Loại cảm giác này là từ từ tích lũy mà thành, ngày ngày tháng tháng, dần dần mà có. Về sau, ta biết được cảm giác này chính là yêu.
Khi còn là một con mèo, một lần vô tình gây ra họa lớn, lão đầu tóc bạc trắng híp mắt nói cho ta biết, sẽ có một ngày ta sẽ trả giá đắt vì điều này. Nhân quả tuần hoàn là định mệnh rồi. Khi đó ta mặc kệ lão ấy, lão già, uống rượu của ông đi, nói dong dài quá, không phải chỉ là làm bể một cái đĩa thôi sao, được rồi, ta thừa nhận đó là một cái đĩa có thần. Thì sao, đi một bước tính một bước là được. Khi đó, ta cũng không biết, cứ như vậy sinh ra một phần ràng buộc. Mà loại ràng buộc này từ từ quấn chặt lấy ta, giống một cuộn len, đợi đến lúc ý thức được, đã quấn lấy toàn thân, làm sao cũng không tránh thoát được.
Ngày chuyển hóa thành người, nhìn đến cái muỗng kia. Mặt mày nhàn nhạt, khi nhìn thấy ta, mang theo một loại phẫn hận. Vì thế, suốt ngày quấn lấy nàng ấy, trêu cợt nàng ấy, vượt qua những ngày tháng tu tiên nhàm chán.
Chỉ là đến một ngày, nhìn thấy nàng đứng trên đài Tru Tiên, sững sờ nhìn những áng mây trôi lơ lững bên dưới. ánh mắt như vậy, là sự thương nhớ sâu sắc. Một giọt lệ từ trong mắt nàng nhanh chóng trượt xuống. ánh mắt như vậy, bóng dáng như vậy, chiếu vào đáy lòng.
Ngọc Hàm Ngọc Hàm ~ cái tên nhẹ nhàng nỉ non dưới đáy lòng. Từ đó giật mình. Suốt ngày trêu chọc nàng, là muốn nàng cười vui vẻ, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng thấy. Nàng rõ ràng có hai cái má lúm đồng tiền, chỉ là cho tới bây giờ cũng không cười, nha đầu kia, cười lên sẽ có dáng vẻ nào? Nếu để ý sinh tử của hắn ta như vậy, ta cho hắn đời đời kiếp kiếp của ta là được. Nếu không thích nhìn thấy ta, ta sẽ biến thành dáng vẻ tiểu hài tử chọc nàng yêu thích. Ta không biết đây là loại cảm giác gì, chỉ biết là làm cái gì cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của nàng. Nhân gian có Chu Vương đốt lửa hí chư hầu để đổi lại nụ cười của Bao Tự, ta từ bỏ đời đời kiếp kiếp của mình, Ngọc Hàm nàng có thể ở lại bên cạnh ta không?
Nàng nghe xong lời ta nói, trực tiếp chạy tới chỗ Ngọc đế xin được hạ phàm. Nửa điểm do dự cũng không có, ngay cả chào hỏi cũng không nói với ta mà chạy đi rồi. Tức giận đến nghiến răng, nàng có thể chạy ta không thể truy sao? Vì thế, cũng đi theo xin được hạ phàm.
Lão đầu tóc bạc trắng ngăn ta lại, nhìn ta hồi lâu, vẻ mặt đau thương, "Tiểu Miêu ơi, lần này ngươi hạ phàm, thì sẽ không về được."
Mặc kệ hắn, liếm liếm móng vuốt, ừm, nhìn bộ lông của ta một cái, trơn bóng độc nhất vô nhị.
Lão nhìn ta, thở dài, "Toàn bộ đều là số trời. Ài." Dứt lời, sờ sờ đầu ta, "Tiểu Miêu, nếu ngươi đi rồi, thì không còn ai uống rượu với ta nữa rồi. Thôi, đi đi, còn lại một mình lão thân được rồi." Nói xong, lắc đầu rời khỏi.
