Hỏa Ca

Chương 258





Rena nằm trong ngực Karmas, thấy trái tim mình còn chưa hết run rẩy. Cả người cô bất tri bất giác nắm lên áo anh. Thời khắc này cô như đứng trên sợi dây mong manh giữa sự sống và cái chết, chỉ cần một chút sơ sẩy, cô không dám tưởng tượng ra hậu quả.



Tiếng nói chuyện bên ngoài vẫn ồn ào như thường lệ. Nằm bên trong cô nghe rõ về việc bọn họ đang bàn.



" Về việc củng cố lại hệ thống tướng đợt này, ta muốn nhân cơ hội hoàn thành xong chiến dịch sửa đổi lại. Những kẻ không cần thiết lập tức loại bỏ. Sau đợt đánh lần trước, tất cả chúng nó đã làm ta quá thất vọng. Chỉ có ba tên thần cùng với đám con người nhỏ bé như loài kiến lại triệt hạ gần nửa số tướng bên mình."



Ở bên trong, cô thấy cánh tay anh đang siết chặt lại thành nắm đấm, Karmas ngay cả anh ấy cũng không chịu nổi nữa là cô. Quả nhiên anh ấy...



" Con hiểu."



" Không tìm được người chuyển giao thì trực tiếp giết. Ta sẽ lại tạo ra tướng mới. Vương quốc của ta không cần những kẻ vô dụng. Dù gì cũng chỉ là công cụ, không nhất thiết phải có mấy cảm xúc




Giết? Tạo ra tướng? Rena chợt nhớ đến khuôn mặt hạnh phúc của Sanki khi chữa bệnh cho những đứa trẻ hay người bị thương, lòng cô chợt tạo nên một ngọn lửa tức giận cực lớn, cháy liên miên hận không thể đốt cháy tên này làm cho tro bụi.



Karmas gật đầu, chỉ tỏ ra hiểu ý.



" Con cũng nên giống ta. Trên thế giới này, kẻ mạnh thì sống, còn kẻ yếu thì chết. Đó là quy luật. Nếu muốn đứng trên đỉnh cao của danh vọng, giẫm đạp lên xác của những kẻ dư thừa."



Yên lặng một hồi, cô chỉ thấy có Karmas nói lại một câu:" Lời cha dặn, đã hiểu."



" Hãy làm đúng trọng trách của mình. Đừng để những thứ râu ria ảnh hưởng." Nói xong vài lời, bên cạnh Marsking xuất hiện hai luồng bóng tối rồi như nhấn chìm vào trong bóng đêm, ông hoàn toàn biến mất.



Xác định không còn tồn tại chút sinh lực đó nữa, Karmas mới buông lỏng, khẽ để hé lớp áo choàng của mình ra. Thấy cô gái nằm trong lồng ngực mình, vẫn chưa hết hoảng hồn. Anh chỉ khẽ đưa vào phòng, sau đó mở hoàn toàn ra, nói thêm:" An toàn rồi."



Rena chưa ngờ rằng tên này có thể tàn độc đến mức đó. Xây dựng vương quốc mình dựa trên xác của người khác. Kể cả có là người thân cận của mình. Có phải vì thế nguồn sinh khí trong người ông ta mới làm cho người ta vừa kinh hãi vừa kinh tởm đến vậy.



Rena cúi người xuống chìm vào trong ảo tưởng vừa này. Một phen điêu đứng. Ánh mắt chưa ngừng hoảng sợ. Nói cô mạnh mẽ thì không hẳn, khi đối diện trước tình huống có thể mình sẽ phải bỏ mạng, làm sao có thể cho tâm trí bình tâm được.



Rena đứng đằng trước vẫn không có dấu hiệu muốn nói chuyện với anh. Karmas nhíu mày chặt, mở lời trước:" Em muốn nói gì với ta?"



Giọng nói thanh lãnh truyền vào, Rena lúc này mới nhận thức lại được mục đích mình có mặt ở dây hôm nay:" Karmas, hãy giúp tôi đánh bại Marsking."



