Hỏa Ca

Chương 252





Liam bên cạnh thấy Rena đang cố gắng để tiếp thu những câu chuyện kia vào đầu sinh ra chán nản. Anh mới gọi cô ra một chỗ đề nói về một vấn đề khác.

" Dương cầm?"

" Vâng, tôi muốn nhờ ngài đánh một bản nhạc. Dù sao cũng là đêm ăn mừng, sẽ thật là vinh hạnh của tất cả nếu được chiêm ngưỡng tài năng của ngài."

Ý kiến này không tồi, mấy năm qua làm nhà soạn nhạc, Rena cũng thường những lúc rảnh rỗi lôi giấy ra sáng tác nên những bản ca không lời để diễn tả tâm trạng của mình. Giờ có cơ hội để trình diễn, coi như không phí phạm một thời gian.

" Có thể cho tôi đi xem đàn dương cầm trước được không?" Rena hỏi.

Liam không chần chừ dẫn cô đi xem đàn. Thật ra ở Hashe luôn có một cây đàn dương cầm đặc biệt từ lâu. Cây đàn này chính là nhạc cụ mà vương quốc chuẩn bị dành riêng cho nữ hoàng Ariana đến đánh. Người ngoài năng khiếu là ca hát ra tài đánh đàn cũng đáng để cho người ta khâm phục. Nên từ sau khi người mất, nó đã được để riêng vào một căn phòng. Ngày ngày đều có người đến lau dọn sạch sẽ nhưng không có ai muốn chơi cả. Một phần đó cũng là về tưởng niệm.


Nay con gái của người đã trở về, không lí gì lại không được quyền động vào chiếc đàn đó. Chiếc đàn dương cầm màu đen nằm giữa phòng, Rena đi vòng quanh ngắm nghía một hồi. Nó giống với thế giới loài người chỉ có điều, nó đều phác họa thêm họa tiết màu đồng bao quanh, lảm rực lên cả một hình ảnh đầy những hoa văn, cộng thêm đặc trưng biểu tượng của Hashe.

" Ngài có việc gì cần cứ gọi tôi." Liam cúi chào, anh còn việc cần phải điều hành cho tối nay nên sự tình không thể bị chậm trễ.

Rena " ừ" một tiếng, tay vẫn mân mê những phím đàn cô vừa mới mở ra. Kì lạ quá, nó nhìn chỉ như những phím đàn bình thường nhưng cô vẫn không khỏi bị thu hút. Thật muốn chơi ngay bây giờ quá.

Nghĩ đến đây, Rena tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất để chơi nhạc. Cô nhắm mắt lại, cả mười ngón tay đều đặt trên phím nhạc, bắt đầu ca khúc của mình. Giai điệu nghe rất mê người. Cả người Rena trầm bồng trong những nốt nhạc, đặc biệt hơn nó tạo dựng một khoảnh khắc quen thuộc vốn có. Bỗng chốc cả tâm trí Rena tưởng tượng về hình ảnh người mẹ của mình ngồi trên chiếc đàn này, cũng đắm mình vào trong cõi mộng vô biên.

Âm thanh thánh thót vang dội nhưng đến khi cô tiến tới nốt " Rê" gần cuối phía bên tay phải có gì đó như phá vỡ xuống, cả một bản nhạc như bị sai nhịp, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của bài học. Tinh thần Rena lúc đó cũng dần ngưng đọng lại vì sự kiện kì lạ đó xảy ra. Chẳng nhẽ cô đánh sai

Đây rõ ràng là nốt Rê. Cô nhìn quanh cố gắng đếm lại vị trí trên bàn phím, thử đánh lại vài lần. Nếu nghe không kĩ thì thấy sẽ rất bình thường, nhưng Rena đã làm nhà soạn nhạc ba năm, kĩ năng tối thiểu nhất để phân biệt một bản nhạc chính là âm thanh từ chính phím đàn tạo nên bản ca đó. Nếu phát hiện thì nốt Re này rất giống với nốt Đồ, mặc dù giữa hai cái không có sự chênh lệch quá lớn đặc biệt là càng về phía bên phải, âm điệu càng dần trở nên cao hơn.

