Triệu Tiệm An có chút buồn chán lắc nhẹ ly rượu trong tay, bên tai anh là giọng nói vui vẻ của Thích Thành, ánh mắt anh dừng lại ở thứ chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt. Trong ly rượu của anh là nước lọc, vốn có nhiệt độ ấm áp bây giờ cũng đã chuyển lạnh, anh cũng uống một nửa vào bụng, còn một nửa để xoay xoay thưởng thức. Thật ra anh rất ít đi xã giao, bình thường có cần cũng là Thích Thành đi thay anh, dù sao anh ta đi cũng thuận buồm xuôi gió, hai người bọn họ mỗi người một công việc, mỗi người có một sự chuyên nghiệp khác nhau.
Mấy người khách Đài Loan hôm nay là thầy hướng dẫn của anh giới thiệu đến, có thể nói là có chút quan hệ cá nhân với thầy Trần, họ hẹn thời gian, tự mình đến công ty anh nói chuyện xong, sau đó lại nhiệt tình kéo anh và Thích Thành đi ăn cơm, anh nghĩ lại dù sao tối nay cũng chỉ có mình anh, anh hơi do dự một chút, sau đó lập tức bị đôi mắt sắc bén của Thích Thành kéo qua đây.
Anh không dám uống nhiều rượu, đối phương cũng không gây khó khăn, dù sao cũng còn có Thích Thành xã giao. Ăn cơm xong, anh còn định gửi cho Khương Mộc Ninh một tin nhắn, hỏi xem cô ăn cơm xong chưa, nhưng anh lại nhận được tin nhắn của cô trước.
“Đàn anh, anh ăn cơm thế nào rồi? Bên em còn chưa ăn xong, chờ lát nữa còn muốn đi chơi tiếp.”
Triệu Tiệm An lắc đầu nở nụ cười bất đắc dĩ, sau khi để điện thoại vào trong túi thì anh nghe thấy mấy người Thích Thành hẹn nhau đi quán tiếp theo. Hôm nay ông chủ trình cũng chỉ dẫn theo thư kí và con trai, là một cậu thanh niên khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, toàn thân tràn ngập hơi thở phú nhị đại, gương mặt cũng rất có tinh thần, nhưng đáng tiếc, cách nói năng rất láu cá,lqd, so với một người cáo già như Thích Thành cũng mất đi vài phần khôn khéo, ngược lại chỉ lãng phí cái mã tốt bên ngoài, lúc bàn hợp đồng buôn bán, chỉ có thể nói là cậu ta không đủ cố gắng.
Nhìn ý muốn của ông chủ Trình, chắc là mang theo người nối nghiệp tới để rèn luyện.
Con trai của ông chủ Trình tự xưng là ‘Tiểu Trình’, cũng có những chỗ rất hợp với Thích Thành, ví dụ như sống phóng túng, chẳng qua, Thích Thành là sở thích, là nghề phụ không chuyên nghiệp, mà ông chủ Trình nhỏ kia thì rõ ràng là quá chuyên nghiệp rồi. Sau khi bàn chuyện buôn bán xong, hai người bọn họ rất hợp nhau, nói là muốn tiếp tục đến hát ở quán karaoke Hoàng Phủ.
Thật ra Triệu Tiệm An không có chút hứng thú nào, trong thành phố H thì KTV Hoàng Phủ rất nổi tiếng, anh cũng chỉ mới đi một lần, chỉ đơn giản là đi chơi với bạn, nhưng hôm nay có chút đặc biệt, Khương Mộc Ninh ăn cơm ở bên cạnh Hoàng Phủ, anh đến đó ngồi một lúc, đợi Khương Mộc Ninh ăn xong cũng có thể đón cô luôn. Nghĩ vậy nên anh cũng gật đầu đồng ý.
Hoàng Phủ cách khách sạn họ ăn cơm khoảng hai mươi phút đi xe, Triệu Tiệm An và thư kí của ông chủ Trình không uống rượu, đúng lúc mỗi người lái một xe.
“Tiệm An?”
Đợi đến khi dừng xe xong, năm người cùng nhau đi vào cửa, Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn phía trước hình như có một đám người vừa đi vào, Chân Mẫn Du đang nhìn anh cười.
