" Cô có dự tính gì ?" Ryvan nhìn về thân hình Lan Nhi giờ chỉ còn lại một bóng hình mờ nhạt phải duy trì chút sinh lực ít ỏi để nói chuyện với anh.
" Xem nào." Lan Nhi đặt ngón trỏ lên mặt suy nghĩ ngây thơ:" Tôi đã chết rồi phải không, vậy thì chắc phải đi thôi."
" Cô không muốn nhắn gì cho Rena?" Nghĩ đến cảnh Rena biết được anh đã gặp lại những người đồng đội cũ của cô, sẽ có bao nhiêu xúc động.
Lan Nhi chỉ cười nhạt lắc đầu:" Tôi là người đã trong quá khứ, thì vẫn nên vậy đi. Tôi không muốn đội trưởng nghĩ nhiều về chúng tôi. Cứ coi như đó là một kí ức, kí ức thì đừng nên thêm gì cả. Chỉ là...." Lan Nhi nhìn về phía Ryvan nghiêm túc dần trong biểu cảm sau đó nói rõ ràng:" Nửa đời sau còn lại của cô ấy, anh nhớ phải thay tôi chăm sóc cô ấy cho tốt đó, đừng để đội trưởng đáng kính của chúng tôi phải chịu ủy khuất."
" Chắc chắn." Ryvan không muốn phải chần chừ những vấn đề như thế này khi hỏi về Rena. Vì trước sau như một chỉ cần là những điều gì tốt cho Rena, không cần nghĩ đến hậu quả, anh vẫn sẽ đồng ý. Thật đúng quá khác biệt, con người anh đã bị đảo lộn chỉ vì sự xuất hiện của cô.
Bóng hình Lan Nhi càng mờ nhạt dần, sau đó cô như sực nhớ ra điều gì đó:" Nếu nói về nhắn, thì anh hãy giúp tôi gửi lời này đến với Mịch Vương."
Một quãng thời gian ngắn ngủi trôi qua, Ryvan nghe xong điều Lan Nhi nói cũng nhàn nhạt gật đầu, sau đó trên khuôn mặt cô truyền đến sự thanh thản. Sau đó cô cười, vẫy chào tạm biệt Ryvan theo những đốm sáng của đồng đội bay vào màn không trắng tinh đó.
Một lúc lâu sau đó, Ryvan mở mắt ra lần nữa, anh đã lập tức quay trở lại được thế giới thực. Nhìn kĩ mọi thứ xung quanh vẫn là căn phòng luyện tập hàng ngày, Trịnh Vực Khước thấy Ryvan choàng tỉnh, ông cũng tiến đến gần gần quán sát mọi biến chuyển của Ryvan, gật gù thỏa mãn được nhu cầu thiết yếu nhất.
" Ngài giờ cảm thấy thế nào?"
Ryvan nghĩ lại một đoạn hồi ức trong thế giới kia cùng với một nguồn sức mạnh khác đang dung hòa vào trong cơ thể, ánh mắt xẹt qua một tia khác lạ:" Cần chút thời gian để thích ứng."
" Bước đầu tiên đã xong, phần còn lại phải để xem số phận."
" Phải thắng bằng mọi giá." Ryvan nắm chặt tay mình vào lắng đọng một chút kiềm chế lên dây thần kinh tay, ánh mặt phức tạp không đếm xuể từ nhiều tháng ngày không gặp chỉ để đến thời phút này.
********
Tại lâu đài của Karmas
Sau một đêm nghiền ngẫm cuốn sổ Feelic tìm về cho mình, Rena đã gần như nắm rõ được cơ cấu của tòa thành cũng như lối ra mà Feelic đã tìm và gửi về cho mình. Xác mấy tên lính canh được cô cùng với Feelic giết sạch hoàn mỹ. Cũng may thân thủ còn giữ lại, cộng thêm thanh kiếm Feelic cầm cho cô. Lực sát thương tuy không mạnh như của Vacrina nhưng suy cho cùng chém được mấy nhát đã đủ hạ gục bọn chúng.
Băng qua khu cạm bẫy để tiến tới cánh cổng mở ra, Rena cũng dễ dàng vượt qua được nhờ hình vẽ có trong cuốn sổ này. Đến cô cũng không ngờ được có ngày một thứ chiến lược này đã trở thành ưu điểm và nhược điểm. Nếu không được vẽ chi tiết ra thì cô cũng không thể nghiên cứu được. Quân sư của Milquynus là một nhân vật không thể coi thường.
Khi đến gần cánh cổng mỗi lúc một rõ hơn. Cô chưa bao giờ thấy mình tràn đầy niềm tin thế này, chỉ một chút nữa thôi cô sẽ được gặp lại anh, gặp lại Ryvan của cô. Nỗi nhớ sau bao nhiêu ngày giày vò Rena cuối cùng đã được giải thoát. Ryvan, rất nhanh thôi, em sẽ đến bên cạnh em.
