Hoa Đào Nở Rộ

Chương 23: Qua kì nghỉ đông



Cuối cùng chuyện này được xử lí như thế nào Khương Mộc Ninh cũng không quan tâm, nhưng mà về sau ở đây, khi Hồng Hà nhìn thấy cô thì vẻ mặt cũng thân thiện hơn rất nhiều, còn Chúc Dung thì sao, nhìn qua thì có chút không được tự nhiên, có đôi khi chính cô cũng không phân rõ được là chị ấy đang cười hay không cười, nhưng mà thái độ thì tốt hơn rất nhiều.

Ngược lại thái độ của chị Phạm Văn không có gì thay đổi, điều này khiến Khương Mộc Ninh yên tâm hơn rất nhiều.

Trong công ty bắt đầu đồn đại xì căng đan chưa bao giờ có, trong phòng làm việc ông chủ lớn  và nữ sinh thực tập trong công ty yêu đương mập mờ, nhưng thân là một trong hai nhân vật chính thì Khương Mộc Ninh hoàn toàn không biết gì, cuối cùng cô cũng nghênh đón kì nghỉ đông.

Vốn Khương Mộc Ninh đã chuẩn bị tâm lí đến 28 tháng 12 âm lịch mới về nhà nghỉ ngơi, nhưng mới 25 âm lịch thì Triệu Tiệm An đã nói sẽ thả cô sớm.

Lần đầu tiên đi làm, thực ra cô cũng thấy rất mệt mỏi, nghe thấy có thể về nhà sớm, trong lòng cũng có chút kích động, liên tục xác nhận với Triệu Tiệm An rồi mới lộ ra nụ cười không che dấu được.

“Đàn anh, em nghỉ sớm thực sự không sao đúng không? Mọi người trong công ty vẫn phải đi làm sao?” 

“Không sao, em chỉ là thực tập thôi, cũng không phải nhân viên chính thức.” Triệu Tiệm An gật đầu cười, mặc dù trong lòng anh có chút mất mát, nhưng cũng may mắn là anh mở miệng trước, nếu không cô nhóc kia dù có muốn về nhà cũng sẽ nhịn đến cùng.

Thật ra, vốn anh cũng không muốn cho Khương Mộc Ninh về nghỉ sớm như vậy, cô vừa đi thì cũng phải nửa tháng nữa hai người mới có thể gặp mặt. Nhưng tối qua anh nhận được điện thoại của mẹ anh, anh cảm thấy âm thanh trong điện thoại già đi rất nhiều so trong với trí nhớ, mẹ anh hỏi: khi nào thì con về nhà? Anh có thể hình dung ra vẻ mặt chờ đợi mong ngóng nhưng lại cố làm ra vẻ tỉnh táo của mẹ anh.

Mỗi cha mẹ đều nhớ những người con rời khỏi nhà, nhất là gần đến những ngày lễ như này.

“Ngày mai anh đưa em về thôi.” Triệu Tiệm An nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, cười nhẹ nhàng dừng bước chân. “Chỗ bộ phận nhân sự anh đã chào hỏi qua rồi.  Bắt đầu từ ngày mai em chính thức được nghỉ.”

“Không cần đâu, mai em tự về được. Buổi sáng mai em muốn đến chào chị Phạm Văn một câu mới đi.” Khương Mộc Ninh có chút khẩu thị tâm phi từ chối, trong lòng cô cảm thấy nếu nhờ Triệu Tiệm An đưa cô về thì làm phiền anh quá.

“Em đặt mua vé xe lửa sao?” Triệu Tiệm An cười hỏi lại.

“Ách, chắc là mua không được đâu. Nhưng mà em có thể đi xe oto về mà.” Giọng điệu của Khương Mộc Ninh thêm chút rối rắm, chần chờ, cô vừa nghĩ đến việc phải đi vòng một nửa thành phố mới đến bến xe thành phố H, lại càng cảm thấy chột dạ hơn.

“Thời gian em đến bến xe cũng đủ để anh đưa em về đến nhà rồi.” Triệu Tiệm An cười cười, cong ngón tay gõ nhẹ một cái lên trán cô. “Mười giờ sáng mai anh chờ em ở dưới tầng của công ty, thời gian như vậy là đủ rồi chứ?”

“Vậy thì lại làm phiền anh vậy.” Khương Mộc Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý, Triệu Tiệm An đưa cô về nhà tất nhiên sẽ nhanh hơn, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, vậy nên cô nhanh chóng bị thuyết phục.

Từ sau vụ việc bị vu oan lần trước, mấy lần Triệu Tiệm An đều chờ đón cô ở dưới tầng của công ty, thỉnh thoảng cũng bị nhân viên trong công ty nhìn thấy, thật ra thì cô cũng không rõ ràng lắm lời đồn đại trong công ty đến mứa độ nào rồi, dù sao thì không nghe thấy thì coi như không biết thôi.

