Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 48: “Quỷ môn quan, Quỷ môn quan, mười người đến, chín không ra”



Edit: Rika

“Quỷ môn quan, Quỷ môn quan, mười người đến, chín không ra”.

Chỉ ngắn ngủi mười hai chữ đỏ sẫm được khắc hai bên thành đá màu đen, không ngừng chảy máu ra. Hai bên đại môn treo cờ trắng, bay phấp phới trong gió lạnh, hòa cùng với nhưng vong linh bên đường. Những vong linh thân thể không ngừng lay động, ta chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người như muốn đông cứng lại.

Quay đầu, hai ngọn đèn của khách điếm Hữu Linh cũng đong đưa trong không trung, Thất Nương đứng ở cửa sổ lầu hai nhẹ nhàng lay động quạt tròn, nhìn ta gật đầu, hướng phía không trung nhẹ nhàng đánh một cái, nhất thời, tất cả nến trong khách điếm hữu linh đều tắt hết, chỉ lưu lại hai ánh đỏ sẫm như ma trơi, ta biết, đó là đôi mắt của Thất Nương.

Quay người lại, hít một hơi thật mạnh, ta vác túi lên vai, hướng phía Quỷ giới bước đi.

Vắng lặng.

Là cảm giác đầu tiên của ta.

Đứng ở bên ngoài Quỷ môn mà đã lạnh đến thấu xương, hôm nay tiến vào mới biết, cái lạnh đó cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Quỷ môn lạnh lẽo, thân thể lạnh cóng, mà bên trong quỷ môn, là những linh hồn đóng băng.

“Ôi, ngươi có nghe thấy hương vị gì hay không?” Quỷ soa canh cửa nhíu nhíu mũi hướng tên quỷ soa canh cửa bên cạnh hỏi.

Một quỷ soa khác cũng nhìn bốn phía, cau mày nói: “Nơi này có hương vị gì, ta xem ngươi lâu không ăn thịt người sống nên bị ảo tưởng rồi”

“Làm sao có thế? Ta làm quỷ cũng hơn trăm năm, ngay cả chút định lực như thế cũng không có sao? Ta thật sự cảm thấy mùi vị con người”

“Một trăm năm sao. Hôm kia, Minh Vương nghiền nát Họa Tùng động phàm tâm. Người ta cũng làm thần tiên gần được vạn năm đấy. Nếu ta nói, cái mùi vị gì, đó chính là do bản thân ngươi tự nghĩ ra, hai chúng ta nên hảo hảo mà canh Quỷ môn quan thôi. Hôm nay ta đi qua một vòng cầu Nại Hà, nghe nói trong sông gần đây không ổn lắm, có mấy ác quỷ muốn xông ra ngoài, hôm nay Quỷ môn mở ra, nếu như để bọn hắn đi ra ngoài sẽ gây tai họa cho hương trấn thôn dân, chúng ta nên làm việc cho tốt. Chứ không đợi đến lúc Minh Vương dùng Tán Hồn Côn đánh cho hai ta hồn phi phách tán bây giờ”

Quỷ soa kia lấy cùi chỏ huých kẻ bên cạnh, bàn tay sờ sờ má, lắc đầu than thở: “Mà thôi, mà thôi, cũng có thể là do mũi ta không nhạy”

Hai người nói xong liền đứng nghiêm canh giữ hai bên Quỷ môn, không nói gì nữa.

Ta che miệng thận trọng bước qua trước mặt bọn họ, thấy bọn họ cũng không phát hiện ra điều dị thường, lúc này mới nhanh như chớp mà đi qua cánh cửa.

Trong Quỷ giới không có sức sống, nhưng cũng không tĩnh mịch. Mặc dù khắp trời bão cát thổi liên tục, thế nhưng hai bên đường có hàng cây nở hoa trắng. Mỗi bước ta đi qua, hoa trắng dưới chân trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ thẫm xinh đẹp.

