Tiết trời trôi qua rất nhanh rồi đến tiết sương giáng. Lý Tiểu Noãn đã sớm mặc áo bông mỏng, nàng không thể nào chịu rét được, bây giờ vẫn vậy.
Ban ngày trở nên ngắn hơn, Ngụy ma ma lo lắng Lý Tiểu Noãn bị đau mắt, buổi chiều chỉ cho phép Lý Tiểu Noãn làm châm tuyến trong vòng một canh giờ.
Hôm nay, Lý Tiểu Noãn và Cổ Tiêu sau khi học bài xong liền rời khỏi Tây sương, ngồi trên sàn ở Đông sương, Lý Tiểu Noãn đẩy cửa sổ phía trước, nhìn hoa cúc nở rộ bên ngoài, thở dài:
"Sau hoa cúc, là bắt đầu ngắm hoa mai, tiếp đến là hoa nghênh xuân, hoa đào, sau đó là trăm hoa rực rỡ khác, một năm trôi qua thật sự rất nhanh!
Cổ Tiêu ù ù cạc cạc nhìn Lý Tiểu Noãn, Noãn Noãn luôn nói những điều khiến người khác nghe không hiểu được, một năm trôi qua rất nhanh? Đây là có ý gì? Cổ Tiêu lắc lắc đầu, nhị tỷ tỷ cũng thường hay nói những chuyện quái lạ như vậy, có lẽ phụ nữ đều giống nhau. Cổ Tiêu không nghĩ nhiều nữa, áp sát bên cạnh Lý Tiểu Noãn, kề đầu cùng nàng nhìn ra bên ngoài, cười nói:
"Ngày hôm qua Cúc Ảnh tỷ tỷ bảo, năm nay Cúc Vãn đình bên kia hoa nở vô cùng đẹp, hai ngày nay là thời điểm hoa nở đẹp nhất, bây giờ chúng ta đi ngắm đi? Nếu để mấy ngày nữa hoa tàn lại ngắm không được!"
Lý Tiểu Noãn dao động, rối rắm nhìn sang Ngụy ma ma như hỏi ý, Ngụy ma ma khẽ cười:
"Cô nương muốn đi thì cứ đi đi, bây giờ không cần học châm tuyến đâu, mau đi đi!"
Lý Tiểu Noãn cười rạng rỡ, lưu loát leo xuống sàn, Đông Mạt vội vàng kéo nàng cùng Cổ Tiêu lại, oán trách:
"Cô nương và thiếu gia hãy khoan đã, khoác áo choàng rồi hẳn đi!"
Lan Sơ cùng Xuân Tiếu nhanh chóng lấy áo choàng đem đến cho cả hai, hầu hạ hai người mặc xong, Đông Mạt suy nghĩ một chút, phân phó Xuân Tiếu:
"Tỷ với Lan Sơ hầu hạ cô nương và thiếu gia đến Cúc Vãn đình, muội đến Ngô Đồng viện báo cho Cúc Ảnh tỷ tỷ một tiếng, rằng thiếu gia đến Cúc Vãn đình bên kia thưởng cúc, hỏi nàng ấy có muốn phái người qua hầu hạ hay không."
"Khoan đã, ngươi chỉ cần báo cho Cúc Ảnh tỷ tỷ, ta cùng Cổ Tiêu qua Cúc Vãn đình bên kia là được rồi, Cúc Ảnh tỷ tỷ tự nhiên sẽ an bài thỏa đáng."
Xuân Tiếu khụy gối đáp lại, Đông Mạt ngẩn người, lập tức hiểu ra nhìn Lý Tiểu Noãn khẽ xấu hổ. Lan Sơ nhìn Đông Mạt, ánh mắt lóe lên. Lý Tiểu Noãn khúc khích cười liếc Đông Mạt một cái, xoay người cùng Cổ Tiêu đi ra ngoài, hướng đến vườn mà đi.
Trong vườn một mảnh thu ý nồng đượm, lá cây ngân hạnh hai bên đường nhẹ nhàng rơi lất phất nhiều đến nỗi rợp thành một lớp mỏng trên mặt đất.
Lý Tiểu Noãn khom người nhặt vài chiếc lá tròn trịa xinh đẹp, chọn cuống lá thật dài đưa cho Cổ Tiêu:
"Ngươi xem này, chiếc lá trông thật xinh đẹp!"
Cổ Tiêu cầm lấy phiến lá, cười giải thích:
"Vườn này của chúng ta, toàn bộ đều là cây ngân hạnh, huynh nghe mẫu thân nói, ngoại trừ hai ba cây là giống đực, còn lại đều là cây giống cái, hàng năm có thể thu đến vài ngàn cân hạt ngân hạnh nữa cơ, người ngoài đem vườn nhà chúng ta gọi vườn cây ngân hạnh đấy!"
Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn hàng cây ngân hạnh cao lớn sần sùi hai bên đường, cảm thán hỏi:
"Nghe nói cây ngân hạnh trưởng thành rất chậm, cây cao như vậy, có bao nhiêu năm rồi?"
Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn cây ngân hạnh, lắc đầu nói:
"Huynh cũng không rõ nữa."
"Cái này tôi biết."
Lan Sơ cười nói:
"Cha tôi là người hầu ở nhà kính trồng hoa, tôi nghe ông ấy nói rằng cây trong vườn này đều khoảng chừng hai trăm năm trở lại!"