Ngày hôm sau Triệu Tiệm An chờ dưới công ty từ sớm, đón Khương Mộc Ninh cùng hành lí của cô lên đường về nhà.

Từ thành phố H lái xe đến nhà Khương Mộc Ninh chỉ cần hơn một giờ đồng hồ là đủ, sau khi ra khỏi đường cao tốc, Khương Mộc Ninh chỉ huy quẹo trái quẹo phải khoảng mười lắm phút thì đến. Nhà cô ở một thị trấn nhỏ ngoài ngoại ô thành phố S, hàng xóm láng giềng đều rất thân thiết, cô cũng không dám để Triệu Tiệm An trực tiếp lái xe đến dưới lầu  nhà cô, cô để Triệu Tiệm An đỗ xe ở trước trường trung học một khoảng xa xa.

“Đến nhà em rồi sao?”

“Sắp đến rồi, đây là trường cấp trung học cơ sở trước đây em học.” Khương Mộc Ninh chỉ chỉ vào trường học bên cạnh, nhanh chóng tháo dây an toàn: “Đàn anh, em xuống xe chỗ này thôi, qua trường học không có chỗ để dừng xe.”

“Anh giúp em mang hành lí về.” Triệu Tiệm An tắt máy, anh cũng chuẩn bị xuống xe.

“Không cần. Đàn anh, anh trăm ngàn lần đừng xuống xe. Tự em hành động là được rồi, ba em đợi em ở phía đằng kia…….” Câu nói “nếu cha em nhìn thấy thì không tốt lắm” cô cũng không nói ra được chỉ đành phải trực tiếp nuốt xuống, cô nhanh chóng xuống xe, nhận lấy hành lí mà Triệu Tiệm An đang lấy ra khỏi cốp xe: “Đàn anh, cám ơn anh, lái xe cẩn thận, hẹn gặp lại.” Nói xong vẫy vẫy tay với anh.

Triệu Tiệm An nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, thật ra anh cũng hiểu Khương Mộc Ninh đang tránh cái gì. Được rồi, là cơ hội chưa tới, lần sau lại nói vậy.

“Anh đi đây, tự em cẩn thận một chút.”

Khương Mộc Ninh nhìn xe của Triệu Tiệm An quẹo khỏi chỗ đèn xanh đèn đỏ, lúc này cô mới từ từ kéo hành lí về nhà, còn chưa đi được bao lâu cô đã thấy cha đang đứng đợi ven đường, cô vội vàng chạy đến: “Cha ơi, con về rồi.” d,i,ễ,n,,đ,à,n,,l,ê,,q,u,ý,,đ,ô,n

Khương Nhạc là người phương Bắc, năm đó sau khi tốt nghiệp đại học lại được phân công công tác đến một thị trấn nhỏ ở phương Nam, sau đó lại cưới vợ, sinh con gái và cắm rễ ở đây luôn, khẩu âm (giọng đặc trưng của mỗi miền) cũng đã bị phai nhạt, nhưng trên phương diện ẩm thực lại giữ nguyên hơn nửa. Buổi chiều ngày ba mươi, Khương Mộc Ninh giúp Hứa Lê băm nhân bánh, Khương Nhạc nhào bột, đến sáu giờ tối thì cả nhà đã bao được một bát to sủi cảo, cùng ngồi quanh một chiếc bàn gỗ lim tròn tròn, xem pháo hoa náo nhiệt ngoài cửa sổ, cười nói ăn cơm tất niên.

Tuy nhiên, tiết mục cuối năm cũng vẫn là một dạng như cũ, nhưng nếu không xem thì lại thấy thiếu chút gì đó, đợi đến khi Khương Nhạc và Hứa Lê thu dọn xong, mang theo hạch đào, hạt dưa và bánh kẹo đến ngồi đối diện TV thì Khương Mộc Ninh đã nhìn điện thoại di động một lúc lâu rồi.

Không biết lúc này đàn anh đang làm gì nhỉ? Có phải đang gói sủi cảo với cha anh ấy không?

Cô cắn môi dưới, vừa cười vừa cau mày hoảng hốt một lúc lâu, cuối cùng Khương Mộc Ninh cầm điện thoại trở về phòng mình, giữ lấy trái tim đang đập loạn nhịp, ấn một dãy số quen thuộc.

Tiếng chuông đơn điệu vang lên một lúc mới có người nhận, bên kia còn nghe thấy cả tiếng pháo hoa.

“Alo, đàn anh?”

“Ừ, đang ở nhà sao?”

Âm thanh dịu dàng ở bên kia điện thoại khiến trái tim nhỏ bé của Khương Mộc Ninh càng loạn nhịp hơn, cô cố gắng khiến trái tim yên tĩnh một chút, nhưng hình như hiệu quả không cao, sau đó mới trả lời: “Vâng, vừa mới ăn cơm tối xong, hiện tại đang ngối xem tiết mục cuối năm này.”