Ta ngồi chồm hỗm, quần áo trắng nhẹ nhàng rơi trên nên cát, đưa tay bẻ một đóa hoa đỏ định đeo vào trong tóc mai, lại đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một trận thở dài ngạc nhiên.

“A, hoa này, . .. rất quỷ dị”

Nói chuyện là một cô nương có gương mặt tròn trịa, nhìn bộ dáng kia không giống như người trong địa phủ , trong mơ hồ còn toát ra khí chất thanh tao.

Tay của ta run lên, ngón tay đang cầm đóa hoa bỗng nhiên buông xuống, đóa hoa liền rơi trong gió, trong nháy mắt bị bụi cát thổi đi tan thành mây khói.

Cô nương ngồi xổm bên cạnh ta, hai tay đưa ra cầm lấy cành hoa còn sót lại khi bị ngắt, nhẹ giọng thờ dài: “Đáng tiếc, bảy trăm năm hoa nở, hôm nay tự nhiên cảm thấy. . . thực sự là bất thường”. Nói xong, ở đầu ngón tay của nàng truyền ra hai luồng sáng ấm áp, bao lấy vết tích bị ngắt của đóa hoa, một hồi liền biến mất.

Ta đứng cứng người, không dám nhúc nhích, rất sợ quấy rầy vị cô nương không rõ thân phận này, vốn chỉ muốn tránh nàng đi tìm tộc nhân của mình, thế nhưng không ngờ, nàng dĩ nhiên đặt mông ngồi bên cạnh ta.

“Tiểu bị ngạn a tiểu bỉ ngạn, ngươi nói ta phải làm như thế nào mới tốt, tam hoàng tử đối đãi không tệ, lần này ta nếu không thể nghĩ ra biện pháp cứu hắn, chỉ sợ hắn bị đại hoàng tử hãm hại, ngươi nói, rõ ràng là huynh đệ, vì sao nhất định phải đấu đến một ta sống, hai ngươi chết?”

Ta sửng sốt, nghe lời của nàng nói, bên trong Quỷ giới, cư nhiên cũng có hoàng tử? Quỷ cũng có thể sinh con dưỡng cái sao? Nghĩ lại, trên đời này có cái gì là không thể, nếu thật quỷ không thể sinh con, thì tại sao lại có con của quỷ chứ?.

Bên này ta đang nghĩ ngợi, bên kia, trên mặt sông lại không được yên ổn, nước sông đỏ thẫm bắt đầu kịch liệt sôi trào, những thứ màu đen không ngừng di động nổi lên mặt nước, tỉ mỉ quan sát, đó là đầu người.

Nước sông giống như bị đun sôi, sôi trào không ngững, những đầu người màu đen như muốn thoát ra. Trong không khí cát vàng dày đặc, vốn địa phủ không sáng nay lại càng tối hơn.

Đột nhiên tiếng đạp nước truyền tới, ta quay đầu nhìn, không khỏi giật mình. Từng cỗ thi thể ngâm nước hư thối, không phân rõ mặt người trèo lên bờ, thong thả mà sợ hãi. Nhưng cô nương kia hoàn toàn không phát giác ra, vẫn ngồi dưới đất ôm má như cũ, nhìn chằm chằm cây bỉ ngạn mà than thở.

Xác chết chậm chậm đi tới, từng tên một mang theo hơi thở thanh tưởi xộc vào trong khoang mũi, dạ dày vừa kéo kéo, phảng phất sau một khắc có thể nôn mửa ra. Trong đó có một thi thể đứng lên, hoa trắng bị dẫm nát, từ từ đi tới phía sau cô nương kia giơ tay lên. Trong tay là một đoàn khí đỏ sẫm, mặc dù ta không rõ đó là vật gì, nhưng trực giác mách bảo đó chẳng phải là thứ tốt.

“Cô nương cẩn thận!”

