Hoa Đào Nở Rộ

Chương 40



Vẻ mặt Khương Mộc Ninh rất bình tĩnh, cô quay người đi, rời khỏi chỗ các bạn học đang nghi ngờ và thảo luận.

Thật ra trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ vì lần này trường học xử lí quá nghiêm khắc. Nếu hôm đó không phải cô mà chỉ là một sinh viên bình thường, ví dụ như cô trước khi gặp Triệu Tiệm An, thì lẽ lẽ vụ việc này cũng sẽ bị bỏ qua một cách nhẹ nhàng thôi. Hoặc là ngay khi xảy ra sự việc, cô cũng không thể chối cãi được, trực tiếp bị định tội đi?

Chỉ sợ những việc như oan giả án sai này trong trường học cũng không thiếu.

Dù sao cũng là một sinh viên nổi tiếng ưu tú, sắp tốt nghiệp bước chân vào công ty nổi tiếng, và một sinh viên năm ba bình thường, mấy vị lãnh đạo khoa, lãnh đạo trường chưa hề biết đến, ai nặng ai nhẹ, tự nhiên có thể nhận định.

Khương Mộc Ninh mím môi cười cười, cô cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này. Dù sao trong trường học cũng để lại một kết luận, lần này tham gia đổ oan cho cô có ba người, đều đã bị xử phạt, người nhân viên trong công ty của Triệu Tiệm An làm nhân chứng giả kia cũng bị đuổi việc giống như Triệu Tiệm An đã nói. Mà cô, trừ lúc bị đổ oan có chút tức giận, ngoài ra cũng không có tổn thất nào.

Đến tối, Vạn Manh Manh đã tìm hiểu được tất cả những thông tin về bản thông báo kia, hơn nữa còn phân tích rõ ràng, có lẽ cũng là thể hiện cho việc tin tức này đã được lan truyền rộng khắp.

“Người hướng dẫn Trần Khước của chúng ta kia, hóa ra lại là bạn trai của Đỗ Văn Nhuế. Cái cô Đỗ Văn Nhuế kia luôn bày ra dáng vẻ thanh cao, nghe nói vẫn chưa có bạn trai, vậy mà không biết sao lại đi tìm Trần Khước, mà lại có thể khiến cho người hướng dẫn hiền lành kia bí quá hóa liều, vì cô ta chuyện gì cũng có thể làm được.”

Vạn Manh Manh nói rất sinh động, Khương Mộc Ninh cũng chỉ nhớ mang máng về người hướng dẫn gặp qua vài lần kia, nhưng ấn tượng cũng không rõ, chỉ nhớ rõ là một người thanh niên nhìn có vẻ thành thật, gương mặt rất phổ thông, hiền lành phúc hậu, người cũng không cao hơn cô bao nhiêu, nếu như đi cùng một chỗ với Đỗ Văn Nhuế, nhìn qua không hề xứng đôi.

Nhưng mà, thứ tình yêu như vậy, huyền diệu quá mức rồi, tình yêu của người khác càng khó để phân tích hơn.

“Nghe nói thầy hướng dẫn của Trần Khước cũng đến gặp lãnh đạo nhà trường để cầu xin không hủy bỏ bằng thạc sĩ của anh, nếu không thì bao nhiêu năm đọc sách của anh ta cũng bằng không.” Vạn Manh Manh đang nói chuyện bát quái, ánh sáng trên mặt chiếu ra bốn phía. “Mộc Ninh, nghe nói Đỗ Văn Nhuế cũng đi tìm đàn anh Triệu để cầu xin đó.”

“A…?” Khương Mộc Ninh hơi nhíu mày nhìn Vạn Manh Manh, cô cũng có chút tò mò, Triệu Tiệm An chưa từng nhắc đến việc này với cô.

“Nghe nói lúc đó đàn anh Triệu vừa tan học, bên cạnh còn có rất nhiều bạn học nữa đó, Đỗ Văn Nhuế ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi tìm anh ấy, nói muốn gặp riêng để nói chuyện, bị từ chối, đàn anh Triệu nói theo tính chất giải quyết việc chung: ‘Tôi còn nghĩ trường học xử phạt quá nhẹ đấy, cô muốn tôi đến gặp hiệu trưởng yêu cầu xử phạt theo ý của tôi sao? Cô cũng không cần đến tìm Khương Mộc Ninh để cầu xin, bởi vì xử phạt là do tôi yêu cầu, có thể cô ấy sẽ tha thứ cho cô, nhưng tôi sẽ không bỏ qua’.”

Khương Mộc Ninh nhìn Vạn Manh Manh đắc ý gật gù học dáng vẻ nói chuyện của Triệu Tiệm An, đáy lòng cô có chút nóng lên. Cô không biết gì cả, Triệu Tiệm An bỏ ra bao nhiêu thời gian và sức lực cho chuyện này vậy. Nếu để cô xử lí chuyện này, có lẽ sẽ vì đủ loại nguyên nhân, chuyện lớn sẽ biến thành chuyện nhỏ thôi….

