Hỏa Ca

Chương 180





Thanh âm có phần nghẹn đi, nghĩ lại, anh sẽ phải ở trong văn phòng này suốt năm ngày, cô đơn một mình, cô có chút không nỡ:" Có cần em ở lại không?"

" Không cần." Anh đến gần đặt lên trán cô một nụ hôn trên trán:" Rảnh thì qua thăm anh."

Rena an lòng, cũng thấy nhẽ bẫng tâm trí:" Được."

Trước khi cô rời phòng, còn kiễng chân nghiêng đầu, hôn lên má anh. Dù chỉ thoáng qua không đem đến cảm giác thân mật như anh đã làm với cô, nhưng Ryvan vẫn rất vui mừng vì cô đã chủ động.

Sau buổi sáng hôm đó, Rena quay trở về phòng làm việc, cố gắng hoàn thành xong hết tất cả, tập trung vào công cuộc dọn đồ, mới bắt đầu dịch chuyển về dinh thự Hope. Trước khi đi, cô không quên ngắm nhìn cánh cửa chắc nịch đóng chặt, nơi có người đàn ông cô yêu. Mới xa cách có chưa vài tiếng đồng hồ, lòng Rena lại dội lên nỗi nhớ. Ở gần chỉ cần không thấy mặt đã cảm thấy vậy, liệu về sau xa cách còn nhiều, tâm trạng cô sẽ sống sót thế nào đây.

Về đến dinh thự, cô có đến bảy ngày để sinh hoạt tại đó. Tâm trí dồn hết vào việc soạn nhạc, mỗi lần đều phải luyện tập lên gấp đôi bù lại cho số thời gian cô đã nghỉ.

Sống với các bản nhạc và phím đàn, cứ mỗi lần rảnh rỗi, cô lại nhớ đến anh. Tự hỏi biết bao nhiêu lần anh đang làm gì. Có khi còn tưởng tượng ra khuôn mặt nghiêm túc của anh, thâm trầm ngồi trên chiếc ghế với đống giấy tờ bừa bộn, thật làm lòng người ta lâng lâng. Để đỡ nhớ về anh, Rena còn sử dụng piano để chơi mọi bản nhạc nhớ về quá khứ tươi đẹp nhất cô và anh trân trọng.


Hai người đều thiếu đi những kỉ niệm tốt đẹp, nhưng giờ đã khác nếu chưa có cô và anh sẽ tạo ra nhiều hơn nữa.

Một buổi đêm nọ, Rena còn cầm mãi điện thoại, không biết có nên gọi cho anh không? Con người anh đã nhiều việc thì sẽ làm thâu đêm suốt sáng, nên cơ may có thể nghe được cuộc gọi đến của cô cũng sẽ bị ngắt quãng. Thôi thì đến đâu thì tính, Rena đánh liều bấm vào nút gọi, lắng đọng chờ âm thanh tút tút của điện thoại.

Rena thấy bản thân giống như mấy đứa thanh thiếu niên hẹn hò, mong muốn một mối tình bình thường, còn chờ điện thoại của người yêu đến sốt ruột. Xem xét lại mọi hành động của mình mấy tháng qua, khác nhau một trời một vực.

Được một lúc lâu sau, bên kia đã có tiếng trả lời, không cần nói Alo, ai đấy. Ryvan trực tiếp nói:" Có chuyện gì?"

Có thể do ảnh hưởng của âm thanh điện thoại nên giọng có phần khác đi một chút nhưng phong cách nói chuyện thẳng thắn vào thẳng đề tài thì có khi hiếm người bắt gặp.

Rena từ từ di động ra chỗ ban công, cảm nhận khí trời thanh mát của buổi đêm, từ từ tìm chỗ nói chuyện tạo không gian thoải mái nhất:" Xong công việc chưa?"

" Gần xong."

" Vậy em có khi quyết định về là một lựa chọn đúng đắn." Nghịch lọn tóc dài trước mắt, cô khẽ cười, tâm tình đang phấn chấn.

