Hoa Dã Quỳ

Chương 52: Chương 52: CÚ SỐC




Những lọ thuốc đã lâu không có người đụng đến nằm xếp xó trong 1 góc tối của hộc bàn. Nhưng giờ đây, chúng đã được lôi ra khỏi ánh sáng. Thiên Anh và Quân đã hơn 1 tháng ko nói chuyện với nhau, cũng ko liên lạc. Không ai chịu ai, ai cũng có cái lý riêng của mình. Bề ngoài nó luôn tỏ ra bình thường, cứng rắn trước mặt mọi người. Dạo này nó cũng ko còn đi với Quân nữa, mà cho dù Minh Quân có đến thì nó cũng coi như ko biết rồi gọi taxi hoặc đi với ba. Thiên Ân có hỏi thì nó cũng chỉ nhún vai nói: “ Chia tay rồi” và lại diễn cái bộ mặt cứng rắn bắt buộc của mình. Anh cũng ko hỏi gì hơn chỉ đơn thuần nghĩ đó là chuyện cãi vã trẻ con như lần trước, được 1 thời gian sẽ ổn thôi. Chia tay, có nhiều lúc nó nghĩ bụng có lẽ cứ thế lại hay hơn nhưng lại chần chừ như còn đợi cái gì đó. Lúc nào cũng mệt mỏi như người mất sức. Một lần nữa nó lại lạm dụng thuốc, một lần nữa lại sống vật vờ như 1 bóng ma …..

Một phương trời khác …
Trên ban công cao và lộng gió
Minh Quân đứng lặng im mặc kệ cho gió lạnh đang gào thét, đang quất vào mặt anh từng cái tê buốt. Quân khẽ nhắm mắt. Anh lại nhớ lại cái ngày cách đây đúng 1 tháng, ngày anh với nó cãi nhau dưới trời mưa. Ngày hôm đó cũng là ngày anh đã uống rất nhiều, nhiều đến nỗi anh ko thể nhớ nổi bản thân mình đã làm những gì, đã nói những gì. Điều gì nhất anh nhớ chính là buổi sáng hôm sau anh tỉnh dậy, Thuỳ An đã nằm bên cạnh. Cả hai, đều trong tình trạng nude toàn tập. Wow, anh đã dính vào cái rắc rối gì chứ? Tại sao chuyện lại đi đến nước này. Chẳng khó để biết tối hôm đó anh và người không- phải- nó đã làm cái gì với nhau. Anh đã phản bội nó đúng ko?
Quân, đối với nó, ban đầu chỉ là sự chú ý tình cờ sau đó là có chủ ý và rồi anh yêu nó lúc nào ko rõ. Thiên Anh, người con gái đó chưa và không bao giờ là người thay thế đối với anh. Bản thân Quân hiểu rõ điều đó? Hay là bản thân anh đã ngộ nhận? Đôi lúc thông minh, đôi lúc quyến rũ, đôi lúc trẻ con và cả đôi lúc ngô ngố, đó là nó. Một Hoàng Thiên Anh khác biệt với tất cả những người con gái khác.
Nhưng ……
Thuỳ An xuất hiện. Đó là một cô gái hoàn toàn đối lập với Thiên Anh. Nếu như ấn tượng đầu tiên về nó được Long gọi là “ quỷ cái” thì cái nhìn đầu tiên người ta dành cho Thuỳ An là sự yêu mến với một cô nàng búp bê ngây thơ. Thuỳ An ko cứng đầu, ngang ngạnh như nó. Cô ấy thân thiện và dễ hoà nhập. Nếu như mỗi lần gặp nó đám bạn của Quân luôn né tránh hoặc phải kìm chế hoặc phải cho qua để ko đánh nhau với nó thì họ lại rất quý mến Thuỳ An.
Đôi lúc Quân đã nghĩ có khi nào mình nên nói lời chia tay khi mà anh với nó đã tách biệt riêng rẽ hai khoảng trời, ko liên lạc, ko nói chuyện. và nhất là khi … Thuỳ An đang mang đứa con của anh trong bụng.

