“Đi kiếm vật tư trước đã.” Mục Hành ôm eo Du Lãnh tiến về phía siêu thị.
Văn Nhân Chí cũng cẩn thận kéo tay Ôn Thất Bạch đi theo, vừa vận động một lúc đã thấy ấm người hẳn lên.
La An Hiệp kéo kéo không khí, “Vợ tương lai ơi, đi thôi…”
Thật là quá đáng thương…
Du Lãnh nhẹ nhàng thở ra một làn khói, hiện tại cả người anh như một đứa trẻ bị bọc kín ấm áp, không thể cảm thấy được chút lạnh nào, “Hiện tại nhiệt độ đang dưới 0 sao?”
La An Hiệp dậm chân một cái, hắn vẫn đang phải mặc quần áo mùa hè đi giày thể thao, nhìn là biết không thể nào ấm được, “Ban ngày âm mười mấy độ, buổi tối âm ba mấy độ, anh nói xem có lạnh không? Tôi đây mà còn tiếp tục không được mặc quần áo đi giày vào nữa thì mấy người chuẩn bị nhìn thấy tảng băng đến nơi rồi”.
“?” Du Lãnh khó hiểu mà nhìn hắn.
Mục Hành ôm bảo bối của mình vào siêu thị, liếc xéo La An Hiệp, “Anh nói sai rồi, chúng tôi sẽ không nhìn thấy tảng băng nào đâu”.
La An Hiệp cười lúng túng, “?”
Ôn Thất Bạch nắm tay Văn Nhân Chí xoa xoa, “Bởi vì anh đi cuối cùng, dù có đóng băng thành tảng đá thì chúng tôi cũng đâu có nhìn thấy được, chúng tôi cũng đâu quay đầu lại nhìn làm gì”.
“Vợ ơi anh nói đúng.” Văn Nhân Chí tán thành gật đầu.
Quả thật là lòng người giá lạnh… La An Hiệp thực sự muốn quỳ lạy mấy tên này, nhìn lại thì vẫn là tên mập Du Lãnh ngơ ngác kia vẫn đáng yêu hơn nhiều.
Mục Hành đeo trên lưng cái ba lô to đùng ôm Du Lãnh đi dạo trong siêu thị.
Siêu thị này tương đối lớn nhưng đồ đạc hầu như đều đã bị khoắng sạch, nhưng vẫn còn vài thứ sót lại, ví dụ như dầu gội đầu.
Đương nhiên là Mục Hành đã mua sẵn đồ dùng hàng ngày như dầu gội đầu, giấy vệ sinh xong xuôi hết rồi, hắn bây giờ lượn lờ trong siêu thị chỉ là muốn vớt ít đồ hời, dù là ai cũng có lúc không thể suy xét đầy đủ, khó tránh bỏ sót vài thứ đồ.
Mà ba lô Mục Hành vừa mới được bỏ thêm vào vài hộp BCS.
Mục Hành cười xấu xa, cầm mấy hộp BCS lắc lắc trước mặt Du Lãnh, “Bảo bối, anh thích loại siêu mỏng, xoắn ốc hay là gai tròn vậy? Còn có cả vị hoa quả, anh thích ăn dâu tây như vậy hay tối nay chúng mình thử vị dâu này được không?”
Mặc dù Du Lãnh vẫn luôn luôn lạnh nhạt thì giờ phút này cũng không hờ hững nổi nữa, mặt anh đỏ muốn chết đoạt lấy đồ trong tay Mục Hành vứt vào ba lô.
Khóe môi Mục Hành càng cong hơn, nghiêng đầu ngậm lấy dái tai đang đỏ bừng của anh, cười xấu xa nói, “Không nói gì thì coi như anh đồng ý rồi nha, tối nay thử vị dâu tây…”
“Em! Em….” Du Lãnh mắc cỡ không nói nên lời, so với lão lưu manh Mục Hành anh vẫn cực kì yếu thế.
Đáng tiếc Du Lãnh không biết là Mục Hành lại thích nhất dáng vẻ này của anh, hận không thể càng mạnh mẽ lột sạch anh càng tốt.
Mục Hành tâm trạng rất tốt tiếp tục nhặt đồ, càng thêm mong mỏi thời gian tốt đẹp buổi tối.
“Ca, thế này đủ chưa?”
Chỗ rẽ truyền đến một giọng nữ, Mục Hành thu lại biểu cảm trêu đùa, cẩn thận kéo Du Lãnh trốn về phía sau quầy hàng.
“Lấy nhiều hơn đi, bên ngoài trời lạnh, đi ra ngoài một chuyến cũng khó, chúng ta lấy càng nhiều càng tốt,” người nam giọng trầm ổn mạnh mẽ, “Thiến Thiến, em còn có thể cầm thêm bao nhiêu nữa?”
“Không gian trong này của em còn trống một ít…”
Giọng nữ xa dần, nhưng giữa hai mày Mục Hành nhíu lại, giọng nói vừa rồi là của Vu Thiến Thiến cùng ca ca cô ta Vu Hình Long. Nhưng sao bọn họ lại ở chỗ này?