Lý Tiểu Noãn vô cùng kinh ngạc nhìn Cổ Tiêu hỏi:
"Cổ Tiêu, Cổ gia các người ở nơi này đã hai trăm năm?"
"Không phải, huynh nghe đại tỷ tỷ nói qua ban đầu vườn này không phải của nhà chúng ta, là tổ phụ mua từ trong tay nhà khác, tu sửa lại một lần, nhưng mà lão tổ tông nói rằng, phụ thân chính là từ trong vườn này lớn lên."
Cổ Tiêu nghiêm túc giải thích, Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn cây ngân hạnh, cảm khái gật đầu, đối với cây ngân hạnh cổ xưa này mà nói, vinh nhục hưng suy của chủ nhân nó chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Hai người chậm rãi vừa nói chuyện vừa ngắm nhìn, dọc theo hoa viên một đường đi đến bên hồ phía đông. Không bao lâu sau, đã đến Cúc Vãn đình bên hồ, Cúc Vãn đình một mặt hướng ra hồ, ba mặt còn lại được hoa cúc nở rộ bao bọc.
Xung quanh đình, hoa cúc khoe sắc đua nở, rực rỡ không gì sánh bằng, xinh đẹp khiến cho người ta không mở được mắt.
Lý Tiểu Noãn kinh diễm híp mắt thưởng thức xung quanh, kinh hỉ kêu lên:
"Cổ Tiêu, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy hoa cúc nở đẹp đến như vậy!"
Lan Sơ khẽ tự hào mỉm cười, Cổ Tiêu lôi kéo Lý Tiểu Noãn đi đến phía trước rồi nhìn màu sắc đậm nhạt không đồng đều, hình thù khác loại, cười nói:
"Noãn Noãn, hoa chỗ này vẫn chưa đẹp lắm, sau này nếu muội thấy qua vườn cúc ở chỗ Khác biểu ca ( ô hô hình như là anh nam chính đấy), lúc đó sẽ vỗ tay tán thưởng mất!"
Cổ Tiêu nắm tay Lý Tiểu Noãn đi vào đường hoa ở giữa, chỉ vào hoa cúc ven cạnh cười giải thích:
"Muội xem, những loại hoa này đều là loại thường, không có gì hiếm lạ, vài khóm coi như đã khá lắm rồi, muội xem này..."
Cổ Tiêu kéo tay Lý Tiểu Noãn, chỉ vào khóm cúc trắng nói:
"Cái này gọi là Ngọc Cầu, là hoa nhất phẩm trong vườn rồi, tuy rằng cũng đẹp nhưng nếu muội nhìn thấy tứ phẩm Long não, Tân la, Đô Thắng và Ngự Ái thì mới biết thế nào là đẹp."
Lý Tiểu Noãn nhìn Cổ Tiêu, nói thật:
"Cổ Tiêu, ta cảm thấy Ngọc Cầu này là đẹp nhất, ngươi nói Long Não, Tân La, Đô Thắng, Ngự Ái, cho dù ta có thấy, cũng không nhất định cảm thấy đẹp!"
"Noãn Noãn nói đúng, huynh cũng thấy hoa Cầu Ngọc này đẹp nhất! Huynh còn thích loại kim vạn linh nữa! Loại hoa này màu vàng sẫm, họa thành tranh đẹp cực kì!"
"Cổ Tiêu, ngươi biết hội hoa sao?"
Lý Tiểu Noãn ngạc nhiên hỏi, Cổ Tiêu có chút tiếc nuối lắc đầu:
"Huynh không biết, trước đây, lúc còn rất nhỏ, huynh cũng không nhớ mình mấy tuổi, được nhìn thấy phụ thân họa kim vạn linh một lần!"
Lý Tiểu Noãn nghiêng đầu, có chút cảm thông nhìn Cổ Tiêu liền tươi cươi kéo tay hắn, chỉ vào những bông cúc vàng óng ánh nho nhỏ nở rộ dưới đình dọc theo bờ hồ, chuyển đề tài:
"Cổ Tiêu, ta lại thấy khóm hoa kia thật rực rỡ, những bông cúc nhỏ trông vừa đẹp mắt vừa tự tại ! Hoa đó gọi là gì?"
Cổ Tiêu kéo Lý Tiểu Noãn lại gần quan sát hồi lâu, gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng:
"Cái này ta không biết."
Lan Sơ ở phía sau cười "Xì" thành tiếng, vừa cười vừa nói:
"Thiếu gia khẳng định không biết loại cúc này, nó nở khắp mọi nơi, người ta gọi nó là cúc tiểu Kim cùng với cúc dại không khác nhau lắm, đâu đâu cũng có hoa này, cực kì không đáng tiền."
Lý Tiểu Noãn cười gập cả người, Cổ Tiêu trợn mắt, ngẩn người hồi lâu, cũng ôm bụng cười phá lên theo Lý Tiểu Noãn, hai người thong thả cùng ngắm, cùng cười bình phẩm, di chuyển vào Cúc Vãn đình.
Xa xa có hai nha hoàn cùng vài bà tử men lối đường hoa tiến lại đây, Đông Mạt đứng ở cửa đình, nhìn chăm chú, cười nói:
"Thiếu gia, cô nương, là Cúc Ảnh tỷ tỷ đến."
Không lâu sau, Cúc Ảnh và Hạnh Hồng mỗi người ôm đệm lớn, đằng sau là hai cái bà tử cầm theo cơm hộp nhỏ cùng nhau vào đình.