Trước đó vài tiếng đồng hồ
Khi đồng hồ mới điểm 20h00
Tại một quán trà đạo sang trọng

Bà Chi, mẹ Quân nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, điệu bộ rất quý phái. Bà thong thả đặt tách trà xuống nhìn người con gái đối diện
- Thuỳ Trang này, càng nhìn ta càng thấy con xinh ra. Về đây lâu chưa, sao ko đến nhà chơi với bác?
- Dạ, cháu cũng biết thế nhưng cháu hơi ngại … - Thuỳ Trang có vẻ e dè trả lời.
Ngay lập tức bà Chi đã xua tay bác bỏ
- Sao lại ngại? Ta biết cháu với tg Quân ko còn yêu nhau nữa nhưng dù sao hai đứa vẫn có thể coi là bạn thanh mai trúc mã, ta với mẹ cháu lại còn là bạn bè, cứ coi như là con gái đến chơi với mẹ ko được sao?
Cả hai lại nhìn nhau cười xoà cùng những cái nắm tay thân mật
- Mà hôm nay cháu hẹn ta ra đây có chuyện gì quan trọng ko vậy?
Câu hỏi vừa cất lên cũng là lúc nụ cười trên khuôn mặt Thuỳ Trang tắt ngấm. Có chút rụt dè, e ngại rồi ậm ừ được một lúc cô mới lên tiếng
- Bác còn nhớ Thuỳ An, em gái cháu ko ạ?
- Sao lại ko nhớ, 2 đứa quấn quýt với nhau suốt, lại giống nhau như 2 giọt nước thì sao mà quên được.- bà Chi lại cười dù trong lòng đã có linh cảm bất an
Lại ậm ừ thêm một lúc
- Thật ra thì … Thuỳ An đang có thai,… với Minh Quân
Bà Chi sững người, mọi âm thanh như ù đi trong tai

- Nhưng Minh Quân và Thiên Anh
- Cháu biết, nhưng hai người đó đã ko còn nói chuyện với nhau hơn một tháng nay rồi
Không gian lại im lặng
- Cháu coi bác như mẹ nên mới nói với bác chuyện này, bác biết đấy, danh dự với con gái rất quan trọng, cháu ko thể để em gái mình phải chịu khổ như thế. Cháu cũng ko ép bác và anh Quân. Nếu hai người ko muốn đứa bé có mặt, cháu sẽ về khuyên em cháu phá cái thai
- Không.- bà Chi vội lên tiếng cản cái ý định đấy lại rồi lại thừ người ra suy nghĩ mông lung. Rất lâu, bà mới lên tiếng.- Quân biết chuyện này chứ?
- Vâng
- Thôi được rồi, bác sẽ gặp nó sau. Sáng mai cháu bảo Thuỳ An gặp bác ở khoa sản bệnh viện thành phố nhé.
------------------------------------------------------------

Lại một buổi sáng u ám nữa bắt đầu
Thiên Anh thức dậy với tâm trạng ủ ê như bao ngày qua nó vẫn tiếp diễn. Nhìn ra cánh cửa, bước khỏi nơi này nó sẽ lại phải diễn bài vui vẻ cho cả nhà xem. Nó đã chán lắm rồi cái trò đeo mặt nạ ấy nhưng hình như Thiên Ân đang có bạn gái. Nó ko muốn làm gián đoạn chuyện tình của anh bằng những chuyện ko đâu. Ôm Princess vào lòng, có mỗi nó là luôn luôn vui vẻ thật sự thôi. Nếu có kiếp sau, nhất định, nhất định 100% nó sẽ làm mèo.
- Thật đấy Pricess, kiếp sau, tao làm mèo, mày làm người nhá. Mày nhớ mua cho tao thật nhiều cá ngừ đấy nhá.
Với tay lên chiếc bàn bên cạnh rồi mở ngăn kéo.Chiếc hộp trống rỗng. Viên thuốc cuối cùng nó đã uống từ hôm qua.

