Du Lãnh có chút không biết nói gì, sau khi khôi phục kí ức anh đã suy nghĩ rất nhiều, mọi thứ ở kiếp trước đều là do trời xui đất khiến, Mục Hành sai chỗ nào chứ? Du Lãnh thở dài, do mình tự sát mà khiến Mục Hành phải chịu nhiều kích thích như vậy, hiện tại cậu ấy như vậy đều là do anh.
Ở kiếp trước, khi ấy anh quả thật không còn muốn sống tiếp nữa, một phần vì quá mệt mỏi, cũng không muốn mình tiếp tục liên lụy Mục Hành. Nhưng Du Lãnh không ngờ Mục Hành lại quyết tuyệt như vậy, cũng không ngờ được Mục Hành lại chết theo mình.
Du Lãnh yêu thương vỗ về mái tóc Mục Hành.
Hốc mắt Mục Hành ửng đỏ, trong nháy mắt kí ức trở về, ánh mắt Du Lãnh nhìn hắn lúc đó thực trống rỗng, tràn ngập kiên quyết rời bỏ tất thảy, Mục Hành thống khổ co người, trái tim như bị một bàn tay to siết chặt.
Du Lãnh kéo người vào trong ngực bảo hộ, vỗ về lưng hắn, “Đừng nhớ nữa, anh bây giờ không phải vẫn còn sao? Việc kiếp trước không cần nhớ lại nữa.” Dứt lời Du Lãnh chầm chậm mỉm cười, trong mắt có bình yên cùng nhẹ nhõm, “Dùng kiếp trước đổi lấy em đời này chân thành đối đãi như vậy, anh nguyện ý đổi”.
Mục Hành vùi đầu vào lòng ngực Du Lãnh, đột nhiên mở miệng nói, “Dù là kiếp sau, hay kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp em đều sẽ tìm được anh trước, yêu anh trước, dùng toàn bộ chân thành theo đuổi anh, bảo bối, anh nhất định trăm vạn lần không được dễ dàng tiếp nhận em, phải để em thương anh, chiều chuộng anh mới được”.
Du Lãnh khẽ cười, xoa loạn đầu tóc Mục Hành, “Em đang đòi đời đời kiếp kiếp quấn lấy anh đấy à? Như vậy không phải thật tội nghiệp anh sao?”
Mục Hành ngẩng phắt, vẻ mặt khí thế mạnh mẽ ép tới, “Dù có phải quấn chặt anh, thì anh vẫn phải là của em, mãi mãi là của em!”
Trời mới tảng sáng, Du Lãnh còn chưa mở mắt đã cảm giác được cả người bị người kia ôm chặt, toàn thân đều bị kéo vào lòng ngực Mục Hành, hôm nay hiếm thấy Mục Hành còn chưa tỉnh ngủ.
Du Lãnh nghiêng đầu nhìn gương mặt say ngủ của Mục Hành, nhịn không được vuốt vuốt ấn đường của hắn, khuôn mặt anh tuấn như vậy mà cả ngày cứ không vui, là muốn khiến ai đau lòng đây? Đối với việc có nên nói cho Mục Hành chuyện anh nhớ lại kiếp trước hay không, anh vẫn còn đang do dự. Mục Hành rất dễ bị quá khích với những chuyện liên quan đến anh, ngày hôm qua lúc nói ra cũng là bất đắc dĩ, anh muốn cho hắn biết rằng anh đã là anh đây rồi.
Ngẫm nghĩ xong, Du Lãnh động tác nhẹ nhàng thật cẩn thận ra khỏi vòng tay Mục Hành. Anh đi xuống lầu vào nhà bếp, mở tủ lạnh nhìn một vòng, lấy ra vài nguyên liệu nấu ăn đặt lên bệ bếp. Khôi phục lại ký ức xong, hiện tại anh đương nhiên biết nấu ăn, anh thật muốn nấu chút đồ ăn cho Mục tiên sinh người vất vả đã lâu.