Lời nói hùng hồn như thể cô chưa hề nghĩ đến thân phận của anh giữa ông ta, trên đôi mắt tròng vàng kia mở căng ra nhưng nét mặt anh thì cực kì ghê sợ, anh gằn giọng nhắc lại:" Em biết hậu quả của việc nói ra câu đó không?" Cô dám nói anh, kẻ thù của cô phải đứng lên giết chết cha mình.



" Biết." Không một chút chậm chạp nào trong câu nói của anh:" Tôi không hề nghĩ đến trường hợp nó xảy ra, vì anh chắc chắn sẽ giúp tôi."



Nghe lời nói không biết trời cao đất dày kia, sắc mặt Karmas dần một đen hơn, anh lập tức đẩy mạnh cô vào tường, ép chặt cô trong khoảng cánh của mình. Một tay nắm lấy bả vai cô bóp thật mạnh, một tay kia chống lên trường, anh mắt nhìn xuống cô gái kiêu ngạo trong lòng, anh càng không thể khống chế nối tâm tình:" Em nghĩ ta sẽ giúp em. Rena Vanlock, em đề cao mình quá đấy. Ngay tại lúc này, ta có thể không do dự mà bóp chết em."




Sức lực của Karmas dần cao hơn, sắp muốn bóp vụn xương Rena ra. Rena đau đôi mắt một phần lúc đầu không chịu được nheo dần lại đi nhưng cô biết biết chắc anh sẽ không làm vậy. Cô như tìm lại được trong kí ức tốt đẹp nhất, cô nhắc lại cái tên cô tưởng chừng như đã quên lãng:" Phong."



Karmas nghe thấy lời gọi quen thuộc đã từ rất lâu cô không gọi anh, lòng bỗng nhiên nổi dấy lên một sự lưỡng lự. Ánh mắt đó? Nhiều lần, rất nhiều lần, nhiều lần cô đều nhìn anh. Ánh mắt chỉ dừng lại ở một tình cảm anh không bao giờ có thể vượt qua. Cái tình cảm cô gọi nó là tri kỉ. Tại sao?



Karmas nhếch mép cười, một nụ cười cay độc cực độ:" Em cho rằng ta sẽ vì cái thứ tình cảm đó, mà phản bội lại cha mình. Tự cho rằng mọi thứ nắm trong lòng bàn tay, để kiểm soát sao." Karmas bất giác nâng cằm, tiến sát đến gần hơn, như muốn nói lại từng chữ:" Ta nên nói em ngây thơ, hay ngu ngốc đây."



Karmas của hiện tại đúng thật so với đợt đầu thì cực kì đáng sợ, bởi vì cô sợ hãi sự tàn bạo của anh.



" Anh sai rồi?" Ngữ khí tràn đầy tính vững chắt như thần trí đã được đúc thép thành sắt cứng rắn:" Tình cảm anh cho là nhỏ bé đó, đã chiếm giữ linh hồn anh. Anh có thể làm giả được mọi thứ, tính cách, ngoại hình nhưng anh không thể che giấu được cảm xúc."



Như bị nói trúng tim đen một phần, Karmas cực kì khó chịu, anh dường như không thể kiềm nén nổi một cái gì nữa. Tâm trí như đang bị ai đó chiếm hữu lấy, tay bóp chặt cằm của cô kia, mạnh mẽ hôn xuống chiếm lấy. Anh ra sức cắn mút hôn lấy, cắn cho đến xưng đỏ có vẫn quyết quét sạch mọi thứ của cô.



Rena mới đầu bị anh làm cho hoảng sợ, dùng tay giãy ra thì bị anh đè mạnh lên tường, tay kia xé toạc phần áo trên ngực của cô, không ngần ngại ma sát da thịt cô.



Chết tiệt, cô gái này. Lần nào cũng thế, không một lần nào cô buông tha cho anh. Bóng hình cô cứ lởn vởn trong đầu anh, khiến anh không thể nào quên nổi. Giờ đây khi cô đứng trước phòng anh dùng đôi mắt tuyệt đẹp kia của cô lại xao động một phần.



