Hoa Đào Nở Rộ

Chương 10: Tài liệu bí mật



Đối với Tần Lãng, Khương Mộc Ninh khắc sâu cảm giác vô lực. Lúc này nhìn thấy gương mặt mừng rỡ của cậu ta, cô chỉ cảm thấy cơ mặt mình sắp bị rút hết đi.

“Chuyện đó, Tần Lãng, tôi còn có chuyện, ăn khuya thì không cần. Hẹn gặp lại.” Khương Mộc Ninh cúi đầu, vòng qua Tần Lãng, nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ.

“Đàn chị, đàn chị…………………..”

Bỏ qua âm thanh sau lưng ra ngoài tai, Khương Mộc Ninh nhanh chân chạy vào cửa chính của kí túc xá, sau khi đi vào cô mới có thể thở phào một cái, không chọc nổi, vì vậy nên trốn thôi, nhưng dù sao cũng hơi buồn bực.

Mấy ngày tiếp theo, Khương Mộc Ninh cảm thấy thời gian hình như trôi qua rất chậm, gần như khi cô cảm thấy có chút nóng nảy thì cũng đến thứ bảy. Buổi sáng thứ bảy, cô tỉnh lại trước cả khi đồng hồ báo thức vang lên, nhanh chóng rời khỏi giường đánh răng rửa mặt xong, cô vừa cầm điện thoại lên nhìn, mới bảy giờ rưỡi.

Triệu Tiệm An hẹn cô gặp nhau lúc tám giờ rưỡi gặp mặt ở cửa nam, thời gian vẫn còn sớm, Khương Mộc Ninh cầm điện thoại, lại cầm thêm mấy trăm đồng tiền lẻ trong túi, cộng thêm phiếu ăn và thẻ xe bus, lập tức nhanh chóng xuống lầu. Cô đi ăn sáng, sau đó lại đến thư viện đọc một cuốn tiểu thuyết mới xuất bản, sau đó mới nhìn thời gian trong điện thoại di động lần thứ n, lúc này cô mới bắt đầu chậm rãi bước về phía cửa Nam.

Khương Mộc Ninh hết nhìn đông lại nhìn tây một lúc lâu, mãi đến khi cô thấy một chiếc xe con đỗ cách đó không xa đang mở cửa sổ xe xuống, Triệu Tiệm An ngồi bên trong xe cười ngoắc ngoắc tay với cô, lúc này cô mới giật mình: Bọn họ không phải ngồi xe công cộng để đi…….

Được rồi, cô là sinh viên nghèo, thói quen của cô vẫn luôn là ngồi xe công cộng để đi lại…… mệt cho cô còn mang theo thẻ xe bus…….

“Ăn sáng chưa?”

Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh ngồi cài dây an toàn xong mới từ từ khởi động xe, tầm mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, trên mặt có nụ cười nhẹ nhẹ.

“Em ăn rồi……… Đàn anh, anh……..” Không gian rất rộng rãi, nhưng bởi vì tính tư mật, trong nháy mắt lại khiến Khương Mộc Ninh thấy không được tự nhiên, như vậy, chủ đề thường xuyên nhất ‘An cơm chưa’ cũng rất thích hợp.

“Ừ, tủ đồ trước mặt em có một gói bánh quy, mới vừa mua, nếu đói bụng thì lấy ra ăn.”