Đến nhân gian, nhưng lại trong thân thể của mèo. Ngày ngày canh giữ ở cạnh nàng, nhìn nàng lớn lên từng chút, bi bô tập nói, càng ngày càng khéo léo xinh đẹp. Khi nàng cười lên, thật sự rất đẹp, giống như sự ấm áp trên đời này đều hòa tan. Chỉ là cô nương này vẫn lại không nghe lời, thích ai không thích lại cứ thích con của hạ nhân, ngón tay nhỏ hung hãn chỉ vào hắn nói muốn gả cho hắn.
Trong lòng có một trận lửa nhỏ, xú tiểu tử, với thân thể của ta, ngươi dám đáp ứng thử xem. Kết quả, hắn thật sự đáp ứng... Nhìn nàng cười muốn từ trên cây nhảy vào vòng ôm của hắn, cảm giác kia, như con cá ăn lúc trưa bị mắc kẹt trong cổ họng, theo yết hầu đâm vào trong lòng. Ức nghẹn, khó chịu nói không nên lời.
Vì thế, trực tiếp xông lên trước vồ lấy hắn, hung hăng, muốn xé mặt hắn. Mặt ta đẹp không hả? Thân thể của ta tốt không hả? Dùng thân thể của ta còn muốn cướp đoạt nữ nhân của ta, ngươi có thể sao? Chỉ là, móng vuốt còn chưa hạ xuống, hắn sợ tới mức khẽ run, nàng cũng nhảy xuống, vì thế... Sự việc phía sau đã xảy ra.
Trong lòng ta cũng khó chịu. Không phải vì cái khác, kia là thân thể của ta, ngươi nói hắn ôm cánh tay đau đớn, ta cũng đau lòng. Nhìn nàng ngồi dưới đất khóc đến đất rung núi chuyển, tâm càng đau. Tiểu Ngọc hàm, ngươi cũng thương cảm thương cảm ta đi.
Những sự việc sau đó, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta. Ta cho rằng nàng thấy hắn thành như vậy, thương tâm một chút dằn lòng dậm chân một cái bỏ đi là xong, cùng lắm là trở về Thiên Đình. Chỉ là không ngờ nàng cư nhiên trực tiếp đâm môt đao vào người. Nhìn vết thương trên tay nàng, máu chảy ra ngoài, tim như thắt lại.
Đến địa phủ, nhìn thấy nàng.
"Ngọc Hàm, nàng theo ta trở về được không? Nán lại như vậy đã đủ rồi, chúng ta trở về được không?" Ta gần như là cầu xin mà nhìn nàng.
Nàng nhìn ta, cười thê lương, lúm đồng tiền nơi má hằn sâu, vốn làm cho người ta thấy ấm áp, lúc này nhìn thấy, tim đập nhanh nói không nên lời, "Cho tới bây giờ ngươi cũng không hiểu ta. Ngươi muốn ta ở lại bên cạnh ngươi, là vì cái gì? Từ đầu tới cuối, ta chỉ muốn ở cùng chàng ấy thôi."
Ta nóng nảy, "Hắn cho nàng, ta cũng có thể cho nàng. So với hắn còn nhiều hơn. Ở lại bên cạnh ta không tốt sao?"
Ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn ta, ánh mắt đau thương, "Ngươi không hiểu. Có vài thứ, người khác cũng không cho được, người nào cũng không cho được. Chỉ có hắn." Nói xong, lại là cười, "Đây là tình hữu độc chung."
Tình hữu độc chung... Vốn nên là từ ngữ vô cùng tốt đẹp, hiện tại nghe thấy, nhưng lại chói tai như vậy.
Ngọc Hàm, trong lòng nàng lại không hề có một vị trí dành cho ta.
Ta có thể giao toàn bộ bản thân ta cho nàng, tất cả của ta, vì nàng cười vì nàng khóc, chỉ là lúc này ta mới hiểu được, vô luận ta làm chuyện gì, nàng cũng sẽ không cần. Đơn giản là vì, ta không phải hắn.