Triệu Tiệm An nhíu mày, anh gật gật đầu với Chân Mẫn Du, anh mím chặt đôi môi, cũng không nói nhiều. Nhưng rõ ràng đối phương không hiểu hoặc có thể là không muốn hiểu vẻ mặt không muốn đáp lại của anh, cô ta lập tức đi tới, cười cười chào hỏi với Thích Thành: “Thích tổng, đã lâu không gặp.”
Thích Thành hơi nở nụ cười, anh rất có lễ phép bắt tay với Chân Mẫn Du: “Kĩ sư Chân, đã lâu không gặp.”
Chân Mẫn Du cười cười đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay với Thích Thành một chút, sau đó nhìn về phía Triệu Tiệm An: “Tiệm An, không ngờ có thể gặp cậu ở chỗ này,… Không phải là cậu không thích hát karaoke sao?” Chân Mẫn Du cười rất tự nhiên, giống như quan hệ của cô ta và Triệu Tiệm An rất thân mật vậy, cũng khiến cho ông chủ Trình đang cười ha hả ở bên cạnh nhìn cô ta thêm mấy lần.
“Đây là bạn của Triệu tổng sao? Lát nữa có muốn ngồi cùng nhau một chút không?”
Chân Mẫn Du cười cười, nhìn Triệu Tiệm An đang nhíu mày không nói lời nào một cái, cô giật mình trong lòng, sự chua xót trong lòng khiến nụ cười trên môi cô thêm phần cứng ngắc: “Không cần đâu, tôi đến đây với bạn. Tiệm An, có rảnh thì liên lạc nhé. Chào mọi người, hẹn gặp lại.”
Chân Mẫn Du gật đầu một cái, nở nụ cười ưu nhã xoay người đi, đi về phía đám người ban đầu kia.
Thích Thành chờ Chân Mẫn Du đi mới nở nụ cười đùa giỡn, trêu chọc nhìn về phía Triệu Tiệm An, sau khi nhận được cái nhìn đầy cảnh cáo của anh, khóe môi anh ta cũng hiện lên một độ cong lớn hơn, có mấy phần phóng đại hơn vừa rồi.
Ngày trước Triệu Tiệm An trong sạch, vắng lặng, hiếm khi vây quanh anh lại là tình cảm rối rắm như vậy, anh ta là người đứng xem cũng thấy say sưa ngon lành mà.
...
Vạn Manh Manh kéo tay Khương Mộc Ninh, nháy mắt ra hiệu cho cô nhìn cảnh hiếm thấy, Mai Lộ giống như chim nhỏ nép vào người Lôi Ngư, cô ấy cười hì hì chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
“Này này, anh rể Lôi à, anh và Tiểu Lộ Lộ nhà chúng em thực sự là trời sinh một đôi đó, càng nhìn càng thấy hợp.”
“Được rồi.” Khương Mộc Ninh run lên một cái khó có thể nhận ra, cô liếc xéo Vạn Manh Manh một cái: “Lôi Ngư cũng đã đồng ý để các cậu tiếp tục chiến đấu ở chiến trường Hoàng Phủ rồi, cậu không cần tiếp tục nịnh hót nữa, khiến mình nghe cũng nổi hết da gà.”
“Mình cũng vậy.” Dư An Dao đẩy kính mắt, bình tĩnh đồng ý.
Là một người đàn ông phương Bắc điển hình, Lôi Ngư cũng cao đến 1m85, tuy không đẹp trai lắm, nhưng cũng đủ nhìn. Mai Lộ cũng không thấp, nhưng khi dựa vào thì thấy nhỏ xinh hơn nhiều, giờ phút này đang ôm cánh tay Lôi Ngư, vì giữ vững hình tượng thục nữ, cô ấy chỉ có thể híp mắt cắn chặt rắng, trừng mắt nhìn Vạn Manh Manh: “Đi Hoàng Phủ làm cái gì? Không phải chúng ta hay đi KTV ở bên cạnh sao, cũng tốt mà, lại quen thuộc.”
“Ơ kìa, cậu đang tiết kiệm tiền cho anh rể sao? Thật hiền lành.” Vạn Manh Manh tiếp tục nịnh hót.
“Cậu.” Mai Lộ tiếp tục cắn chặt răng.
