Hỏa Ca

Chương 257





" Thành thật xin lỗi, ngài cũng biết người ngoài không được phép bước vào tòa lâu đài này. Huống chi hôm nay còn có sự xuất hiện của đức vua."

" Đức vua" Sanki thoáng chút giật mình

Không kém gì Sanki, Rena phía bên ngoài ẩn qua chiếc mũ trùm kia cũng dần bị tin tức đó làm xáo trộn tâm trạng. Hôm nay chẳng nhẽ cô lại xui xẻo đến vậy. Trực tiếp giáp mặt, cô chắc chắn sẽ không thể toàn mạng trở về.

Nắm lấy mép áo choàng, cô cố để nó che đi khuôn mặt mình.

Sanki đứng cạnh, giọng có mấy phần ra lệnh:" Các ngươi không cảm nhận được trên người cô ấy có gì sao?"

Lũ lính canh thận trọng nhìn về phía Rena, chúng dán mắt vào cô, được một lúc lâu, một nguồn năng lượng tỏa ra từ người cô gái đó khiến cả đám bàng hoàng nhìn vào không thể tin được vào mắt mình, có tên toát mồ hôi xuống

***********

Cách đây một khoảng thời gian trước


" Tôi sẽ cho cô ăn thần lực của tôi."

" Cô có ý gì?"

" Nếu tướng ở Milquynus không muốn giữ chức vụ của mình, hay muốn rời khỏi hệ thống được lập trình sẵn, họ cần phải tìm một đối tượng thay thế để chuyển giao thần lực. Mới ban đầu sẽ từ những bước nhỏ nhất từng chút một cho đến khi chuyển giao hết, người đó có thể kết thúc, và người được nhận đó sẽ lên làm tướng thay cho tôi."

Trường hợp này cũng giống như sư phụ của cô nếu không tìm được người thích hợp để kế thừa sức mạnh bắt buộc phải tìm một người thích hợp

" Khởi nguyên của mười hai vị tướng sinh ra nhận định loại thần lực nào nó sẽ phù hợp với cơ địa của bản thân."

" Cô đảm bảo tôi sẽ phù hợp?"

" Còn một trường hợp nữa. Thần khí của một người nào đó lớn mạnh hơn tôi mà muốn thay đổi thì có thể hoàn toàn thích ứng một cách trọn vẹn nhất."

Sanki điềm tĩnh kể tiếp, thần thái một mực giữ vẻ nghiêm túc:" Nói là vậy nhưng không một ai muốn làm. Không ai muốn bỏ đi chức vị cao của mình mà cũng không thể nào tìm được người kế thừa đơn giản đến vậy. Hơn nữa, nếu chuyển giao xong, sinh mệnh này của tôi sẽ chết."

Rena nghe xong định muốn nói gì thì bị Sanki chặn lại, cười chứng tỏ vẻ tự tin nắm chắc phần thắng:" Cô không cần phải lo, nếu chỉ có một chút ít thì sẽ không ảnh hưởng gì suy cho cùng cũng cần tốn chút thời gian để hoàn tất. Chỉ cần thần lực hiện tại của cô có thể che giấu đến mức tối đa để khi hấp thụ cái của tôi, có thể qua được cửa ải của các vị tướng khác."

Rena che giấu sức mạnh chỉ có thể qua mặt được những con cấp thấp, còn những người có vị thế cao hơn sẽ rất đơn giản để nhận ra cô có sự khác thường nên chỉ còn cách cho bọn chúng cảm nhận cái quen thuộc để che lấp nghi ngờ của mình. Thay vì lẩn trốn hoàn toàn, vậy thì hãy sử dụng một tấm vải kín nhất, để qua được ánh nhìn của tất cả.

**********

" Thứ lỗi cho hành vi vô lễ của chúng tôi." Bọn họ đang nhìn thấy một cái gì thế này. Người này là người kế thừa năng lượng của tướng quân, sao có thể làm bừa. Bọn chúng lo sợ không phải vì vị thế của Rena, còn một điểm nữa. Chính là người hấp thụ đằng sau nên hoàn tất quá trình, thần lực sẽ tăng lên gấp ba lần so với người chính chủ hiện tại.

