Cổ Vân Hoan ngã người trên tháp, rũ tầm mắt từ tốn hớp mấy ngụm trà, sau đó quay sang phân phó Thị Cầm và Đông Mạt:
”Ta với Tiểu Noãn trò chuyện dăm ba câu, không cần các ngươi ở đây hầu hạ, đều lui xuống đi.”
Đông Mạt vội quét mắt nhìn Lý Tiểu Noãn một cái, thấy nàng cười ôn hòa gật
đầu, liền cùng Thị Cầm cáo lui ra ngoài, đến gian đằng sau ngồi chờ sai
bảo.
Cổ Vân Hoan rũ mắt, lại tiếp tục hớp mấy ngụm xong, chậm rãi buông ly, ảm đạm thở dài vài tiếng rồi trầm mặc một hồi, mới từ từ lên
tiếng:
”Tiểu Noãn, muội thật sự rất nhớ giáo lý Phúc Âm tự sao?”
Lý Tiểu Noãn giật mình, đang đánh giá xem có chuyện gì, thì Cổ Vân Hoan tự mình nói tiếp:
”Muội không thể tưởng tượng được là ta nhớ kinh thành đến nhường nào đâu! Đêm xuống chỉ cần nhắm mắt lại là ta lại mơ đến nó!”
Lý Tiểu Noãn ngơ ngác nhìn nàng, mơ thấy kinh thành? Sao lại mơ thấy kinh thành nhỉ? Giấc mơ này cũng quá lớn đi chứ!
”Đêm hôm qua cũng vậy, ta nằm mơ cả đêm, mơ thấy rất nhiều người, thấy dì,
thấy Mẫn Doanh biểu tỷ, Mẫn Thanh biểu tỷ, và còn có...
Cổ Vân Hoan ủ rũ nghẹn ngào:
”Còn có... hoa viên nhà dì, mùa thu đến rồi, vườn cúc bên đó mới đẹp biết
bao! Tiểu Noãn, muội chưa thấy qua hoa viên của dì đâu, nếu đã thấy qua, mấy vườn hoa khác không có cửa lọt vào mắt muội ấy chứ!”
Lý Tiểu Noãn kinh ngạc chớp mắt nhìn Cổ Vân Hoan, tiếp tục lắng nghe nàng nói.
Ánh mắt Cổ Vân Hoan khẽ mơ màng, âm thanh đầy mê hoặc nói tiếp:
”Trong vườn cúc của dì, gồm có Long Não, Tân La, Đô Thắng và Ngự Ái. Hoa cúc
thượng phẩm như quả cầu ngọc, mỗi loài rất dễ trồng, mỗi khi ra hoa lại
đẹp không thể tả!”
Cổ Vân Hoan nhẹ nhàng cảm thán, chìm sâu trong hồi tưởng, không để ý tới Lý Tiểu Noãn, thanh âm nhè nhẹ từ tốn:
”Dì hiểu rõ ta nhất, mùa thu hằng năm, dì đều phái người đón ta và tỷ tỷ, cùng với Cổ Tiêu đến thưởng cúc...”
Sắc mặc Cổ Vân Hoan bỗng nhiên ửng hồng, thanh âm nhẹ nhàng như có như không:
”Năm trước vẫn là Khác biểu ca tự mình đến đón bọn tỷ, Khác biểu ca rất
thích mặc y phục màu trắng, Khác biểu ca đối với tỷ... bọn tỷ rất tốt,
vừa ôn nhu lại săn sóc, vừa dẫn tỷ đi ngắm hoa thưởng cúc. Khác biểu ca
nói trong số các loài hoa cúc ngoại trừ Long Não, Tân La, Đô Thắng và
mười loài thượng đẳng khác, tất cả còn lại không đáng được gọi là cúc,
huynh ấy thích nhất là Đô Thắng...”
Lý Tiểu Noãn tinh ý hiểu ra, kinh ngạc há hốc miệng, mắt tròn xoe ngây ngốc nhìn Cổ Vân Hoan.
“... mà nhà chúng ta thậm chí một cây Đô Thắng cũng không có!”
Lý Tiểu Noãn cuối cùng cũng phản ứng lại, nâng tay đỡ cằm khép miệng, dùng sức vỗ mặt mình rồi vội vàng bưng ly trà, vừa cười vừa nói:
”Nhị tỷ tỷ, uống trà, uống trà!”
Cổ Vân Hoan cùng với Khác biểu ca của nàng... Đây là phân cảnh thiếu nữ
thầm thương trộm nhớ mà, không biết đoạn rầu rĩ này kéo dài đến bao giờ
đây! Nhưng mà một nha đầu mới mười một, mười hai tuổi đã có mối tình
đầu mông lung nhung nhớ rồi, đúng là không thể hiểu nỗi, nói như vậy cả
ngày lẫn đêm cứ bị thương thương nhớ nhớ hành hạ, cũng thực là... đáng
thương!
