Hỏa Ca

Chương 81: Thành Phố Đổ Nát (2)





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Nấp đằng sau mấy khoảng tường trắng đã bạc màu, vôi vữa còn có dấu hiệu bị nứt ra rơi xuống vài mảnh vụn. Nếu ngay từ đầu cô không nghe rõ chuyên gia phân tích của quân đội nói về nơi này thì sẽ lầm tưởng rằng chúng nó xây căn cứ ở đây thật. Một ý tưởng thật ngu ngốc khi xên trên đây vì chỉ cần thả bom xuống đi đời ngay tức thì.

Nhưng bọn chúng xây dưới nơi thì lại là chuyện khác. Rất khó để biết và quan sát vì suy cho cùng chỉ có thể biết được vị trí. Nói trắng ra cái thành phố cũ kĩ này là lớp ngụ trang tốt nhất để che mắt mọi người.

Sau khi xác định không có ai ở đây, Rena bắt đầu ra dấu hiệu chỉ tay phát lệnh di chuyển. Chậm chạp, khẽ khàng nhất có thể đi theo men các bức tường để tránh bị phát hiện.

Hàn Vĩnh Phong đi đằng sau Rena tay cầm khẩu súng HL101 hơi khom lưng xuống, dòm quanh mọi phía, tia nhanh bất cứ chuyển động. Rena tay cũng cầm một khẩu súng, hay tay cầm chắc lấy nó Đôi mắt như tia sáng chiếu khắp mọi nơi, để chắc chắn rằng không một góc tối nào vượt qua được. Mấy người phía sau, được cái tinh thần cao, thể lực tốt vốn lại làm việc với Rena nhiều nên phối hợp rất ăn ý.

Lan Nhi được gọi là " hoa tiêu" của đội. Người dẫn dường xuất sắc nhất và cũng yếu nhất vì khi dang tìm chỗ thế này thì thật khó để làm việc khác. Nên có thể nói cô phải được yêu tiên bảo vệ.

Lan Nhi nhìn toàn bộ dữ liệu quân đội gửi tới. Trên cái thiết bị điện tử, chiếc đồng hồ màu xanh chiếu lên một màn hình điện tử phản chiếu rõ rệt một cái mô hình nơi đây. Cái dấu chấm đỏ nhấp nháy đó tương ứng với địa điểm cần tới. Còn cái màu xanh to hơn đằng sau tượng trưng cho vị trí hiện tại của đội


" Theo tính toán của tôi, đi với tốc độ thế này thì khoảng 10 phút nữa chúng ta sẽ tới" Lan Nhi vừa nói vừa nhìn lại kĩ lưỡng.

Rena gật đầu. Ngoảnh ra đằng sau xem mọi người có nghe được với khoảng cách này. Tất cả đều đồng tình. Vậy coi như nắm giữ được tin tức nhanh thế này thì tốt rồi.

Các nơi đội 2 đi qua đều đã cũ kĩ tồi tàn lắm rồi. Còn có dấu hiệu bị đập phá nghiêm trọng, có chỗ thì lởm chởm, hỏng hóc còn cẳng ra nhà nữa. Dường như chỉ cần chạm nhẹ vào thôi ngay lập tức nó sẽ nứt ra hoặc đổ xuống. Màu trắng đều đen đi trông thấy, còn có cái còn có rong rêu mọc lên, ẩm mốc.

Quả nhiên nói rằng nếu không phải vì vụ con tin lần này thì chưa chắc đã tìm ra được một trụ sở của bọn chúng nhanh thế. Mỗi bộ quần áo quân đội đều được lắp thêm một thiết bị trên đó để có thể dò tìm hoặc chẳng may gặp chuyện xấu dẫn đến mất tính mạng còn có thể nhận dạng.

" Dừng" Rena giơ tay lên ra dấu hiệu

Toàn quân ngừng di chuyện, theo chỉ thị của Rena. Súng lập tức được giơ lên cao, bắt đầu tìm kiếm tung tích. Lan Nhi tắt bắn đồ, mau chóng tự vệ. Nghe cái giọng nói thình lình thế, ai chẳng cảnh giác.

Trước một căn nhà cũ kì đổ nát gần nửa. Rena chăm chăm nhìn về phía cánh mục nát, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi qua lập tức đổ xuống. Hàn Vĩnh Phong theo dõi bước đi của cô khi đến gần đó. Anh cũng hạ lệnh đằng sau, kẻ nào xông ra bắn chết tức thì.

