Hoa Đào Nở Rộ

Chương 51



Khương Mộc Ninh đứng trước cửa công ty, cô thở dài một cái.

Hành động của Triệu Tiệm An trong bữa tiệc công ty hồi cuối năm chỉ sợ bây giờ đã truyền khắp công ty, nói không chừng ngay cả cô lao công cũng nghe được rồi………

Khương Mộc Ninh chỉ than thở trong lòng, chân cô cũng không bước vào công ty, trong lòng cô đang hận không thể lập tức cắn Triệu Tiệm An vài cái. Cô lại nhớ đến mấy hôm trước cô đến nhà họ Triệu ở thành phố N, Triệu Tiệm An đứng trước mặt mẹ anh mà vẫn tự nhiên tạm biệt bà đưa cô về phòng, khiến cô rối rắm một lúc lâu cũng không biết được là đang thất vọng hay thả lỏng hơn, nhưng chờ đến khi anh lại rón rén vào phòng cô.

Thật sự là một tên giả vờ đạo mạo. Lén lút cũng thôi đi, vậy mà buổi sáng ngày thứ hai cũng không biết bò về phòng trước, khiến cho hai người vừa ra cửa đã bị mẹ của Triệu Tiệm An tóm gáy.

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy xấu hổ.

“Mộc Ninh, sao cậu không đi vào?”

Khương Mộc Ninh đang tự mình rối rắm thì phía sau truyền đến giọng nói của Dư An Dao, cô nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng bước đến phía trước ôm cánh tay của cô ấy, cười nói: “Tớ chờ cậu mà.”

Dư An Dao cười cười liếc cô một cái, cũng không nói nhiều, nắm chặt bàn tay của Khương Mộc Ninh đang cầm tay cô, hai người cùng nhau vào công ty.

Dọc đường đi, Khương Mộc Ninh không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, cô chỉ có thể cố gắng giữ vững nụ cười nhạt trên môi, nói chuyện với Dư An Dao, hai người chia tay ở bộ phận thiết kế hai, cô hít sâu một hơi, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Trong nháy mắt, tất cả nhân viên đến sớm đều quay lại nhìn cô, Khương Mộc Ninh hơi dừng một chút, sau đó cúi người chào: “Chào mọi người, chúc mọi người năm mới may mắn.”

Khương Mộc Ninh cảm nhận được một cách sâu sắc, trong phòng yên lặng trong khoảng một giây, sau đó mới có người trả lời cô: “Năm mới may mắn.” Cô vẫn nở nụ cười như cũ, đi về chỗ ngồi của bản thân, len lén thở ra.

Những nơi cô đi qua, ánh mắt mọi người giống như đèn pha đang chiếu thẳng vào người cô, tuy rằng phần lớn mọi người đều có chút che dấu, nhưng phần tò mò, nghi ngờ hoặc là cáu giận và những ánh mắt phức tạp vẫn khiến cô thấy da đầu như tê dần lên. Quả nhiên, cô là một người bình thường, thật sự không thể chịu nổi cảnh mọi người đều chú ý đến nha.

Khương Mộc Ninh ngồi ngơ ngác trên ghế một lát, cố gắng quên cảm giác kì lạ kia đi, cô quyết định vùi đầu làm việc để hệ thần kinh của bản thân tê liệt luôn, dù sao mặc kệ cô có để ý đến thế nào thì cũng không thể thay đổi được tình trạng này, việc duy nhất cô có thể làm là sớm làm quen với nó thôi.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, lqd, nói không chừng cô sẽ là bà chủ tương lai của họ, có gì phải khiếp sợ chứ? Ngược lại, cô hẳn phải có một loại khí thế kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt chứ?

Đến lúc tan tầm, Triệu Tiệm An gọi điện đến, anh bảo cô chờ anh cùng nhau tan làm. Khương Mộc Ninh bĩu môi không đồng ý. Tuy rằng gần như cả công ty biết mối quan hệ của hai người, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ đồng ý ngay lập tức cùng anh ra ra vào vào thành một đôi, chuyện này cũng quá dễ mắc lừa rồi. Cho nên cô vẫn tự tan tầm trước thôi.

Trên đường về cô đến siêu thị mua đồ ăn, Khương Mộc Ninh vừa nấu xong thì Triệu Tiệm An cũng trở về.

“Sao em lại không đợi anh thế? Cùng nhau tan  làm thật tốt mà.” Triệu Tiệm An ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn tràn đầy căn phòng, anh cởi áo khoác, cảm thấy có chút mĩ mãn đi vào bếp nhìn Khương Mộc Ninh đang mặc tạp dề, anh chỉ cảm thấy trong lòng kiên định đến lạ thường.