" Nhanh lên, công chúa." Feelic chạy đằng trước thúc giục Rena.
" Các người đang tính đi đâu?" Từ trên cao của bầu trời, một bóng hình màu trắng rơi xuống chạm đất. Đôi cánh thiên sứ ẩn hiển khẽ xuất hiện. Khi đôi cánh thu nhỏ lại, một thân hình nhỏ gọn mảnh mai hiện ra. Thân thể trắng nõn lộ ra, khuôn mặt hồng hào, đẹp đẽ. Cô gái này đích thị như một thiên thần.
Rena đờ người ra trong giây lát nhưng rất nhanh đã lấy lại được phong độ. Vì cô biết nguồn năng lực cô cảm nhận được thì người trước mắt này chính là tướng của Milquynus. Đáy mắt dần hiện lên tia cảnh giác. Cuối cùng vẫn bị người ta phát hiện sao, quả nhiên không có một món quá nào từ trên trời rơi xuống đơn giản đến nỗi không có một thử thách nào ngáng đường.
" Nghĩ rằng chỉ mấy bước đã có thể thoát ra khỏi tòa thành này sao. Để ta nói thẳng chừng nào còn tồn tại mười hai vị tướng thì không nói gì đến thần, một con kiến cũng đừng hòng đi ra." Anrel lộ ra tia địch thù với Rena nhưng không chỉ có vậy, đôi mắt màu xanh của ả như đang muốn đục khoét cô.
" Công chúa, người chạy trước đi." Feelic đứng cản cho Rena, hai tay giang ra ngăn chặn Anrel. Thân thể cố đứng vững chống chọi lại với nguồn năng lượng của ả.
" Ngươi không đủ để đối mặt với cô ta, cứ đà này..."
" Tôi sẽ không chết đâu, chừng nào chủ nhân của tôi còn sống."
" Ngươi..."
Rena nghĩ một hồi sau đó, hít lấy một hụm hơi thật nhiều sau đó tăng tốc chạy về phía trước, để lại một mình Feelic đấu với Anrel.
Nhìn thấy cục xương nhỏ bé này, Anrel cười chế giễu:" Ngươi thì liệu sẽ làm được gì?"
Miệng nói một đằng nhưng cơ thể Feelic lại làm một nẻo. Thật ra, nó đã run sợ đến chết khiếp, nó chỉ là một thân xương vừa yếu lại còn nhỏ sao có thể đối trọi với một con cấp S được chứ. Huhu thế này vài chiêu sẽ bị ả giết mất thôi.
" Chết đi."
Bên phía Rena, cô đã chạy được một quãng rất xa, nghe lời Feelic cô phải cố gắng để thoát ra được khỏi đây. Có âm thanh của tiếng đánh trận văng vẳng phía xa, Rena cố kiềm chế bản thân không được phép ngoảnh đầu lại sau. Sẽ ổn thôi, chắc chắn sẽ ổn, Feelic là thuộc hạ của Ryvan mà.
Đằng trước mặt, cánh cổng hình tam giác dần hiện lên rõ. Một chiếc khung khổng lồ, có bệ đá vô cùng vững chắc giữ chặt lấy bao bọc. Phía bên cạnh, có một dấu ấn tương đối đặc biệt để gần sát, có thể đây chính là dấu ấn. Không suy nghĩ gì nhiều, Rena vội vàng đặt biểu tượng của cuốn sách lên trên mặt đá hình tam giác.
Không chậm một giây, một luồng sáng phóng thẳng về phía cánh cổng tạo thành một chấm chính giữa. Từ từ từng chút một, luồng sáng dần lan rộng bao trùm lấy khung hình tam giác, vòng xoáy màu xanh tạo thành vòng xoáy nhiều cấp độ.
Chỉ cần cô bước qua đây, chắc chắn sẽ về lại được thế giới của mình. Nắm chặt ý định trong tay, Rena không lấy một chút nghi ngờ gì chạy thẳng về phía cánh cổng. Không biết có bao nhiêu tỉ lệ thành công nhưng nhất định phải thử. Chỉ cần gặp lại được anh, mọi thứ dù chỉ nhỏ nhoi vẫn phải làm.
Luồng sáng dần bao bọc lấy Rena trong khoảng không, cô có thể nhìn thấy hẳn một con đường sáng phía trong cánh cổng. Đột nhiên ánh sáng dừng hẳn, không báo trước để rồi....
