Hỏa Ca

Chương 77: Quyền Hành (1)





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân" Đến nước này còn giả vờ cái gì nữa, ai chẳng biết thượng tướng đối xử với ngài khác biệt, đội phó à, thừa nhận cũng đâu có chết người. " Anh ta quyết bắt được Hàn Vĩnh Phong khai ra.

Hàn Vĩnh Phong mặt vẫn nghiêm bắn sung như thường: " Chỉ là quan hệ cấp trên , cấp dưới, không phải cái quan hệ như mọi người vẫn tưởng"

" Đời này làm sao có cái chuyện đấy được, ngay cả chúng tôi cũng đã bao giờ được ngài ấy đãi ngộ đặc biệt đâu. Kể cả ba năm trước , hai người duy nhất tôi thấy thượng tướng có tình cảm lạ đó là đối với ngài và Lan Nhi thôi. " Anh ta kể: " Với cả hơn nữa , chẳng nhẽ ngài cũng không có cảm giác gì sao ?"

Hàn Vĩnh Phong im lặng, đôi tay nhanh thoăn thoắt nạp đạn, bắn súng. Người đó đứng bên cạnh còn thấy anh cố chấp hơn mức bình thường. Thôi được rồi , bản thân chỉ nói ra những gì mình chứng kiến và cảm nhận. nếu người ta đã không muốn thừa nhận, có ép cũng bằng thừa

" Vậy tôi đi luyện tập tiếp đây, đội phó." anh ta vẫy tay chào rồi tiến nhanh đến chỗ có tụ tập đông người hơn.

Cùng lúc đó, cánh tay bắn súng liên tục giơ lên cao, cuối cùng cũng hạ xuống đó. Mắt hướng về nhiều những cái lỗ nhỏ trên hồng tâm. Một phần từ lúc nói chuyện với người kia đa số đều chệch: " Có cảm giác với cô ấy nhưng vĩnh viễn cũng không thể nói ra được" Anh lẩm bẩm. Có một số chuyện nếu để bị lộ ra, về sau đến ngày được nhìn thấy hình ảnh cô ấy, không, ngay cả kí ức liên quan đến cô ấy sẽ không bao giờ còn nữa.

Ở phía khác ở trong căn tầng bốn, Ryvan ngồi dựa lưng vào sofa, căn phòng hoàn toàn bị băng thống trị. Tay phải không ngừng đặt trên phía ngực trái bóp chặt khiến phần áo trước ngực có chút nhăn nhúm.


Một môi trường lạnh băng thế này, giọt mồ hôi trên trán vẫn tuôn ra thường lệ. Khuôn mặt chịu đựng từng cơn hành hạ lan tỏa khắp người, sau đó không lâu cả người anh dần hiện lên một cột thần lực màu đen, rùng rợn đến không thể tả.

Quãng thời gian dồn dập trôi qua, cuối cùng mọi thứ mới quay trở về đúng cái vốn có của nó. Ryvan ngả người hẳn ra đằng sau, thả lỏng bản thân không phải khống chế nó. Dòng suy nghĩ của anh rơi vào trầm mặc trước trạng thái vừa xảy ra. Không biết có thể kiểm soát nó trong bao lâu nữa.

*********

Tại dinh thự Hope

Giữa buổi sáng đẹp trời, giờ đây đã cuối thu rồi sắp sang đông nên dần dần đã xuất hiện đợt khí lạnh đột ngột ập đến tạo cảm giác lành lạnh truyền đến. Cốc cà phê nóng hổi đã vơi đi nửa được đặt trên chiếc bàn màu trắng nghi ngút , mùi hương nhè nhẹ làn truyền khắp phòng khiến đầu óc Rena có phần giãn ra đôi chút thoát để tập trung.

Chiếc đàn piano màu đên hoạt động liên tục dưới công suất của cô phát lên những giai điệu trong trẻo ấm lòng người.

Bên cạnh chiếc piano, lâm Lục trí nghiêng người dựa vào đọc, tay cầm tờ soạn nhạc đầy những câu chữ anh đang hát lên hiện tại. Dường như khi hai người làm việc đều lạ vào trong thế giới riêng của mình. Không ai can dự phần của ai, không phải lo lắng người kia sẽ sai nhịp điệu, làm tốt cái của mình được rồi.

Kéo dài 3 phút, bàn tay Rena dừng lại trên phím đàn, cô thả lỏng người khẽ vươn vai, cùng lúc đó Lâm Lục Trí cũng ngừng hát, nở nụ cười tươi hướng về phía cô: " Coi như xong được kha khá rồi đấy, nhiệm vụ của anh giờ đã xong, đợi đến chiều chụp ảnh làm cái tạp chí coi như trọn vẹn một ngày"

Rena lấy cốc cà phê hấp một hụm: " Dạo này giới giải trí cạnh tranh khốc liệt, chúng ta phải làm sao trụ vững mới được."