Khương Mộc Ninh ổn định lại tâm trạng đang không được bình tĩnh cho lắm của mình, khẽ cúi đầu: “Em rất no bụng……….. Lần này no thật rồi…………” Đáy lòng cô có chút quẫn bách, khiến cho mặt cô có chút nóng lên, cô quay đầu lại len lén nhìn Triệu Tiệm An, thấy anh đang tập chung lái xe, trên mặt cũng không có vẻ như đang cười nhạo cô, lúc này cô mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Công ty Triệu Tiệm An ở trong khu trung tâm thành phố, khoảng cách từ Nam Hồ đến cũng không xa lắm, xe vững vàng chạy khoảng nửa giờ, sau khi trải qua một con đường nhỏ, xe đi vào nhà để xe của một ngôi nhà ba tầng kiểu cũ, sân rất rộng, bên trong có một bãi đỗ xe loại nhỏ, xe của Triệu Tiệm An dừng lại tại một chỗ có bốn chữ ‘Đỗ xe chuyên dụng’, sau đó anh mới quay đầu nhìn về phía người đang nghe radio ở bên cạnh, Khương Mộc Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Đi thôi.”

Khương Mộc Ninh ngửa đầu nhìn căn biệt thự khoảng chừng mấy trăm thước vuông, vách tường tràn đầy màu xanh lá cây của những cây leo, tấm bảng hiệu ‘Công ty thiết kế kiến trúc Tiệm An’ màu xanh cũng như ẩn như hiện. Cô gần như đang ôm một tâm trạng thấp thỏm, có chút thành kính đi theo bước chân trầm ổn của Triệu Tiệm An vào công ty. Voicoi08-d-đ-l-q-đ

Dọc đường đi Khương Mộc Ninh không dám hết nhìn đông lại nhìn tây nữa, cô sợ những người khác nhìn cô sẽ giống như nhà quê ra phố. Nếu là một công ty thiết kế công trình hàng đầu thì những thiết kế bên trong cũng không thể kém được, nhưng Khương Mộc Ninh cũng chỉ dám dùng mắt đánh giá xung quanh, mặc dù thật ra cô muốn dừng chân lại lại thưởng thức thật tốt, nhưng bước chân của Triệu Tiệm An cũng không dừng lại, cô chỉ có thể tiếc nuối tự an ủi mình:để lần sau đi.

Mặc dù là thứ bảy, nhưng trong phòng làm việc cũng không thiếu người đang làm việc, phần lớn mọi người đều đang cúi đầu làm việc, chỉ có một số người, rất ít nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, mang theo ánh mắt tò mò, ánh mắt của họ hơi dừng lại trên người Triệu Tiệm An, sau đó lại nhìn về phía Khương Mộc Ninh. Khương Mộc Ninh có thể cảm thấy những ánh mắt sáng quắc tập chung trên người cô, cô chỉ có thể theo sát bước chân của Triệu Tiệm An, cố gắng khiến cho mình thật bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, cho đến khi  Triệu Tiệm An mở cửa phòng làm việc của anh ra, nghiêng người mời cô vào phòng, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới có thể rảnh rỗi quan sát cái phòng làm việc trong một công ty nổi tiếng này.

Phòng làm việc của Triệu Tiệm An rất lớn, bàn làm việc cũng rất lớn, ghế salon cũng lớn, cái tủ ở hộc tường cũng lớn, nhưng nhìn tổng thể cũng không thấy sự xa hoa, thậm chí cả từ hào  hoa cũng không dùng được, chỉ có thể nói là chỉnh tề sạch sẽ, không hề giống những phòng làm việc của các tổng giám đốc trên tivi.

“Đàn anh, phòng làm việc của anh thật lớn.” Khương Mộc Ninh vẫn quyết định sẽ khen ngợi một câu, câu khen này rất thật lòng, khu vực này, diện tích này, đoán chừng cả đời này cô cũng không thể phấn đấu nổi.

“Tự em đi nấu nước uống đi, thoải mái tự nhiên đi, anh bận một lúc, không có thời gian để ý cho em đâu.” Triệu Tiệm An cười cười, chỉ vào bình nước ở một bên, sau đó lập tức đi đến bàn làm việc cầm điện thoại nội bộ lên gọi: “Thôi Hoa, đem cho tôi hồ sơ về viện bảo tàng thành phố H đến phòng làm việc của tôi.” Để điện thoại xuống, anh lại nhỏ giọng giải thích: “Những công trình từ hai năm trước đều cho hết vào phòng hồ sơ rồi, tài liệu ở đó rõ ràng hơn, còn rõ hơn cả tài liệu trong máy tính của anh nhiều.”