Nàng... hình như đối với việc thầm thương trộm nhớ ai đó cũng không có thì phải?
Lý Tiểu Noãn nhướng mày, muốn cười cũng không được, không cười cũng không
xong, sắc mặt gượng gạo vô cùng, nâng ly trà, ân cần nhét vào trong tay
Cổ Vân Hoan. Cổ Vân Hoan thả lỏng người, vẻ mặt tươi cười tiếp nhận ly
trà hớp vài ngụm, vừa buông ly trà, đang tính nói tiếp, Lý Tiểu Noãn đã
cướp lời nói trước, cười khanh khách hỏi:
“Muội cũng nghe Cổ Tiêu nhắc rất nhiều lần về Khác biểu ca a, không biết Khác biểu ca rốt cuộc là ai vậy?”
Cổ Vân Hoan mặt mày hưng phấn, hăng hái nổi lên, khẽ chuyển sang tư thế
thoải mái hơn, lộ ra vài nét ngượng ngùng, cười giải thích:
”Khác biểu ca là con trai duy nhất của dì, mẫu thân chỉ có dì là tỷ muội ruột thịt. Sau khi dì sinh Mẫn Doanh và Mẫn Thanh biểu tỷ nhiều năm, thì mới có Khác biểu ca, Khác biểu ca năm tuổi đã được phong là thế tử, Khác
biểu ca... công phu tuyệt đỉnh, am hiểu văn chương, phẩm chất đứng đắn,
tính cách tốt đẹp, là người vô cùng nổi ở kinh thành!”
Cổ Vân Hoan vui vẻ nói loạn xạ, trong lòng Lý Tiểu Noãn bõng dưng nhận thấy điều chẳng lành, liền ngắt lời Cổ Vân Hoan hỏi tới:
”Thế tử? Thế tử nào cơ?”
”Chính là Nhữ Nam vương thế tử a, Cổ Tiêu không phải đã nói với muội sao? Dì
gả vào Nhữ Nam vương phủ, là Nhữ Nam Vương phi, Khác biểu ca chính là
Nhữ Nam vương thế tử a! Bây giờ Trình quý phi đang được Hoàng Thượng
sủng ái chính là cô ruột của Khác biểu ca!”
Lý Tiểu Noãn cảm giác choáng váng một trận, nặng nề nhắm mắt, oán hận lầm bầm một câu:
‘’Mẹ nó!” (thật ra câu này là: “nó meo meo cái miêu” lần trước mình không hiểu nên để
nguyên, nhưng giờ có đọc được một bạn edit truyện này nhưng đã dừng hay
sao á, thấy hợp lý nên mình bê vào đó)
”Không có! Muội đâu nói gì! Muội chỉ nói, nguyên lai là thế tử này a!”
Cổ Vân Hoan cười “Khanh khách” ngả người ra phía sau, ý cười đầy mặt nghiêng đầu nói với Lý Tiểu Noãn:
”Không phải thế tử này, thì còn có thể là thế tử nào nữa? Nhữ Nam vương gia
chính là vương tộc đầu tiên tôn quý nhất của triều đình chúng ta, tước
vị cha truyền con nối, trong dòng tộc không biết đã đào tạo ra biết bao
hoàng hậu, phi tần, và cũng đã cưới không biết bao nhiêu vị công chúa!”
Đôi mắt Cổ Vân Hoan sáng ngời bắt đầu tám chuyện:
”Nhữ Nam vương gia tôn vinh phú quý, mọi thứ đều hoàn hảo, ngoại trừ duy
nhất một điều là nhân khẩu đời đời đơn bạc. Dượng ấy có duy nhất một đệ
đệ thứ xuất, hai huynh đệ ruột thịt cùng một trang lứa mà lớn lên. Đến
đời của Khác biểu ca, cũng là dì gần ba mươi tuổi mới sinh ra huynh ấy,
nói đến cũng thật kỳ lạ, dượng tuy rằng có hơn hai ba tiểu thiếp thông
phòng, dì cũng mắt nhắm mắt mở đem nha hoàn bên người đề làm di nương,
nhưng đáng tiếc là mấy vị tiểu thiếp lẫn di nương này, đừng nói đến con
trai, ngay cả mụn con gái cũng không sinh được! Hai vị biểu tỷ, và Khác
biểu ca đều là do dì mang nặng đẻ đau mà sinh ra! Lúc Khác biểu ca chào đời, thậm chí còn làm kinh động đến Hoàng Thượng nữa cơ, chính vì thế
từ nhỏ đến lớn, dì và dượng nâng niu huynh ấy trong lòng bàn tay, dõi
theo từng ngày mà lớn lên...”