Bọn kia tái mét mặt quỳ xuống để cho người đi qua, Sanki gật đầu nhẹ bảo Rena hãy tiến lên trước.

" Sanki tỉ tỉ, chúc mừng tỉ đã tìm ra người thừa kế nha." Nila vỗ tay đi từng bước tiến đến, miệng người toe toét:" Ai da tình hình dạo này cấp bách, Sanki tỉ tỉ quả lo nghĩ cho đại sự, muốn tăng sức mạnh cho thống lĩnh đến nỗi hi sinh bản thân mình, muội muội đây bái phục."

Nila lon ton chạy lên trước, ngắm ngía người đằng sau đó cẩn thận:" Ngươi tên gì?"

Rena không trả lời điều đó làm Nila hứng thú hơn bay nhảy khắp xung quanh, ra vẻ giận dỗi:" Hể, cũng lạnh lùng ghê ha."

" Cô ấy không thích nói chuyện." Sanki tiếp lời


" Chán quá đi, người đâu cũng sắp dần giống với Sanki tỉ tỉ rồi. À muội không có ý gì đâu nhé, chỉ là về sau nghĩ đến cảnh không còn nhìn thấy được tỉ tỉ, lòng muội đau cắt từ bây giờ rồi."

" Không cần phải xót thương, việc nên làm."

" Tỉ nói đúng lắm, mà hai người hôm nay đến lâu đài làm gì vậy?" Nila mau chóng nói sang chuyện khác.

" Một số việc." Sanki gần như hơi có khẩn trương. Kế hoãn binh của cô không thể chậm trễ được. Cô chỉ có thể đảm bảo rằng nó qua mắt được người khác, còn người có sinh lực dồi dào như đức vua kia thì cô không thể chắc chắn. Vì người đó đã làm biết bao chúng sinh phải khiếp sợ với nguồn thần lực lớn mạnh đến nỗi không ai có thể sánh bằng.

" Vậy muội đi trước đây, nhớ bảo người của chị cẩn thận chút đó, đứa vua đang ở bên trong kia đừng có làm ra mấy hành động không đúng nha." Nila cười cười tí tởn rồi nhảy chân sáo đi ra khỏi lâu đài.

Nét mặt không một chút nghi ngờ nào, dần dần hút lấy cái túi bóng đa bao bọc lấy hơi khí của Sanki nhờ đó xẹp xuống. Rena cũng không kém mấy, phải cố chừng nào cô mới có thể kiên nhẫn đợi chờ cái ánh mắt đó dò xét từng người từ trên xuống dưới.

Hai người vào trong lâu đài, Rena để lộ mặt mình, cười nói với Sanki:" Bị một phen hù dọa rồi."

Sanki thở toát mồ hôi, nới lỏng tay đang nắm chặt của mình ra để lại dấu vết móng trên mảng thịt. Rena liếc xuống biết vừa nãy mấy phần lời nói của Nila cũng làm cô không chịu được. Quả nhiên đúng như Sanki nói, mối quan hệ giữa các tướng ở đây không có chỗ dành cho đồng cảm hay xót thương. Bọn họ chỉ đơn giản quan tâm đến lợi ích riêng nhất.

" Cô cũng mau đi đi." Sanki chỉ lối:" Đây là đường tắt đến thẳng nơi của thống lĩnh, tôi sẽ chờ cô ở cánh cổng."

Ở Milquynus có hai cánh cổng. Một cái do Nila kiểm soát có ở chỗ thống lĩnh. Một cái nữa thì không một ai có thể điều khiển được kể cả đức vua, chính là cánh cổng có mặt ở giữa biển tại thế giới loài người. Cánh cổng này đã được phong ấn tử lâu vì nó tương đối nhiễu loạn. Do một vài sự kiện, nó đã tự động mở ra ba năm về trước. Nó không gây hại gì nhiều, một phần cũng không có cách để đóng nó lại nên đức vua đã để mặc nó

Ông ta chỉ không ngờ đến hay đối với các tướng ở đây, là cánh cổng này cứ ngỡ chỉ có yêu quái mới có thể bước vào, không ngờ đối tượng là ai cũng có thể đi qua, và càng không thể ngờ được rằng giữa muôn trùng cái hỗn loạn thế, Varcina lại có thể có được một khả năng định hướng tuyệt vời nhất. Sở dĩ không ai muốn sử dụng vì bên cạnh 1000 con quái đi vào chỉ có đến 100 con thành công đi qua vì nó còn rất nhiều lối, chỉ cần đi nhầm một sẽ quay lại điểm xuất phát. Hai là sẽ bị dòng chảy hỗn loạn đó giết chết.

