Hoa Đào Nhỏ

Chương 17



Ở phòng khách nhà Hứa Tư Đình, Tống Lâm ăn vận Âu phục chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm túc, nhìn mẹ Hứa không chớp mắt.

Hai tay thẳng tắp đặt lên đầu gối.

Mẹ Hứa nhìn chàng trai đột nhiên tới nhà này, đột nhiên ngớ cả người, chốc chốc lại nhìn Hứa Tư Đình, rồi chốc chốc lại nhìn Tống Lâm, trong lòng bà cũng bắt đầu ngờ ngợ, nhưng vẫn chưa thể xác định rõ.

“Đình Đình, đây là?” Mẹ Hứa hỏi.

Tống Lâm nghe vậy liền cảm thấy có chút căng thẳng, nụ cười trên khóe môi cứng đờ, lực sát thương từ mẹ cô quả nhiên là khác em trai. Hứa Tư Đình nhìn dáng vẻ luống cuống của anh liền che miệng cười trộm, thấy mẹ Hứa nhìn về phía cô mới ngồi lại nghiêm chỉnh, trịnh trọng nói, “Mẹ, đây là Tống Lâm, là hàng xóm của con, cũng là bạn trai của con.”

Mẹ Hứa vừa nghe đã thầm nghĩ, bà đã đoán đúng rồi, đã bảo rồi mà, sao cậu trai đó lại biết trong nhà có người, lại còn ăn mặc trang trọng này cơ chứ. Ngầm hiểu đây là bạn trai của con gái mình, mẹ Hứa nhìn Tống Lâm từ đầu xuống chân, cao to đẹp trai, rất lễ phép, chỉ là chẳng thấy cậu trai này nói gì cả.

Tống Lâm lấy giấy bút, viết, “Con chào cô, cô khỏe không ạ?”

Mẹ Hứa nhìn tờ giấy, bà đương nhiên là biết chữ, nhưng lại không hiểu ý, có lời nào không thể nói thẳng à? Một giây sau, Tống Lâm lại viết tiếp, “Xin lỗi cô ạ, con không nói được.”

Hả! Mẹ Hứa khẽ nhếch miệng, không biết phải làm thế nào. Bà nhìn Hứa Tư Đình, Hứa Tư Đình liền gật gật đầu, giống như đang khẳng định lời trên giấy của Tống Lâm, khiến sắc mặt của mẹ Hứa tối xuống.

Tống Lâm thấy vậy liền viết, “Con rất xin lỗi cô, nhưng cô thật lòng thích con gái cô ạ.”

Mẹ Hứa nhìn xong, thở dài thườn thượt. Bà đang định nói thì bị Hứa Tư Đình ngăn lại, “Mẹ, con cũng thật lòng thích Tống Lâm ạ, con muốn ở bên anh ấy.”

“Sao…” Mẹ Hứa định nói rồi lại kịp thời ngừng lại, dù sao thì Tống Lâm cũng đang ngồi trước mặt, khó nói. Bà đành bảo, “Con tên Tống Lâm phải không, con xem này, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, chi bằng con về trước đi, để cô nói chuyện với Đình Đình một lát.”

Cái này vừa nghe là rõ, đây là ám chỉ ra lệnh đuổi khách, sao Tống Lâm không nghe ra.

Anh mấp máy môi, sau đó gật đầu.

Hứa Tư Đình tiễn anh ra ngoài cửa, né ra chỗ mẹ Hứa không nhìn được rồi mới ôm anh một cái, an ủi, “Ngoan, không sao đâu, em về phe anh mà.”

Tống Lâm bật cười, “Em vào nhà đi.”

Hứa Tư Đình gật đầu, đóng cửa lại.

Vừa quay đầu, cô đã thấy mẹ Hứa lườm nguýt, “Biết thế… Thà hồi năm mới mẹ để con gặp con trai nhà thím Sáu kia còn hơn.”

“Mẹ, anh Tống Lâm tốt thế còn gì.”

“Tốt cái gì mà tốt, không nói được đây thây.”

“Cái đó thì có làm sao…” Hứa Tư Đình phản bác, mẹ Hứa nghe xong thì thức giận đập tay lên ghế sô pha, thở hùng hục, “Các con qua lại từ bao giờ?”

Hứa Tư Đình thật thà khai báo, “Trước Tết một tháng ạ.”

“Tại sao lúc Tết không nói?”