Rena để ý rất kĩ rằng nốt Re này trầm hơn mức vốn có. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. Chẳng nhẽ quanh năm hao mòn phím đàn cũng vì thế mà sai lệch. Kì lạ thật đấy. Í, khoan đã. Phím đàn piano ở hai bên thường có ốc vít cố định, hai cái đều bị mất hoàn toàn. Nghi vấn chồng chất nghi vấn, thật sự vấn đề nằm ở thứ bị mắc kẹt bên trong. Cả Hashe đều coi trọng cây đàn này chỉ có mình mẹ cô được động vào tại sao lại có chuyện xảy ra sự cố đơn giản này được.

Chỉ có mình mẹ cô? Nghĩ đến đấy Rena vội lật lên xem có vật lạ rơi vào khu vực bàn phím không. Một tờ giấy mỏng và nhỏ được gấp gọn lại thành một hình vuông bé giấu rất kín phía dưới. Rena không chần chừ thêm nữa, mau chóng mở ra. Dựa theo chất liệu giấy nhiều năm chắc hẳn đã được để một thời gian rất dài.

Lẽ nào mẹ cô đã biết chắc chắn sẽ có ngày này, nên đã để vào đây để một ngày nào đó chính cô sẽ tự tay phát hiện. Mở tờ giấy ra đọc, Rena chững người lại đọc mỗi dòng mỗi lúc một cẩn thận hơn. Như có một tiếng lặng rơi trong phòng, cô chìm đắm trong một mớ hỗn độn.

*********

Phía bên kia trò chuyện cũng đã lâu, Leon ngồi bên cạnh thấy vô cùng ngán ngẫm. Rena thừa cơ mọi người không chú ý liền bỏ mặc một mình anh ở đây. Cùng ở với một tên mặt quan tài nói về chiến sự, lại còn thêm một người cùng đồng cảnh ngộ với cậu ta. Ai đó làm ơn hãy cho anh một con đường sống với.

Liam đi từ phòng phía bên kia về nói thầm với cha vài tiếng, sau đó ông mới ngưng cuộc nói chuyện lại:" Xin phép các vị, tại hạ có chuyện đi trước. Hẹn gặp các vị vào tối nay."


Leon như trút được cả một bầu trời xám xịt ra khỏi người. Anh mừng thầm chăm lòng, cảm tạ vị cứu tinh đến vô cùng kịp lúc. Liam quên không nói lại với người hầu một câu, dẫn Ryvan và Leon đến chỗ Rena.

" Ra thế." Leon nghe từ cô người hầu phía đằng trước, nói lại quy trình tối hôm nay bao gồm cả việc Rena sẽ đánh đàn.

Cô người hầu phía trên, luôn cố kéo dài câu chuyện, như muốn nói chuyện với hai người đằng sau. Cực phẩm, hàng hiếm hẳn hoi. Trên đời này, sống bao nhiêu năm trong lâu đài từ lúc còn là một đứa bé đến khi trở thành một thiếu nữ, cô đã xem không biết bao nhiêu quý tộc từ khắp mọi miền đến đây, nhưng chưa bao giờ thấy ai lại có thể có ngoại hình cùng gương mặt cuốn hút thế cả. Đặc biệt là người có đôi mắt hai màu kia.

Leon quá rõ ràng với khuôn mặt đỏ như trái cà chua của cô nữ hầu kia, tốt ý ho khụ khụ mấy tiếng, chuyển chủ đề:" Sắp đến chưa nhỉ?"

" Vâng, xin mời đi lối này." Cô người hầu thẹn thùng quay mặt đi chỉ lối.

Anh đây có lòng tốt muốn giúp cô người hầu này tránh khỏi kiếp nạn. Nhìn là biết có tình ý với Ryvan, trời mới biết cậu ta lúc đó lơ đễnh đi chỗ khác, để chạm mắt rồi chỉ có thể dùng một chữ " thảm"

Rena thẫn một lâu thấy có người đi vào, vội nhanh chóng giấu tờ giấy đi, nét mặt thấy Ryvan thì cười rạng rỡ trở lại:" Anh đến rồi à?"

Ryvan không nói không rằng cởi ra lớp áo quân phục màu trắng khó chịu trên người, để sang một bên ghế trên bàn, lặng lẽ đến gần chỗ Rena, một tay vòng ra ôm lấy cô, hỏi thăm:" Đang chuẩn bị à?"

" Ừm, cũng nên kĩ càng để làm rạng danh tối nay." Rena khẽ ngửa người ra đằng sau chủ động dựa lên người anh từ lúc nào.

