Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 39: Thứ nàng đưa, dù là độc dược ta cũng ăn



Edit: Rika

Mùng một, tuyết bớt rơi hẳn. Tuy rằng trong khách điếm người ở rất thưa thớt, nhưng gần chính ngọ, đến thời điểm ăn cơm vẫn có khá nhiều người tới. Giờ phút này ngồi ở trong phòng nghe âm thanh náo loạn dưới lầu, thật phi thường náo nhiệt.

Ngoài cửa sổ có một gốc mai vàng, đúng lúc vừa nở hoa. Một đóa hoa ngạo nghễ nở trong tuyết, xa xa nhìn lại tựa như ngọn lửa. Ta chống cằm tựa vào song cửa nhìn ra ngoài, khí lạnh bên ngoài trong nháy mắt ập vào mặt ta, nháy mắt thanh tỉnh.

Ta nhấp nhấp đôi môi khô khốc, đưa tay đem cửa sổ đóng lại. Lúc này mới quay đầu nhìn Cừ Cử im lặng nằm trên giường.

Chàng, đã ngủ gần tám canh giờ . . .

Giờ phút này hai má chàng bởi vì nóng mà đỏ hồng lên, lông mi dài cong tựa như cánh bướm khép chặt. Nếu không phải sắc mặt chàng tái nhợt, ta thật hoài nghi chàng chỉ là đang ngủ mà thôi, nhưng –––––

Ta nhìn chăm chú cánh tay chàng, trên cổ, làn da tái nhợt, hơi nhăn lại. Ta không biết, chàng có còn sống hay không. . .

Giờ phút này, quanh thân Cừ Cử tỏa ra một tầng sáng nhạt, giống như một cái kén bao vây chàng trong đó, mà ta không thể nào lại gần được, mỗi lần ta sắp chạm đến chàng, tầng sáng kia sẽ cuồn cuộn nổi lên, đem cả người ta hất văng ra xa, mặc dù không bị thương, nhưng ta cũng đành vô lực mà thôi.

Ta thường cho rằng mình có một phần dóng máu tiên y tộc, nhưng ta chưa bao giờ gặp qua cảnh này, có muốn cứu cũng không được.

Đương nhiên, ta đã quên chàng không phải là người, mà chàng chính là vị thần cao cao tại thượng ở Cửu Trọng Thiên. Mà thần có thể chết hay không, vấn đề này ta thủy chung chưa bao giờ hỏi qua . . .

Ta đem cái ghế dài kéo tới, sau đó đặt mông ngồi xuống, tay cầm ly trà lạnh suy nghĩ tới xuất thần. Hiện tại, còn có ai có thể giúp ta cứu chàng?

Trong đầu không ngừng hiện ra một bóng người, cuối cùng, dừng lại ở một thân ảnh phiêu dật. Hắn có một đôi mắt tím xinh đẹp, bộ dáng non mịn xinh đẹp làm người ta không thể quên, hắn chính là ma đầu của Lôi Khả.

Mạc Quý!

Có lẽ, hắn thật sự là lựa chọn cuối cùng của ta.

Nghĩ xong, ta đem chén trà bỏ lại lên bàn, đứng dậy sửa sang hành lý trở lại Lôi Khả,nhưng ở phía sau ta, ta khó có thể tin được, hàng lông mi của Cừ Cửa giật giật một chút.

Tầng sáng nhạt trên người dần tan đi, cuối không không tiếng động chậm rãi tan biến trong không khí. Ngay sau đó, ta nhìn thấy tay chàng hơi giật, rồi giống như qua thật lâu, cái miệng của chàng cũng khơi mào một nụ cười, chậm rãi mở mắt ra.

“Nha đầu, ta vừa mới tỉnh ngủ liền nhìn thấy ánh mắt ẩn tình của nàng, thật dễ hiểu lầm đó!”

Chàng chống mình ngồi dậy, nhìn qua trước sau vẫn xinh đẹp kiêu ngạo, phóng đáng không thể kiềm chế được, thế nhưng ta nhìn đến cánh tay của chàng vì cố gắng chống đỡ mà nổi cả gân xanh lên.

Nhất định là có chuyện gì, chàng có chuyện gạt ta!

Ta mang theo tức giận cầm tay nải trên tay ném xuống, sau đó rất nhanh đi đến trước mặt Cừ Cử, rất thô lỗ nắm cánh tay chàng ra muốn bắt mạch. Thế nhưng khi ta vừa chạm tay vào, ta sợ ngây người.

“Chàng . . .” Ta nắm tay chàng, kinh ngạc tới nói năng lộn xộn.