“Con quên mất.”

Mẹ Hứa hừ một tiếng, “Tôi đẻ chị ra mà tôi còn không rõ sao, chị quên là quên thế nào, có mà không biết nên nói thế nào với tôi và bố chị thì có.”

Lời này là sự thật, nhưng đó chỉ là suy nghĩ trước kia của Hứa Tư Đình, bây giờ cô lại đang tha thiết mong mẹ mình có thể chấp thuận chuyện của mình và Tống Lâm. Cô ngồi xuống bên mẹ Hứa, ôm cánh tay của bà, tỏ vẻ làm nũng hiếm thấy, “Mẹ, tuy là Tống Lâm không nói được, nhưng anh ấy thực sự rất xuất sắc, khả năng hội họa tốt, nấu ăn ngon, đẹp trai khôi ngô, tính cách lại dịu dàng, điều quan trọng nhất là anh ấy đối xử với con cực kỳ tốt luôn ạ.”

Mẹ Hứa không nói gì, trong lòng bà cũng đang thầm hi vọng Hứa Tư Đình có thể tìm được người đúng ý cô, nhưng thế không có thể nửa kia có thể là người câm.

Hứa Tư Đình chớp chớp mắt nhìn bà.

Mẹ Hứa trầm mặc một lát, hỏi, “Con thực sự thích thằng bé sao?”

“Cực kỳ cực kỳ thích luôn ấy ạ.” Hứa Tư Đình gật đầu chắc nịch. Mẹ Hứa thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, cau mày, nói ra sự lo lắng trong lòng bà, “Con có chắc là sao này mình sẽ không hối hận không?”

“Không hối hận.”

Được, vậy không còn gì phải bàn thêm nữa, mẹ Hứa mỉm cười, “Con suy nghĩ cho kỹ làm sao để qua cửa bố con đi.”

“Oaaaaa, mẹ ơi mẹ vĩ đại nhất trên đời, con yêu mẹ chết mất.” Hứa Tư Đình ôm lấy mẹ mình, sau đó thì nhắn icon “ok” cho Tống Lâm.

“E dè tí xem nào.” Mẹ Hứa cưng chiều nói, “Ngày mai để mẹ nếm thử tay nghề của thằng bé.”

“OK con dê luôn, đảm bảo mẹ thích.”

Hứa Tư Đình thuật lại lời của mẹ cô cho Tống Lâm biết, sau đó anh liền gửi cho cô một cái sticker “toát mồ hôi” cùng với lời nhắn: Hiện giờ anh đang rất cần em cung cấp tin tình báo.

Hứa Tư Đình cười.

Nửa đêm, Hứa Tư Đình vì quá buồn vệ sinh mà tỉnh lại, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách cô thấy có ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài, hình như phát ra từ nhà Tống Lâm. Cô đi ra ngoài ban công mới phát hiện ra ánh sáng đó thực sự phát ra từ nhà anh, xuyên qua tấm rèm truyền ra ngoài. Hứa Tư Đình nhíu mày, đã là giờ nào rồi mà anh vẫn chưa chịu tắt đèn.

Cô đi vào phòng, rón rén cầm di động lên nhìn, còn chưa tới năm giờ sáng.

Cô đã hết cơn buồn ngủ, khẽ khàng mặc thêm áo khoác rồi nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng. Ngoài hành lang tối như mực, Hứa Tư Đình tiến tới gõ cửa nhà Tống Lâm, đợi hồi lâu chẳng thấy có động tĩnh gì, cô đành phải nhắn tin WeChat cho anh. Tống Lâm nhanh chóng chạy ra mở cửa, anh vẫn còn mặc Âu phục của tối qua, ở ngoài còn có một cái tạp dề.

Thấy cô, Tống Lâm rất kinh ngạc, “Sao em lại tới đây, không mệt sao?”

Hứa Tư Đình đẩy anh vào nhà, đóng cửa nẻo cẩn thận rồi mới nhăn mặt, “Em phải hỏi anh mới đúng đấy, anh mở đèn trong nhà làm gì?”

“Đâu, anh có gì đâu.”

Hứa Tư Đình không tin. Cô mở cửa phòng bếp ra, anh đang mặc tạp dề nên cô nghĩ ngay tới phòng bếp. Tống Lâm vội vàng chặn cô lại, ôm lấy cô. Khi dựa gần vào người anh, Hứa Tư Đình liền ngửi thấy mùi tanh, ngẩng đầu hỏi, “Anh đang làm gì trong bếp đó, làm cá hả?”

