Đổi mới thời gian 2011-7-6 16:21:56 số lượng từ: 2878
"Mẫu thân, để Chu quản gia đi một chuyến bàn giao một tiếng cho Vương phu tử chứ?"
Chu phu nhân cười hỏi. Lý lão phu nhân gật gật đầu, nhìn Chu phu nhân ôn hòa phân phó nói:
"Cầm canh thiếp của ta nói vất vả cho phu tử, bẩm báo một tiếng, cũng là hai cái đệ tử, từ hôm nay trở đi gấp đôi tiền lương."
Chu phu nhân mỉm cười đáp ứng rồi dặn dò nha hoàn đi xuống gọi Ngụy ma ma, bà vú của Cổ Tiêu là Ngô ma ma và hai gã sai vặt Sơn Thủy, Vân Yên cùng nhau hầu hạ Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn đi Tây sương phòng chỗ Vương phu tử đọc sách.
Ma ma và gã sai vặt vây quanh Cổ Tiêu cùng Lý Tiểu Noãn đi đến cửa cầu thang Tây sương phòng. Cổ Tiêu dừng lại, cúi đầu nhìn Lý Tiểu Noãn rồi cầm lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm trang nói:
"Tiểu Noãn muội muội, muội còn nhỏ, vẫn là ta dẫn muội đi cầu thang thôi."
Lý Tiểu Noãn hít một hơi, nghẹn họng quay đầu nhìn Ngô ma ma, Ngô ma ma cười khích lệ nói:
"Thiếu gia thật là hiểu chuyện, nhỏ tuổi như vậy cũng đã biết kính già yêu trẻ cơ."
Đáy Lòng Lý Tiểu Noãn khẽ buông lỏng, e lệ cười, mặc cho Cổ Tiêu nắm tay chạy lên lầu.
Vị Cổ Tiêu thiếu gia này chính là con chim Phượng hoàng của Cổ gia. Là người duy nhất không nên đụng vào. Ở thế giới này, lễ giáo khắc nghiệt đến mức độ nào, nàng hoàn toàn không biết gì cả. Suy nghĩ và tính cách của Lý lão phu nhân và Chu phu nhân, nàng còn chưa rõ ràng, lúc này, đương nhiên là cách vị Phượng Hoàng này càng xa càng tốt.Vì vậy trăm ngàn lần không thể trêu chọc vào điều tối kị của Chu phu nhân cùng Lý lão phu nhân mà trở thành kẻ gây họa được, dĩ nhiên là không đáng.
Lý Tiểu Noãn đang suy nghĩ vòng vo trong lòng, Cổ Tiêu đã nắm tay nàng đi đến cửa phòng Vương phu tử rồi.
Trong phòng nhỏ rộng rãi sáng sủa đã sắp đặt xong xuôi hai cái bàn lớn. Cổ Tiêu nắm tay Lý Tiểu Noãn vào phòng, bước hai bước mới buông Lý Tiểu Noãn ra. Cả hai đứng ở giữa phòng hành lễ thỉnh an xong Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu quan sát Vương phu tử. Ước chừng bốn mươi tuổi tuổi, cao và gầy, vẻ mặt cau có giống như một tảng đá núi lởm chởm, đang vô cùng đoan chính ngồi trên ghế, ánh mắt tỏ vẻ không vui và khinh thường liếc Lý Tiểu Noãn, phất tay một cái ra hiệu cả hai tiến lên ngồi vào chỗ.
Lý Tiểu Noãn đi đến ghế dựa, đoan đoan chính chính ngồi vào, có chút hưng phấn rũ mắt đánh giá giấy và bút mực đặt ngay ngắn trên bàn.
"Ngươi cũng biết chữ?"
Trong giọng nói của Vương phu tử lộ ra sự cứng nhắc và sắc sảo. Cổ Tiêu có chút khẩn trương nhìn Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn tràn đầy ý cười nhìn vương phu tử, âm thanh chậm rãi thong thả trả lời:
"Đã đọc qua Thiên chữ Văn và Bách gia tính."
"Hừm, cũng xem như nhận biết được vài chữ. Bé gái đọc chút nữ huấn, nữ giới, liệt nữ truyền, hiểu rõ bổn phận của nữ tử, như vậy đã đủ rồi! Những sách khác không cần phải đọc!"
Vương phu tử nhíu mày nói xong. Lý Tiểu Noãn rũ mắt, trong mắt tràn đầy buồn bực cùng thất vọng. Lễ giáo này nhất định khắc nghiệt đến mức như vậy? !
"Phu tử, tổ mẫu đã nói qua, cô nương gia cũng phải đọc sách để hiểu sắp xếp việc nhà, thông hiểu thánh hiền chi đạo, như thế về sau chưởng gia xử lý công việc, nuôi dạy con cái mới có thể làm hiền thê lương mẫu được."
Cổ Tiêu khẩn trương âm thanh hơi run run giải thích. Vương phu tử sắc mặt âm trầm, nặng nề "Hừ" một tiếng, nhìn chằm chằm Cổ Tiêu, lạnh lùng hỏi:
"Sách ngày hôm qua đều học thuộc xong rồi ? Đọc thuộc lòng!"