Cừ Cử chớp đôi mắt cười quyến rũ, đem hai tay ta nắm trong lòng bàn tay mình. “Ta làm sao vậy? Chỉ là mạch không có đập mà thôi, sao nàng lại kinh ngạc thế, nha đầu, phải chăng nàng đã quên, ta vốn không phải là người. . .”

Ta nhìn sâu vào trong đôi mắt xinh đẹp của chàng, cẩn thận cân nhắc nhưng lời này, cuối cùng không thể không thừa nhận kiến thức của ta thật thiển cận.

“Chàng đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì mà biến thành như thế này, ở Lôi Khả, chàng đã đáp ứng Mạc Qúy cái gì?”

Ta đứng đắn nghiêm túc hỏi, thế nhưng Cừ Cử lại cười đến vận đạm phong khinh. Chàng buông tay, mái tóc dài phong tình vạn chủng được vén qua tai, ánh mắt lưu chuyển, nằm nghiêng người trên giường.

“Nha đầu, ta chỉ là mệt mỏi nằm ngủ trong chốc lát, nàng như thế nào lại hỏi nhiều vấn đề như thế, nếu nàng thật sự lo lắng cho ta, không bằng cứ ở lại bên người ta, như vậy, ăn – mặc – ở – đi lại của ta nàng đều không phải nhất thanh nhị sở sao (cái gì cũng biết), không còn phải lo lắng nữa.”

“Mơ tưởng!”

Ta liếc mắt nhìn chàng, hừ lạnh một tiếng đứng dậy dọn lại tay nải rơi trên đất.

“Cả một ngày không ăn cơm, ta giúp chàng gọi chút đồ ăn, chàng muốn ăn cái gì?” Ta một bên đưa lưng về phía Cừ Cử, đem hành lý cất vào trong tủ, một bên nhẹ giọng hỏi. Chàng có thể tỉnh lại, tâm tình ta buông xuống.

Sau lưng tầm mặc thật lâu, sau đó Cừ Cử mới miễn cưỡng đáp: “Nha đầu, ta muốn ăn cháo nàng nấu”

Ta đang vui vẻ bỗng trầm lại, lưng cũng cứng ngắc. Từ nhỏ đến lớn, số lần ta xuống bếp cự ít, món duy nhất ta làm chỉ là bánh điểm tân hoan hỉ, còn cháo. . . .

Ta tội nghiệp quay đầu, mở miệng than thở: “Có thể gọi cháo không? Cháo tao nấu, có chút . . .”

Cừ Cử miệng méo xẹo, thân mình hơi run, sau đó ủy khuất nói: “Thôi, ta yêu nàng như thế, làm sao có thể nhẫn tâm làm khó nàng . . .”

Ta nghe Cừ Cử nói, nét mặt ta phút chốc đỏ bừng.

“Quên đi, ta hơi mệt, cơm không ăn được, có lẽ ta sẽ ngủ một giấc, nàng tùy ý làm gì thì làm . . .”. Nói xong, chàng cư nhiên ngáp một cái, sau đó nằm xuống.

“Ta đi, ta đi”

Một trận gió thổi vào phòng, một ít bụi còn thổi bám vào trên miệng Cừ Cử. Ta chưa bao giờ thấy chàng cười bay bổng đến như thế.

Vù,. . . .Ta cho tới bây giờ cũng không biết mình có thể chạy trốn nhanh như vậy. . . .

Sự thật chứng minh, bắt buộc người khác làm chuyện mà người ta không muốn, chính mình sẽ gặp báo ứng. Ta nghĩ, Cừ Cử hiện tại nhất định sẽ hiểu rất rõ ý nghĩa câu nói này.

Hàng mi đẹp của chàng nhíu lại, chạm vào nhau, giống như trước mặt chàng đang có một vấn đề nan giải ngàn năm vậy.

“Sao lại có cái biểu tình này, chàng là muốn ăn cháo mà”

Cừ Cử cầm cái thìa múc một vật đen thui lên, mặt mày run rẩy: “Nàng nói, đây là cháo sao?”

Ta thu góc áo sau một lúc lâu không nói nên lời, trên mặt đỏ ừng từ tai xuống cổ. Cừ Cử nói đúng, cái chén trước mặt này, ngay cả ta cũng không biết có nên gọi nó là cháo hay không nữa. . .

“Không muốn thì đừng có ăn, ta lại không có ép buộc chàng . . .” Nói xong, ta làm bộ muốn đem cái chén nóng hôi hổi, đen thui kia đi. Cừ Cử nhanh tay nhanh chân đoạt lại cái chén.

