Đầu giờ Ngọ ngày hôm
sau, thuyền đã cập bến thị trấn liền di chuyển vào nhánh sông thuộc đình viện Cổ gia sau đó dừng tại bến tàu Cổ Phủ.
Tôn ma ma nắm tay Lý Tiểu Noãn xuống thuyền, Đông Mạt và Ngụy ma ma mang tay nải theo cửa
nách vào phủ, lại băng qua một tòa nhà, dọc theo đường mòn hoa viên đi
đên Thụy Huyên đường nơi Lý lão phu nhân đang ở.
Đến cửa viện Thụy Huyên đường, Bích Liên liền tươi cười đi ra đón, khụy gối làm lễ trước Lý Tiểu Noãn và Tôn ma ma:
”Sáng sớm hôm nay lão tổ tông còn nhắc tới biểu tiểu thư, nói đến đây thì lập tức phái tôi đi ra tiếp đón, vất vả cho ma ma, mau vào đi thôi.”
Vài tiểu nha hoàn tiếp nhận tay nải trong tay của Đông Mạt và Ngụy ma ma, trước sau vây quanh Lý Tiểu Noãn đi đến nhà chính.
Tiểu nha hoàn vén rèm cửa lên, Tôn ma ma buông Lý Tiểu Noãn ra, đi theo phía sau Lý Tiểu Noãn vào nhà tiến đến phòng hướng đông, Lý lão phu nhân
đang ngồi một bên ghế trường kỉ phía dưới cửa sổ phía nam cùng Chu phu
nhân nói chuyện.
Tiểu nha hoàn thả tấm đệm trên mặt đất, Lý Tiểu
Noãn quỳ gối trên đệm hướng Lý lão phu nhân dập đầu, đứng lên vén áo thi lễ, tiếp tục dập đầu làm lễ Chu phu nhân. Lý lão phu nhân ra hiệu bảo
nàng ngồi vào trên ghế, xoa đầu cẩn thận đánh giá nàng.
Tôn ma ma tiến lên thỉnh an, đơn giản bẩm báo những chuyện trải qua, hàm hồ nói
đến thái độ của Lý gia xong, Lý Tiểu Noãn rũ vai cúi thấp đầu, Lý lão
phu nhân thương tiếc ôm nàng vào trong ngực thở dài thật lâu, ôn hòa
nói:
”Tiểu Noãn đừng quá đau lòng, hết thảy đều đã qua rồi, sau
này đây chính là nhà của cháu, đi theo lão tổ tông nhé, còn có lão tổ
tông cùng mợ thương cháu.”
Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, vẻ mặt ỷ lại nhìn Lý lão phu nhân, gật đầu thật mạnh.
Chu phu nhân thương tiếc nhìn Lý Tiểu Noãn nhẹ nhàng cảm thán, Lý lão phu nhân quay đầu nhìn Chu phu nhân cười nói:
”Ta xem nào, sắp xếp cho Tiểu Noãn đến Tùng Phong viện là được, viện kia
tinh xảo khéo léo lại gần Thụy Huyên đường hơn nữa đã thu dọn rất tốt,
cấp cho Tiểu Noãn ở là vô cùng thích hợp.”
Chu phu nhân việc cười gật đầu đáp ứng, Lý lão phu nhân tiếp đến phân phó:
”Cho người đi goi Vân San, Vân Hoan đến đây đi.”
Lý lão phu nhân vỗ về Lý Tiểu Noãn, dịu dàng cười nói:
”Đông Mạt liền cho cháu sai sử, thăng làm nhị đẳng. Nha hoàn, bà tử quản sự
còn lại chút nữa sẽ lại đây do cháu tự mình tuyển chọn.”
Lý Tiểu Noãn chần chờ nhìn Chu phu nhân, Chu phu nhân nở nụ cười, ôn hòa nhìn nàng nói:
”Vân San các nàng cũng là tự mình chọn nha hoàn sai sử, nếu con không biết
chọn thế nào thì đến tìm lão tổ tông tham khảo, còn nếu không thì tìm ta cũng được.”
Lý Tiểu Noãn cười nhỏ nhẹ, gật gật đầu.
Đang
lúc nói chuyện, tiểu nha hoàn ở cửa bẩm báo, Cổ Tiêu nhanh nhẹn vào
phòng, thận trọng lạy dài thỉnh an xong, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lý Tiểu
Noãn, gấp gáp ngồi sát bên Lý Tiểu Noãn, cười nói:
”Nghe nha hoàn bẩm báo muội đã trở lại, ta liền vội vàng qua đây gặp muội, sáng sớm
hôm nay còn lo lắng cho muội cơ, ngày mai phu tử sẽ bắt đầu dạy, nếu hôm nay còn không kịp trở lại sẽ chậm trễ việc học!”
Lý Tiểu Noãn cười trong trẻo nhìn hắn không có trả lời, Chu phu nhân nở nụ cười:
”Con lo lắng muội muội làm gì? Nàng đâu cần phải khảo tú tài Trạng Nguyên,
con đấy, mấy ngày nay chỉ mải lo dạo chơi, nếu như học kém, phu tử sẽ
không khách khí với con đâu!”
Cổ Tiêu đắc ý ngẩng cao đầu nói:
”Mẫu thân yên tâm, sách này ta đã đọc tốt lắm, buổi sáng còn học lại một lần nữa, phu tử chắc chắn sẽ khen con!”