" Đoàng." Một tiếng nổ đằng sau lưng cô truyền tới nhanh như vũ bão, phá vỡ công tắc điều khiển phía sau. Quyển sách rơi ra từ từ trên nền đất, bị lấp phủ đầy bởi những lớp cát. Cánh cổng vụt nhanh đi như tia hi vọng của Rena dần chìm về trong bóng đêm. Thân hình cô đứng giữa khung cánh cổng, ánh mắt vì mất đi hi vọng dần trở nên nhạt nhòa hơn giữa ánh trăng xanh chiếu xuống.
Cô hướng đầu lại về phía sau thấy hung thủ đang đứng thong dong, hai tay khoác vào nhau mãn nguyện nhìn chiến lợi phẩm mình vừa tạo nên, cố tình chọc khuấy vào Rena:" Ta đã nói rồi, nơi này không phải muốn thoát ra thì sẽ được. Ngươi cho rằng, một cục xương thì có thể cản được đường của ta."
********
Cách rất xa chỗ hiện tại của Anrel và Rena, có một tòa thành khổng lồ sừng sững cao chọc trời, nơi đây cũng được ánh trăng xanh chiếu xuống nhưng lại bị bóng tối lớn mạnh hơn nuốt chửng, nên một màn u ám toát ra không thể tránh khỏi.
Marsking ngồi trên ngai vàng, bộ dáng tự tại hiện hữu trên cả dáng ngồi của hắn ta. Lớp khăn bao trùm trước mặt chỉ để lại tròng mắt tam giác màu vàng ở giữa hai hốc mắt tối om, sáng quắc.
Karmas quỳ một chân xuống, tay để trước ngực, hành lễ vô cùng cẩn trọng. Đáy mắt anh đều phản ánh một sự tôn nghiêm, một sự kính cẩn dành cho người cha đáng kính của mình. Marsking hất tay ra hiệu cho anh đứng lên, lúc này tròng mắt màu vàng bí hiểm mới dần được lộ ra rõ nét.
" Nghe nói...con đã bắt được hậu duệ phượng hoàng." Marsking rất nhanh đã tra hỏi thông tin về Rena.
Một lòng không thể giấu lâu hơn, Karmas nói rõ ngọn ngành mọi chuyện đã xảy ra. Nghe xong, Marsking vô vùng tự hào về người con trai này, hắn cất giọng ồm ồm:" Được vậy thì tốt, thủ lĩnh bị bắt thì lũ Vacrina kia cũng chỉ như rắn mất đầu."
" Vâng, mỗi tội có vẻ những điều chúng ta cần biết cô ta gần như không thể nắm được."
Marsking nghe xong bỗng chốc lại không hề tỏ ra giận giữ, hắn chỉ cười cười vài tiếng:" Nếu mọi chuyện đơn giản đến thế, thì bà ta đã không cần phải hi sinh mạng sống của mình chỉ để phong ấn một vương quốc đang trên đà bị diệt vong."
" Con sẽ rất nhanh tìm được cách." Một thân ảnh chưa hề thay đổi, Karmas chú tâm đến iể cảm của cha mình.
" Không cần, cứ bình tĩnh mà làm, ta còn muốn xem bọn chúng vùng vẫy nữa. Haha."
" Vâng, vậy nếu không có việc gì, con xin phép đi trước." Karmas cúi đầu chào, vội đi nhanh ra khỏi cánh cổng của tòa lâu đài.
Anh ngẫm lại cuộc nói chuyện vừa rồi với cha mình. Ở bên cạnh ông nhiều năm nhưng chưa bao giờ anh có thể đoán được thật sự điều cha mình hướng tới là gì. Bảo vệ cho vương quốc này bình yên bằng cách diệt trừ đi kẻ thù không đợi trời chung, Vacrina? Anh luôn cho là vậy, nhưng đến giờ anh cảm thấy dã tâm của ông rất lớn.
Trước khi ra ngoài, hai tên lính canh đều cúi chào hành lễ với anh. Khi đi ra khỏi nơi này, áp lực theo đó đè nén xuống, tâm trí anh mới có thể thoát ra khỏi công việc để suy nghĩ mấy chuyện khác. Cô giờ này đang làm gì?
Nghĩ đến bóng hình của Rena ngày hôm qua, ánh mắt vì lạnh lùng cũng dần thay đổi, ôn hòa đi hơn rất nhiều. Thế nhưng ngay sau đó như có một trận sấm sét đi qua tâm trí anh, đánh vỡ bóng hình của cô trong đầu. Có gì đó đã xảy ra, dự cảm cực xấu truyền đến anh rằng giờ khi anh quay lại, cô đã không còn ở trong tòa lâu đài.
Anh làm sao thế này? Vội vụt cánh bay thẳng lên không trung, Karmas dùng tốc độ nhanh nhất để bay về. Anh không cho phép có chuyên gì xảy đến với cô