Khi cô giơ tay ta chạm vào cánh cửa, bất tình lình, một làn khí được phun ra từ bên trong ra ngoài dày đặc. Phản ứng của cô đầu tiên lấy che miệng và mũi , lùi dần về phía sau. những người còn lại cũng làm theo. Ai biết được hít vào sẽ gây ra hậu quả gì.

" Hãy tập trung" Hiện tại bọn chúng còn đang trốn bên trong, đang rất gần rồi, cô tin số lượng người bên mình với khả năng vốn có sẽ bắt được thôi

Một lát sau, ngoài dự đoán lớp khí dần tản ra hòa loãng. Khí cũng không nhiều như trước nữa, bớt dần cho đến khi mọi thứ quay trở lại bình thường. Rena chạy vụt đến chỗ căn nhà đổ nát đạp mạnh cánh cửa. Vốn dĩ đã mục nát rồi bị sức công phá lớn, không đổ thì cũng nát thôi. Mảnh vụn của cánh cửa rơi lả tả xuống đất.

Cô chép miệng có phần để bọn chúng chạy mất. Dò xét xung quanh, chỉ có mỗi sự hoang tàn. Mảng tường khổng lồ chồng lên nhau, ghồ ghề chắn gần hết đường đi. Đào sâu vào bên trong thì cần dụng cụ chuyên nghiệp, tiếc rằng số lượng đem theo có hạn.

Hàn Vĩnh Phong đi ngay theo bước chân của cô: " Đáng tiếc để chúng chạy mất." Giọng nói anh lộ phần tiếc nuối.

" Không sao, mọi người an toàn được rồi" Cô cười thân thiện với anh. Một chút cỏn con này nào có khiến cô phải não nề.


" Aaaaaaaa" Tiếng hét thất thanh từ đằng sau truyền tới.

Nghe thấy tiếng của Lan Nhi, Rena và Hàn Vĩnh Phong vội vàng chạy ra : " Có chuyện gì xảy ra?"

Cô tiến tới gần bọn họ hơn, ai đấy mặt mày đều căng thẳng giơ khẩu súng để phòng vệ. Một đám rết từ đâu chui ra từ một phía đang bò về phía này. Đủ các chủng loại.: " Sao cái đám này tự nhiên lại xuất hiện" Vẻ mặt khó hiểu dần được lộ rõ.

" Chúng tôi không biết, khi cả hai người vào trong được một lúc, bọn chúng đã đến rồi" Một người trong đội nói

Cái lũ người kia định để cô và Hàn Vĩnh Phong vào bên trong rồi thủ tiêu đội cô sao? Không , không thể nào, thời gian quá ngắn, khoảng cách giữa họ và cô còn rất gần nữa. Vậy kế hoạch này là sao đây ?

Cả đội bắt đầu đứng sắt vào nhau thành một vòng tròn. Bởi vì chưa đầy một giây sau, xung quanh tứ phía tràn ngập rồi. Cả một lũ hàng trăm bắt đầu bửa vây kín mít cả mặt đất, lúc nhúc lúc nhúc bò ngổn ngang cùng với cái âm thanh lạo xạo trên mặt đất khiến người ta ngứa ngáy hết cả chân tay.

Rena không thể hiểu nổi, suốt cả quãng đường đến tận đây một con còn chẳng lọt vào mắt. Bất thình lình đã thành một đám rồi. Có cái gì đã thu hút sao. Nhưng ở đâu mới được?

Phát súng đầu tiên được bắn, về một chỗ một phần ở trong đám lập tức tan xác, chân tay mọi bộ phận trên cơ thể tách rời từng mảnh. Rồi liên tiếp nhiều phát lại được phát ra. Mọi người đều đang cố cầm chân bọn chúng một tiến xa hơn nữa. Trí thông minh kém hơn con người nhiều lần nhưng sinh vật thì cũng phải biết hoảng sợ để né tránh giữ lại mạng sống.

Trường hợp này hi hữu. Bắn chết hàng loạt, nhiều đến nỗi ngay cả loài sinh vật nhỏ bé đó cũng dần xuất hiện máu thấm xuống nên đất. Thậm chí mùi máu tanh đã bắt đầu xộc cùng với cái mùi hôi thối lan tỏa.

