Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 54: Không có gì ngoài sinh ly tử biệt, gần nhau nhưng cuối cùng lại làm tổn thương người bên cạnh



Edit: Rika

Một trận tuyết lớn đã qua, xe ngựa đứng trên sườn núi, mắt nhìn xuống toàn bộ thành Tần Tương bị che phủ trong tuyết. Qua hơn nửa tháng bôn ba gian khổ, lại có hơn mười ngày bôn ba ngược xuôi, cuối cùng kỳ hạn một tháng cũng đến, chúng ta lại về Lôi Khả.

Ta đứng bên ngoài xe ngựa nhìn thành Tần Tương, cầm Thần Nông đỉnh lấy ra viên thuốc Hồi Mộng. Thuốc kia mang theo hơi ấm, nhưng cũng làm cho ta thấp thỏm không yên.

Cừ Cử từ trong xe lấy ra một cái áo choàng khoát lên người ta, nhẹ nhàng ôm ta. Lam Vũ cùng Minh thúc đứng sau lưng chúng ta, đồng dạng đưa mắt nhìn tòa nhà sâm nghiêm trong thành, trong mắt có chút ngưng trọng.

“Nha đầu, nàng chuẩn bị xong chưa?”

Ta tới gần dựa vào lòng Cừ Cử, khẽ gật đầu một cái.

Lên xe, giơ roi, thúc ngựa, bốn người chúng ta mỗi người một nỗi lòng khác nhau hướng về Lôi Khả, dọc theo con đường này, càng gần Lôi Khả, lòng ta lại càng trấn định. Có lẽ là có Cừ Cử bên cạnh, có lẽ là có Hồi Mộng trong tay, cho nên ta không quá lo lắng. Chỉ là, mỗi khi nghĩ tới thân ảnh của người nọ, lòng ta cũng nhịn không được mà đau đớn.

Lô Dĩ Ngôn, ngươi có khỏe không?

Lôi Khả vẫn sâm nghiêm như trước, tường thành cao chót vót, cửa thành đóng chặt, cờ xí đón gió tung bay, còn có, một người nằm nghiêng trên thành lâu, tay cầm Kim Bôi*, mỉm cười yếu ớt.

(* Kim Bôi: Ly bằng vàng)

Tựa hồ như là biết việc chúng ta đến, hắn thả Kim Bôi một hơi uống cạn ly rượu, khuynh thân nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi vào ghế chạm khắc vàng phía trên.

Cừ Cử chắp tay, gió thổi qua, cuồn cuộn cuốn tay áo trắng của chàng, tóc đen bay bay, trong lúc nhất thời, khuynh quốc khuynh thành.

Mạc Quý nhìn chúng ta, chén rượu trong tay tạm gác lại, làm như tán thưởng vỗ tay một cái, sau đó đưa ánh mắt suy nghĩ nhìn chúng ta, cười nói: “Đợi đã lâu”

Cừ Cử hé miệng cười, từ trong tay ta cầm lấy Hồi Mộng, hướng phía hắn nói: “Thức ngươi muốn đã mang đến, người đâu?”

Sắc mặt Mạc Quý biến đổi, nhưng hắn cố gắng kìm nén cảm giác mừng như điên xuống. Sau đó ta chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, hắn giống như một trận gió ép tới, lúc này chính hắn nắm cổ tay Cừ Cử thật chặt. Mà Cừ Cử cũng không chút nào tỏ ra yếu kém, nụ cười nhàn nhạt nở trên khuôn mặt nhợt nhạt, trên tay hiện ra một vòng kim quang.

Sắc mặt Mạc Quý khó coi, trong mắt cũng từ từ hiện ra một tia lo lắng, nhưng hắn lại cười vô hại như cũ.

“Ta chỉ là muốn cứu Minh Lam mà thôi, vốn là lỗi của ngươi năm đó, ngươi chẳng lẽ không hổ thẹn chút nào sao?”

Cừ Cử nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, mỗi câu mỗi chữ nhẹ nhàng nói ra: “Ta cũng chỉ là muốn cắt đứt mối quan hệ với ngươi mà thôi, ân oán của ta và ngươi, không cần liên lụy tới người khác, Minh Lam tỉnh lại chẳng lẽ sẽ không áy náy sao?”

Mạc Quý bình tĩnh nhìn chằm chằm Cừ Cử, một lát, chậm rãi buông lỏng bàn tay ra, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người đã ngồi về ghế mạ vàng.

“Theo như ngươi nói, người không liên hệ ta sẽ tống ra khỏi Lôi Khả, thế nhưng ngươi và Hồi Mộng cần phải lưu lại. Mấy trăm năm nay, ân oán của hai người chúng ta, tổng thể thanh toán một lần”

Chén rượu vốn đã được Mạc Quý đưa lên môi nay cũng chậm lại, tiện đà hắn thu tay về, hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nở nụ cười.

“Ngươi không nói thì ta cũng quên mất. Cừ thượng thần, đương nhiên ngươi là người báo cáo lên Thiên đình, làm cho Minh Lam chết thảm, hôm nay ngươi cũng như ta yêu một nữ tử phàm trần, ngươi nói, ta phải làm sao mới có thể gỡ bỏ mối hận trong lòng đây.