“Khụ khụ,” Du Lãnh che miệng ho nhẹ hai tiếng, từ sau khi biến hóa thân thể anh vẫn rất suy yếu, lâu rồi cũng quen, tuy nhiên hình như từ lúc đeo hai viên hắc châu lên cổ tay xong, tình trạng cơ thể lại tốt lên một chút.
Mục Hành có thể ngủ muộn như vậy sao? Đáp án đương nhiên là không thể, thực ra đêm qua hắn tỉnh như sáo đến bình minh, đến tận khi Du Lãnh tỉnh hắn mới nhắm mắt lại.
Trải qua một lần sống lại, lại biết được việc Lê Ngọc cũng đã khôi phục ký ức, Mục Hành không thể không đoán trước được sẽ có một ngày chính Du Lãnh cũng sẽ nhớ lại tất cả, mà lần đó anh hôn mê cũng đã một phần khẳng định được suy đoán bấy lâu trong lòng hắn. Hắn vẫn luôn sợ hãi rồi sẽ có một ngày phải thẳng thừng đối mặt mọi thứ như ngày hôm nay, lại không nghĩ tới Du Lãnh vô cùng dịu dàng. Rốt cuộc thì Du Lãnh vẫn luôn tốt đến mức quá tốt như vậy, bảo bối của hắn vẫn cứ ôm hắn vào lòng, luôn dung túng mọi dấu ấn hắn để lại, không còn giống như đời trước vô tình rời đi nữa.
Trong lòng Mục Hành hòa quyện cả ngọt ngào và thống khổ.
Du Lãnh vừa ra khỏi cửa, Mục Hành cũng ngồi dậy sờ mặt mình, không hiểu nổi rốt cục thì hắn có gì tốt đẹp cơ chứ!
Yên lặng nối gót theo Du Lãnh, hắn nhìn anh đi vào trong bếp, nhìn anh ôn nhu lựa nguyên liệu nấu ăn, hình ảnh đời trước như hiển hiện rõ ràng trước mắt.
“Để em,” thấy Du Lãnh đang định cầm dao, Mục Hành vội vàng ngăn lại tay anh, mỉm cười hôn đầu ngón tay, “Tay này chỉ cần dùng để ôm em là được”.
Mục Hành ôm Du Lãnh vào lòng, nhìn những nguyên liệu anh vừa lấy ra, liền hiểu rõ anh định nấu món gì. Mục Hành nắm tay anh thật chặt, “Chè hạt sen phù dung sao? Bảo bối, anh đã nấu cho em nhiều năm như vậy rồi, để bây giờ em nấu cho anh đi, được không?”
Lời hắn như đang nói chuyện, nhưng ngược lại động tác không cho phép từ chối, vòng qua Du Lãnh bắt tay xử lí nguyên liệu.
“Nếu không có gì làm thì ôm em đi,” Mục Hành cười khẽ, nghiêng đầu hôn vành tai Du Lãnh, em chỉ cần anh ôm em.
Du Lãnh yên lặng vòng tay ôm eo Mục Hành.
Ăn sáng xong, hai người đi đến nhà La An Hiệp.
La An Hiệp ngái ngủ ra mở cửa, vừa quay người vào trong đã đặt mông lên giường muốn ngủ tiếp.
Mục Hành khóe miệng cứng đờ, thật không thể tưởng được kẻ đứng đầu mười hai cận vệ lại là cái dạng như này,, “Này, anh còn ngủ nữa là chúng tôi đi về đây!”
La An Hiệp mơ mơ màng màng, đôi mắt đảo quanh một vòng, lập tức khựng lại ngay mặt Du Lãnh, “Người đẹp!”
Mục Hành lập tức đen mặt, khó chịu bực bội từng cơn muốn bùng nổ.
La An Hiệp run rẩy, cười xấu hổ, “Ha ha, haha, còn ngái ngủ, ngái ngủ thôi”.