Tống Lâm lắc đầu, không cho cô nhìn.

Có ẩn tình, Hứa Tư Đình lại càng muốn xem.

Tống Lâm dẫn cô vào phòng ngủ, “Em đi ngủ tiếp đi.”

“Em không buồn ngủ, em muốn xem anh đang làm gì.” Hứa Tư Đình ngẩng đầu nhìn anh, “Nếu anh cần em, biết đâu em có thể giúp chút gì được cho anh thì sao.”

Tống Lâm im lặng không nói.

Hứa Tư Đình: “Ví dụ như mẹ em thích cá nấu theo cách nào chẳng hạn.”

Tống Lâm buông tay ra, Hứa Tư Đình liền quay người đi vào phòng bếp. Cô đoán không sai, trong bồn rửa đang có mấy loại tôm cá nhảy tanh tách, bên cạnh là túi rác.

“Mới mua sao?”

Tống Lâm gật đầu.

“Mua khi nào?”

“Bốn giờ.”

Hứa Tư Đình nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải, đành phải bặm môi không lên tiếng, nhìn trông giống như đang tức giận. Tống Lâm vội vàng viết, “Em đừng giận.”

Hứa Tư Đình đâu có tức giận, cô đang đau lòng mới đúng.

Cô ngoắc ngoắc ngón tay, “Anh lại đây.”

Tống Lâm chưa hiểu mô tê gì, chỉ ngoan ngoãn tới chỗ cô. Khi anh tới gần liền được Hứa Tư Đình ôm lấy, cô dựa sát vào lồng ngực anh, rầu rĩ nói, “Không cần phải làm vậy đâu mà.”

Tống Lâm khẽ giật mình, sau đó đưa tay ôm lại cô, rồi lại cười khổ, tâm tư của anh nói chung chẳng thể qua mắt cô. Tối hôm qua từ khi biết được mẹ Hứa thích ăn các loại tôm cá, Tống Lâm bắt đầu không ngủ được, trời còn chưa sáng anh đã đi ra chỗ cửa hàng hải sản mở sớm nhất để mua. Anh mua toàn đồ tươi nhất về nấu, mong muốn mang lại hương vị thơm ngon nhất cho mẹ Hứa.

Không cần phải làm ư? Không phải thế.

Tống Lâm cảm thấy đây là điều mình nên làm, khuyết điểm của anh cần vô số ưu điểm để bù vào, anh không thể lãng phí cái nào.

Ôm một lúc Hứa Tư Đình mới buông anh ra, vành mắt đã đỏ hoe. Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên sự vui vẻ, “Em giúp anh với nhé.”

“Dạ.”

Lúc này Hứa Tư Đình mới cười tươi.

Tống Lâm làm vậy đã đủ để chứng minh anh rất quan tâm tới cô.

Người như vậy, làm sao có thể có người ghét được đây.

Sau khi nấu nướng xong xuôi, Hứa Tư Đình lén lút chạy về, lúc đó đã sắp bảy giờ, mẹ Hứa đã dậy rồi, dựa lên thành giường ngồi gọi điện thoại. Lúc nhìn thấy Hứa Tư Đình trở về, bà liền cúp máy.

“Đã chịu vác thân về rồi đó hả.” Mẹ Hứa nói, lúc Hứa Tư Đình ra ngoài là bà đã tỉnh rồi.

Hứa Tư Đình cười gượng, “Gì mà chịu với không chịu ạ, con buồn ngủ quá, con ngủ tiếp đây ạ.”

“Cứ ngủ trương thây đẫy ruột cả ra.”

Cơm nước được nấu bên nhà Tống Lâm, mẹ Hứa nhìn thấy những loại tôm cá mà mình thích đã được xử lý sạch sẽ thì vui mừng. Bà đoán ngay ra, đây là do con gái mình tiết lộ, đúng là con gái lớn không giữ được. Tống Lâm đang nấu cơm, thấy mẹ Hứa quan sát mình liền cuống cà kê, nhiều lần cho lộn mắm muối. Mẹ Hứa thấy vậy liền vội vàng tiến tới, “Nào nào, để cô để cô…”

Tống Lâm bị đoạt xẻng chiên cá: “…”

Mẹ Hứa thuần thục làm từng bước, “Đưa cô nước tương.”

