Hoa Đào Nở Rộ

Chương 38



Trên đường về nhà, Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn nấp trong ngực anh, khóe môi cũng nâng lên thành đường cong vui vẻ, không nhịn được hôn lên những sợi tóc nhẹ nhàng bay bay của cô.

“Mộc Ninh, mấy hôm nữa là tròn một năm ngày giỗ của cha anh, vào đúng thứ bảy, em đi cùng anh đi.”

Nếu như nói, lần trước mời cô chỉ là kích động nhất thời, nhưng lần này là suy nghĩ kĩ mới quyết định, thật sự anh rất muốn đưa Khương Mộc Ninh cùng về, để người nhà của anh cũng gặp được cô, cũng để cha anh được gặp cô……

Âm thanh của Triệu Tiệm An trầm thấp mà dịu dàng, giữa bầu trời đêm lạnh giá giống như một làn nước ấm chảy trong lòng Khương Mộc Ninh, khiến cho lòng cô cũng bắt đầu nóng lên, lời từ chối bị nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói ra có chút khó khăn. Cô nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của Triệu Tiệm An, cho nên, cô không muốn nói ra khiến cho anh thất vọng.

“Đàn anh…. Có rất nhiều người đúng không? Em sợ người lạ…..” Khương Mộc Ninh do dự, lộp bộp nói, thật sự cũng không nói rõ rốt cuộc cô có đi hay không đi.

Triệu Tiệm An ôm càng chặt hơn, âm thanh cũng mềm mại hơn mấy phần: “Không biết, chỉ có người nhà, sẽ không có nhiều người đâu. Anh chỉ muốn, dù là cha anh trên trời, hay còn mẹ anh, đều gặp bạn gái của anh. Cùng đi với anh được không? Nếu như em không thích ở đó, chúng ta có thể về ngay hôm sau.”

Khương Mộc Ninh do dự không nói  ra lời, nhíu mày lại, suy nghĩ thật lâu.

Rốt cuộc có nên đi không nhỉ? Có phải quá nhanh không? Gặp người nhà sớm vậy sao?

Triệu Tiệm An thấy người trong ngực bắt đầu do dự, anh cũng bắt đầu thấy nóng nảy trong lòng, chậm rãi nở nụ cười chế giễu: “Người nhà anh cũng không phải là thú dữ, sao em phải sợ đến vậy chứ.”

“Không phải em đang sợ….” Khương Mộc Ninh cãi lại theo phản xạ.

“Vậy thì được rồi, cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó anh đến đón em, chúng ta cùng lái xe về, đi lại cùng thuận lợi hơn.” Triệu Tiệm An vội vàng cười nói.

Khương Mộc Ninh bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, sau đó khe khẽ thở dài trong lòng, cô cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên thôi. Thật ra thì cô cũng sợ nếu cô từ chối sẽ khiến Triệu Tiệm An đau lòng……

Triệu Tiệm An cúi đầu nhìn người trong lòng yên tĩnh không phản bác, lúc này anh mới dám thả lỏng, vừa rồi, thực sự anh rất lo lắng Khương Mộc Ninh sẽ không để ý mà trực tiếp từ chối.

Nếu mọi người đều đồng ý, có lẽ anh nên nói với chị sớm một chút, để chị chuẩn bị cẩn thận.

Sau khi xảy ra việc đó, Chân Mẫn Du lại để cho Triệu Tiệm An sống yên ổn được mấy ngày, nhưng ngay khi Khương Mộc Ninh đã bình tĩnh lại có những gợn sóng lăn tăn, nhưng mà khi cô suy nghĩ kĩ, việc này cũng không thể trách hết trách nhiệm cho Triệu Tiệm An, anh cũng không biết mình bị người khác nhớ thương nhiều năm như vậy, hiện tại người ta còn theo duyên trước kia mà tìm đến cửa. Cho nên hiện tại toàn bộ trách nhiệm đều do anh tự xử lí, anh cũng không còn gặp gỡ, chuyện gì cũng sẽ báo cáo với cô, thật ra thì cô cũng không để trong lòng, vốn là chuyện này không liên quan gì đến cô, cô chỉ biết chuyện có được xử lí tốt không là được, nếu như Chân Mẫn Du có thể hiểu được cái cô ta đang tìm kiếm chỉ là tình yêu trong vô vọng thì không còn gì tốt hơn.

Đáng tiếc, đợi đến khi cô tan học, lqd, về gần đến phòng ngủ lại bị Chân Mẫn Du gọi lại, cô biết chuyện này còn chưa xong, coi như cô không muốn đi nữa thì Chân Mẫn Du cũng nhất định sẽ tính lên đầu cô, chỉ cần nhìn vẻ mặt vừa kìm nén vừa oán hận của cô ta là hiểu.