" Cô nhất định phải thành công." Sanki nhấn mạnh lại vì đây là một con đường một đi không trở lại.

" Vậy thì cô cũng phải vậy." Ý chí Rena đặt hoàn toàn nơi Sanki. Hành động của cô đã làm cho cô ấy phản bội chính quê hương của mình, ân nghĩa này vĩnh viễn khắc ghi.

Hai người lập tức chia nhau ra, Rena thành công tránh được bọn lính canh.

Chẳng nhẽ phải đi từng phòng, Rena đánh liều một phen, đi kiểm tra một lượt. Đến một nơi có cánh cửa to lớn thấy dấu huy hiệu trên đó có biểu tượng con sói đặc biệt nhất. Cô hít một hơi thật sâu, tìm cho mình chút dũng khí để đẩy mạnh cánh cửa này. Không biết khi anh nhìn thấy cô sẽ có phản ứng thế nào. Ngạc nhiên hay hận không thể chém xuống một đao.

Bước từng bước sát tới cánh cửa, cô đẩy nhẹ một tiếng, rồi ngưng lại giữa không trung khi trên lồng ngực lại có tiếng trống đập liên hồi. Nguồn thần lực quen thuộc vừa làm cho con người ta điêu đứng, một ngày trở nên rõ nét, sau đó cô quay ra, đáy mắt màu thạch anh vào hiện lên bóng hình sững sở.

Tròng mắt màu vàng chứa đầy một chút xao động khi nhìn thấy cô. Bóng hình đã biến mất khỏi tầm mắt anh một lần nữa quay trở lại. Thật sự là cô, cô đang đứng ở đây, ngay trước mặt anh.


Rena thấy người đứng đằng sau, tay trên cánh cửa cũng buông xuống, trên đôi lông mi dày kia khẽ lên cao theo đôi mắt cô, cô từng bước tiến tới, không nặng không nhẹ:" Tôi có chuyện muốn nói với anh, Karmas."

" Con trai."

Giọng nói cùng với khí lực ngày một tiến tới kia làm Rena không thể nhúc nhích nổi. Cánh cửa phòng đằng sau cô dù có nhanh đến mấy cũng không thể chạy vào trong đó

Những lúc thế này chỉ có thể đánh cược. Rena dùng hết sức nghiến chặt răng cố làm cho thần trí phải vững vàng định sử dụng hết tốc độ của mình để tẩu thoát.

Đang định quay người đi, bỗng cánh tay cô bị anh đó giữ lại kéo mạnh lại phía sau. Quán tính cô ngã vào lồng ngực Karmas. Nhanh như chớp một tấm áo choàng phủ lên người cô được một tay anh choàng qua, cô nằm yên trong lòng anh chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp đi qua ngăn cách giữa các lớp vải:" Yên lặng."

Rena sợ đến mức không thể làm gì được. Để cô nói chuyện bây giờ cũng không muốn.

" Cha có việc gì muốn nói thêm sao?" Karmas quay ra, tâm thái vẫn lạnh lùng như trước ngước nhìn người cha trước mặt.

Ông vẫn trùm kín một tấm vải trước mặt, chỉ để lộ tròng mắt hình tam giác vàng rực, ông cười cười nói thêm:" Ta chỉ muốn nói lại với con về kế hoạch."

" Có gì cha có thể nhờ người nói lại với con, không nhất thiết phải đi trực tiếp."

" Sợ ta phá hỏng chuyện tốt của con sao?" Nhìn thấy bóng hình người đang được Karmas che chở trong lòng kia, đáy mắt màu vàng khẽ lóe lên tia sáng nhàn nhạt, thật khó để biết được ông đang nghĩ gì.

Karmas dùng sự kính trọng của mình với người cha, chỉnh sửa lại:" Cha nói nặng rồi, chính sự luôn quan trọng hơn, sao có thể để việc nhỏ này ảnh hưởng tới."







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.