Cổ Tiêu vội vàng gật đầu đứng lên, chắp tay sau lưng, có phần ấp a ấp úng bắt đầu đọc. Lý Tiểu Noãn thả lỏng tâm tình hơn một chút, tươi cười quay sang nhìn Cổ Tiêu, tinh tế nghe hắn đọc sách:
"Hoàng đế họa dã, mới phân Đô Ấp; hạ vũ trị thủy, sơ điện sơn xuyên. Vũ trụ chi giang sơn không thay đổi, cổ kim danh xưng vị các thù..." ( thật sự mình không biết dịch đoạn này thế nào nữa ><)
Dường như là ấu học quỳnh lâm, Lý Tiểu Noãn vui sướng trở nên mê hoăc. Đây quả thật là một địa phương kì lạ.
Cổ Tiêu đọc thuộc xong, phảng phất thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn vương phu tử. Vương phu tử nhíu mày, lớn tiếng khiển trách:
" Đọc thuộc là phải lưu loát trôi chảy! Con có nửa phần lưu loát sao? ! Đi, đọc lại vài lần!"
Cổ Tiêu cúi đầu, cầm lấy sách đi đến vách tường lớn tiếng đọc lên.
Vương phu tử vẻ mặt nhăn nhó, quay đầu nhìn Lý Tiểu Noãn phân phó nói:
"Đem bách gia tính đọc thuộc cho ta nghe."
Lý Tiểu Noãn không chút hoang mang đứng lên, ổn định mà lưu loát đọc thuộc:
Vương phu tử giơ tay ra hiệu cho Lý Tiểu Noãn ngừng lại.
"Bây giờ đọc sang thiên tự văn."
" Thiên Địa Huyền Hoàng, vũ trụ Hồng Hoang, nhật nguyệt doanh trắc, Thần túc nhóm Trương, hạ đi đông đến, thu hoạch vụ thu trữ đông, nhuận dư Thành tuổi, luật lữ điều dương. . . . . ."
Lý Tiểu Noãn lưu loát đọc, Vương phu tử nghe xong vài câu, đánh gãy Lý Tiểu Noãn,
"Trần căn ủy ế, tiếp!"
"Lá rụng phiêu diêu, du côn..."
"Hi huy lãng diệu."
"Toàn cơ huyền oát."
Sắc mặt Vương phu tử trở nên hòa hoãn hơn nhiều, cầm quyển sách trên bàn đưa tới,
"Đây là Tam tự kinh, con cầm lấy xem trước mười câu đầu một chút, nếu không biết thì hỏi ta."
Ngụy ma ma tràn ngập kiêu hãnh, cười tươi đỡ lấy, cung kính tiếp nhận sách, cẩn thận đặt trên bàn của Lý Tiểu Noãn, khoanh tay thối lui đến bên cạnh.
Lý Tiểu Noãn đoan chính ngồi trên ghế, tay cầm lấy quyển sách nhẹ nhàng vuốt vài cái, rồi từ từ mở ra. Là một bản chép tay, toàn bộ là chữ nhỏ vô cùng tinh tế, chiếu trên giấy kim túc có kết cấu dày cứng, mực đen giấy vàng, phiếm nồng hơi thở tao nhã. Lý Tiểu Noãn chỉ cảm thấy ê ẩm sống mũi, cuối cùng cũng có thể đụng đến sách rồi .
Cổ Tiêu đọc sách xong, Vương phu tử giảng giải từng chữ từng câu, sau đó lại bắt hắn đọc lại hai mươi câu vài lần, rồi lấy bản tập chữ mẫu trên bàn đưa qua, phân phó hắn luyện chữ.
Vương phu tử quay đầu, ngó chừng nghiêng đầu, hết sức chăm chú nghe Cổ Tiêu giảng giải cho Lý Tiểu Noãn, nhẹ nhàng "Hừ" mũi một tiếng hỏi:
"Mười câu đầu coi xong rồi ? Có nhận biết được chữ hay không?"
Lý Tiểu Noãn mỉm cười, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, cung kính trả lời:
"Đã xem nhưng không biết chữ."
Vương phu tử "Ừ" một tiếng, đứng ở bàn bên cạnh, đề bút trên giấy viết vài chữ, rồi đưa qua phân phó:
"Hôm nay luyện mấy chữ này, mỗi chữ luyện mười lần. Nhớ kỹ, chữ viết vô cùng quan trọng, đòi hỏi bản thân phải ngay thẳng, nét bút chính là nét người!"
Lý Tiểu Noãn rũ mắt, cung kính đứng dậy đáp ứng, nghiêm chỉnh ngồi xong, nhắc tới bút, ngây ngốc vụng về bắt đầu luyện chữ.
Vương phu tử không để ý đến Lý Tiểu Noãn nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh Cổ Tiêu, nghiêm túc soi mói chỉ hắn vẽ một nét.