Khương Mộc Ninh nặng nề thở dài trong lòng, sau đó đưa sách của mình cho Dư An Dao: “An Dao, cậu giúp tớ mang sách lên phòng trước nhé. Lát nữa nếu như lúc đi ăn cơm mà tớ còn chưa về phòng  nhớ xuống gọi tớ.”

Dư An Dao nhận lấy sách Khương Mộc Ninh đưa tới, ánh mắt liếc qua người phụ nữ đang nở nụ cười yếu ớt đứng cách đó không xa, cô khẽ nhíu mày hỏi: “Ai vậy?”

“Một người phụ nữ lớn tuổi vô vị thôi, nhàn rỗi không có chuyện gì đó mà.” Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ bĩu môi, trong giọng nói mang theo chút tức giận.

Đây nhất định là một người phụ nữ khiến người khác khó chịu, biết rõ người ta không chào đón cô ta, vậy mà còn tự cho là mình đang thể hiện rộng rãi, tìm một người vô tội.

Chân Mẫn Du tìm cô vì cái gì? Nói chuyện chính trị thế giới hôm nay sao? Hay oán trách không khí thành phố ngày càng ô nhiễm nghiêm trọng hơn?Hoặc là cùng nhau nghiên cứu những vấn đề về vũ trụ có giới hạn hay không? Sợ rằng chính cô ta cũng không có nhiều thời gian như vậy đúng không? Chân Mẫn Du và cô chỉ có một xu quan hệ duy nhất, chính là Triệu Tiệm An. Nhưng Khương Mộc Ninh cảm thấy, căn bản cô không có hứng thú nói chuyện với cô ta về Triệu Tiệm An.

Ai, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ nha. Chị à, những lời này chị chưa từng nghe qua sao?

“Có chuyện gì không?” Dư An Dao khẽ cau mày hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, dù sao tớ cũng chỉ nói vài câu xong sẽ trở về, tớ cùng cô ta cũng không có chuyện gì để nói.” Khương Mộc Ninh thở dài,, cô cảm thấy chỉ cần vừa nhìn thấy Chân Mẫn Du cô đã thấy buồn bực. “Cậu lên tầng trước đi.” Nói xong cô vẫy vẫy tay, tập chung tinh thần, đi về phía Chân Mẫn Du.

“Tìm tôi có chuyện gì không?” Khương Mộc Ninh khẽ nhíu mày, hơi híp mắt, cố gắng kìm nén đáy lòng đang không còn kiên nhẫn, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Đàn em Khương, chúng ta tìm một chỗ ngồi uống cốc café đi? Đứng chỗ này nói chuyện hình như không tốt lắm.” Chân Mẫn Du nở nụ cười yếu ớt, mặc trên người bộ đồ công sở khiến cô ta trông rất tự tin, chín chắn.

Nhưng với khoảng cách giữa cô ra và Khương Mộc Ninh, có thể nhìn thấy gương mặt trang điểm đậm không tự nhiên của cô ta, lớp phấn dầy hơn nữa cũng không che được quầng thâm ở mắt.

Quả nhiên là người phụ nữ này buồn phiền vì tình yêu, không phải mới một đêm không ngủ ngon giấc, đáng tiếc, cô ta yêu sai người.

“Tôi cảm thấy hình như chúng ta không có chuyện gì để nói, tôi và chị cũng không quen, nếu nói thật ra thì cũng mới gặp nhau hai lần mà thôi, nếu như chị đến đây chỉ vì tìm tôi đi uống café, vậy thì tôi không có thời gian.” Khương Mộc Ninh cảm thấy cô sắp không thể cười nổi nữa, cô cũng chỉ là  một sinh viên, còn chưa bước chân vào xã hội, tất nhiên không thể biểu hiện được lễ nghi dối trá trước mặt người khác, cho nên cô cũng chỉ tùy ý lắc đầu: “Nếu chị không có chuyện gì thì tôi đi trước.” Nói xong cô trực tiếp quay đầu đi về.

“Chờ một chút.” Nụ cười hoàn mĩ trên mặt Chân Mẫn Du cũng bắt đầu có vết rách, giật giật khóe môi, cuối cùng cũng không giữ nổi nụ cười, chỉ có thể cau mày, ánh mắt tối tăm nhìn theo bóng lưng Khương Mộc Ninh đang quay đầu đi: “Tôi và Triệu Tiệm An quen biết từ lâu rồi….”