Ta đột nhiên hô to một tiếng, nàng bổ nhào về phía trước. Cô nương đó nằm ngửa mặt trên mặt đất, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

“A, ngươi là ai?”

“Ngươi không nhìn thấy ta, thế nhưng ta là người tốt, sau lưng ngươi, mới vừa rồi. . .”

Cô nương kia cười, ngồi dậy vân đạm phong khinh tiếp nhân quang cầu trong tay xác chết trôi kia.

“Ta không nhìn thấy ngươi? Có ý gì, tỷ tỷ đoan đoan chính chính ngồi, ta làm sao lại không nhìn thấy?”

Nghe được cô nương kia nói vậy, ta thực kinh hãi. Đảo mắt nhìn thấy cách đó không xa có một đạo bùa vàng hấp dẫn ánh mắt. Cái kia. . .đó là bùa chú ẩn thân của Thất Nương. A, chắc là mới bị rớt.

Cũng may cô nương kia cũng không chấp nê gì, đưa tay phùi phủi mông đứng lên, nâng cằm hơi có chút suy nghĩ nhìn xác chết trôi càng lúc càng nhiều trước mặt.

“Quái la, quái lại. Rõ ràng tam hoàng tử đã nói. . . ác quỷ phải máy ngày nữa mới đi lên, sao giờ lại lên nhỉ?” . Nàng cau mày hoang mang không ngớt, lúc này thấy bùa chú bị rơi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên mắt hạnh trợn lên, nhìn ta chằm chằm.

“Ngươi là người sống?”

“Ta. . .ta. . .cẩn thận!”

Trên mặt cô nương kia đột nhiên nổi lên hồng quang nhàn nhạt, lông mi cao cao, mắt nén tức giận giơ tay cố sức vung lên. Một trận gió xoáy thổi tới, từ trong lòng sông kéo lên một cái xích sắt rie sét, đánh cho quỷ chết trôi trở về giữa sông.

“Chỉ nhiêu đây mà cũng đòi tác quái, thật nực cười”. Nàng nhìn dòng sông vỗ vỗ tay, sau đó chậm rãi xoay người chầm chậm quan sát ta một phen.

“Người lạ xâm nhập quỷ giới, dương khí dẫn tới trăm quỷ phá nhân quả xông lên, ha ha, quả nhiên là có ý tứ. Lá gan của ngươi cũng không nhỏ. Nói một chút, vì sao lại tới đây?”

Ta cắn cắn môi vò góc áo không biết nên trả lời như thế nào, cô nương kia cũng đột nhiên suy nghĩ mà nở nụ cười.

“Như vậy, ngược lại cũng tốt, ta đang rầu làm sao để có thể lấy lòng tam hoàng tử, vừa vặn đụng phải ngươi. Tỷ tỷ, ngươi cũng chớ trách ta, người lạ xâm nhập quỷ giới, đây là cái giá phải trả, ta cũng không có tâm muốn hại ngươi!”

Ta nghiêng đầu, hoang mang suy nghĩ lời của nàng là có ý gì, chỉ cảm thấy bão cát bốn phía dừng lại,một đạo kim quan hiện lên, sau đó một nam tử mặc huyền bào vẻ mặt ngạo nghễ đứng chắp tay. Nhìn chéo áo của hắn thêu hình rồng, chớ không phải là tam hoàng tử trong miệng cô nương kia chứ?”

“Họa Tùng, ngươi kêu ta?”

Cô nương kia gật đầu, nhãn thần nhu hòa rất nhiều, thế nhưng trong hỗn loạn lại có một tia sợ hãi. Tam hoàng tử gật đậu, khóe miệng nở nụ cười.

“Người lạ xâm nhập vào Quỷ giới, a, lá gan cũng không nhỏ, Họa Tùng, lúc này đây, ta thật sự hẳn là nên cảm ơn ngươi”

Họa Tùn cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn một bên không trả lời, một hồi lâu, đương lúc tam hoàng tử đưa tay ra, nàng đột nhiên thất kinh kéo ống tay áo của hắn.