Đây chính là cảm giác về nhà. Biết có người đang đợi anh về nhà ăn cơm thì ngay cả trên đường đi cũng không còn thấy buồn tẻ nữa.

“Anh rửa tay đi là có thể ăn cơm rồi.” Khương Mộc Ninh quay đầu lại, nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Triệu Tiệm An cô cũng không phản đối, tuy rằng cô cũng không muốn đi làm cùng một chỗ với anh.

Cơm nước xong, Khương Mộc Ninh muốn ra cửa tản bộ, cô thấy bên ngoài có chút gió thổi nên muốn về phòng lấy một chiếc áo khoác, nhưng khi cô mở cửa phòng ra cô sững sờ cả người ngay lập tức.

Căn phòng quen thuộc, nhưng tất cả hành lí cô mới để vào tối hôm qua đều không thấy đâu.

Khương Mộc Ninh sững sờ hai giây mới phản ứng kịp, cô híp mắt nghiến chặt răng, tư thế hung hăng chạy đi hưng sư vấn tội. (hỏi tội ý ạ)

“Triệu Tiệm An. Hành lí của em đâu?”

“À, anh để ở phòng ngủ chính rồi.” Triệu Tiệm An vừa rửa bát xong, tay áo được anh gấp đến khuỷu tay, anh đang lau tay, trên mặt là nụ cười dịu dàng, giống như đó chỉ là một chuyện thiên kinh địa nghĩa. (chuyện bình thường, chuyện tất nhiên.)

Khương Mộc Ninh híp mắt, cô chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, thậm chí cô còn quên mất rằng đứng ở vị trí của cô thì nên tỏ ra xấu hổ một chút.

Tối hôm qua cô mới về, chỉ ở lại một đêm,  cô cũng chưa dọn hết hành lí ra ngoài, vậy nên Triệu Tiệm An cũng dễ dàng di chuyển. Tất nhiên cô cũng biết, hành lí của cô không thể đi lạc được, nhưng cô không ngờ Triệu Tiệm An lại trả lời cô một cách đúng tình hợp lí như vậy.

“Sao anh chưa hỏi mà đã động vào hành lí của em chứ?” Khương Mộc Ninh cũng không muốn cho anh sắc mặt tốt, cô nhìn anh chằm chằm không buông.

“Anh nghĩ tối nay sẽ về muộn, anh sợ không kịp chuyển sang nên anh đã chuyển từ trước khi ra khỏi nhà rồi.” Triệu Tiệm An lau khô tay, thong thả ung dung để áo xuống, thấy cơn tức giận của Khương Mộc Ninh đang dần tỏa nhiệt ra xung quanh.

“Vậy sợ là anh vội vàng vô ích rồi, em muốn ngủ ở phòng của em.”

Triệu Tiệm An cười cười, anh đi đến, ôm chặt vòng eo của cô: “Anh quen ngủ hai người rồi, ngủ một mình anh không ngủ được.”

Bịch một tiếng, Khương Mộc Ninh thấy tim trái tim đang cháy rực của cô biến hình trong nháy mắt, đồng thời mắt cô cũng nóng lên.

Cái gì mà quen ngủ hai người chứ? Cô mới ngủ cùng anh mấy lần chứ?..........

“Anh…. Anh nói lung tung cái gì thế?” Khương Mộc Ninh vừa xấu hổ lại vừa cáu, cô nói một câu không có chút khí thế nào, sau đó lập tức bị Triệu Tiệm An nửa cưỡng chế ôm vào phòng ngủ chính rồi.

“Em muốn mặc áo khoác đúng không, đúng lúc đến xem anh sắp xếp hành lí đúng chưa?”

Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh trên trán cô, Khương Mộc Ninh mím mím môi, nở nụ cười lườm Triệu Tiệm An một cái, nhanh chóng bị anh đưa vào phòng ngủ chính.

Sắp tốt nghiệp, Khương Mộc Ninh có chút buồn rầu, thái độ của Triệu Tiệm An rất rõ ràng, anh nghe theo ý cô, cô muốn ở lại công ty thì ở lại, không muốn thì muốn tìm việc làm cũng được, nhưng phải thoải mái một chút, không cần quá bận rộn.

Thật ra hiện tại Khương Mộc Ninh rất thích không khí trong công ty, hơn nữa chị Phạm Văn cũng là một người rất tốt, chị cũng không tôn trọng cô hơn khi thấy rõ mối quan hệ của cô và Triệu Tiệm An, điều này khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng nếu cô thật sự ở lại, cứ như vậy thì sẽ có rất nhiều vấn đề. Thân phận của cô như vậy, nếu muốn công tư rõ ràng thì có chút khó khăn.