Lý Tiểu Noãn lòng như lửa đốt nghe Cổ Vân Hoan bát quái, trong lòng khẩn trương không thôi sau đó liền trấn tĩnh tính toán.
Nhữ Nam Vương phi và Chu phu nhân là tỷ muội ruột thịt, nếu hai nhà đều ở
kinh thành, lui tới thăm hỏi thường xuyên là lẽ đương nhiên.Thế nhưng
lúc này Cổ gia đang ở trấn trên Lưỡng Chiết lộ, Nhữ Nam vương phủ ở kinh thành cách nơi đây đến tám chín trăm dặm. Trên thế gian này, di chuyển
nhanh nhất chỉ có thể là cưỡi ngựa, cưỡi ngựa từ kinh thành chạy tới
trấn trên mất bao nhiêu thời gian nhỉ? Nhanh nhất, nhanh nhất cũng phải
mất hai ba ngày hoặc ba bốn ngày đi.
Được thôi, cái tên quần lụa
được nuông chiều từ bé kia chắc chắn sẽ không muốn khổ sở cưỡi ngựa vài
ngày để đến đây đâu, cho dù hắn có nghĩ đến, chỉ sợ cha mẹ hắn cũng
luyến tiếc thả hắn đi xa đi như vậy!
Hai tỷ muội dù có lui tới,
bất quá nhiều nhất cũng chỉ là sai người đến tặng đồ, cô phái bà tử lại
đây thỉnh an, tôi phái cái ma ma sang hỏi thăm sức khỏe. Tuyệt đối không có chuyện con trai bảo bối tự thân đến cửa, chỉ cần cái tên quần lụa
kia không ló mặt đến dây, mọi chuyện đều sẽ bình an!
Vạn nhất coi như hắn đến đây thật, trong này nội ngoại khác nhau, nam nữ hữu biệt,
hắn càng không biết nàng ở Cổ gia! Bản thân phải cẩn thận một chút mới
được, trốn càng xa càng tốt, hắn không thể nào có cơ hội gặp lại nàng!
Ngộ nhỡ sau này quay lại kinh thành... Chuyện tương lai để tương lai tính,
qua vài năm nữa, hắn còn có thể nhận ra nàng được chắc?!
Đáy Lý Tiểu Noãn dần bình tĩnh lại, nàng cũng quá khẩn trương rồi, thiếu chút nữa tự dọa chính mình.
“... Tiểu Noãn, muội rốt cuộc có nghe tỷ nói gì không đấy?”
Cổ Vân Hoan giận hờn lay Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn vội vàng trấn tĩnh, cười khanh khách nhìn Cổ Vân Hoan:
”Muội nghe đến mê mẩn! Tỷ kể chuyện thật hấp dẫn! Nhị tỷ tỷ biết thật nhiều!”
Cổ Vân Hoan vui vẻ hẳn lên, lảm nhảm thêm vài chuyện vụn vặn ở kinh thành: Khác biểu ca một thân áo trắng, múa kiếm tung bay... Khác biểu ca tặng
con chim anh vũ biết đọc thơ cho nàng... Khác biểu ca nói nàng có khuôn
mặt tựa hoa sen... Khác biểu ca hỏi nàng thích ăn gì... Khác biểu ca...
Lý Tiểu Noãn dần dần nhíu mày, thâm tâm mơ hồ lo lắng. Cái này gọi là yêu
trong mù quáng, cộng với chứng hoang tưởng quá mức so với thực tế đây
mà. Khác biểu ca gì chứ, cái tên quần lụa này đích thị là một con công
non choẹt ngạo mạn được nuông chiều, căn bản không giống với những gì tỷ ấy đã nói gì mà ôn văn nhi nhã, văn võ xuất chúng, phẩm chất cao
thượng... Tóm lại hoàn mỹ đến độ không có một khuyết điểm!
Rốt cuộc tỷ ấy không biết gì về tình cảm cả, đó mà gọi là tình đầu?
Vậy Khác biểu ca đối với tỷ ấy là thái độ gì? Cũng là tình ý không ngớt như thế? Chuyện này có khả năng không chính xác, lời nói của Cổ Vân Hoan,
nửa phần cực kì không đáng tin! Lúc này đầu óc Cổ Vân Hoan không được
tỉnh táo, càng không có nửa điểm lý trí!
Cho dù hai người có
lưỡng tình tương duyệt, thì ý của Chu phu nhân, của Lý lão phu nhân đâu? Còn có ý tứ của Nhữ Nam vương phủ nữa?
Lý Tiểu Noãn nhíu mày,
phiền não nhìn Cổ Vân Hoan nhướng mày đắm chìm trong hạnh phúc, phấn
khích, một hồi không biết nói gì cho phải.