Lý lão phu nhân mỉm cười tay vuốt ve mặt Cổ Tiêu, khích lệ nói:
” Tiêu nhi của chúng ta mới còn nhỏ mà đã hiếu thuận rồi!”
Cổ Tiêu mắt long lanh cười tươi quay đầu nhìn Lý Tiểu Noãn, thân thiết hỏi:
”Lão tổ tông, Tiểu Noãn muội muội sẽ không đi nữa chứ? Về sau muội ấy có phải ở luôn với chúng ta hay không?”
”Đúng vậy! Sau này Tiêu nhi của chúng ta còn có một muội muội, phải nhớ chăm
sóc muội muội thật tốt, cũng không được khi dễ muội muội nhé!”
Lý lão phu nhân cười nói, Cổ Tiêu trịnh trọng gật đầu:
”Lão tổ tông yên tâm, cháu yêu thương muội muội còn không kịp nữa là, sao có thể khi dễ muội ấy đây?!”
Lý lão phu nhân cùng Chu phu nhân đều nở nụ cười, đang lúc nói chuyện, Cổ
Vân San và Cổ Vân Hoan cùng nhau vào phòng thỉnh an, nói chuyện được vài câu thì nha hoàn liền tiến vào thỉnh cơm, Lý lão phu nhân liền dắt tay
Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn ra gian bên ngoài dùng cơm.
Im lặng dùng cơm, súc miệng xong, mọi người trở lại phòng uống trà, tiếp tục ngồi nói chuyện một hồi, Chu phu nhân cười nói:
”Mẫu thân nghỉ ngơi một chút, để con đưa Tiểu Noãn qua Tùng Phong viện nhìn
xem cần bố trí thêm gì, có chỗ nào không thích hợp hay không.”
Lý lão phu nhân cười gật đầu, Cổ Tiêu vội vàng đứng lên đi theo:
”Con cũng đi, tiểu Tiểu Noãn muội muội, huynh giúp muội nhìn xem một chút!”
Cổ Vân San cười “Xì” một tiếng, chỉ vào Cổ Tiêu nói:
”Bộ dáng của đệ bắt chước rất giống.”
Cổ Tiêu trợn mắt liếc nàng một cái liền không thèm để ý nàng, chỉ cầm tay
Lý Tiểu Noãn lôi kéo nàng hướng Lý lão phu nhân cáo lui rồi đi theo sau
Chu phu nhân, nha hoàn, bà tử hầu hạ đi ở cuối từ phía sau Thụy Huyên
đường đến Tùng Phong viện.
Băng qua một tiểu hoa viên, đi một lát thì đến cổng Tùng Phong viện. Sân không lớn, tường trắng ngói xanh, hai cánh cửa viện nho nhỏ được sơn màu đỏ.
Bước vào trong viện, hai
bên là hành lang viện bắt đầu từ cổng viện nối liền với Đông sương
phòng, nhà chính và tây sương phòng, dạo qua một vòng quanh viện, chính
diện là nhà chính mái cong ba gian, rường cột chạm trổ, trái phải hai
gian sương phòng.
Sân vô cùng rộng, mép phía bên tay trái là một
khóm trúc tương phi xanh tươi hài hòa, bên phải là một gốc cây kim quế
vô cùng cao lớn tỏa mùi thơm ngào ngạt thơm ngát, trong viện trồng đủ
loại hoa cúc muôn màu muôn vẻ, dưới hành lang thì treo mấy con chim tước đang uyển chuyển cất tiếng hót.
Cổ Tiêu chỉ vào cây kim quế, nói với Lý Tiểu Noãn:
”Huynh thích nhất là cây kim quế này, trong viện huynh cũng có một cây, nhưng
lại là cây ngân quế, hoa của nó so với này cây này thì không đẹp bằng,
về sau mỗi ngày huynh sẽ đến viện của muội xem hoa quế.”
Lý Tiểu Noãn cười gật đầu, Cổ Tiêu dẫn Lý Tiểu Noãn theo sau Chu phu nhân, dọc theo hành lang tiến vào nhà chính.
Cổ Tiêu lôi kéo Lý Tiểu Noãn, kiểm tra xung quanh rồi hướng dẫn:
”Tiểu Noãn muội muội, phòng phía đông mùa đông thì ấm áp mùa hạ thì mát mẻ,
muội ở đây đi, phòng phía tây bên ngoài có khóm trúc dùng để làm thư
phòng thì còn gì bằng, cho người làm cái bàn ngay dưới cửa sổ, lúc đọc
sách mệt mỏi là có thể ngắm nhìn cây trúc...”
”Chỗ này, rèm cửa sổ có chút bẩn cho người thay cái mới là được, còn có chỗ này màn che cũng cũ phải thay đổi...”
Cổ Tiêu ở xung quanh chỉ điểm, Chu phu nhân mỉm cười một phen kéo hắn qua ghế ấn ngồi xuống, cười nói:
”Con ngồi nghỉ ở đây là được rồi, rèm cửa sổ, mành, màn che, ngay cả đệm
chăn, đệm, tất cả mọi thứ đều phải được thay mới toàn bộ. Muội muội con
tới có chút gấp, mấy thứ này trước đó không có chuẩn bị tới bây giờ mới
làm. Con đừng vội, tổng yếu phải chờ phòng châm tuyến làm xong mới dùng
được a.”
Cổ Tiêu gật gật đầu quay sang nhìn vẻ mặt tươi cười bà tử bênh cạnh, trịnh trọng phân phó:
”Nói cho phòng châm tuyến là đồ đạc của muội muội phải dụng tâm mà làm mới được.”