Khương Mộc Ninh nói với Dư An Dao về sự buồn rầu của cô khi tốt nghiệp, cô lại nhận được một cái lườm của Dư An Dao: “Tớ có thể nghĩ rằng cậu đang khoe khoang trước mặt tớ không?”

Khương Mộc Ninh ngẩn người, sau đó mới nhìn Dư An Dao cười.

Quả thật, thật ra nói đến cùng, đó cũng không phải vấn đề gì lớn, ngược lại cô lại có đặc quyền được làm theo ý mình.

Nhưng mà, chuyện này cũng không khiến Khương Mộc Ninh buồn phiền quá lâu, bởi vì chỉ mấy ngày sau, cô đã phát hiện có một vấn đề rất lớn xảy ra trước mặt cô, lqd, khiến cô không rảnh để lo lắng những việc khác nữa.

Dì cả mỗi tháng đều đến điểm danh, nhưng bây giờ lại lỡ hẹn không có lí do rồi……

Lúc mới đầu Khương Mộc Ninh còn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cho đến tối ngày thứ ba khi dì cả đến muộn, cô đang xem phim thì thấy quảng cáo của một bệnh  viện nào đó, đột nhiên có một ý tưởng lóe lên trong đầu cô, cả người cô lập tức cứng đờ, quả táo trên tay cô nhanh chóng rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng ‘bịch’ rõ ràng.

Tối nay Triệu Tiệm An có một bữa tiệc xã giao, một mình Khương Mộc Ninh cũng thoải mái vui vẻ, cô làm một phần cơm rang hải sản, ăn xong lại thoải mái ngồi trên ghế sofa xem ti vi. Đến khi cô nhận ra vấn đề có chỗ không đúng, trong lòng cô cũng có chút run sợ, cô cắn chặt môi, do dự một lúc lâu, cuối cùng nghiêm mặt cầm ví tiềm lẻ đi xuống tầng.

Ở cửa chung cư của bọn họ có một tiệm thuốc bán 24 giờ, thời gian bây giờ vẫn còn sớm, người đi đường cũng không ít. Khương Mộc Ninh đứng trước cửa của tiệm thuốc do dự bồi hồi gần mười phút đồng hồ, lúc này mới lấy hết dũng khí đi vào, cô cúi đầu thật thấp che dấu gương mặt đỏ rực, nhanh chóng nói nhỏ một câu với nhân viên bán hàng.

Thật may người bán hàng cũng là người có đầy đủ kinh nghiệm sa trường (chiến trường ạ), vừa nghe cũng biết cô gái nhỏ đang nhăn nhó điều gì, vậy nên thái độ tự nhiên cười cười lấy ra mấy loại trong ngăn kéo, để cho cô chọn.

“Bạn muốn loại nào?”

Khương Mộc Ninh chạy trối chết trước nụ cười dịu dàng của chị bán hàng, tay cô cầm chặt túi nhựa mỏng, đến khi vào phòng trán cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Một nửa là chột dạ, một nửa là do trong lòng lo lắng nên cô chạy vội vàng.

Vào cửa, Khương Mộc Ninh cố ổn định cảm xúc, sau đó mới bước những bước chân như đang đi trên mây vào phòng tắm. Nửa tiếng sau, Khương Mộc Ninh vuốt trái tim đập thình thịch, bước những bước hồn bay phách lạc đi ra khỏi phòng tắm, trong miệng vẫn còn lắp bắp nói: “Xong rồi. Lần này xong thật rồi! Mình phải chụp ảnh tốt nghiệp như nào đây?”

Suy đoán mơ hồ của cô thành sự thật, Khương Mộc Ninh bị đả kích không nhẹ, cô nhanh chóng thu thập xong nằm lên giường. Triệu Tiệm An về đến nhà thì thấy người nào đó đang nằm trốn trên giường, trong lòng anh là một mảnh ấm áp, anh tháo cà vạt, rón rén bò lên giường, anh muốn hôn người nào đó một cái trước khi đi tắm, bất ngờ, người nào đó vốn còn yên tính nằm đó đột nhiên lại vén chăn ngồi dậy, lông mày cô như đang dựng ngược lên, một cước không hề báo trước khiến Triệu Tiệm An ngã lăn xuống dưới giường.

“Tất cả là tại anh.”

Triệu Tiệm An nhíu mày ngồi trên sàn nhà, anh bày ra gương mặt vô tội xoa xoa chỗ ngực bị đá đau, anh có chút không hiểu hỏi lại: “Sao em lại trách anh?”