" Hạ Nhan, nhanh lên mau nghĩ cách đi không cả lũ sẽ làm mồi cho rết hết đấy" Lan Nhi nói giọng vội vàng thúc giục cô tìm cách. Không phải không có cách để thoát ra chỉ là sẽ ngày dần xa căn cứ đến lúc đó phải mất một khoảng lâu nữa mới quay lại được. Đến lúc đó sợ rằng lũ người bên đó sẽ giết chết con tin mất. Cách để hạ gục lũ rết này cũng khó thực hiện khi đã giết được rồi, giảm thiểu được số lượng rồi, bọn chúng lại tiếp tục ra tiếp. Cứ lũ lượt như thế sợ rằng khẩu HL101 sẽ hết đạn thôi

Khẩu súng HL101 bắn với tốc độ nhanh hơn mấy khẩu thông thường khác. Điểm yếu duy nhất, chỉ có thể bắn được mấy phát sau đó phải thay.

Lũ rết ngày càng một ra nhiều, đạn thì ngày càng hết: " Hãy ném bom vào một khoảng đi, mở đường thoát ra trước, chuyện còn lại tính sau" Đúng vậy, mạng còn mất thì còn đòi cứu được ai.

Hàn Vĩnh Phong ném nhanh một quả bom xuống đất về một phía. Thuốc nổ trong bom vừa phải chỉ nổ một vùng hẹp. Xác bay tóe tung trên trời rồi rơi xuống xếp thành một đống. Máu bắn tứ tung, dính đầy trên cả người lẫn đất. Nhân cơ hôi, mọi người đều chạy nhanh, sẽ rất mau sau đó bọn chúng sẽ lại đến. Thoát ra trước khi quá muộn.


Rena chạy đằng trước. Loáng thoáng bên tai, mấy phát súng inh ỏi được phát ra, để ngăn bọn chúng tiến xa hơn nữa.

Lan nhi chạy ngay bên cạnh, lên tiếng : " Tớ sẽ cố tìm cách vào đến được căn cứ của bọn chúng nhanh nhất có thế, có gì mình gọi tiếp viện cũng được."

Trước khi lẻn vào đây, đội hình đã được chia ra chỉ có 10 người đi vào bên trong để do thám. Toàn những người giỏi nhất đi cùng với cô. Một đội khác thì được chia ra bao vây cái căn cứ này để một ai cũng chẳng thể chạy thoát được. Một đội khác thì cũng có nhiệm vụ giống cô. Đã hẹn nhau tại căn cứ , để tiện đến đấy có gì khó khăn quá , số lượng đông còn kịp hành động

" Không cần gọi tiếp viện, tớ tìm được cách rồi" Rena cười đắc ý, đôi mắt sáng hơn cả vì sao lộ ra vẻ tinh ma không ai có: " Cởi áo khoác mọi người ra rồi ném về phía bọn chúng"

Mọi người đằng sau ai nấy đều hiện lên một dấu hỏi chấm nhưng trong cái hoàn cảnh này đội trưởng nói thế thì ắt hẳn có cách riêng. Tức thì mười chiếc áo khoác màu đen được ném ra đằng sau, mỗi chỗ một cái, bọn rết từ đấy tốc độ giảm dần bắt đầu túi bụi chạy đến chỗ đó.

" Tớ tìm được chỗ rồi, hơi mất thời gian một chút tuy nhiên bọn rết cứ chậm chạp thế này thì mau chóng tới nơi thôi." Lan Nhi nở nụ cười rạng rỡ vì đã tìm được lối thoát

Hàn Vĩnh Phong bên cạnh tiếp lời: " Tôi đã thông báo cho đội bên kia, hiện tại họ đã có mặt tại căn cứ của bọn chúng trước, đang chờ để tiếp ứng "

" Tốt rồi giờ thì việc còn lại của chúng ta chỉ là chạy thôi" Rena tăng tốc vượt lên phía trước.

Như một cọng rơm vớ được lấy ánh sáng. Một phút chốc, cả đội tinh thần cao trào như sục chạy nhanh theo Rena. Mở màn thuận lời , kịp thời xử lí được tình huống khó khăn, chỉ sợ rằng lũ quân địch kia sẽ phải dè chừng đôi chút thôi. Bởi vì bọn cô sẽ không bỏ cuộc đơn giản thế đâu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.