Được một hồi lâu, anh ném mạnh cô lên giường, nhanh chóng đè xuống, ngăn cho cô không thể trốn thoát:" Cảm xúc? Em muốn thấy cảm xúc thật của ta đúng không. Ta muốn giày vò em, chiếm hữu em để em khắc cốt cái cảm giác đau đớn đến tận tâm can."



Anh xé mạnh tấm áo choàng của cô, rồi đến lớp áo trên xé luôn nó đi vứt sang hẳn một bên, Anh cúi người xuống gặm trên lớp da thịt trắng nõn của cô, làm cho thần sắc trên mặt Rena, dần nhăn đi. Cánh tay anh di chuyển bên dưới vân vê cặp đùi khêu gợi kia, trắng nõn mà trên hết lớp quần cản trở kia như một cánh cổng dẫn anh đến với cực lạc không thể kiểm soát.



Dần dần nhen nhóm trong lòng Karmas một cỗ dục vọng rất lớn, làm cho yếu hầu anh khô rát. Anh muốn cô. Muốn cô. Xưa này cũng thế. Chuyện cô là kẻ thù anh sớm đã không còn quan tâm, anh chỉ biết đến giờ này trong tâm trí anh đều tràn ngập hình ảnh xinh đẹp, mãnh mẽ mà đầy kiêu hãnh của cô.



Đi xuống một màn lả lướt ám muội diễn ra liên miên, mà phía trên thì tĩnh lặng vô cùng. Rena thấy Karmas đang muốn tiến sâu vào cơ thể mình, bất chợt cô cũng thấy lo sợ, cơ thể bất tri bất giác run rẩy như từng cơn ớn lạnh. Thế nhưng khi chạm vào đôi mắt của của anh, nó tàn nhẫn thật đấy tuy nhiên cũng thật đau khổ, và cô đơn giống như bị trải qua đau thương cùng cực.




Cô bỗng nhiên trở nên đau đớn hơn, người đàn ông cô đã từng cho là tri kỉ một mực bên cạnh âm thầm giúp đỡ cô, luôn luôn vì cô mà làm mọi thứ. Chính bản thân cô lại nhẫn tâm dùng con dao vô hình đi chà đạp lên tấm lòng của anh.



" Karmas, em xin lỗi." Cô thốt ra từ tận đáy lòng đó, đôi mắt nhìn khuôn mặt anh vì lời nói của cô mà dần chậm lại, rồi phía trên cánh tay cô dần được thả lỏng ra.



" Tàn nhẫn với anh là lỗi của em. Đau đớn lắm phải không, những ngày tháng đó?" Tay Rena chạm lên khuôn mặt Karmas, chạm lên đáy mắt anh. Ánh mắt chứa đầy cảm thông và đau thương dành cho anh



" Tại sao em lại để lộ ánh mắt đó?" Anh không thể hiểu, chưa bao giờ hiểu được cô. Rõ ràng anh đang thô bạo với cô, tại sao cô vẫn không chán ghét anh.



Anh ngồi dậy trên giường, trầm ngâm lại chỉ hướng ra xa. Rena theo đó ngồi dậy nhìn chằm chằm vào lưng anh. Anh luôn luôn cô đơn phải không, Karmas.



Bỗng dưng cô đặt tay mình lên Karmas, dùng cái điều mình nên làm từ rất lâu đối với anh, lúc này đây, không gian tĩnh lặng làm cho lòng của nhiều người lặng xuống rơi vào trạng thái bình tâm nhất.



" Không chỉ em, những giây phút anh trải qua cùng với đồng đội của mình, tất cả đều là thật. Anh muốn chối bỏ nó đến thế sao?"



Ngữ khí Karmas dần trầm ổn hơn:"Có những điều bắt buộc phải làm và nên làm, chỉ có thể chọn một."



Suy cho cùng về điểm này, Karmas rất giống một người. Cả hai người họ đều phải hứng chịu hoàn cảnh cô đơn giữa dòng đời cứ chảy trôi qua từng ngày.



" Đôi khi ta có thể lựa chọn. Số phận của anh hãy do chính anh làm chủ. Không ai có quyền hay được phép trói buộc." Rena mỉm cười lúc này càng vững tâm hơn:" Karmas, anh có thật sự muốn chiến tranh không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.