Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 21: Ngươi đáp ứng ta, nếu ta chết thì ngươi hãy buông ta người dân Ngưu Trang, rời xa Cừ Cử



Edit: Rika

Bất tri bất giác mùa hè cứ trôi qua như thế, ánh mặt trời dần dần hiện lên. Người xưa nói đúng, cuối thu trời nắng rất gắt.

Ta tìm một huyệt động trong núi Thiên Lam, đem thi thể của Tiểu Mai đặt trong đó, ta cũng ở trong đó cùng nàng. Thời điểm Lô Dĩ Ngôn tìm thấy ta đã là buổi chiều của bốn ngày sau.

Hắn ngồi xổm bên cạnh ta đem đầu tóc rối của ta chỉnh lại gọn gàng, sau đó lại mang khăn tay ra lau mặt ta: “Mật nhi, chúng ta trở về, được chứ?”

Ta đưa đôi mắt trống rỗng nhìn Tiểu Mai, nắm tay nàng ấy, lắc lắc đầu.

“Mật Nhi, người chết không thể sống lại, chúng ta chôn cất nàng ấy, để cho nàng ấy an nghỉ đi. . . .”

“Không phải, chúng ta là người của Tiên tộc, chúng ta là bộ tộc được thần tiên chiếu cố, ta nhất định có biện pháp cứu sống nàng, ta không thể vứt bỏ nàng, ta không thể vứt bỏ nàng. . . .”

“Chung Mật Nhi!” Lô Dĩ Ngôn đột nhiên nổi giận lắc lắc bả vai ta: “Ngươi mau mau tỉnh lại đi, nàng ấy đã chết! Ngươi tới mà nhìn, tới mà nhìn đi! Thân thể của nàng đã bắt đầu thối rửa! Ngươi đến tột cùng là muốn tra tấn bản thân mình tới khi nào?”

Tiếng của hắn rất lớn, trong sơn động vang vọng lại âm thanh của hắn, làm màn nhĩ ta đau, trong đầu cứ lặp đi lặp lại một câu “Nàng ấy đã chết”. Ta quay đầu nhìn thấy thân thể của Tiểu Mai đã gần như nhận không ra, gió thổi tới, một mùi vị tanh tưởi hôi thối, ta dựa vào vách đá kịch liệt nôn mửa.

Lô Dĩ Ngôn đỡ lấy thân thể ta, một bên vỗ vỗ lưng ta để ta giảm bớt rồi nhẹ giọng nói : “Mật Nhi, sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên, ngươi hãy bình tình mà đối mặt”

Ta cúi đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Lô Dĩ Ngôn: “Ta nghĩ, ta nghĩ có lẽ còn có biện pháp, Lô Dĩ Ngôn, cả gia tộc ta đều bị giết sạch, Tiểu Mai là thân nhân cuối cùng của ta. . . .Có lẽ, ta sẽ cố gắng một chút, ta sẽ cố gắng cứu nàng. . . .Ta cuối cùng sẽ có biện pháp. . . .” Đột nhiên ta nhìn chằm chằm Lô Dĩ Ngôn ngây ngẩn cả người, trong đầu của ta hiện lên một thân ảnh.

Ta cư nhiên đã quên còn có Chung Ngô Lê, nàng tuy rằng đã chuyển thế, nhưng nàng ta vẫn có thể lưu giữ được trí nhớ cửa nàng và Cừ Cử, như vậy nhất định nàng sẽ nhớ rõ truyền thuyết cải tử hồi sinh của Chung Ngô tộc. Cho dù truyền thuyết kia không có thực đi chăng nữa, ta vẫn nguyện ý thử một lần.

Không chú ý tới hành động ngăn cản của Lô Dĩ Ngôn, ta chạy ra khỏi sơn động, hướng tới Dạ Viên mà chạy đi. Lúc chạy qua Phấn Đại, ta nhìn thấy có một thân ảnh, nhưng ta cũng không dừng lại ─── thẳng đến khi ta chạy tới cửa Dạ Viên thì nghe một trận tiếng đàn. Thanh âm này ta rất quen thuộc, vài lần ta nằm mơ thấy mà bừng tỉnh ───

Ở Vương Trang, chính tiếng đàn này đã khống chế tinh thần của ta!

Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu ta nháy mắt bỗng nhiên an tĩnh lại, thật giống như sự ồn ào náo nhiệt bỗng dưng bị một cái hộp chụp lại, im bặt. Ta nắm chặt váy, chậm rãi bước vào Dạ Viên, quanh thân ta nổi lên một vòng kim quang, ở dưới trời chiều lòe lòe tỏa sáng, ta biết, đây là tiên chướng của Cừ Cử đang bảo hộ ta.

Bước qua hàng rêu xanh, xuyên qua một cái ao, xuyên qua một đài nghỉ chân, ta lặng yên nhìn chỗ yên lặng nhất trong viện, trong đình, một thân áo trắng như tuyết, mỉm cười, thiên kiều bá mị.

“Như thế nào lại là ngươi?”

Nàng ta không nói gì, hơi vuốt vuốt cằm rồi sau đó tiếp tục đánh đàn. Gió nhẹ phất qua, một vài cánh hoa trên ngọn cây phiêu tán rớt xuống nhẹ nhàng dừng ở trên đầu vai của nàng ta, hòa cùng tuyệt thế dung nhan của nàng ta.

Lấy ngọc làm thân, lấy sợi tơ của trời làm dây, Cừ Cử đã miêu tả đàn Phục Hy như vậy.

Ta đã từng tưởng tượng ra đàn Phục Hy rực rỡ sáng chói, hiện giờ nhìn thấy, quả nhiên là tuyệt mỹ, cùng với đôi bàn tay trắng nõn càng tăng thêm vẻ rực rỡ của cây đàn.

Khúc nhạc từ từ vang lên, cánh hoa bay đầy trời.

Mộ khúc kết thúc, rốt cục nàng ta ngẩng đầu lên nhìn ta: “Chung Ngô Mật, hắn thế nhưng lại cấp tiên chướng cho ngươi”

Ta giận tím mặt xông vào chòi nghỉ mát, kéo vạt áo của nàng ta tức giận: “Vì cái gì lại là ngươi? Chung Ngô Lê?”

Nàng ta nhẹ nhàng bĩu môi, gạt tay ta ra, trong nháy mắt, cảm giác đau đớn như kim châm, ta rút tay về, sắc mặt giận dữ đợi nàng ta trả lời.

“Vì cái gì không thể là ta?”

“Ngươi vì sao lại muốn giết ta? Cho dù ta cùng Cừ Cử ở chung một chỗ, nhưng ta chính là hậu nhân của ngươi, ngươi vì sao lại muốn giết ta? Ngươi vì sao lại làm liên lụy tới Đại Ngưu cùng Tiểu Toàn, bọn họ là những người vô tội. Ngươi cũng từng là tộc trưởng của Chung Ngô tộc, vì sao, vì sao ngươi lại làm thế?”

Chung Ngô Lê mím môi khẽ cười thành tiếng: “Ta nên nói gì mới tốt đây nhỉ?” Nàng ta quay đầu nhìn ta chằm chằm, thần tình khinh thường: “Ngươi có nghĩ đến Cừ Cử sẽ thích một nữ nhân tràn ngập tâm cơ giống ta không?”

Ta sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn nàng ta chằm chằm, nàng ta đi một vòng quanh người ta, sau đó nhẹ nhàng ghé vào tai ta nói nhỏ: “Nói đơn giản một chút, ngươi thật cho rằng ta là Chung Ngô Lê sao?”

Lời của nàng ta giống như một tiếng sét đánh ầm vào đầu ta, ta trừng lớn hai mắt, ngón tay chỉ vào mặt nàng ta nói không nên lời, nàng ta vui vẻ cười ha ha khoát tay sau đó ngồi xuống.

“Ngươi không phải là A Lê! Ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là. . .Trong mắt Cừ Cử ta là ai” Nàng ta đưa tay cầm một chén trà lên khẽ thưởng thức.

