Hỏa Ca

Chương 185





Liam cũng chúc cô vài cô:" Tôi rất mừng cho hai người. Cuối cùng cũng đã hóa giả thù hận. Thật may."

" Ừm. Quả thực rất may." Rena cười cười nghĩ về những điều mình vừa trải qua, lòng như được dội thêm một lớp nước xuân sớm.

Ở bên trụ sở quân đội hay tại dinh thự Hope này đâu đâu cũng tràn ngập không khí vui tươi. Một khởi đầu hoàn toàn mới đã đánh dấu cột mốc một chặng đường có nhiều gai có thể về sau sẽ có thể nắm tay được với nhau đi đến tận cuối cùng.

*************

Cách đây rất xa, dường như đã rời khỏi thành phố này, tại tòa lâu đài âm u nhất, phía trước cổng lông đài, xác người chết trong bộ áo giác sắt kiên cố đã phải nát bươm, tan tành thành mây khói trước sự công kích tàn bạo từ Thủy Nhị Long sáng quắc một đường dài đầy vết máu. Bóng người cao ráo tiến thẳng vào phía trong, sấm sét từ phía trên cao đánh xuống chói tai nhức xuyên tạc cả cây cối.

Leon một thân ảnh thủy thần đã có mặt tại sảnh chính của tòa lâu đài, khí chất hừng hực nuốt chửng lấy mọi không khí bao phủ cả tòa lâu đài này. Phía trước, Organ ngồi ngay trên ngai vàng của mình, bộ dáng an nhiên, cự tại chỉ như chào đón một vị khách quý từ phương xa đến thăm, rõ ràng ông ta không mấy để tâm đến mấy tên lính đã bỏ mặc ngoài kia.


Ngữ khí chào hỏi vốn có dần xuất hiện:" Thủy thần à, từ đường xa đến đây có vẻ hơi mệt."

Nụ cười mang tính chất khinh bỉ bộc lộ cuồn cuộn nơi khóe mắt man rợ lên đến tận não:" Không, không, ta đâu có thấy mệt mỏi, nghĩ tới việc lấy được cái mạng của nhà ngươi xuống sau bao nhiêu năm chờ đợi. Thật sự rất phấn khích. Nghĩ tới cảnh đấy, cũng khá vui phải không?

" Vẫn ngạo mạn như thường, nhưng điều đó chỉ làm cho ngươi xuống mồ sớm." Đàn gảy tai trâu vốn Organ không hề nghe lọt mọi lời đe dọa từ Leon, trái lại ông đang mải nhìn đống kho báu xếp đầy bên cạnh, tham vọng dâng trào.

" Vacrina vốn đã có nhiều tài sản trong tay, kể cả bây giờ lẫn ngày xưa. Có nắm được quyền lực, vật chất trong tay nhưng không thể giữ gìn nổi. Cuối cùng để đến khi bị Milquynus giết thảm hại, cha ngươi một tên vô dụng cũng không thể bảo vệ nổi được người phụ nữ mình yêu. Hỏa thần với thủy thần suy cho cùng cái tem đó cũng quá hào nhoáng."

" Hào nhoáng? Ồ đến cuối cùng mấy kẻ kia vẫn chẳng thể nào vào nổi được Vacrina." Bâng quần vào câu, anh liếc mắt đọc lấy cái địa hình xung quanh.

" Vậy nên chẳng phải có bọn ta sao?" Organ đứng dậy, khoe khoang về tài lực của mình:" Giao kèo với ác quỷ luôn tiện lời, ta có được thứ ta muốn, bọn chúng cũng có được thứ chúng muốn. Đôi bên cùng có lợi. Cái đấy mới được gọi là đồng minh."

" Ta có phải nói ngươi ngu ngốc, hay ngu si đần độn đến nỗi đi trao đổi với Milquynus. Loại người chỉ sử dụng tứ chi để tồn tại thì đừng mong có tư cách để giảng đạo lí cho ta." Leon cười khẩy, coi thường mọi lời nói của Organ.

" Nhà ngươi, cũng kém ta nhiều tuổi, cũng không biết quý trọng bề trên, nên phải dạy dỗ mới nên người chút nhỉ?"