Kiếp trước sau tận thế lúc Mục Hành gặp lại Vu Thiến Thiến là ở căn cứ Hy Vọng, cũng chính là biệt thự Tinh Hồ hiện nay. Hơn nữa chưa từng nghe nói trước đó họ cũng tới Hoàn Nguyệt, hiện tại bọn họ sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Hoàn Nguyệt cùng Tinh Hồ cách nhau khá xa, một cái ở phía Đông, một cái ở phía Tây thành phố C, muốn đi xe cũng phải tốn hai, ba tiếng đồng hồ.
Mà bây giờ vấn đề quan trọng là Vu Thiến Thiến đến đây rồi, vậy có phải Lê Ngọc cũng đã đến rồi không?
Theo bản năng Mục Hành dẫn Du Lãnh theo sau hai người Vu Thiến Thiến.
“Đồ của cô gái kia cũng không thấy đâu?” Du Lãnh nhìn thấy Vu Thiến Thiến sờ tay lên một túi gạo, trong nháy mắt túi gạo đã biến mất, anh ngẫm nghĩ nói, “Là dị năng không gian sao?”
Mục Hành gật đầu, “Cô ta có một dị năng không gian trợ giúp, còn có cả dị năng không gian để công kích nữa”.
Du Lãnh nghi hoặc nhìn vào mắt Mục Hành, thấy biểu cảm nghiêm trọng của hắn vẫn tạm thời đè xuống nghi ngờ trong lòng.
Anh muốn hỏi sao mà Mục Hành biết được điều này? Sao mà em ấy biết được dị năng không gian còn có thể dùng để công kích? Người bình thường nghĩ đến dị năng không gian hẳn đều chỉ nghĩ là loại dùng để chứa đồ thôi không phải sao?
“Ca, không gian đã đầy lắm rồi, chúng ta đi thôi.” Vu Thiến Thiến nhìn nhìn xung quanh nói khẽ với Vu Hình Long.
Vu Hình Long vác một bao đồ lớn gật đầu, “Ừ, trước hết cứ như vậy đã”.
Mục Hành vẫn đi theo sau bọn họ, mãi đến tận chỗ cửa ra, Du Lãnh mới kéo hắn nhỏ giọng nói, “Bên ngoài có một số người, lực tinh thần của anh có thể cảm giác được”.
Hai người như cũ trốn trong bóng tối, Mục Hành cẩn thận nhìn ra phía ngoài, không thấy Lê Ngọc trong đó, nhìn đám người xung quanh Vu Thiến Thiến cũng không thấy ai quen mắt.
Việc này có hơi quái lạ khiến Mục Hành có chút để ý.
Một con bướm nhỏ cất cánh, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu dịch chuyển. (*Butterfly effect)
Mà hiện tại Mục Hành còn chưa biết, đã vẫy cánh lên… không chỉ có mỗi một con bướm là hắn.
“Chúng mày sao lại ra đây?” Văn Nhân Chí vác trên lưng một bao tải khổng lồ, thể lực rèn luyện bằng zombie mấy ngày qua hiện giờ phát huy được tác dụng, hắn không đỏ mặt, cũng không thở gấp ung dung đến bên người Mục Hành, “Có tìm được đồ gì tốt không?”
Mục Hành trong lòng vẫn còn suy nghĩ về chuyện về Vu Thiến Thiến, thuận miệng đáp, “Sắp xong rồi”.
Văn Nhân Chí vỗ vỗ ba lô sau lưng hắn, “ĐM, thế này mà gọi là sắp đủ rồi à?”
Mục Hành bị hắn vỗ như vậy ngược lại mới hơi tỉnh táo, ôm Du Lãnh đi về phía trước vài bước nói, “Không xa đằng trước có một phòng khám, tao định đến đó thử xem, lấy ít đồ về”.
Hiện tại trong số họ không hề có ai là dị năng giả hệ chữa trị, nếu có bị thương cũng vẫn phải dùng đến thuốc men. Tuy rằng Mục Hành trước đó đã tích trữ không ít dược phẩm, nhưng những thứ như này chỉ cần nhiều chứ chẳng chê ít.
Phải nói đến đối với bệnh cảm cúm linh tinh kể cả dị năng giả hệ chữa trị cũng không chữa được, bọn họ chỉ có thể chữa ngoại thương, muốn chữa mấy bệnh đó cũng chỉ có thể dùng thuốc.
Tuy rằng Mục Hành cực kì bực bội chỗ thuốc đó không thể chữa bệnh cho Du Lãnh, nhưng vẫn phải lấy thêm một ít, băng gạc, cồn, nhíp, dao phẫu thuật cũng cần lấy mỗi thứ một ít.
“Sao mày không nói sớm….” Văn Nhân Chí cạn lời.
Mục Hành cười vô hại, “Tao cũng mới nhớ ra thôi”.
Lúc này một con người nhìn cực kì mập mạp đang vui sướng nhảy nhót đi ra.
“Sao các cậu xong nhanh thế?” La An Hiệp đi tới, thở phào thoải mái, “Vẫn là ấm áp mới thoải mái”.
Ôn Thất Bạch nhìn hai tay hắn trống trơn, kinh ngạc, “Anh không thu thập đồ dùng à?”
La An Hiệp tự vỗ vỗ bụng mình nói, “Tôi lấy bộ quần áo là được rồi, được mặc ấm chính là món đồ tốt nhất với tôi rồi.”