Viết hơn nửa canh giờ, hai người từ phòng Vương phu tử đi ra ngoài, Cổ Tiêu đưa tay cầm lấy tay Lý Tiểu Noãn, hướng bậc thang phía dưới mà đi, đan tay trịnh trọng nói:
"Tiểu Noãn muội muội, đọc sách rất khổ, muội không cần phải sợ. Nếu muội có chỗ nào không hiểu cứ hỏi ta, ta sẽ nghiêm túc giảng dạy cho muội ."
Lý Tiểu Noãn tràn ngập ý cười gật đầu, ánh mắt Cổ Tiêu cong thành hình trăng khuyết, cao hứng nở nụ cười.
Hai người kết bạn đến chỗ Lý lão phu nhân thỉnh an, sau đó cáo lui trở về nghỉ tạm .
Đông Mạt cùng Ngụy ma ma hầu hạ Lý Tiểu Noãn rửa mặt sạch sẽ, tản mát đầu tóc, rồi đổi sang áo đuôi ngắn khố, Lý Tiểu Noãn cười khanh khách khoanh chân ngồi ở trên giường, dưới ngọn đèn, lật xem tam tự kinh.
Đông Mạt và Ngụy ma ma thu thập đâu vào đấy, ở trước giường xong đệm chăn, Đông Mạt cười nói:
"Cô nương, sách kia cũng không phải là một ngày hai ngày có thể xem xong, vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải lên đường đấy."
Lý Tiểu Noãn đưa sách cho Đông Mạt, Đông Mạt cất sách xong, Ngụy ma ma nhẹ nhàng vém chăn cho Lý Tiểu Noãn, quan tâm trìu mến gạt tóc Lý Tiểu Noãn ở bên gối. Đông Mạt thổi đèn, cùng Ngụy ma ma ngủ phía dưới.
Buổi sáng ngày hôm sau, đoàn xe không nhanh không chậm lên đường. Lý Tiểu Noãn cầm sách trong tay, có chút rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đông Mạt đưa tay nhận lấy sách trong tay Lý Tiểu Noãn, cười nói:
"Cô nương đã cầm quyển sách này xem từ sáng đên giờ cũng không biết mệt! Hay là nghỉ ngơi một chút nhé."
Lý Tiểu Noãn tóm lấy sách, cười khanh khách nhìn Đông Mạt nói:
"Đông Mạt tỷ tỷ đã đọc qua sách chưa?"
"Không có, Đông Mạt chẳng qua là một nô tài, làm sao đọc sách được? ! Nói đến, một cái nha đầu, đọc sách dùng để làm gì."
Đông Mạt một bên đan túi lưới, không chút để ý nói, Lý Tiểu Noãn cười nhìn nàng,
"Đông Mạt tỷ tỷ sau này làm quản gia nương tử, muốn xem sổ sách a, ghi nợ và vân vân, không biết chữ làm sao được đây?"
Đông Mạt bật cười, thả túi lưới trong tay xuống, đưa tay ngắt hai gò má Lý Tiểu Noãn :
"Cô nương nghĩ cũng quá xa rồi, quản gia nương tử không cần giỏi như vậy chứ? Cho dù cô nương có lộc ăn, Đông Mạt sau này thực làm quản gia nương tử, cũng chỉ là nhận thức vài cái chữ số, có thể xem sổ sách là đủ rồi, hiện giờ cũng có thể nhận biết được, cô nương cứ thoải mái buông lỏng tinh thần."
Lý Tiểu Noãn cọ cọ bên người Đông Mạt, ngửa đầu, cười khanh khách hỏi:
"Đông Mạt tỷ tỷ,Vương phu tử có phải hay không rất có học vấn a? Cổ Tiêu đã đọc nhiều năm rồi sao? Học vấn của hắn thật tốt! Cổ gia có phải là có rất nhiều rất nhiều sách hay không?"
"Cổ gia chúng ta là thư hương thế gia Việt Châu, xuất ra không biết bao nhiêu cử nhân, tú tài. Lão gia chúng ta chính khoa Trạng Nguyên năm Bính Dần, Trạng Nguyên gia, cô nói, sách có thể thiếu? Bên trong nhà cũ ở phía trên trấn Lý, thế nhưng xây tòa nhà thư viện, toàn bộ tòa nhà tất cả đều là sách!"
Đông Mạt kiêu ngạo nói,
"Cô nương nên gọi thiếu gia là 'Cổ Tiêu ca ca' ! Thiếu gia năm tuổi đã học vỡ lòng rồi, nghe nói hiện tại đã đọc được quyển thứ bảy, Vương phu tử trước sau chỉ toàn khen ngợi thiếu gia thông minh! Vương phu tử có thể ở nhà chúng ta dạy học, khẳng định là có học vấn rồi !"
Một tòa thư viện! Mắt Lý Tiểu Noãn sáng rực lên, Cổ Tiêu năm tuổi vỡ lòng, đến bây giờ, mới đọc được quyển thứ bảy, trừ bỏ tam, trăm, thiên, hiện tại là < ấu học quỳnh lâm >, còn có những ba quyển nữa? Ai, có lẽ là thanh luật, long văn, thiên gia thi các loại, nếu theo tiến độ như vậy đi theo hắn đọc kinh sử, mất bao nhiêu năm ? !
Chuyện này, phải suy nghĩ biện pháp thật kĩ mới được.