“Chung Ngô Mật, chuyện tới giờ ta cũng không muốn giấu ngươi, trên thực tế, người chân chính muốn giết ngươi cũng không phải là ta. Nói trắng ra, ta bất quá cũng chỉ là tay sai, thay người ta làm việc mà thôi”

Ta bị lời nói của nàng ta làm cho khiếp sợ, quả nhiên ở sau đàn Phục Hy còn có người chủ mưu.

Cố gắng áp chế sự rối loạn trong lòng, ta chậm rãi mở miệng nói: “Ta từ nhỏ lớn lên ở Linh Dẫn cốc, đây là lần đầu tiên ta rời khỏi cốc, ở bên ngoài một năm rưỡi nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với các người, ta thật sự không biết từ khi nào đão đắc tội với các người, trừ phi . . .. .” Trong đầu ta nhớ lại bộ dáng Tiểu Toàn nổi giận ngày ấy cùng với câu nói: “Trừ phi, trước ta, có người yêu Cừ Cử, mà ta lại cản đường của nàng”

A Lê mỉm cười cũng không phủ nhận hay xác nhận: “Chung Ngô Mật, đôi khi biết rõ chân tướng cũng không phải là chuyện tốt, ta khuyên ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều”. Nàng ta phủi phủi bụi đất dính trên y phục, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn. Ầm một tiếng, chỗ núi giả sau lưng nàng ta mở ra, bên trong là một không gian nhỏ với bốn vước tường treo đầy gia nhọn, tựa như trường mâu (giáo, thương). Mà ở chính giữa, Đại Ngưu đang bị trói sợ hãi nhìn ta.

“Đại Ngưu!”

Ta nhanh chân chạy tới Đại NGưu, nhưng vừa mới chạy hai bước liền bị A Lê ngăn cản.

“Ngươi ngoan ngoãn đứng ở chỗ này cho ta, dám bước tới một bước ta liền khởi động cơ quan, bức tường sẽ từ từ khép lại, đâm xuyên vị nam tử này.

Ta loạn choạng thu hồi bước chân lại, ai oán nhìn chằm chằm A Lê: “Ngươi muốn làm gì?”

A Lê nhạt nhẽo cười: “Rất đơn giản, mục đích của ta trước sau chỉ có một, là giết ngươi. Nguyên bản ta thao túng đàn Phục hy thì sẽ giết ngươi dễ như trở bàn tay, thế nhưng không nghĩ tới Cừ Cử vì ngươi, cư nhiên không tiếc bại lộ thân phân tiên nhân của mình, cấp cho ngươi tiên chướng, hiện giờ muốn giết ngươi quả thật có chút phiền toái, phàm là người có sát ý với ngươi liền không thể lại gần hay chạm vào người ngươi, ngươi ngay cả tự sát cũng không được, thế nhưng ───”

Nàng ta nhẹ nhàng nhướn mày lên: “Ta thật ra nghĩ tới một ý kiến rất hay!” Nàng ta lấy ra từ trong lòng một vật, mười ngón tay nắm chặt đưa tới trước mặt ta, sau đó chậm rãi mở tay ra.

Một bình sứ tinh xảo lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay nàng ta.

Ta nhăn mặt, mũi hơi hít hít: Rượu độc?

“Mục đích của ta chính là muốn giết ngươi, ta cũng không muốn lạm sát người vô tội, chỉ cần ngươi uống thuốc này, ta đáp ứng ngươi nhất định thả hắn ra”

“Không thể!” Đại Ngưu vặn vẹo thân mình lớn tiếng hô, một ngọn giáo dài đâm vào người hắn tạo ra một vết thương, máu chảy ra, nháy mắt nhiễm đỏ y phục của hắn.