Giọng điệu trầm thấp dịu dàng kết hợp với vẻ mặt buồn bã, ánh mắt tối tăm, Chân Mẫn Du như đang nhớ lại Triệu Tiệm An và bản thân của năm đó, không nhịn được thở dài: “Chúng tôi….”

“Xin lỗi, chị Chân, nếu như hôm nay chị tới đây là vì muốn nhớ lại chuyện xưa, vậy tôi cảm thấy chị tìm nhầm người rồi, người chị nên tìm là Triệu Tiệm An, để anh cùng nhớ lại những kỉ niệm gì đó thì sẽ có không khí hơn, bởi vì tôi sẽ không đổi sắc mặt. Nếu chị muốn nhân lúc Triệu Tiệm An không ở đây nói về chuyện cũ của chị và Triệu Tiệm An, khiến cho tôi tức giận với Triệu Tiệm An, vậy tôi chỉ có thể nói là chị đến chậm rồi. Bởi vì về mối quan hệ chỉ dùng vài ba câu nói đơn giản đã làm sáng tỏ của chị và Triệu Tiệm An, thì  Triệu Tiệm An đã sớm nói rõ với tôi rồi, nếu chị cảm thấy Triệu Tiệm An đang nói dối, thật ra quan hệ của chị và Triệu Tiệm An là  dây dưa vướng mắc để tôi thay đổi tâm ý, vậy thì tôi nghĩ chị nên chọn thời gian gặp Triệu Tiệm An một lần, bởi vì chỉ có vậy mới có thể đối chất được. đúng không? Cho nên tôi cảm thấy, hôm nay chị đến tìm tôi, cả thời cơ và đối tượng đều không đúng.” Khương Mộc Ninh giả vờ giả vịt nặng nề thở dài, hai giang tay, bày tỏ chính cô cũng rất bất đắc dĩ, cô quyết tâm muốn để Chân Mẫn Du tức đến nổ phổi.

Cái này, người phụ nữ này thậm chí còn không được gọi là bạn gái trước của Triệu Tiệm An, sau khi Triệu Tiệm An và cô yêu đương, không đến tìm Triệu Tiệm An, lại quay lại tìm cô, lòng dạ quá hiểm ác, nhất là câu thở dài kia: “Tôi và Triệu Tiệm An quen biết lâu rồi….”, khiến cho Khương Mộc Ninh tức giận đến gần như không thể nhịn được, chị muốn tôi khó chịu trong lòng, vậy tôi không ngại trả lại trên đầu chị.

“Cô.” Vẻ mặt Chân Mẫn Du hoàn toàn trầm xuống, ngón tay xách túi sách nổi tiếng đẹp đẽ cầm chặt đến mức trở nên trắng bệch, lúc này cô ta mới hơi nhịn được tức giận, từ từ bình tĩnh lại. Chân Mẫn Du nhìn người trước mặt không cần trang điểm cũng có làn da trắng nõn, mịn màng tự nhiên của tuổi trẻ, ánh mắt mang theo tinh thần hăng hái của tuổi trẻ, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng tức giận ghê gớm, tâm lí được xây dựng vững chắc cũng bắt đầu sụp đổ.

Trong mắt Triệu Tiệm An, sự chín chắn tự tin của cô có phải cũng không thể sánh nổi với tuổi trẻ tự nhiên này đúng không?

“Cô đừng hiểu nhầm.” Chân Mẫn Du cố gắng nâng khóe môi, lqd, cuối cùng cũng lộ ra được nụ cười, Khương Mộc Ninh nhìn chỉ thấy ác độc hơn mà thôi, cô nhíu chặt hàng lông mày, thật sự không thể nghĩ ra người phụ nữ này còn muốn nói gì.

“Tôi chỉ cảm thấy, cô còn chưa hiểu rõ Triệu Tiệm An.”Chân Mẫn Du mím mím môi, cố gắng bình tĩnh trong lòng. “Cô mới học năm ba đại học, Tiệm An thì đã bước ra xã hội nhiều năm, anh nghĩ gì tôi hiểu rõ hơn cô nhiều.”

“Cho nên? Cô có kết luận gì?” Khương Mộc Ninh nhịn không được nhíu mày nhìn Chân Mẫn Du, thậm chí cô còn không muốn che dấu cảm xúc của mình nữa.

Chân Mẫn Du hơi nhíu mày, nhìn thái độ của Khương Mộc Ninh không có chút thân thiện, làm mặt lạnh cố gắng nói tiếp: “Giống như dáng vẻ bây giờ của cô, cho tới bây giờ cũng không phải là đối tượng mà Triệu Tiệm An lựa chọn, có lẽ Tiệm An chỉ là thích trong nhất thời, nhưng mà tôi cảm thấy cô phải suy nghĩ cho cẩn thận, đừng bởi vì hâm mộ mà xúc động phá hủy mình, cô chắc cũng từng suy nghĩ, cô có chỗ nào hấp dẫn Tiệm An chứ?”