Một cảnh thâm tình bắt đầu trỗi dẫy, Leon lại mau chóng muốn tìm đường lui đi. Khổ nổi, khụ khụ sau khi chứng kiến cả màn hân oái kia của hai người anh nên rút ra kinh nghiệm sương máu cho mình mới phải.

Cô người hầu đằng sau nhìn thấy một màn trước mắt, thì khẽ rầu rĩ, sau đó ôm mộng chôn kín trong lòng. Trai tài gái sắc, một đôi uyên ương chân chính. Cô ấy là một vị thần tối cao, mang trong mình biết bao nhiêu ngưỡng mộ từ phía người ngoài, vẻ đẹp kiều diễm, quyến rũ xinh đẹp cuốn hồn cả một người phụ nữ như cô nói gì đến cả một người đàn ông. So với tài, so với sắc, đúng là kém hẳn mười phần.

" Tôi...đi khám phá vài nơi đây. Vui vẻ với nhau đi nha." Leon chuồn nhanh còn kịp, anh còn ở đây làm bóng đèn chen ngang thì có trời mới biết tí nữa, anh sẽ bị bắn đến thủng xác thế nào còn bị đóng băng ngàn năm không năm. Không chừng vài đêm sau đó, anh sẽ có thêm mấy buổi chuyện trò hàn huyên thâm tình với em rể tương lai nữa. Nói nhiều rồi, nên dừng đi thôi.


Đương nhiên Ryvan thấy Leon đi cũng khá mừng, vừa ôm cô xong, thì dịch chuyển sang ghế ngồi bên cạnh cô nhìn lên các phím đàn, rồi cũng hướng lên cô khẽ cầm các ngón tay mảnh khảnh của Rena:" Anh không biết...em cũng có sở thích này." Lần trước thấy cô biểu diễn một lần anh cũng biết sơ sơ giờ chứng kiến mới phát hiện rõ nét hơn.

Rena mặc cho anh xoa, cả người dựa vào vai Ryvan kể lại:" Thật ra em có sở thích này từ nhỏ rồi, nói là cụ thể cũng chẳng phải. Chỉ là...khi mẹ đàn những bản nhạc, hay khi mẹ hát em cảm thấy thế giới đó rất nhiệm màu."

Rena không khỏi hồi tưởng quá khứ:" Em sinh ra hứng thú nhưng đáng tiếc sở thích đó như bị chôn vùi đi vậy. Mười ba năm lãng quên để cho em làm một con người bình thường, để cho em tiếp xúc với thế giới đầy hiện thực chiến tranh và đổ máu. Lúc đó có lẽ ngay cả khi em có nhớ ra, cũng không còn chỗ cho một thứ thuần khuất đẹp đẽ như vậy."

" Lúc em lấy lại được kí ức đầu tiên của mình, đối diện với biết bao nhiêu u buồn của quá khứ hay hiện tại, em đã không còn đủ dũng khí để có thể cầm lên tay vũ khí một lần nữa. Trả thù nhưng lại không muốn làm. Hận thù nhưng lại không có can đảm để bước tới.Sau đó em đã gặp được Trịnh Vực Khước, khi một lần nữa đối diện với cây đàn dương cầm, một chút linh hồn như được an ủi sống dậy."

Ryvan ngồi bên cạnh hơi thở anh dần chậm rãi đi, yên lặng lắng nghe Rena tâm sự mở lòng lần đầu tiên về ba năm qua.

Rena ngưng một hồi rồi bỗng cười trừ đi:" Em rất hận anh, nỗi hận thù ba năm đến khi gặp lại anh rồi, em chỉ muốn lúc đó giết anh. Em đã tự hỏi rằng anh có lần nào rung động vì em, anh đã có lần nào yêu em chưa? Mà nếu tại sao anh lại tàn nhẫn cướp đi tất cả mọi thứ của em. Mỗi đêm em đều nghĩ về nó và lại mỗi đêm, bất giác em lại đi tìm đến cây đàn piano. Thứ duy nhất cho em nghị lực, tìm lại được bản thân sau chuỗi ngày kinh hoàng đó."

Rena để mặc cho tay mình nằm gọn trong tay anh, không ngừng cười ngây ngơ nghĩ về câu chuyện mình từng kể. Ngay cả đối với Leon, cô chưa từng nói. Có lẽ còn tùy vào tâm trạng và còn tùy ai mới có thể lắng nghe được cô.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.