“Đàn anh Triệu, cảm ơn anh.” Khương Mộc Ninh có chút cảm kích, có thể nhìn thấy tài liệu đầy đủ có lẽ cô là người duy nhất trong lớp, không phải là người duy nhất trong trường, “Em đi nấu nước.”  văn phòng Triệu Tiệm An rõ ràng đều là tự mình nấu nước, có lẽ bình thường là thư kí và trợ lí làm, hôm nay là thứ bảy nên họ nghỉ, vậy thì để cô đi phục vụ đi.

Khương Mộc Ninh mang theo bình nấu nước đi lấy nước, mở nút nấu, nhìn Triệu Tiệm An đang cúi đầu tập chung đọc tài liệu trên bàn, nhất thời cô cũng không biết mình phải làm gì, cũng không thể cứ đứng như vậy được đúng không?

“Đàn anh, mỗi cuối tuần anh đều về công ty làm việc sao?” Khương Mộc Ninh có chút tò mò.

“Cũng không hoàn toàn.” Triệu Tiệm An dần ngẩng đầu lên, cười cười nhìn Khương Mộc Ninh, “có chuyện thì anh mới về, hiện tại đa số công việc trong công ty đều giao cho phó tổng xử lí, trừ những công việc nhất định phải do anh xử lí. Hiện tại chính là khoảng thời gian nhàn nhã nhất của anh sau khi tốt nghiệp đại học rồi.”

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Triệu Tiệm An cũng khôi phục lại gương mặt nghiêm túc, âm thanh nghe qua cũng thấy nghiêm khắc hơn rất nhiều.

Cửa mở ra, đi vào là một người thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Triệu Tiệm An, một cái liếc mắt cũng không nhìn vào Khương Mộc Ninh, “Triệu tổng, tài liệu của viện bảo tàng đây ạ.” Nói xong đã đặt một tập tài liệu đặt lên bàn làm việc của Triệu Tiệm An.

“Ừ, ra ngoài đi.” Triệu Tiệm An nhận lấy túi hồ sơ dày bằng plastic, cúi đầu, trầm giọng nói một câu, sau đó Khương Mộc Ninh lại thấy người tên ‘Thôi Hoa’ kia lập tức đi ra ngoài.

Đáy lòng Khương Mộc Ninh có sự ngạc nhiên nhè nhẹ, cô không ngờ nụ cười ôn hòa của Triệu Tiệm An ở công ty cũng có nghĩa là đại diện cho sự nghiêm nghị của cấp trên, chẳng lẽ anh sợ tuổi mình còn trẻ không quản được thuộc hạ của mình sao?

“Sao còn không tới đây?” Triệu Tiệm An ngẩng đầu lên, ngón tay cong cong gõ nhẹ lên mặt bàn màu xanh dương, sau đó lại là nụ cười ôn hòa mà Khương Mộc Ninh quen thuộc.

Khương Mộc Ninh nhìn xuống ấm nước cô đang nấu cũng chưa sôi, cố gắng kiềm chế sự kích động của mình, cố gắng bước nhũng bước chân được coi là trầm ổn đến bàn làm việc của anh.

“Tất cả tài liệu đều ở trong này. Tự em mang xuống xem trước đi, không hiểu chỗ nào thì hỏi anh. Đúng rồi, học công trình phải vẽ bản đồ, em được học chưa?”

“Học rồi ạ.” Khương Mộc Ninh  cẩn thận nhận lấy túi hồ sơ, gật đầu một cái.

“Vậy thì được rồi, tự em xem đi. Nhưng mà còn một việc nữa, những tài liệu này cũng coi như là tài liệu mật của công ty anh, em xem xong cũng đừng nói với những người khác, ừ, cũng không thể chép lại.”