“Dầu hào.”

“Hoa hồi, gừng…”

Mẹ Hứa nói gì Tống Lâm lấy đó, nấu một bữa cơm thôi mà hừng hực khí thế.

Còn Hứa Tư Đình lại nhàn nhã vô cùng, chơi với Đậu Đậu chán rồi thì mệt mỏi nằm dài một chỗ, đói thì rón rén vào bếp ăn vụng mất miếng, khi bị mẹ Hứa bắt quả tang thì trốn ra sau lưng Tống Lâm.

Sau khi ăn xong, Hứa Tư Đình bị mẹ sai đi rửa bát.

Tống Lâm chủ động đề nghị đi rửa, mẹ Hứa liền khoát tay, “Con ngồi xuống đi, cô có lời muốn nói với con.”

Hứa Tư Đình động viên anh rồi bưng bát đũa vào bếp.

Mẹ Hứa thấy Hứa Tư Đình đã đóng cửa bếp, đưa lưng về phía hai người thì mới mở miệng, “Chuyện của hai con cô đã nghe Đình Đình nói rồi, nhưng vẫn còn chuyện cô cần phải xác nhận với con.”

Tống Lâm viết, “Cô cứ hỏi đi ạ.”

Mẹ Hứa nói ngay vào điểm chính, “Con bị câm bẩm sinh hay là?”

“Là do lúc ba tuổi uống canh nóng nên bị hỏng dây thanh quản ạ.” Tống Lâm giải thích, anh cũng không cảm thấy việc mẹ Hứa hỏi điều này là kì lạ. Mẹ Hứa à một tiếng.

Không phải bẩm sinh, cũng may.

Tống Lâm viết, “Cô còn gì muốn hỏi con không ạ?”

Gia cảnh, thành viên trong gia đình, sự nghiệp, nhà ở, … Mẹ Hứa sau khi hỏi được hết mới hài lòng gật đầu, ngoài việc không nói được ra thì có vẻ mọi chuyện đều tốt.

...

Lần này mẹ Hứa tới là để xem dạo này Hứa Tư Đình sống thế nào, hiện tại con gái bà sống rất tốt, lại còn tìm được một người bạn trai khá ổn áp, mẹ Hứa đương nhiên là yên tâm. Vừa trút được nỗi lòng là bà đã phải vội vã xếp đồ về nhà.

Trước khi đi, mẹ Hứa nói với Hứa Tư Đình: “Có rảnh thì dẫn thằng bé về nhà.”

“Vâng vâng, vậy về phần bố mẹ nhớ nói giúp con chút nhé.” Hứa Tư Đình nhắc mẹ, mẹ Hứa gật đầu liên hồi, sau đó bắt xe đi về ngay trong đêm.

Tiễn mẹ Hứa về giống như vừa mới tiễn một vị Phật sống về vậy. Tống Lâm cuối cùng cũng có thể thư giãn.

Hứa Tư Đình cười anh, “Sao mà anh nhát thế.”

Tống Lâm cố ý trừng mắt, Hứa Tư Đình cười hì hì, đổi giọng, “Cơ mà em thích.”

Tống Lâm vui vẻ, chủ động hôn cô, hôn từ đôi mắt, tới cái mũi, cái cằm, nhưng lại chẳng hôn môi. Hứa Tư Đình gấp lắm rồi, đánh anh, “Giỏi nhỉ, giờ anh bị tha hóa rồi, còn biết làm chuyện xấu cơ đấy.”

Tống Lâm vừa né quả đấm nhỏ của cô vừa vùi mặt cô vào lồng ngực mình.

“Tống Lâm.” Hứa Tư Đình bỗng hô lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cằm Tống Lâm, mặt không đỏ thở không gấp, nói vô cùng đường hoàng thẳng thắn, “Chúng ta làm chuyện đó đi.”

“…”

Tống Lâm chớp mắt vài cái, khá là bối rối, sao bạn gái anh có chút lỗ mãng vậy nhỉ.

Hứa Tư Đình nhìn dáng vẻ ngu ngơ như bò đeo nơ của anh, cảm thấy anh đáng yêu vô cùng, nhịn không được mà bật cười ha hả, “Ha ha ha… Sao, có bị em dọa cho hết hồn không hả?”

Đâu chỉ dọa hết hồn, Tống Lâm còn muốn làm luôn nữa là.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.