run run, siết chặt hai bàn tay lại chỉ hận không thể moi toàn bộ bí mật từ trong não Mịch Vương:" Vậy ngày đó..."

"Tên Ryvan đã phát giác có chuyện không ổn liền chạy tới chiến trường. Tất cả lũ người này đều hoàn toàn biến đổi. Vừa hay sau khi chết bọn chúng trở về hình dáng con người lại bị cô bắt gặp. Chà, đúng là một tình tiết thú vị gây nên đoạn thù hận này phải không?"

Cô muốn gắn chặt đôi tay này để không nghe được những lời đó. Như vừa có một ai đó đấm mạnh vào trong lòng, khó thở, cơ thể tê liệt này ngày một run lên:" Tại sao...?

" Hắn ta có thể nói cho cô biết chân tướng nhưng lại chọn cách giấu kín đi để cô tự đi vào thù hận.”

" Tuy nhiên cô biết điều ta bất ngờ nhất là gì không? Mịch Vương ghé sát mặt Rena, nâng cằm cô lên theo dõi đôi mắt đó thì càng vui sướng:" Không ngờ sau bao nhiêu năm tìm kiếm, hậu duệ phượng hoàng lại ngay bên cạnh. Thuốc đặc chế đó đối với những vị thần sẽ có năng lực bài tiết nên khi tiêm thuốc đó vào cô không thấy có dấu hiệu gì đã lờ mờ đoán ra. Không ngờ là thật, ngày hôm đấy được công đôi việc vừa thử nghiệm được chuột bạch, lại tìm được người cần tìm nhưng cũng vất vả thật, mụ Arrianna đó cả bây giờ lẫn ngày xưa giày vò ta đến gần chết."


Nhắc đến mẹ, Rena dần khôi phục tâm trí, hắn biết bà ấy :" Người rốt cuộc là ai?"

" Đến thế này, còn chưa biết, vậy để ta giúp ngươi." Dứt lời, xung quanh luồng khí mạnh mẽ đột ngột xâm tiến tới lòng Rena. Bầu không khí xung quanh dần chuyển đổi, mặt đất phía bên dưới nứt dần dây ra những chấn động, cô ngay lập tức phát hiện ra, nguồn sức mạnh tối cao này chỉ có một mình vương quốc Vacrina có, hay nói cách khác chỉ có các vị thần mới có thể. Vậy hắn ta là..

" Ta là thổ thần, Sevant Ronner." Hắn cao giọng muốn dùng nó để lấn áp lấy Rena

" Ngươi....”

" Ngạc nhiên lắm phải không, cá rằng bà ta chưa bao giờ kể cho ngươi nghe?

" Ngươi sao lại, mẹ ta bạc đãi các ngươi ở chỗ nào?" Cơn tức giận của Rena bùng phát lên đến đỉnh điểm. Hắn người thừa kể thần lực thổ lại đi theo con đường phản bội.

" Ta hỏi ngươi, tại sao chỉ vì hỏa thần mới được coi là hậu duệ phượng hoàng nên mới được làm người trị vì? Lũ thần ngu ngốc từ các thế hệ trước giống mấy con chó trung thành, phục vụ kẻ với sức mạnh ngang hàng trong khi chúng có thể vực dậy để giành được vị trí đứng đầu."

" Ngươi điên rồi." Rena thấy được sự mất kiểm soát của Sevant ngày một tăng cao với triết lí ngu ngốc của hắn ta.

" Điên, không cái này chỉ đơn giản được gọi là công bằng. Cha ta, người đầu tiên được lĩnh ngộ ra được sự thật đó đã nổi dậy một cuộc chiến nhưng vì có sự trợ giúp từ mấy tên thần còn lại, bao gồm cả vị thần sa ngã nên đã thất bại. Ngay sau đó bà ta đã trục xuất gia đình ta ra khỏi vương quốc. Phải nói rằng cuộc sống lúc đó không có mấy là vinh quang." Ngữ điệu của Sevant dần hiện lên hận thù đã kìm nén từ rất lâu.

" Sau đó thì ông đã đến làm giao dịch với Milquynus, để có được thứ ông ta muốn, mở cánh cửa dẫn đến Vacrina. Chỉ một chút xíu nữa thành công nếu không do cái phong ấn của mẹ và cha ngươi dựng lên. Quái thấy nhưng không thể vào, con người vào nhưng không thể mở khóa được phong ấn. Đời luôn luôn đầy bất công, phải không?"

" Cha ta không lâu sau đó thì qua đời, ta được lũ quái huấn luyện cũng dần biết làm thế nào để sử dụng sức mạnh cùng với việc gánh vác mối thù phải trả cho thế hệ về sau của bà ta." Sevant nhìn Rena nằm gục dưới đất ngày một không cam tâm đó, tiếp tục dùng lời lẽ ngày một căm hờn.

" Cái ta hận nhất không phải chỉ ở bà ta còn từ vị thần sa ngã.’ Tại sao một tên thần bị xã hội ruồng bỏ lại có cơ hội được cai trị vùng lãnh thổ đã mất của cha ta. Lại còn dành được sự tín nhiệm của người dân lúc đó. Ta không cam tâm, đến hiện tại khi gặp lại thế hệ của tên đó, cái dáng điệu càng làm ta muốn giết hắn ngay tức thì."


Mỗi lời Sevant nói lại càng khơi dậy mọi uất ức, mọi khổ đau cùng hận thù dội lên. Hắn ta nói chuyện như thể người bị điên cuồng về cái tham vọng sức mạnh của bản thân.

" Kể chuyện có vẻ thế đủ rồi, bây giờ phải đến phần chính thôi nhỉ?" Sevant nói đắc trí, dần tiến đến giường bệnh vén mà che lên, Lăng Tần Vũ ngồi trên giường từ hồi đó lúc nào. Hình dáng đã biến thành người cô không thể nhận ra được nữa. Da trắng bệch, mắt dần xuất hiện vài tia máu cùng với tròng mắt màu vàng sáng rực đầy vô hồn. Móng tay dài ra giống hệt quỷ dữ. Trên mặt còn xuất hiện nhiều vết nứt rất quỷ dị.

" Đây chính là sự biến đổi thứ hai, sức chiến đấu tăng cũng khá cao, chắc cũng đủ để giết được ngươi." Hắn cười nham hiểm dần để lộ bản chất tàn ác vốn có:" Thanh dao sáng nay cùng mấy viên đạn được ta đặc chế từ mấy viên đá đặc biệt ở Milquynus.

Sevant đặt tay lên vai Lăng Tần Vũ, nói nhỏ vào tay như một câu ra lệnh ám chỉ giết Rena.

" Ngươi chẳng nhẽ coi tất cả bọn ta chỉ là công cụ để thực hiện mục đích của mình, đùa giỡn với tình cảm của Lan Nhi sao?"

" Cô ta? Đơn giản thì cũng chỉ như bao kẻ khác. Con nhỏ đó suốt ngày bám ríu lấy ta, phiền phức. Dễ nhất bởi vì cô ta lúc nào cũng ở cạnh ngươi, coi như moi móc chút thông tin gì có ích.”

Nghĩ đến Lan Nhi, nghĩ đến những vị đồng đội đã khuất, Lòng giống như có gáo nước sôi dội thẳng vào, bỏng rát đau lòng thay cho người bạn của mình đã bị lừa dối, phải chết thảm hại trên sa trường.

" Giờ thì, Lăng Tần Vũ hãy đâm thẳng vào tim cô ta."







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.