Nếu là tài liệu mật sao còn cho em xem?

Trong đầu Khương Mộc Ninh đột nhiên hiện lên một câu nói như vậy, nhưng cô cũng biết phải ngoan ngoãn nuốt xuống, con người không thể đối nghịch với sự may mắn của mình được,, như vậy sẽ bị trời phạt. Huống chi, như vậy cô cũng không cần đau đầu suy nghĩ xem có nên nói cho Mai Lộ biết về những tài liệu này không. Cho nên, cô chỉ hơi bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Vậy nếu em không nhớ được thì làm thế nào?”

“Khụ, vậy thì viết luận văn ngay ở đây đi. Trước khi em hoàn thành xong luận văn của mình thì những tài liệu này để trong phòng làm việc của anh đi, thứ bảy anh lại dẫn em đến đây.” Triệu Tiệm An cúi đầu, lần nữa đọc tài liệu của mình.

Trên mặt Khương Mộc Ninh đều là sự vui mừng, quả thật cô không dám tin vào vận may của mình.

Nói cách khác, chỉ cần khi chưa hoàn thành xong luận văn, cô sẽ có cơ hội thường xuyên đến nơi này? Bên ngoài nhiều nhân tài như vậy cô cũng có cơ hội để làm quen? Cô có thể nhân lúc rảnh dỗi khi viết luận văn đứng ngoài quan sát trạng thái làm việc của những nhân tài kia? Vậy có phải cô có thể thoải mái chậm rãi viết xong luận văn? Khương Mộc Ninh nhớ giáo viên quy định luận văn phải có ít nhất 300 chữ, cô quyết định mỗi câu đều phải suy nghĩ tỉ mỉ rồi mới viết, cùng lắm thì cô viết 5000 chữ, 10000 chữ, có rất nhiều biện pháp kéo dài thời gian nha.

Khương Mộc Ninh ôm túi tài liệu đến ngồi trên ghế salon, khóe miệng hơi vểnh lên, suy nghĩ lung tung một lúc lâu, cho đến khi ấm nước sôi vang lên âm thanh cô mới tỉnh lại, vội vàng cẩn thận để tài liệu trong tay xuống, đi tới chỗ ấm nước đang sôi rót vào bình, sau đó lại quay đầu nhìn Triệu Tiệm An đang cúi đầu đọc tài liệu mà vẫn luôn cau chặt hàng lông mày, cô mở ngăn kéo ra tìm một lúc, cuối cùng lấy ta một túi trà xanh, dựa vào cách pha trà bình thường của cô rồi rót ra một cốc, bưng tới.

“Đàn anh, mời uống trà.” Khương Mộc Ninh lần đầu tiên dùng vẻ mặt nịnh hót, híp mắt cười để cốc trà nóng lên bàn, sau đó mới đi về ghế sofa, tự nhiên cô cũng không nhìn thấy cảnh Triệu Tiệm An rời mắt từ tài liệu của anh hết nhìn cốc trà xanh lại nhìn cô nở nụ cười.

Khương Mộc Ninh mang theo một quyển vở mới tinh và bút nhưng cô lại không mang theo laptop, cho nên cô chỉ có thể vạch những điều chú ý ra giấy rồi khi về sẽ sửa vào laptop sau.

Một khi đã tập chung chăm chú thì thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến khi nghe được một hồi tiếng chuông vang lên, nhất thời khiến cho Khương Mộc Ninh có chút sửng sốt, ngẩng đầu lên giật giật cái cổ, sau đó mới nhìn về phía Triệu Tiệm An đang nghe điện thoại.

“A lo.”

Triệu Tiệm An một tay cầm điện thoại, nhưng tầm mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu của anh, có thể nói như vậy, sau đó Khương Mộc Ninh phát hiện vẻ mặt của anh có chút kì lạ: “Rất xin lỗi, hiện tại tôi rất bận, hẹn gặp lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.