Dứt lời từ phía đằng sau, hai bóng quái lớn dần ló rạng từ rong bàn đêm, dần hình thành hình thù rõ rệt. Phía thân dưới, bốn chân chắc nịch của loài thú, phía trên thân người, sắc đen chiếm lấy đa số. Đôi mắt được đeo bởi một tấm vải cuốn quanh, hai cái sừng nhọn hoắt chĩa về phía lên cao. Tay cầm ngọn giáo hung hăng, dẫn đầu về phía trước

Theo thực lực để lại theo suy đoán của anh, chắc chắn là loại quái cấp A.

" Thực lực của ngươi liệu có so được với hai con này không?" Organ ngạo mạn giới thiệu dần quên đi đôi mắt của Leon không hề biểu lộ chút sợ sệt nào.

Nắm trong tay Thủy Nhị Long, Anh cười nhẹ một hơi, nguồn nước xung quanh bao phủ dần lên khỏi mặt đất. Ẩn giấu đằng sau đôi mắt màu xanh từng ôn hòa biết bao nhiêu lần đang dần lộ vẻ sắc lạnh khiến người ta co giật.


" Tốn công mời bọn chúng ra khỏi tận lãnh thổ chỉ đến gặp ta, coi bộ hơi phí công."

" Chưa thể biết chắc được."

Cuộc giao chiến trong lâu đài bắt đầu diễn ra nảy lửa. Hai con quái cấp A lao thẳng đột ngột đến phía anh không hề thông báo trước. Mũi giáo cắm xuyên qua cả sàn nhà gãy vỡ tức thì. Cơ thể đột ngột nhảy lên phía trên, hạ xuống thân ngọn giáo chạy như vũ bão hướng thẳng lên phía trên, Thủy Nhị Long vốn đã được bao quanh bởi tầng nước nay lại càng thêm ồ ạt tấn công, dự đoán một lượng sát thương cực lớn.

Tốc độ quái cấp A không hề coi thường nổi, thân hình to lớn vậy nhưng tốc độ di chuyển phải ngang với anh, có khi còn hơn khi có sự xuất hiện của cả hai con đến cùng đôi mắt lanh lợi của Leon cũng đã có phần đoán sai. Mũi giáo đầu tiên đã đâm thẳng áo choàng của anh, rách hoàn toàn lấy một bên. Bọn chúng đi những bước chân nặng trịch xuống sàn nhà cùng với những cú húc lên tận phía trên cao, sức công phá cực lớn có thể húc cả mấy chục người lên trời.

Leon liên tục đưa ra tuyệt chiêu, tránh những cú đòn như trời giáng lên phía người mình. Làn nước ào at chảy từ phía trên tạo lớp lá chắn kiên cố, chắn ngang một con. Ít nhất vài phút có thể làm cho anh xử xong được một con.

Tiếng đập nước vang dội từ phía bên kia tạo thành từng đợt. Bên này, con quái khác dần mất kiên nhẫn, đưa ra những mũi giáo đầy tình quyết đoán. Anh cười lạnh đi, vung Thủy Nhị Long lên cao, sát khí vốn đã được nung nấu ở trong, ngay cả bản thân nó cũng rất mong muốn được nếm thử mùi vị máu tươi từ cái đầu quái cấp A, chảy xuống, nghĩ đến cảm giác đó, máu trên người Leon cũng bất giác nóng lên.

Lưỡi gươm vốn đã sắc nhọn, một khi thu hút được sự chú ý, tạo nên đòn tấn công trượt của kẻ thù, một bước chạm chân đã gây dựng nên thời cơ hiếm có. Anh lao xuống như chính tốc độ của của nó. Một giây chạm tới, Thủy Nhị Long dần rơi xuống, tiến đến cái cổ của nó.

Tuy nhiên tấn công trượt không có nghĩa nó không chú tâm đến vấn đề, đầu tránh đòn thoăn thoắt thoát được chỗ hiểm mặc dù vẫn lãnh một đòn. Anh chém sượt qua chiếc khăn vải cuốn trên mắt nó. Từ từ rơi xuống, chân chạm đất.