Du Lãnh nhìn một chút bố trí trong nhà La An Hiệp, quả thật là vườn không nhà trống, giường đặt ngay trong phòng khách, không có món đồ trang trí nào khác, trong bếp treo mấy chiếc túi siêu thị. Trên lầu còn loáng thoáng có cả… tiếng gà kêu?!
Du Lãnh xoa lỗ tai, thực hoài nghi phải chăng là do chính mình nghe lầm.
Nhìn quanh nhìn quất không có lấy một nơi để ngồi xuống, Mục Hành vẻ mặt cực kì ghét bỏ, “Chúng tôi muốn tới trao đổi cùng anh một chút”.
La An Hiệp nhổm dậy, vỗ vỗ lên giường, “Mục ca, Du ca, hai người ngồi đây đi!” Nghe thấy Mục Hành nói vậy, La An Hiệp ba chân bốn cẳng tót chạy lên lầu.
“Anh ta đi đâu vậy?” Du Lãnh nhìn tốc độ La An Hiệp, vẻ mặt khó hiểu.
Mục Hành cũng lắc đầu.
La An Hiệp rất nhanh giải đáp nghi vấn của hai người, chỉ thấy hắn một tay xách con gà, tay kia cầm rổ trứng, “Mục ca xem đi, trứng, trứng gà đấy!”
Mông lung nhớ lại hình như hắn đã từng nhắc qua vụ nuôi gà, không ngờ tới tên này thật sự nuôi! Mục Hành khóe miệng giật giật, không biết nói sao, “Tôi hôm nay không phải tới lấy gà…”
Đại gia chăn gà La An Hiệp hiện tại đang tay xách nách mang, vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
Đợi đến khi Mục Hành nói xong với hắn về việc rời đi, La An Hiệp chậm chạp chớp mắt, thoáng nhìn Du Lãnh hai mắt sáng ngời lại thôi, bên cạnh người đẹp còn có quái vật, nhìn cũng không cho nhìn, haiz!
La An Hiệp xua tay, “Cần gì phải nói vậy, không phải chỉ là trông nhà thôi sao, được thôi không thành vấn đề! Không cần đưa thêm đồ cho tôi đâu!”
Mục Hành cực kì thương tình mà nhìn nhà La An Hiệp, “Cứ cầm đi, nhà này của anh vốn không ở được.”
La An Hiệp cảm kích, chạy đến phòng bếp lấy ra ba bốn quả lựu nhét vào túi bỏ vào tay Mục Hành, “Ây, Mục ca hai người tốt quá, chỗ này là tôi hôm qua lên núi mới phát hiện ra, lựu biến dị rồi hương vị ngon hơn trước tận thế nhiều!”
Một quả lựu này to bằng tận ba quả đấm, Mục Hành nghĩ một chút liền nhận lấy, “Cảm ơn”.
Sau khi trở về, Mục Hành cùng Du Lãnh bắt đầu thu xếp việc lên đường, mấy thứ không dễ mang đều sửa soạn lại, lại phân ra ít đồ dùng hằng ngày đưa cho La An Hiệp.
Bận bịu đến tối, Mục Hành mới ôm Du Lãnh ngồi lên sô pha nghỉ ngơi, để Du Lãnh ôm một bát thủy tinh lớn, còn hắn ngồi bổ lựu, kiên nhẫn bóc ra bỏ vào trong bát thủy tinh.
“Bảo bối ăn thử đi, xem có ngọt không?” Trước đó khi nhìn thấy mấy quả lựu, hắn lại đột nhiên nhớ tới khi bọn họ chạy trốn kiếp trước, họ từng đi ngang qua một cây lựu lúc đó đang nở hoa cực kì rực rỡ, Du Lãnh bấy giờ đã mất đi thị giác chỉ nhàn nhạt mỉm cười, “Là thạch lựu sao, thật tốt.”