“Ha ha, nhà anh cũng thế, mẹ và cả nhà chị gái của anh đều đang ngồi trong phòng khách chờ xem tiết mục cuối năm đó.”

Khương Mộc Ninh đưa di động đến gần tai hơn một chút, giống như chỉ cần làm như vậy có thể cách người ở đầu kia điện thoại gần hơn một chút.

“Đàn anh còn có chị gái sao?” Khương Mộc Ninh mở to mắt, nhìn qua cửa kính thấy có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa dưới sân, mím môi nở nụ cười.

“Ừ, lớn hơn anh ba tuổi, còn có một cậu nhóc bốn tuổi, bướng lắm.”

Âm thanh của Triệu Tiệm An mang theo ý cười khúc khích, dịu dàng mà điềm tĩnh.

“Thì ra là đàn anh đã là cậu rồi nha.” Khương Mộc Ninh cũng cười, trong lòng cảm thấy hơi ngọt ngào.

“Cậu nhóc kia bây giờ đã thông minh lại còn bướng bỉnh, lúc tối vấn ầm ĩ đòi đi ăn KFC, còn nói cái gì mà bạn học nhỏ đều được nếm qua rồi, mà nhóc còn không được ăn. Cơm tối nay là chị anh xuống bếp làm một bàn đồ ăn tràn đầy, vậy mà nhóc còn ghét bỏ, đúng lúc bị cha nhóc nhìn thấy, vậy là được ăn mấy cái bụp vào mông.”

“Ha ha, tối hôm nay nhà em ăn sủi cảo, đàn anh, nhà anh hôm nay không làm sủi cảo à.”

Khương Mộc Ninh duỗi ngón tay lắc lắc quả cầu thủy tinh khiến những hạt sương mù bay lên, đầu kia điện thoại đột nhiên lại yên lặng mất mấy giây.

“Ừ, không có, sủi cảo cha anh làm ngon nhất, hiện tại cha anh mất rồi nên không có ai có thể làm được món sủi cảo như vậy nữa. Hơn nữa, vừa nhìn thấy sủi cảo thì mẹ anh sẽ nhớ tới cha anh, sợ mẹ sẽ đau lòng nên anh và chị gái đều về nhà ăn cơm tất niên với mẹ.”

Khương Mộc Ninh ngơ ngác, lập tức phản ứng kịp thế nào là ‘Mất rồi’, há miệng, trong lòng cô có chút khổ sở, vô cùng hối hận vì cô đã bóc vết thương của Triệu Tiệm An, cô chỉ nhớ tới, trước kia Triệu Tiệm An có nói qua chuyện anh và cha đều thích ăn sủi cảo.

“Đàn anh….. Rất xin lỗi……. em không biết.” Khương Mộc Ninh lắp bắp không thốt lên lời.

“Không sao đâu, cha anh cũng mất một năm rồi, nhà anh cũng quen rồi.” âm thanh Triệu Tiệm An nghe có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng hình như tâm trạng của anh cũng bị ảnh hưởng. “Dù thế nào thì người sống đều phải tiếp tục sống.”

“Vâng………” đột nhiên Khương Mộc Ninh lại thấy có chút chua xót trong lòng, người thân như vậy, đột nhiên lại không còn, loại cảm giác này, lqd, cô vừa mới nghĩ đến đã thấy hít thở không thông.

“Khương Mộc Ninh.”

“Vâng.”

“Ngày mồng mười tháng ba này là ngày dỗ đầu của cha anh.”

“Vâng.” Khương Mộc Ninh trả lời, trong lòng cũng tính toán một chút, còn hơn một tháng nữa.

“Nhà anh ở thành phố N bên cạnh thành phố S, cũng không có nhiều phong cảnh.”

“Vâng, em đã từng đến thành phố W bên cạnh thành phố N, nhưng lại chưa từng đến thành phố N.”

"Ngày 10 tháng 3 năm nay vừa đúng là thứ bảy, có muốn đi cùng anh không? Chủ nhật anh dẫn em đi chơi.”

Khương Mộc Ninh giật nảy mình, sự khó chịu mới vừa rồi bị thay thế bằng ngại ngùng trong nháy mắt, trong lúc này cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Là ngày dỗ đầu của cha anh, anh muốn cô lấy thân phận gì để tham gia đây?

“Đàn anh…..”

“Khụ khụ, cũng còn một khoảng thời gian nữa, em cứ suy nghĩ kĩ đi, đừng vội vàng trả lời anh.” Triệu Tiệm An ho nhẹ một cái, vội vàng nói.

Đợi đến khi cúp điện thoại thì gương mặt đỏ ửng của Khương Mộc Ninh cũng không giảm, cô nhắm mắt lại, dán trán vào cửa kính lạnh như băng, trái tim cô đập nhanh đến mức như muốn chui ra khỏi ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.