Ngay lập tức, con mắt quái dị đó lộ ra. Không nó không phải mắt. Hay nói đúng hơn là hai cái miệng từ một con. Ban đầu khi quan sát con quái này, anh đã rất để ý khuôn mặt của chúng nó không hề có cái miệng nào hết, hóa ra lai chính là ở đôi mắt. Con thứ hai đã rất nhanh chặt chém được bức tường nước của Leon, đồng loạt tháo cái khăn ra. Giây phút đó, tiếng gầm rú từ đó tạo thành một thứ âm thanh khủng khiếp.

Nó vang xa, làm cho không gian bị biến dạng. Cái dây thần kinh của anh giống như bị đứt liên tục, gây nên những cơn đau như có ai chọc dao vào não bộ của anh. Trời đất quay cuồng, Leon dùng tai thử bịt âm thanh kinh dị này lại nhưng không hề ăn thua.

Âm thanh như của loài vật nào đó than khóc trong màn đêm u tối xen lẫn thú tính máu lạnh của loài bẩm sinh có huyết khí trong lòng gầm rú điên dại. Đầu anh quá đau đến nỗi ảnh hưởng luôn cả tầm nhìn, hình ảnh nhảy nhót uốn lượn triền miên, không biết đường nào mà lần.

Một cú đánh ngay trước mặt chỉ lờ mờ, anh vẫn chỉ có thể dùng chút sức lực từ Thủy Nhị Long giảm bớt sát thương. Rốt cuộc, cả người vẫn bị bay ra xa, đâm thẳng vào tường, cả thể xác lẫn tường đều nát tan tành. Khuôn mặt thì nhăn nhó, nhưng nụ cười trên gương mặt vẫn chưa hề ngớt. Đau đớn thế này lâu lắm rồi, anh mới được trải nghiệm quả thực rất thú vị kể từ sau đợt đánh với tướng của Miquynus. Đã chơi thì nên có một ván chơi hấp dẫn, tẻ nhạt thì mới thực sự phía công cả chặng đường đến đây.


Tai dần lắng nghe được âm thanh xa dần của Organ đứng trên kia vọng xuống, cười:" Ta đã nói, kiêu ngạo thì phải trả giá, xem cái bộ dạng của người giờ mới nhận ra chân lí của ta đúng, phải không?"

" Không hề, ta đang cảm thấy rất sung sướng, phải cảm ơn mới phải. Leon cố gắng ngồi dậy từ đống đổ nát của bức tường.

" Haha, ta tự hỏi phải làm thế nào mới thấy được bộ dáng đau khổ của nhà ngươi." Organ khẽ vuốt chòm râu trắng của ông ta:" Mười ba năm trước nán lại có khi sẽ được thấy mẹ và em gái của ngươi, hai cha con các người đã không thể cứu được phải không?"

Đôi mắt dần bị che phủ, không ai đoán được để Leon đang nghĩ gì, biết được một chi tiết, không một lời nói nào được cất lên ngay phía sau đó, giống như có gì đó tác động đến thanh quản.

" Mẹ ngươi thì nằm dưới đất, chết lặng đi. Em gái ngươi thì gào khóc trong vô vọng, đôi mắt đáng thương liên tục ngoảnh đi tìm sự cứu giúp. Đúng là ngu ngốc, nó đã không biết rằng xung quanh chỉ toàn kẻ địch, bộ dáng cầu xin, tuyệt vọng, gào thét, nghe cũng mấy phần ghê tai. Ngươi biết gì không, con bé hình như còn gọi cả tên ngươi, nó cứ gọi Leon, Leon,Leon, cứu em với nhớ. Mười ba năm, ta vẫn không thể quên được.Haha"

" Hóa ra là thế." Tiếng nói trầm ổn cuối cùng cũng được phát ra, không ai thấy được biểu cảm của anh, ngoài trừ đôi mắt màu xanh kia dần chuyển hướng.

Khí tức đột ngột thay đổi làm Organ có một điềm báo không hay. Ngay lập tức ông ra lệnh cho con quái cấp A tấn công. Bọn chúng chạy đến chỗ Leon, công kích những mũi giáo mạnh mẽ xuống gần như có thể xới tung cả kim loại cứng ngắc dưới sàn nhà nhưng vốn dĩ Leon đã không còn đứng nguyên tại chỗ.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.