Đến khi rửa mặt xong, Khương Mộc Ninh nhớ đến Triệu Tiệm An sáng nay đi học sau đó lại trực tiếp về công ty họp, cô không nhịn được gửi một tin nhắn đi: “Anh về nhà chưa?”

Lúc cơm chiều, Triệu Tiệm An có gọi điện tới, lqd, nói là công ty có buổi liên hoan, bảo cô đi cùng, cô ngại phiền toái lại có chút ngại ngùng nên từ chối.

Công ty anh liên hoan, nghĩ đến lúc giới thiệu thân phận của mình, cô có chút xấu hổ, nhất là trong đó có một số người cô từng gọi là thầy lúc đi thực tập.

Triệu Tiệm An không trả lời tin nhắn, trực tiếp gọi điện đến.

“Mộc Ninh, anh vừa về đến nhà. Ngày mai em chuẩn bị sớm một chút, buổi chiều em cũng không có tiết đúng không, chúng ta lên đường sớm một chút.”

Âm thanh của Triệu Tiệm An truyền đến từ nửa thành phố, giống như mang theo chút dịu dàng, nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, Khương Mộc Ninh cảm thấy mặt cô bắt đầu nóng lên, may mắn là cô đã bò lên giường, không đến mức bị mấy người Mai Lộ trêu chọc.

“Vâng, trưa mai cùng nhau ăn cơm không?”

“Ha ha, không được rồi, mặc dù anh rất muốn ăn cơm cùng em. Tiếc là anh đã đồng ý trưa mai ăn cơm với Hàn viện trưởng trong trường học rồi.”: Triệu Tiệm An nhẹ giọng cười, khiến vành tai Khương Mộc Ninh cũng khẽ dao động.

“A....,anh cũng ăn trong căng tin trường học sao?”

“Ừ, là phòng ăn ở tầng bốn, trường học muốn xây một tòa nhà mới, anh đồng ý phụ trách thiết kế, cho nên bữa cơm ngày mai mặc dù chỉ là bữa cơm bình thường nhưng có lẽ còn có cả phó hiệu trưởng nữa, có thể sẽ ăn đến muộn.” Triệu Tiệm An nhẹ giọng thở dài, thật ra thì anh cũng không muốn ăn cái bữa cơm gì đó, chỉ mong mai nhanh hết giờ học, sau đó đi ăn cơm với Khương Mộc Ninh rồi cùng nhau về nhà, chuyện đó tốt đẹp đến nhường nào, đáng tiếc bây giờ lại bị cắt đứt. “Tối nay em ngủ sớm một chút, sáng mai dậy rồi chuẩn bị, em mang một ít những vật phẩm cần thiết thôi, những đồ khác nhà anh đều có.”

Đến khi nói câu chúc ngủ ngon đơn giản, Khương Mộc Ninh cầm điện thoại đi động nhìn màn hình chờ tầm thường, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cô bắt đầu mong chờ hành trình ngày mai.

Thứ bảy là ngày giỗ đầu của cha Triệu Tiệm An, cũng là ngày cô đi gặp mẹ và chị gái của anh. Khương Mộc Ninh vừa nghĩ đến, ngược lại khiến cô bắt đầu lo lắng.

Ngày mai cô nên mặc cái gì đây? Những bộ quần áo kia của cô có phải quá đơn giản không? Sớm biết thế này thì chủ nhật tuần trước nên vào nội thành mua thêm mấy bộ quần áo, ăn mặc quá đơn giản có phải là không được cẩn thận không?

Một buổi tối thứ năm bình thường, Khương Mộc Ninh vừa ngọt ngào vừa buồn bực chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau là thứ sáu, ngay lúc tiếng chuông đầu tiên vang lên, Khương Mộc Ninh lập tức tỉnh lại, đưa tay tắt đồng hồ báo thức, vừa ngáp vừa mơ màng bò dậy, đợi đến khi rửa mặt xong cô mới hơi tỉnh táo lại, cô rón rén sửa lại đồ trong túi rồi đeo lên lưng.

Tối qua cô cố ý chỉnh đồng hồ báo thức lên sớm một chút, kiểm tra lại đồ trong túi sách một lần nữa, để tí nữa cô trực tiếp mang đến lớp học. Sáng hôm nay cô có bốn tiết học, học xong thì đi ăn trưa, sau đó cùng Triệu Tiệm An về nhà anh.

Giờ học sáng nay, Khương Mộc Ninh luôn trong trạng thái không tập chung, lqd, lúc thì cô nghĩ xem mẹ và chị gái của Triệu Tiệm An có hình dáng như thế nào, có thích cô không, có dễ sống chung không, đến khi cô hồi phục tinh thần thì cũng kết thúc tiết học thứ tư, cô ngẩng đầu nhìn thấy giáo đang nghiêm túc dọn dẹp tài liệu, cô có chút chột dạ cúi đầu.

