Thời điểm cành liễu bên đường rủ tán, hai người chúng ta rốt cục không thể không thừa nhận một điều, tại buổi đêm mát mẻ này, hai người bọn ta anh dũng lạc đường!
Toàn thân cực kì mệt mỏi, trong lòng lại nhớ đến Cừ Cử, cuối cùng không chịu được nữa, ngồi xổm dưới tán cây ôm mặt khóc thành tiếng. Thấy bộ dáng này của ta, Đại Ngưu cuối cùng không đành lòng mà ngồi xuống cạnh ta nói .
“Mật Nhi, Cừ tiên sinh hắn từ trước đến nay có thể thấy rõ năm trăm năm, sẽ không có việc gì đâu.”
Nghe câu này ta khóc càng lợi hại hơn, dọa cho Đại Ngưu bắt đầy run rẩy áy náy nhìn ta, lại không biết nên nói cái gì.
Ta không nói cho hắn biết, Cừ Cử biết trước năm trăm năm chẳng qua chỉ là cái mánh khóe giang hồ, dùng để dọa người mà thôi. Hắn cũng chỉ là một phàm nhân bình thường…
Khóc mệt, ta cuối cùng lại dựa vào thân cây mệt mỏi nhắm mắt. Trong khi ngủ ta đã mơ một giấc mộng kì quái, trong giấc mơ luôn có một người vuốt đầu ta, khẽ khàng an ủi ta, kể cũng lạ, dưới sự an ủi của hắn ta thấy thực an tâm.
Sáng sớm hôm sau, ta bị một hồi tiếng chim hót đánh thức, mở mắt thì thấy trời đã sáng từ bao giờ. Nhìn lướt một vòng, thấy Đại Ngưu đang dựa vào thân cây đùa nghịch cùng đám là cây rủ xuống. Thu thập một chút ta lại cùng Đại Ngưu vội vàng ra đi .
Khung cảnh ban ngày trong núi dĩ nhiên hoàn toàn bất đồng . Ánh mặt trời xuyên qua tán lá hắt xuống chút ánh sáng thưa thớt, khiến cho cây cối rậm rạp nơi này hiện ra vẻ mông lung. Các góc của sơn đạo dễ dàng phân biệt hơn trước rất nhiều. Cho dù vậy, ta cùng Đại Ngưu vẫn hao phí chút thời gian. Thời điểm khi chúng ra khỏi ngọn núi tiến đến ranh giới Tuyên Thành, sắc trời đã hơi ố vàng.
Tuyên Thành trải qua thời gian dài dầm mưa dãi nắng nên có vẻ hơi cũ nát, nhưng ta lại cảm thấy vui mừng đến mức nước mắt lưng tròng. Tuyên Thành, nơi này ta cuối cùng cũng có thể gặp được Cừ Cử . Nhưng nháy mắt ta liền ý thức được một vấn đề nghiêm trọng rằng, trên lá thư này chỉ nói Cừ Cử ở tuyên thành
Khó một nỗi, Tuyên thành lớn như vậy, ta biết phải đi đâu tìm hắn đâu?
Đang nghĩ tới đây, một tiểu hài tử vui cười đột nhiên đụng vào gối ta.
“Sao không cẩn thận như vậy? Đệ có đau không?”
Đứa nhỏ kia lắc đầu, sau đó cười đến hai mắt tỏa sáng nhìn ta nói.”Tỷ tỷ gọi là Chung mật gì đó phải không?”
Ta hơi hơi ngạc nhiên, sau đó ngờ vực gật đầu. Sau khi rời khỏi cốc ta cố ý giấu đi họ Chung Ngô này, lấy tên giả là Chung Mật Nhi, nhưng tên này chỉ có người của Ngưu gia thôn mới biết, tên nhóc này làm sao biết được ? Chẳng lẽ, là Cừ Cử?
“Đi Dược vương phủ.” Thời điểm ta chưa kịp phản ứng, cậu bé kia đã dùng giọng nói trẻ con hô một tiếng rồi nhanh chóng biến mất ở góc đường.
Dược vương phủ? Đây không phải là nơi khi Chung Ngô tộc chưa dời đến Linh Dẫn cốc đã từng ở hay sao ? Cừ Cử ở nơi nào?