Chàng còn không sợ chết, phóng một cái mị nhãn tới ta: “Nha đầu, đồ nàng làm, cho dù là độc dược ta cũng uống”

Ta oán trách miệng lưỡi hắn trơn tru, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào ấm áp, ta đứng dậy muốn ra ngoài gọi một món khác cho chàng, nhưng đã bị chàng nắm cổ tay lại.

Ta quay đầu đột nhiên nhìn thấy vẻ nghiêm trang trên mặt chàng, trong nháy mắt có chút thất thần.

“Nha đầu, nàng thật sự không thể tha thứ cho ta, để ta trở lại bên người nàng sao?”

Ánh mắt của chàng tràn ngập tình ý, là lo lắng, không đúng, là tiếc nuối, là hối hận, là chờ mong. . . . Tất cả hết thảy đều cất chứa trong ánh mắt ấy, không thể phiêu tán được.

Ta vẫn duy trì nụ cười như cũ, nhẹ nhàng gỡ bàn tay ấm áp của chàng ra, sau đó chậm rãi lắc đầu.

“Cừ Cử, ta nói rồi, ta sống một mình cũng rất tốt, chàng không cần tự trách mình, không cần tiếc nuối, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt, nhưng, tình yêu thì không thể, chúng ta hãy buông tha lẫn nhau có được không?”

Ánh mắt Cừ Cừ nhìn ta dần mất tiêu cự, thật lâu sau chàng yên lặng cúi đầu, ngoan ngoãn uống hết bát cháo, sau đó nở nụ cười thản nhiên nằm xuống giường, im lặng nhắm mắt lại.

Từ đầu đến cuối, chàng không nói một câu nào.

Ta thở dài một hơi, xoay người mang bát cháo ra khỏi phòng. Ta cũng không trực tiếp đi xuống phòng bếp, mà dựa vào khung cửa chậm rãi ngồi xuống. Giờ khắc này, cả người ta trống rỗng, có trời mới biết, chỉ câu nói ngắn ngủi kia mà dường như ta phải dùng hết khi lực mới có thể nói ra được.

Trong phòng một mảnh yên lặng, thật lâu sau, ta nghe thấy giọng nói của Cừ Cử lẩm bẩm: “Nha đầu, tội của ta không thể tha thứ sao . . .”

Nước mắt mãnh liệt muốn trào ra, quẩn quanh trong hốc mắt, ta cố gắng ngẩng cao đầu, buộc chính mình không được rơi lệ.

Cừ Cử, tội lỗi không thể tha thứ không phải là chàng, mà là ta, ta không thể ở bên chàng, cũng không phải do chàng làm sai điều gì cả, chính là ta –––– Đại Ngưu cũng tốt, Tiểu Mai cũng thế, thậm chí còn Lô Dĩ Ngôn, Tô tỷ tỷ, A Âm . . . . Những người này cần hạnh phúc, nhưng tất cả sinh mệnh của mọi người chỉ vì một lần tùy hứng của ta mà bị hủy hoại, ta khó có thể tha thứ cho chính bản thân mình, chàng nói, bọn họ không còn nhìn thấy hy vọng nữa, làm sao ta có thể một mình một người hạnh phúc, vui vẻ được?

Trong phòng dần dần im lặng, ta đứng dậy bưng cái bát tới phòng bếp, lúc trở về, gia chủ đang đứng bên cái ao nhỏ, một câu vui đùa làm trong lòng ta lại đau đớn thêm.

Gia chủ nhà này là một cô bé tới tuổi dậy thì, thấy ta liền nói: “Hai phu thê tỷ thật tốt, trượng phu của tỷ bệnh, tỷ chăm sóc ngày đêm không rời, tương lai muội cũng muốn được hạnh phúc như thế”

Ta cười khổ, không nói đến việc ta và Cừ Cử thiếu chút nữa đã thành một đôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể bái đường làm vợ chồng chính thức, nếu là thật, là ai nói, hai người ở cùng một chỗ không rời có thể coi là hạnh phúc?

Hạnh phúc ư, làm sao có thể dễ dàng như thế?

Cừ Cử ngủ thẳng một giấc đến giờ cơm chiều cũng không thấy dậy, ta thì mệt mỏi nhiều ngày, thế nên cũng dựa vào giường mà ngủ.

Ban dêm, một trận quang mang làm chói mắt, ta bừng tỉnh, mở to ánh mắt sợ hãi.

Trên giường Cử Cử lại phát ra một tầng ánh sáng, nhưng lúc này lại mãnh liệt hơn rất nhiều, bên trong vầng sáng chói mắt đó, có một thân ảnh đang giãy dụa từ trong cơ thể Cừ Cử muốn thoát ra.

Một thân bạch y, đầu tóc đen nhanh, đôi mắt lưu ly xinh đẹp, người đó nghiễm nhiên chính là Cừ Cử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.