Đương nhiên trong ngữ cảnh này, có người vui, có người không vui rồi, âm thanh rõ trầm ồn để kìm nén thực chất thì đã không thích thú:" Ừ."

Có thể được tu dưỡng dần dần, vốn dĩ giờ phút này cô không hề sợ sát khí của Ryvan, nên mới ung dung đưa ra những câu nói gây khó chịu đến thế. Ngày xưa có phải trốn tránh đến rất nhiều lần rồi không? Thời gian đúng thật làm thay đổi tất cả.

" Sao còn thức muộn." Phía bên kia, Ryvan theo dõi kim giờ chỉ vào số hai, đã thấy quá nửa đêm từ lâu."

" Ngày mai có dịp quan trọng, em chưa ngủ được." Ryvan trầm ngâm vào cảnh khuya, từ lúc nào đã chỉ muốn nói chuyện với cô thêm nữa

" Nghỉ ngơi sớm đi." Giọng anh khàn đặc thông qua chiếc điện thoại ra sức ra lệnh.

Rena đi loanh quanh lan can, nhẹ nhàng nói:" Anh quên em là ai sao, biết bao nhiêu nhiệm vụ em đã phải thức đêm, còn trong tình thế sống dở chết dở, chút này có nhằm nhò gì?"

" Quả thật nhiều."


"Giờ em cũng không nên làm phiền anh nữa đâu nhỉ?"

Người ta đang bận làm việc, mình gọi cũng đã câu thêm thời gian, lại tiêu tốn giấc ngủ, ngữ điệu cũng gấp gáp để kết thúc.

" Ngủ ngon."

Cả hai bên đều nói đồng thanh, lúc chuẩn bị dập máy, Rena liền nói nhanh vào điện thoại với trạng thái cấp tốc:" Em nhớ anh."

Điện thoại chưa dập máy nhưng còn im lặng hơn cả bầu trời phía trên cao, hay là sóng có vấn đề. Thoáng qua giây phút, cô xem xét định dập thì một giọng nói vang vọng bên tai cô:" Anh cũng nhớ em."

Chuyện xảy ra ngay còn hơn cả thở, Rena liền dập máy, ngồi bệt xuống ban công, mặt cô đỏ thêm vạn phần. Anh thực sự cũng có chung một cảm giác với cô. Cô ngửa mặt lên trời, để giải bày tâm trạng không thể giấu kín.

Có ai biết được giờ cô hạnh phúc đến nhường nào chứ. Có ai biết được người cô từng cho kẻ thù lớn nhất trong lòng đã trở thành người cô yêu nhất còn có chung một chí hướng. Rena đã luôn ngắm nhìn anh, mọi lúc, luôn cho rằng anh có một bức tường cao chắn trước mặt, dù cô có chém, đốt cháy đạp đổ nó đến hết công lực, trả lại cho bản thân vẫn một sự cứng cáp đó. Có phải cô đã bước vào bên trong được, để đến gần anh.

Thật sự quá sợ, và cũng thật sự quá vui. Đứng dựa trên ban công, cô nhắm đôi mắt của mình lại, tâm thức lại bất giác chìm về miền cõi lạc nơi cô có thể ham muốn được cảm xúc đã mất, đã một đi và quay trở lại về bên cạnh.

Buổi sáng hôm sau, vì ra mắt MV mới thành công vang dội rực rỡ, cả nhóm tối hôm đấy quyết định tổ chức bữa tiệc long trọng. Dù có trở lại hình dáng con người thường ngày, khí chất của Rena vẫn chưa hề thay đổi thông qua trang phục, cách trang điểm của cô. Đương nhiên vẫn phải có sự giúp đỡ của Tô Mộng trong công cuộc shopping. Tiền cô chưa bao giờ thiếu, làm chức vụ thượng tướng lương luôn luôn cao.

Mái tóc nâu xõa tung được uốn sống lượn lộ ra khuôn mặt kiều diễm của cô. Chiếc váy máu xanh nhạt có hai tầng dài đến trên đầu gối, đi giày cao gót thường đúng tầm, năm phân là cũng, đối với chiều cao 1m75 của Rena. Hai vai khẽ trễ xuống quá vai quyến rũ, nổi bật. Trên mặt trang điểm nhè nhẹ không quá lố phù hợp với bữa tiệc thông thường nhất.