“ Chắc phải mua thêm”
Nhưng thật sự đã tìm khắp phòng, ví và ngăn kéo, con bé vẫn ko thể nào tìm ra được đơn thuốc ở đâu. Đây là loại thuốc chỉ bán theo chỉ định của bác sĩ nên nếu ko có tờ giấy ấy thì sẽ chẳng thể mua được thuốc ở đâu. Nó thì lại ko thể sống nếu như thiếu thuốc.
“ Hazz, Quả này phải đến bệnh viện khám lại rồi xin đơn thuốc thôi”

Trước cổng bệnh viện
Thiên Anh ôm Princess trên tay bước xuống từ một chiếc taxi. Trong đầu con bé đang suy nghĩ biện đủ lý do và cách thức để lừa mấy ông bác sĩ lấy được cái đơn thuốc mới. Nó cũng biết chuyện này chẳng hay ho gì nhưng cũng chẳng có cách gì khá hơn được. Cuộc sống đang là địa ngục đối với nó, ngày ngày nó phải chống chọi với mọi điều khinh khủng và nó sẽ gục mất nếu ko có mấy viên thuốc đó.
- Thiên Anh, tình cờ quá đấy.
Một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến nó khựng lại. Nó thấy lạnh sống lưng với cái kiểu hỏi thăm đó. Từ từ quay lại. Nó biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy
- Thuỳ An, chị làm gì ở đây?
- Em thật sự muốn biết sao?
Nó cảm thấy ko khoẻ khi mà chị ta cứ dùng cái giọng ấy
- Nếu chị thấy ko tiện thì thôi
Chính vì vậy sau câu nói đó, con bé đã quay lưng đi tiếp. Nhưng có vẻ Thuỳ An vẫn còn luyến tiếc cuộc gặp mặt
- Em với anh Quân bao giờ chia tay vậy?
Thiên Anh khựng lại. Chị ta đang nói cái quái gì vậy? Rõ ràng là ác ý, thậm chí là hả hê. Chuyện lần trước chị ta lanh chanh lo chuyện khiến nó và anh cãi nhau nó còn chưa tính, vậy mà lần này còn định khiêu chiến sao?

- Chị mong lắm sao?- con bé cười khẩy
- Đương nhiên là mong. Dù sao thì tôi ko mong con mình biết bố nó có nhân tình.- vừa nói chị ta vừa xoa bụng
Hai chân nó như muốn gục xuống. Nó không còn nghe thấy tim mình đập nữa. Hai người đó, Thuỳ An và Minh Quân, bọn họ đã đi xa đến mức ấy sao? Tình cảm đã tiến triển đến thế sao?
- Thực ra, hôm nay đến đây là chủ ý của mẹ Quân, chắc bà nội muốn thấy cháu ấy mà.
Tiếng chị ta vẫn cứ oang oang bên tai nó. Trái tim nó như có mười đầu ngón tay bóp nghẹn, những móng tay dài và nhọn đang găm sâu vào lồng ngực nó. Rốt cuộc tình yêu là gì chứ? Nó tồn tại sao? Hai cánh tay con bé ko còn sức lực khiến Pricess rơi cái bịch
Thuỳ An hả hê nhìn đó chết trân một chỗ, chị ta khẽ ngồi xuống ôm lấy Pricess. Nhưng hình như đến cả Pricess cũng ko ưa con người này nên ngay khi Thuỳ An vừa chạm vào con mèo, nó đã dãy nảy lên, xù lông đe doạ và cào loạn lên.
- Bỏ Princess ra.- Thiên Anh như muốn hét lên
Quá muộn. Princess cứ ngào ngạo lên trong vòng tay Thuỳ An và cuối cùng nó đã cào vào tay cô ả một vệt dài. Cô nàng cũng gào lên một tiếng vì đau và ném Princess ra
“ Kít ..ttt..t..”
Tiếng phanh xe.
Mọi chuyện xảy ra nhanh chóng đến nỗi nó chỉ còn nghe thấy tiếng phanh xe vang lên. Thiên Anh không thấy Princess đứng dậy nữa. Nó nằm đấy giữa một vũng máu lớn. Đám long trắng của nó bết lại, đỏ quạch
- PRINCESS
Nó hét lớn lên một tiếng rồi lao vội ra. Không cần biết chuyện là gì? Minh Quân bỏ nó cũng được. Bọn họ có con với nhau cũng được. Cưới nhau cũng được nhưng chỉ mong, chỉ mong thần chết đừng có cướp đi Pincess của nó.

Những người đi đường và cả những người đứng gần đó tò mò đứng lại nhìn. Dưới làn đường một cô gái bé nhỏ ngồi run rẩy, tay ôm xác một con mèo ko buông. Cô gái ấy cứ khóc, rồi lại luôn mồm gọi tên chú mèo, rồi lại khóc… cho đến khi ngất lịm đi mới thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.