Vì thế, ta quỳ gối trước mặt lão đầu bạc trắng, quỳ mấy trăm năm. Cầu hắn cho ta một chân thân. Lão nhân từ lúc bắt đầu cũng không thèm nhìn càng về sau thật sự không thể giả vờ nữa, nói cho ta biết, "Bây giờ ngươi đi, thì không có đường quay về nữa. Ngốc miêu, ngươi quả thật phải làm vậy sao?"
Ta ngây ngốc nhìn lão, ngoại trừ như vậy ta còn có thể thế nào?
Ta chỉ biết là, không có chân thân của ta, mỗi một kiếp hắn cũng chỉ có thể chết trẻ. Cũng có nghĩa mỗi một kiếp, bọn ta cũng sẽ một lần đau. Trong đầu chỉ nhớ rõ nụ cười của nàng, nên quyết tuyệt không mang theo một chút do dự. Nàng không đau, nhưng là ta đau.
Nếu có thể làm nàng vui vẻ, có cái gì không thể?
Ta chỉ nhớ rõ, khi nàng cười lên, hai mắt híp lại như trăng rằm, động lòng người đến nói không nên lời, cũng ấm áp nói không nên lời. Cái loại hạnh phúc nhỏ này, cho dù là hắn cho, cũng tốt.
Nhìn phía đối diện, nàng ngơ ngác sững sờ, cà phê ôm trên tay đến lạnh.
Xán Xán, kiếp này, nàng tên là Xán Xán. Sáng chói rực rỡ, nhưng vì sao nhìn nàng lại không rực rỡ như vậy, dáng vẻ tươi cười cũng bi thương như vậy...
Ta quay mặt đi, nhìn linh hồn kia đang lãng du trên đường, nhìn ta, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đáy lòng cười thầm, ngươi cũng có lúc này. Ngươi cũng nếm được mùi vị này, ngươi có biết, mỗi một kiếp ta đều nhìn các ngươi như vậy, ngươi có biết, mỗi một kiếp ta đều khó chịu như vậy?
Dựa theo kế hoạch, từng bước một hoàn thành tất cả.
Dựa theo kế hoạch, cũng đến lúc biệt ly.
Ta nhìn nàng, tiếng gió rít bên tai, "Tôi đi đây. Em phải sống tốt." Đúng rồi, cũng nên đi thôi. Về sau, trên đời này Tô Cẩm Niên sẽ không còn.
Sắp đến lúc chia tay, sau cùng liếc nhìn một cái, hai mắt nàng đẫm lệ, nhìn ta, sự ẩm ướt ấm áp rơi trên mặt ta.
Ta nở nụ cười, bây giờ, rốt cục nàng cũng rơi lệ vì ta sao? Ta xem như, cũng có một vị trí trong lòng nàng rồi, phải không?
Đi lên cầu Nại Hà, lão bà bà nhìn ta, "Hài tử, bây giờ, ngươi uống không?" Bàn tay đưa qua, là chén canh quen thuộc. Uống nó vào, chuyện cũ trước kia không cần nhớ lại nữa.
Mỗi một kiếp cũng chỉ có ta còn nhớ, chuyện xưa của ba người chúng ta cũng chỉ có ta còn nhớ thôi.
Đương nhiên, mỗi một kiếp, rõ ràng đều là chuyện xưa của ba người, vai diễn của ta cũng chỉ là phụ trách quan sát, nhân vật chính là các ngươi.
Ta cười cười, không có chuyện dễ dàng vậy đâu.
Lấy canh Mạnh Bà, một hơi uống hết.
Nếu có kiếp sau, Tô Cẩm Niên cũng không còn là Tô Cẩm Niên, cũng sẽ không phải nhớ chuyện xưa của các người nữa.
Ta cũng chỉ là ta. Không còn Ngọc Hàm, không còn Tô Xán. Cũng không còn những chuyện quá khứ này nữa.