Chỉ có một điều duy nhất, trong bữa tiệc mọi người ăn uống thoải mái, tâm hồn Rena dường như đi quá xa khỏi địa chỉ nơi đây, không mấy tập trung. Kể chuyện thì cũng coi như tạm biết, gật đầu được vài cái, còn lòng thì gần như sắp sục sôi. Tô Mộng ngồi ngay bên cạnh thấy cô bạn cứ thấp thỏm thì lờ ngợ đoán ra được có vấn đề. Cũng biết ý tứ, ghé sát tai hỏi nhỏ:" Tối nay bận việc gì à?"

" Ừ, tưởng buổi tiệc diễn ra sớm hơn, ai dè gần mười giờ." Cô còn hẹn với Ryvan sau khi kết thúc buổi ra mắt này cô sẽ liền chạy về trụ sở đi thăm anh vào khoảng chín giờ. Trễ hẹn gần đến một tiếng, hi vọng chưa bị quở trách.

" Cậu hẹn với ai?" Ánh mắt tia lửa điện lại dòm đi dòm lại thấy Rena đang giấu giếm gì đó. Dù sao cũng gần mười giờ, ai lại hẹn gặp mặt.

" Quân đội, còn có việc." Giọng trấn tĩnh như thể việc này là sự thật.


Mặt kiểu khó coi, phàn nàn:" Quân đội cái kiểu gì vậy, nghỉ phép cũng còn có việc là sao, lại còn vào gần buổi đêm."

Âm lượng to hơn mức bình thường đã thu hút cả Liam lẫn Lâm Lục Trí đang ăn phải tiến dời tầm mắt sang hai cô gái còn đang thì thầm to nhỏ.

" Mọi chuyện ổn cả chứ?" Lâm Lục Trí cũng cũng thấy kì quái, hẳn phải có việc gì gấp lắm mới đi gọi vào thời gian nghỉ phép.

Tầm ảnh hưởng hơi lên cao, Rena xua tay, thu giảm vấn đề xuống:" Tại có ngày lần trước tôi xin nghỉ phép nên giờ phải đi làm bù."

" Quan chức cấp cao đều khổ vậy sao?" Chân mày Lâm Lục Trí cau chặt hơn.

" Ừ, xin lỗi mọi người, cứ tiếp tục bữa tiệc không cần có tôi cũng được." Xách túi màu đen đằng sau, vỗ vai Tô Mộng rồi chạy nhanh đi. Nếu cô không đánh nhanh thắng nhanh, lại có nhiều câu hỏi nữa truyền tới, có khi đến một tiếng còn chưa rời khỏi được dinh thự nửa bước.

Từ đằng sau, Tô Mộng nói giọng lớn lên khẽ căn dặn:" Đi xe cẩn thận."

Bóng Rena dần khuất dạng phía đằng sau, Tô Mộng ngồi phịch xuống ghế, càu nhàu uống cốc rượu cho đỡ bực:" Cái này gọi là bóc lột sức lao động còn gì nữa, nửa đêm nửa hôm lại phải chạy cả quãng đường xa. Cậu ấy cũng là người chứ có phải thần thánh gì, có khi đến thời điểm thích hợp nên bảo khiếu nại."

Lâm Lục Trí cũng ngồi xuống, bên cạnh Tô Mộng, giọng thì lại trấn tĩnh hơn hẳn:" Mỗi nghề khác nhau, biết sao được" Từ ngày thấy cô bộc lộ ra khí thế cấp cao kia, giờ thấy chuyện này quả thực quá tầm thường.

Liam ngồi im lặng cũng dần lên tiếng, ngữ điệu chứa đầy niềm tin đặt hẳn vào Rena:" Năng lực của cô ấy khác hẳn với chúng ta rất nhiều, mọi việc có thể làm là nên cổ vũ tinh thần. Vì chỉ cần là cô ấy thì việc gì cũng có thể hoàn thành tốt."







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.