Lâm Lục Trí dường như không mấy để tâm đến việc đó, anh tự tin : " Này , này đừng có coi thường thế chứ, em không thấy dạo này danh tiếng của bọn anh đang nổi sao, yên tâm đi, chừng nào em còn soạn nhạc thì khỏi cần lo"

Rena mỉm cười, tinh thần lạc quan như vậy, cô còn gì để có thể nói được nữa.

Đồng hồ đã điểm 10h, cánh cửa bất động đã có tiếng cửa mở. Lý Thành bước vào trong với khuôn mặt rạng rỡ tiến về chỗ Rena và lâm Lục Trí : " Hai người tập luyện ổn cả chứ ?"

Lâm Lục trí một tay đặt vai lên Lý Thành: " Còn phần cậu thôi, cố lên đấy " Lâm Lục Trí nói tiếp: " Nếu không phải do cậu bận việc để Hạ Nhan phải luyện với cậu vào giờ này, tôi đã mời cô ấy đi ăn trưa được rồi."

" Công việc ở quốc gia bận bịu vậy tôi còn cách nào khác/"

Vai Lý Thành bỗng chốc nhẹ hẳn đi khi tay của Lâm Lục Trí cũng rút về. Anh tiến ra cửa chào tạm biệt hai người, không quên nháy mắt với Rena một cái rồi mới đi. Cánh cửa đóng sập vào một rồi, Rena mới thả lỏng người ngồi trên ghế, một chân vắt chéo, đầu ngả ra về phía sau, hai tay chạm lên thành ghế.


Nhắm mắt lại một chút, nhưng miệng thì vẫn nói với Lý Thành: " Anh cũng ngồi xuống nghỉ tí đi , vừa mới đến phải không, khoảng 15 phút nữa tập cũng được. "

Lý Thành nghe lời, ngồi xuống đối diện với Rena. Cái dáng vẻ mệt lử hiện lên trong con mắt anh: " Ngài không sao chứ?"

" Tôi không sao, chỉ muốn nghỉ chút thôi. Trong lúc đấy, anh nói về tình hình chuyến đi lần này cũng được" Tinh thần rất nhanh muốn nói về vấn đề chính.

Lý Thành người cũng mệt sau một chuyến bay dài nhưng sau đó anh vẫn ngồi thẳng người kể lại cho cô: " Chuyến đi lần này, tôi đã nói hết toàn bộ với cha. Ông ấy lập tức truyền dụ xuống dưới với binh lính phía dưới, gấp rút cải thiện kĩ năng cùng với vũ trang để chuẩn bị cho trận đánh sắp tới. hiện tại mọi thứ đang rất khả quan , nên không có gì đáng lo ngại, chúng ta có thể yên tâm điều đấy"

Rena gật đầu, hài lòng với thông báo của Lý Thành. Xem ra mọi chuyện đang tiến triển theo đúng kế hoạch: " Bên phía quân đội, cũng đang thực hiện khá tốt, nói chung thuận lời cả"

Rena đã nói cho Lý Thành nghe về chuyện của Ryvan cũng như cái ý tưởng của anh ta. Nghe xong, anh ta quả không phản đối, vì với tình hình hiện tại, nếu có thể có thêm thực lực thì đó là một chuyện khá tốt. Những người tài giỏi đều có mặt tuy không sở hữu sức mạnh nhưng có kĩ năng sử dụng vũ khí tốt thì ắt sẽ giúp được gì đó.

" Có một vấn đề khiến tôi lo lắng" Giọng nói Lý Thành có phần nghiêm trọng hẳn đi.

Cùng lúc đấy, Rena trở lại với tư thế cũ, mắt đối diện với Lý Thành: " Tổ chức M đúng không "

" Đúng vậy , hành tung chúng dạo này rất kì quái, ngay cả người của bên tôi theo sát cũng gặp khó khăn."

Rena không phủ nhận điều đấy : " Quân đội cũng phát hiện ra điều đấy, đúng là dạo này có gì đó hết sức kì lạ đang diễn ra . "

Theo như kết quả điều tra cho thấy, bọn chúng đã ngưng việc di chuyển hàng hóa vào thành phố. Hơn nữa, mấy vụ giết người kì quái và bí ẩn gần như đã không còn thấy trên trang báo nữa. Không thu thập vũ khí, không hút sinh khí con người, không làm xáo trộn thế giới con người.

Hiện tại, tổ chức M chỉ đơn giản làm việc ở thành phố xong rồi lặng lẽ rút lui lại tổ chức. Một công việc sinh hoạt bình thường như chính cái mặt nạ chúng đang đeo lên để che mắt mọi người. Còn đằng sau cái lớp mặt nạ đó thì lại chẳng thể tìm được gì như trước. Bảo có vụ gì đó động trời như bọn chúng giết hàng trăm mạng người cô còn tin, đây bảo lại án binh bất động đúng là lạ mà.