“Được rồi, Lộ Lộ.” Lôi Ngư buồn cười vỗ vỗ cái đầu đang đặt trên vai anh: “Chúng ta cũng quen biết nhiều năm cũng không nói, ngay hai năm qua thôi, trước mặt anh cũng được nhìn rất nhiều dáng vẻ của em rồi, cho nên, không cần ép buộc chính mình vất vả nữa.”
“…” Vẻ mặt Mai Lộ cứng đờ, cô quay mặt lại ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt lườm người đàn ông bên cạnh một cái, cô khẽ vươn tay, mạnh mẽ nhéo một cái vào cánh tay anh, Lôi Ngư cảm thấy tay mình đang đau, anh ta cũng chỉ hơi nhíu mày một cái, sau đó mới buông tay xuống.
“Nhìn một chút, nhìn cái tính tình của Tiểu Lộ Lộ nhà chúng ta đi. Trước kia nói đến anh rể Lôi thì là dáng vẻ như hận không thể xơi tái uống sạch anh, vậy mà hôm nay hoàn toàn biến dạng thế này.”
Lôi Ngư kéo tay Mai Lộ, lqd, cười hì hì nhìn Vạn Manh Manh, rất tò mò hỏi: “Trước kia Mai Lộ thường nhắc đến tôi trong phòng ngủ sao? Cô ấy nói thế nào?”
Mai Lộ giật mình trong lòng, vội vàng nở nụ cười lấy lòng với Vạn Manh Manh, nhíu nhíu lông mày: “Ôi chao, em có thể nói gì về anh chứ?”
Vạn Manh Manh cười hắc hắc, cô biết mình nắm lợi thế rồi, cô cũng không trả lời ngay, mà đang suy nghĩ trong lòng xem nên lợi dụng như nào để được thật tốt, và cả đi như thế nào để phát triển con đường.
Khương Mộc Ninh và Dư An Dao cùng đi phía sau cùng, hai người cùng nở nụ cười nhẹ nhìn Vạn Manh Manh và Mai Lộ đùa giỡn, suy nghĩ một chút, cô cúi đầu lấy điện thoại ra gửi cho Triệu Tiệm An một tin nhắn.
“Bọn em tiếp tục chiến đấu ở chiến trường Hoàng Phủ, có thể sẽ về muộn một chút.” Khương Mộc Ninh do dự một chút, cuối cùng cũng xóa câu ‘anh về nhà trước đi’ kia, nói thêm một câu như vậy hình như có chút mờ ám, cũng không phải là vợ báo lịch trình cho chồng mà…..
Lúc Triệu Tiệm An nhìn thấy tin nhắn Khương Mộc Ninh gửi đến đã qua một lúc lâu. Trong phòng quá ồn, anh không nghe thấy tiếng chuông tin nhắn, đến khi nhìn thấy thì anh cũng giật mình một cái, trên mặt hiện lên nụ cười.
Thì ra là, Khương Mộc Ninh ở ngay bên cạnh anh.
Anh quay đầu, nhìn cô gái trẻ tuổi mặc bộ quần áo diêm dúa lòe loẹt đang dựa sát vào người Thích Thành hát tình ca, anh đứng lên, nhìn về phía ông chủ Trình gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Triệu Tiệm An đi ra bên ngoài căn phòng, dựa người vào vách tường trên hành lang, anh cười cười gọi điện cho Khương Mộc Ninh, đến bên tai là một bài hát không nổi tiếng nhưng anh rất quen thuộc, có lẽ Khương Mộc Ninh mới cài lên, tiếng chuông vang lên rất lâu cũng không có người nhận điện thoại. Triệu Tiệm An nhíu mày, anh nghĩ có lẽ do âm thanh quá ồn nên cô không nghe thấy, anh đang muốn gọi lại một lần nữa lại nghe thấy âm thanh ồn ào của mấy người trẻ tuổi cách đó không xa, anh nhíu mày càng chặt hơn, nghĩ thầm, tác phong sinh hoạt của người trẻ tuổi bây giờ đúng là có vấn đề, anh vừa muốn đi đến một chỗ yên lặng khác thì bước chân cũng tự động dừng lại, cẩn thận phân biệt một giọng nói anh rất quen thuộc, vẻ mặt anh cũng nhanh chóng thay đổi, lập tức xoay người đi nhanh tới.