Được rồi, buổi học sáng nay coi như xong, cô không ghi lại được một chữ nào, chỉ còn cách về mượn vở ghi chép của Dư An Dao thôi.

Hết giờ học, Khương Mộc Ninh vội vàng đến phòng ăn ăn cơm, nhờ Dư An Dao mang tài liệu về phòng ngủ giúp, đeo chiếc túi chất đầy đồ dùng hằng ngày mà cô đã chuẩn bị lên lưng, cô ngồi ở chiếc ghế gỗ bên cạnh bồn hoa nhỏ gần nhà ăn chờ người.

Vừa rồi cô có gửi tin nhắn cho Triệu Tiệm An, anh nói anh còn phải ngồi thêm chút nữa. Thời tiết cũng đẹp nên cô định trực tiếp đợi dưới tầng, tránh việc chạy tới chạy lui về phòng ngủ.

“Cô chính là Khương Mộc Ninh?”

Khương Mộc Ninh đang cúi đầu chơi điện thoại di động, đột nhiên nghe thấy một giọng nói không tính là quen thuộc trên đỉnh đầu, cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người đến, cô chỉ biết hô xui xẻo trong lòng.

“Là tôi, cô tìm tôi có chuyện gì không?” Khương Mộc Ninh nhíu mày, nhìn Hàn Phỉ Phỉ không mời mà đến, hơn nữa còn đang lườm cô, rõ ràng không hề có ý tốt, cô cảm thấy có chút đau dạ dày.

Sau khi biết Triệu Tiệm An, những nhân vật như những dãy số không hề có chút liên quan gì tới cô lại luôn chạy đến tìm cô, điều này khiến cho người vẫn luôn tự nhận là sinh viên bình thường như Khương Mộc Ninh cảm thấy không thoải mái.

Ài, ngay cả người giàu có nổi tiếng ở đại học Z như Hàn Phỉ Phỉ cũng hạ thấp thân phận chạy tới tìm cô, cô có tài đức gì chứ, sao cô có thể chịu nổi?

“Khương Mộc Ninh, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô cách xa Triệu Tiệm An ra một chút.” Trong trường học mà Hàn Phỉ Phỉ cũng trang điểm rất đậm, hiện tại cô ta đang dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào cô, hung dữ mắng.

Khương Mộc Ninh nhìn tư thế hung hãn của Hàn Phỉ Phỉ, âm thầm than thở trong lòng, sinh mà không dạy thì thà rằng trực tiếp không sinh luôn đi. Cô hơi hơi bĩu môi, coi như không nhìn thấy ngón tay đang chỉ vào mình kia, bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Này, Triệu Tiệm An, anh xuống đây một chuyến, có một cô gái đang cảnh cáo em muốn em cách xa anh một chút đó. Đúng, em đang ở dưới lầu.”

Đến khi Khương Mộc Ninh buông điện thoại xuống thì cô nhìn thấy tư thế chống hông của đối phương, ngón tay đang chỉ của Hàn Phỉ Phỉ cũng hơi thu lại, thậm chí trên mặt còn có chút bối rối: “Cô, cô, vậy mà cô dám gọi điện tố cáo? Cô có biết tôi là ai không? Hử? Cô không muốn sống trong trường đại học Z nữa sao?”

Khương Mộc Ninh nhìn Hàn Phỉ Phỉ cố giữ tư thế kiêu ngạo hung dữ, nhẹ giọng thở dài. Thật ra cô rất muốn nói với cô ta một câu nói kinh điển: “Cô còn không biết cô là ai thì sao tôi có thể biết được cô là ai?” Đáng tiếc, câu nói này có thể kích thích đối phương, cho nên cô vẫn lựa chọn phương án an toàn, nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Người bạn học này, tôi nhớ là cô đi tìm Triệu Tiệm An, nếu vậy thì tôi giúp cô gọi anh ấy đến đây, có chuyện gì, hai người có thể gặp mặt nói chuyện.”

“Cô.” Vẻ mặt Hàn Phỉ Phỉ càng kém, vung tay về phía cô, hình như muốn trực tiếp đánh cô, nhưng chỉ một chút do dự cánh tay cô ta đã bị người khác mạnh mẽ tóm chặt rồi hất ra phía sau, cô ta lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống đất.

Khương Mộc Ninh nhìn Triệu Tiệm An đang thở dốc do vội vàng chạy đến, cô vỗ vỗ ống quần không có chút bụi nào, không chút lo lắng đứng lên, hờn dỗi nhìn về phía gương mặt đang lo lắng của Triệu Tiệm An: “Anh chạy đến nhanh thật đấy.”

“Mộc Ninh, em có sao không?” Triệu Tiệm An nhớ tới cảnh anh vừa nhìn thấy, trong lòng như đang bốc hỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.