A Lê che miệng cười cười, ngón tay chậm rãi thu hồi lại. Nàng ta nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt ta: “Chung Mật Nhân, thật sự ngươi không nhìn ra sao. Ngay cả một cái đầu gỗ cũng muốn bảo vệ ngươi, quả nhiên thật là ngu ngốc”. Nàng ta nhìn sự phẫn nộ trên mặt ta rồi bỗng nhiên bừng tỉnh nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết?Cả Ngưu trang ai ai cũng nhìn thấy, cũng chỉ có ngươi là không biết! Vậy mà hắn còn ngốc nghếch yêu thương ngươi?”

Đại Ngưu ngừng giãy dụa, huyệt thái dương của ta giật giật, A Lê mỉm cười quỷ dị, cả Dạ Viên im lặng đến đáng sợ.

Đại Ngưu hắn.. . ..Hắn dĩ nhiên yêu ta?

“Mật Nhi, ngươi không cần nghe ả ta nói bậy, ngươi chỉ cần rời khỏi nơi này, khi Cừ tiên sinh trở về nhất định sẽ có biện pháp cứu ta, ngươi đi mau đi”

Ta đột nhiên bình tĩnh lại, liều mạng cười, nguyên lai lại là như vậy, cho nên hắn mới chạy theo ta tới Dạ Viên, mới bị A Lê bắt được sao. Hắn thông minh như vậy tại sao lại không biết, nàng ta sẽ không chờ Cừ Cử trở về, tựa như Chung Ngô tộc của chúng ta bị giết, nếu chuyện của nàng ta không thành, trên đời này. . . .sẽ không có cái tên Ngưu Trang tồn tại.

Ta vươn tay tới A Lê, nàng ta vui vẻ đặt bình sứ vào tay ta: “Ngươi yên tâm, tuy rằng là giả, nhưng trên danh nghĩa ta cũng là tổ tiên của ngươi, thứ ta đưa cho ngươi tuyệt đối là độc dược đẳng cấp nhất, bảo đảm ngươi sẽ không cảm thấy thống khổ”

Ta nhẹ nhàng cười: “Rượu độc”. Chắc chắn, nếu như Lỗ Dĩ Ngôn ở bên ngoài chắc chắn ta sẽ có người cứu trợ, nhưng nếu ăn vào, sẽ rất khó đoán.

“Ngươi đáp ứng ta, nếu ta chết thì ngươi sẽ buông ta cho người dân Ngưu Trang, rời xa Cừ Cử”

A Lê nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu. Ta ngạo mạn mở cánh bình ra, sau đó chậm rãi đặt lên môi. Một luồng chưởng phong đánh úp lại, nháy mắt đánh rớt bình sứ trong tay ta.

“Lô Dĩ Ngôn?”

“Lô tiên sinh, ngươi mau dẫn Mật Nhi đi, nữ nhân này muốn giết nàng ấy”

Lô Dĩ Ngôn gật gật đầu, kéo tay ta chạy về hướng cửa. A Lê vài lần muốn ngăn cản nhưng đều bị Lô Dĩ Ngôn cản bức trở về. Ta giãy dụa nói: “Lô Dĩ Ngôn, ta không thể đi, ta không thể làm cho người dân Ngưu gia thôn bởi vì ta mà chôn cùng nhau. Ngươi buông ra”

Lô Dĩ Ngôn đột nhiên ôm thắt lưng ta, đem ta đặt trên đầu vai hắn, thi triển khinh công nhảy lên: “Mật Nhi, mặc kệ ngươi nghĩ ta như thế nào, ta cũng không quản ai sẽ vì ngươi mà chôn cùng, ta chỉ biết yêu ngươi, ta muốn ngươi phải còn sống”

“Lô Dĩ Ngôn, ngươi hỗn đãn! Ngươi buông ra” Ta dùng sức đấm đấm đầu vai hắn, vài lần không có kết quả, ta ở đầu vai hắn cố gắng quay đầu nhìn phía sau, A Lê đang thở hổn hển té gần bàn trà, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, cười quỷ dị, ngón trỏ của nàng ta nhẹ nhàng đè xuống, oanh một tiếng, núi giả hợp lại. Ta mơ hồ nghe được tiếng thét thê lương cuối cùng của Đại Ngưu.

Trong nháy mắt, thiên hôn địa ám. .. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.