Ta nhìn thấy sắc mặt Cừ Cử có chút tái nhợt, nghĩ đến vết thương cũ của chàng hẳn là có huyên co khác, lần thức hai ta cao giọng lên: “Chuyện của các ngươi năm đó ta cũng nghe qua, thế nhưng ta nói cho ngươi biết, không có gì đau đớn hơn là thẳng thắn trước khi chết”

Mạc Quý sờ sờ đuôi lông mày, hé ra khuôn mặt tà khí của thiếu niên.

“Sinh ly?”

Ngạo mạn lắc đầu.

“Tình cảm nồng đậm, lâu ngày cũng sẽ dần phai đi, cho dù hằng ngày gặp nhau nhưng không gần được nhau mới là đáng sợ nhất”

Nghe vậy, ánh mắt Mạc Quý thay đổi, tựa hồ như có ngọn lửa bùng lên từ trong nguyên thần của hắn thẩm thấu ra ngoài, muốn đốt cháy hắn. Hồi lâu, trong không khí mơ hồ truyền đến một tiếng vang, thân thể Mạc Quý chấn động, hắn cố nén lửa giận xuống dưới.

“Ngươi nói không sai, ta trông coi Minh Lam mấy trăm năn, gần nhau nhưng không chạm được,thống khổ đó ta trọn đời khó quên, cho nên, đau khổ đó, ta muốn các ngươi so với ta đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần”

Ta mím môi gật đầu cười đạm nhạt, giơ tay lên hướng Minh thúc và Lam Vũ.

“Như vậy, ngươi thả gia gia ta và hai người bọn họ, ta và Cừ Cử cùng Hồi Mộng lưu lại, mặc cho ngươi xử trí”

Mạc Quý nghiêng đầu đánh giá ta, tựa hồ đang suy nghĩ có nên tin lời nói của ta hay không. Qua một hồi lâu, hướng phía trong kêu một tiếng, hai lão già bạch y liền mang gia gia ta ra.

Gia gia ta vẫn là một bộ dáng như cũ, chỉ có tóc và chòm râu bạc trắng hết. Người nhìn ta, lại nhìn Hồi Mộng trong tay Cừ Cử, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.

“Quả nhiên, thiên ý, thiên ý!”

Mạc Quý đưa ngón tay sờ sờ lông mày, lạnh giọng cười hỏi: “Chung Ngô lão tiền bối, lời ấy là có ý gì?”

Gia gia quay đầu liếc mắt nhìn Mạc Quý, chậm rãi thu lại nụ cười: “Phong ấn Thần Nông đỉnh, lần mở ra cuối cùng là năm trăm năm trước, thiên ý như vậy, nha đầu kia đánh bậy đánh bạ tìm được, luyện thành viên thuốc thiên cổ. Ha ha, Chung Ngô tộc ta đã có người kế thừa. Về phần ngươi, ha ha, ngươi cho là ngươi có thể lấy được Hồi Mộng sao?”

Mạc Quý gục đầu xuống đổ rượu vào Kim Bôi, làm như không để ý hỏi: “Tại sao tiền bối nói ra những lời này?”

Gia gia khom người nhìn ta, lại nhìn Cừ Cử, cười to nói: “Chàng trai trẻ, ta hỏi một câu, vì sao ngươi nhất định phải giúp đỡ nha đầu cứu ta ra ngoài?”

Cừ Cử hơi sững sờ, thu tay lại, nhìn ta nhẹ giọng nói: “Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ giúp nàng”

Gia gia không có lên tiếng, trực tiếp nhìn chằm chằm Cừ Cử, đột nhiên hai hàng nước mắt chảy ra: “Lần trước nhìn thấy ngươi đã biết ngươi không phải người bình thường, ta hỏi ngươi, ngọn nguồn sâu xa ngươi biết chứ?”

Cừ Cử gục đầu xuống, nhẹ nhàng gật một cái.

Ta mờ mịt nhìn hai người, mà Mạc Quý lúc này cũng ngửa mặt lên trời cười ha hả.

“Các ngươi giờ phút này mà còn bịa đặt ra lời nói dối nữa sao?”

Gia gia liếc mắt nhìn Mạc Quý một cái, quay qua Cừ Cử cao giọng nói: “Ngươi biết chuyến này ngươi đi sẽ tạo thành hậu quả gì. Nha đầu kia có gì tài cán mà ngươi phải làm thế, ban đầu ta đã lo lắng, nhưng tính mạng của sinh linh bá tánh không thể bị mất trong tay của ta. . .”

“Gia gia, người đang nói cái gì, con. . .” Ta hướng phía trước bước một bước, lại bị Cừ Cử đưa tay lôi về. Chàng hướng gia gia nhìn một hồi, sau đó kéo ta mạnh mẽ quỳ xuống.

“Ta hiểu được, hôm này ngay trước mặt lão nhân gia và thiên địa, tôn nữ và tôn nữ tế* xin cúi đầu trước lão nhân gia, người, an lành”

(Tôn nữ: cháu gái, tôn nữ tế: cháu rể gái)

Ta và Mạc Quý cả kinh, hắn nhanh chóng đứng dậy một cước đá vào đầu gia gia ta, mà ta chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất trơ mắt nhìn ông mỉm cười, một búng máu phu ra giữa trời tuyết trắng.

Ngày mùng một tháng hai, Mặc Quý ngăn cản không được, gia gia tự sát trước mặt ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.