“Tam gia, ta. .. nàng có thể hay không còn luân hồi chuyển thế? Ngươi, định làm gì?”

Tam hoàng tử nhíu mày lại, trong âm thanh vạn năm bất biến: “Ta nếu nhớ không sai, thì ngươi nhậm chức ở nơi này cũng đã hơn ngàn năm, quy củ nơi này chẳng lẽ ngươi không hiểu? Tức trước đến nay. . . .những u hồn sinh ra ta làm chủ, cũng muốn phụ hoàng và đại ca gật đầu một cái. Thế nhưng, ta nghe nói phụ hoàng gần đây sẽ tới núi Phương Trượng dự tiếc, sợ rằng không có thanh thản mà thu dọn cục diện rối rắm. Ngươi nói đi”

Ánh mắt Họa Tùng đột nhiên sáng ngời “Vậy, ta đây đi tìm thái tử điện hạ”

Khóe miệng tam hoàng tử nở nụ cười quỷ dị: “Họa Tùng, từ giờ trở đi, ngươi nếu dám rời ta nửa bước, ta sẽ bóp nàng nàng, đừng nói chuyển thế, ta sẽ cho nàng vĩnh viễn không thể siêu sinh! Không tin ngươi thủ nhìn một chút”

Nói xong, mười ngón tay khẽ nhếch, ta chỉ cảm thấy trong người một trận bất an, tựa hồ có vật gì trong thân thể muốn thoát ra. Mà ý thức cũng dần dần mơ hồ. Mà lúc này, ta lại như nhìn thấy mặt của Cừ Cử.

“Đồ Không, ta khuyên ngươi nên thu tay lại, thả nàng ra!”

“Ai?”

“Nha, đây không phải là. . .Cái kia. . .?”

“Cừ Cử?”

Ta lắc đầu, cố gắng mở mắt, nhìn thân ảnh màu trắng trước mắt. Quanh thân hắn hiện lên kim quang nhàn nhạt, sắc mặt hồng thuận, không giống như thần sắc thất hồn lạc phách ta nhìn thấy lần trước.

Cừ Cử, chàng rốt cục vẫn tới tìm ta.

Tam hoàng tử khoanh tay cười nhạt nhìn chằm chằm Cừ Cử: “Cừ Cử thượng thân? Không ở trên Cửu Trọng Thiên ngây ngốc, thế nào mà lại chạy tới Minh giới?”

Cừ Cử cúi người, cười nhạt đưa tay nâng ta dậy, nhẹ giọng nói: “Đến mang nàng đi”

Tam hoàng tử nhíu mày : “Người phàm nhập Quỷ giới là trái với thiên lý, thượng thần không nên mang nàng đi”

Cừ Cử vẫn cười nhạt như cũ: “Không mang đi? Đồ Không, trong tam giới chưa từng ai nói không cho ta mang đi, nếu phụ hoàng ngươi ở đây, ta vẫn nói những lời này, bản thượng thần là thượng thần kim vị, phụ hoàng ngươi chỉ là một địa tiên nho nhỏ, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi mà ngăn cản được ta sao?”

Sắc mặt Đồ Không hơi thay đổi một chút, ta thấy bàn tay trong ống tay áo của hắn đã chậm rãi thu lại.

“Ý của thượng thần, nếu ta không chịu thả người, ngài sẽ mạnh mẽ mang đi sao?”

Cừ Cử nở nụ cười, kim quang trên người đột nhiên bạo phát, ánh sáng chói mắt: “Đồ Không, thật sự là ta không muốn gọi phụ hoàng ngươi, thế nhưng, nha đầu kia là người rất quan trọng đối với ta, không chỉ nói là giết ngươi, thậm chí hủy đi toàn bộ địa phủ ta cũng không tiếc”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.