Khương Mộc Ninh nhìn dáng vẻ tận tình khuyên bảo vì muốn tốt cho cô của Chân Mẫn Du, biết cô cắt đứt con đường cô ta muốn đi, cho nên cũng không từ bỏ ý định, cô cũng yên tâm hơn, chỉ lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: “Ừ, tại sao chọn tôi? Tôi nghĩ vì tôi trẻ tuổi hơn, đẹp hơn.”

Vẻ mặt Chân Mẫn Du cứng đờ, gương mặt khó coi nhìn Khương Mộc Ninh, miễn cưỡng nói tiếp: “Còn rất nhiều người trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô mà, cô cảm thấy cô là người cuối cùng của Tiệm An sao?”

Khương Mộc Ninh nghiêm túc lại, lạnh lùng nhìn Chân Mẫn Du, trong mắt hiện lên chút coi thường: “Coi như Triệu Tiệm An chọn tôi vì tôi trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô, vậy thì sao? Coi như không có tôi, người mà Triệu Tiệm An chọn cũng không phải chị, hiện tại chị đến đây là phiền tôi, chỉ có thể nói là chị không đủ tự tin đứng trước mặt Triệu Tiệm An, cho nên cảm thấy tôi còn trẻ dễ lừa dối hơn. Nhưng mà tình cảm của tôi và bạn trai tôi cũng không cần chị đến chứng minh. Đừng nghĩ rằng tôi còn trẻ tuổi hơn chị, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, tôi và Triệu Tiệm An đang rất nghiêm túc khi nói về tình cảm của chúng tôi. Cho nên chị không cần lấy khoảng thời gian trong quá khứ, khi tôi chưa tham gia vào cuộc sống của Triệu Tiệm An ra để nói, coi như anh từng có chuyện gì đó với chị thật, vậy cũng không sao cả, vì đó chỉ là quá khứ, mà chính chị đã bỏ lỡ, nhưng tương lai của anh có tôi, đó mới là chuyện quan trọng nhất.”

Chân Mẫn Du nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Mộc Ninh, ngạc nhiên đến không nói thành lời, tâm trạng vừa hốt hoảng vừa như đang chìm dần xuống đáy vực.

Là cô bỏ lỡ sao? Rốt cuộc là do cô đến quá sớm hay quá muộn đây?

Khương Mộc Ninh nhíu mày, nhìn vẻ mặt mất mác của Chân Mẫn Du, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Lời tôi chỉ nói đến đây thôi, sau này chị không nên đến tìm tôi nữa. Bởi vì mấu chốt của vấn đề không phải ở chỗ tôi. Triệu Tiệm An không thích chị, cho nên, chị cũng không cần phải dây dưa đến cùng, ngược lại khiến chính bản thân chị khó chịu mà thôi. Nếu quả thực chị vẫn không cam lòng, vậy thì chị đi tìm Triệu Tiệm An đi, hỏi anh tại sao không chọn chị.”

Khương Mộc Ninh nói xong, cũng không thèm quay đầu lại đi về phòng, đi vào dưới tầng của kí túc xá, cô mím môi lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Tiệm An, nghe một chuỗi tiếng chuông dài, sau đó là một giọng nữ trả lời máy móc: “Rất xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được. Xin gọi lại sau.” Sau khi tức giận nặng nề tắt điện thoại, cô lôi tên đầu sỏ gây chuyện Triệu Tiệm An ra mắng đến máu chó đầy đầu.

Đây là chuyện hư hỏng gì vậy? Một người bạn gái trước còn chưa tính, hiện tại người bạn gái cũ này còn dám đến trường học tìm cô? Triệu Tiệm An là tên chuyên gây phiền phức cho người khác.

--- -------

[color=#00FF00]editor: Xin lỗi mọi người, dạo gần đây mình bận quá, không có thời gian nên mình xin được đổi lại lịch đăng bài nha. Một tuần mình sẽ đăng hai chương vào thứ hai và thứ sáu. Nếu tuần nào mình rảnh sẽ đăng thêm chương cho mọi người. Cảm ơn mọi người, mong mọi người thông cảm cho mình, thật sự mình bận quá, lịch thi, lịch học,lịch trực,... mọi thứ cứ chồng chéo lên nhau ấy. 

Cám ơn mọi người luôn ủng hộ mình. Cám ơn rất nhiều. 

Chúc mọi người một tuần mới vui vẻ, và gặp nhiều may mắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.