" Qua một thời gian nữa, tôi không tin bọn chúng lại không làm gì để che mắt chúng ta." Rena khẳng định, đánh chết cô cũng không chấp nhận

Lý Thành đồng tình. Bây giờ hiện tại chỉ còn cách đó thôi.


Hết thời gian nghỉ ngơi hai người lại bắt đầu lao đầu vào công việc cho đến tận 12h. Xong việc hôm nay cô lại phải về quân đội rồi. Nghỉ phép được vài ngày nhưng vì mấy ngày tiếp theo Lý Thành và lâm Lục Trí cũng còn có việc rồi, cô ở đây cũng sẽ cảm thấy tẻ nhạt, về trụ sở rồi trao dồi kĩ năng còn có ích hơn. Đến đâu cũng sẽ soạn nhạc được thôi chỉ cần có có cảm hứng, chứ còn ở đây làm gì có chỗ cho mấy cái vũ khí lẫn đồ dùng cần thiết của quân đội chứ.

Giờ cô sẽ chỉ cần đi gặp Trịnh Vực Khước để bàn nốt chuyện gì đó. Ngay cả cô cũng mờ tịt với vấn đề này.

Ăn trưa ở dinh thự xong , với cái bụng no thế này cô có thể yên tâm một điều mình sẽ trụ được đến tối.

Bước vào căn phòng của Trịnh Vực Khước tiếng ấm trà đã kêu lên từ lâu báo hiệu nước đã đủ độ , sẵn sàng để cho một tách trà thơm ngon. Trước ổ cửa sổ lớn, Trịnh Vực Khước đứng nhìn ra phía cửa sổ, đầu có chếch hơn phía trước, ngắm nhìn cái bầu trời màu xanh đằng sau cái lớp kính trong suốt. Đám mây đã che lấp đi mặt trời nên gần như chẳng có tia nắng vào lọt được vào đây. Chỉ có cái ánh sáng nhẹ từ ban ngày sót lại thổi vào.

Vẫn bộ quần áo màu đen bình thường, dáng người đứng thẳng, hai tay chắp đằng sau lưng. Ông ấy đứng đã được một lúc, kể từ khi cô bước vào đây rồi. Cô chẳng hiểu nổi khung cảnh ngoài kia có gì thu hút đến như thế . Thậm chí còn đeo kính râm để nhìn nữa, khoảnh sáng gần như bị thay thế bởi cái màu trầm hơn .

Thôi được rồi, trong lúc đấy cô có thể ngồi nhâm nhi tách trà này, tự động rót trà vào tách ngòi uống. Vừa mở nắp hương trà đã thoang thoảng , gây cho con người ta cái cảm giác thoải mái, cái vị thanh thanh đó chỉ muốn nếm một hụm ngay lập tức.

Rena ngồi trong phòng một lúc, uống rồi bỗng chốc quên đi cái con người đứng ở cửa sổ đó. Cho đến tận khi Rena uống xong tách thứ nhất rồi chuẩn bị rót tiếp, lúc này Trịnh Vực Khước mới lên tiếng: " Ngài có biết hoa nhài không ?"

Sao cô có thể không biết chứ, cả cái sân sau ở dinh thự, loài hoa trồng ở đó đa số là hoa nhài. Gần như ba năm nay cô làm việc trong đây, nói không biết đến nó thì cũng quá kì lạ. Ngay cả loại trà cô đang uống hiện tại cũng làm từ hoa nhài: " Ta có biết "

Trịnh Vực Khước dáng dấp đứng y như cũ, vẫn tiếp tục hỏi cô: " Ngài biết hoa nhài bộc lộ rõ nét nhất cái đặc trưng của mình vào ban đêm chứ ?"

Cái đấy ai chẳng biết. Tách trà hiện tại dần mất đi cái ngon cô muốn hay nói đúng hơn kể từ khi Trịnh Vực Khước hỏi mấy câu đó. Ông ấy gọi đến đây để bàn một chuyện gì đó quan trọng những mãi trọng điểm đâu còn chưa đấy thay vì đấy lại nói về hoa nhài: " Ông có thể nói chuyện chính được không? "

Lần này, thì Trịnh Vực Khước bắt đầu ngưng đặt câu hỏi, rồi bắt đầu im dần giống hệt như cái bầu trời ngoài kia. Rena dần mất kiên nhẫn, cô đứng phắt dậy rồi định đi ra khỏi phòng. Vào thời điểm mấu chốt đó, Trịnh Vực Khước mới đáp lại cô, nhưng lần này nó đã đi vào đúng điều cô muốn .





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.