Khương Mộc Ninh bĩu môi, tức giận bất bình trừng mắt lườm anh: “Đều tại anh! Tất cả đều tại anh! Đến buổi lễ tốt nghiệp thì bụng em cũng đã lớn rồi, sao em có thể tham gia được chứ?”

“Cái ….. em nói cái gì cơ?” Triệu Tiệm An ngu ngơ mất hai giây, sau đó mới hoàn hồn, anh mở to hai mắt, dùng vẻ mặt không dám tin nhìn gương mặt đang tức giận của Khương Mộc Ninh, trên mặt anh cũng từ từ chuyển sang kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng).

“Thật, thật sao?” Triệu Tiệm An kinh hỉ đến mức hoảng loạn, anh gần như đang luống cuống chân tay đứng lên khỏi nền nhà, dè dặt cẩn thận ngồi xuống mép giường: “Em ơi được bao lâu rồi? Em, em cảm thấy thế nào? Em có thấy chỗ nào không thoái mái không? Anh có một người bạn đang làm ở bệnh viện thành phố H, hay anh gọi một cuộc điện thoại cho cậu ấy, ngày mai chúng ta đi kiểm tra một chút nhé?”

Vốn Khương Mộc Ninh đang rất tức giận, nhưng lúc này nhìn Triệu Tiệm An hoàn toàn không còn sự bình tĩnh, chững chạc thường ngày, trong lòng cô cũng mềm mại hơn, tuy còn trừng mắt, nhưng một chút khí thế cũng không có, chỉ còn lại sự hờn dỗi nũng nịu.

“Anh nói linh tinh gì thế. Mới có vài ngày thôi mà, chờ thêm mấy ngày nữa rồi đến bệnh viện sau.” Khương Mộc Ninh nhìn vẻ mặt vui mừng của Triệu Tiệm An, trong lòng cô có chút không xác định. “Anh nói xem, có phải em mua que thử thai quá hạn không? Hay mai em đến bệnh viện thử máu nhé?”

Sự kinh ngạc đi qua, cảm xúc của Triệu Tiệm An cũng bình tĩnh lại, anh nhìn Khương Mộc Ninh đang lo lắng không yên, anh cười bóp bóp bàn tay cô: “Bây giờ em đừng đi vội, lấy máu cũng hại người, hơn nữa cũng mới qua vài ngày, cũng không rõ ràng. Để qua mấy hôm nữa, tuần sau đi, đến lúc đó anh đi cùng em. Mấy ngày này em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng chạy loạn lung tung nữa.”

Khương Mộc Ninh dùng một bàn tay vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của mình, trên mặt có chút hoảng hốt: “Em không cảm thấy gì cả…… Anh nói xem, rốt cuộc thì bên trong có hay không có đây?”

Triệu Tiệm An nở nụ cười dịu dàng, anh nắm chặt bàn tay của Khương Mộc Ninh, nhẹ nhàng tách ra, anh lại cúi đầu hôn một cái lên mặt cô: “Bây giờ em đừng suy nghĩ nhiều. Trước cứ nghỉ ngơi thật tốt đã, đừng suy nghĩ lung tung. Nếu không mang thai cũng không phải việc gì ghê gớm, em còn trẻ như vậy, chẳng lẽ hiện tại đã lo lắng đến những việc như vậy hay sao?”

Khương Mộc Ninh nhẹ nhàng nhìn anh, trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Đúng vậy, nếu không mang thai, cô sẽ không mang thai đúng không, nếu vậy thì càng tốt, cô cũng có thể yên tâm tốt nghiệp.....

“Chủ nhật tuần này em có rảnh không?” Triệu Tiệm An cúi đầu, cười cười nhìn gương mặt thoải mái hơn của Khương Mộc Ninh.

“Em cũng không có việc gì.”

“Ừ, nếu vậy thì chủ nhật này về nhà em một chuyến đi.”

“A, đi chỗ nào cơ?” Khương Mộc Ninh có chút nghi ngờ, đang êm đẹp thì về nhà làm gì.

“Cầu hôn nha.” Triệu Tiệm An nói như chuyện đương nhiên.

Khương Mộc Ninh khẽ bĩu môi, lại nhớ đến trong khối thịt trong bụng cô, cô thở dài, nhưng cũng không mở miệng phản đối. Cô cũng không thể sinh con khi chưa cưới được, đúng không? Cô cũng chưa tiến bộ đến thế đâu.

Đứa bé này, mặc dù không mong đợi, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ là không muốn. Nhưng mà, trong lòng không tránh khỏi có chút rối rắm. Đứa nhỏ này cũng gấp gáp quá đi…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.