Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán

Chương 2-4: Nốt nhạc bi thương trên bậc thềm (4)



Type: Alex Pooh

Gió đêm vi vu thổi, bóng cây xếp chồng in lên mặt đất che khuất cả ánh trăng.

Nguyễn Lập Đông ngồi sau thân cây, tròn mắt nhìn về phía xa.

“Sao lần này không thấy cô sợ vậy?” Người bên cạnh hỏi.

“Nạn nhân cũng đâu có chết ở đây. Hơn nữa đây là một mảnh đất trống, thật sự có kẻ xấu lẽ nào tôi không biết chạy hay sao? Tôi từng được giải thưởng cự ly chạy ngắn đấy.”

“Rất lợi hại.” Cận Hoài Ly giơ ngón cái lên, “Tôi phải qua đó kiểm tra vài thứ, cô có thể ở đây ghi âm giúp tôi không?”.

Nói xong anh liền hối hận, bỏ lại cô một mình ở đây thật sự ổn sao?

Không ngờ anh vừa dứt lời, chiếc bút ghi âm trong tay đã bị Nguyễn Lập Đông giật mất.

“Chuyện này chẳng phải quá vặt vãnh sao?”

“Anh đừng lề mề nữa, mau đi đi. Cứ nghĩ đến việc chúng ta có thể giương cao chính nghĩa là tôi lại hưng phấn.”

Ừm.

Cận Hoài Lý bị đẩy ra xa, không thể hiểu nổi tại sao tâm trạng của cô gái này lại như vậy, sao bây giờ lại hưng phấn cơ chứ?

Tới gần nửa đêm, trong tiểu khu yên ắng vọng tới một loạt những tiếng “cót két”.

Cận Hoài Lý dừng bước, dựa vào chiếc Lexus bên cạnh mình, lau mồ hôi trán.

Thật không ngờ đẩy một chiếc xe lại tốn sức như vậy, mệt đến nổi cơ bắp trên cánh tay anh đang kháng nghị cả rồi.

Cầm di động lên, anh gửi một tin nhắn cho Nguyễn Lập Đông ở bên kia tòa nhà.

“Ghi được chưa?”.

“Đang ghi, đang ghi đây.”

Anh cất di động đi, đồng thời dẹp hết mọi cảm xúc lo lắng, xem ra cô không hề sợ hãi.

Đang chuẩn bị tìm chiếc xe kế tiếp thì một tiếng hét sắc như dao bỗng chốc rạch toang màn đêm.

“A!”.

Tiếng hét ấy vọng lại từ phía Nguyễn Lập Đông, thần kinh vừa thả lỏng của Cận Hoài Lý lại lập tức căng lên. Thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ gì, anh đã lao ra ngoài.

Gió đêm mát lạnh thổi bay mồ hôi trên người, Cận Hoài Lý đứng bên cạnh cây đa, nhìn Trần Vị Nam đã chìm vào hôn mê dưới bóng cây. Suy nghĩ đầu tiên là: Sao anh ta lại tới đây?

“Anh ta sao vậy?” Cũng may khi thốt ra vẫn còn là những lời lý trí.

“Tôi không biết là anh ấy, đã đánh ngất anh ấy rồi.” Nguyễn Lập Đông đã không còn vẻ bối rối ban đầu, cho dù mang vẻ mặt rầu rĩ nhưng vẫn còn giữ vững lý trí: “Hay là tôi làm hô hấp nhân tạo cho anh ấy nhé”.

“Không được! Ý của tôi là lay lay chưa biết chừng anh ta sẽ tỉnh…”

Bóng tối che khuất những suy nghĩ nhỏ nhặt của Cận Hoài Lý, cả khuôn mặt đỏ bừng của anh nữa.

“Ưm… Tôi đã thế này rồi mà còn lắc, không sợ lắc nhiều quá bị chấn động não à!”.

Cùng với một tiếng “ưm”, Trần Vị Nam cũng chớp chớp mắt, phẫn nộ nhìn Cận Hoài Lý.

“Tôi đã bảo anh ta sẽ không sao đâu mà…” 

Cận Hoài Lý vò đầu, cảm thấy đứng giữa hai con người này dường như không còn chỗ cho anh nữa.

“Sao anh lại tìm tới đây vậy?”.

“Chẳng phải vì anh lo lắng cho em ư? Điều tra án thì cứ điều tra, cớ gì phải điều tra lúc nửa đêm?”.

“Cần anh lo à? Còn nữa, có phải anh theo dõi em không, nếu không làm sao biết em ở đây?”.

“Xin em đấy, cứ một tiếng em lại đăng một dòng trạng thái lên Weibo, dòng nào cũng có định vị đấy biết không?”.

… Thì ra Weibo còn có chức năng định vị ư? Cận Hoài Lý lẩm nhẩm trong lòng: Khi nào về nhất định phải tìm cơ hội sửa đổi lại chiếc di động của cô.

Anh còn đang thất thần thì bỗng nghe thấy Trần Vị Nam gọi mình.

“Vụ án điều tra đến đâu rồi, thám tử vĩ đại?”.

Mấy chữ “thám tử vĩ đại” khiến Cận Hoài Lý khó chịu. Anh cúi đầu, hậm hực nói: “Còn đang điều tra”.

“Nếu chưa điều tra ra thì hôm nay dừng ở đây thôi, về sớm mà nghỉ ngơi đi. Vì em, anh cũng ngồi canh bên ngoài tiểu khu mấy tiếng rồi, buồn ngủ lắm.”

Nguyễn Lập Đông còn lâu mới mắc lừa anh ta, niệm tình ban nãy anh ta ăn một cú đánh của mình, cô nhỏ giọng hỏi: “Trần Vị Nam, rốt cuộc anh muốn ở lì nhà em mấy ngày nữa, có biết nam nữ thụ thụ bất thân không?”.

“Mới ở có mấy ngày em đã chán ghét anh rồi. Thôi được rồi, không ở nhà em thì anh tới nhà giáo sư Cận, nghe nói nhà anh ta có căn phòng siêu rộng. Giáo sư Cận, tôi có rất nhiều câu muốn hỏi anh, anh chào đón tôi chứ?”.

Trần Vị Nam chớp mắt, rồi bỗng nhiên dán sát lại, “Tôi muốn cùng anh nói chuyện về việc anh thích Lập Đông nhà tôi”.

Cận Hoài Lý đầu váng mắt hoa. Cũng chỉ mới một ngày thôi mà, sao giống như cả thế giới đều biết anh thích Nguyễn Lập Đông vậy?

Trong lúc ý thức còn mơ hồ, anh nghe thấy có một tiếng đáp: “Được”.

Trần Vị Nam được sắp xếp ở trong phòng dành cho khách bên cạnh phòng sách. Trở về nhà, anh những tưởng Trần Vị Nam sẽ chất vấn mình hoặc sẽ cảnh cáo anh một trận.

Nhưng anh ta chẳng nói chẳng rằng đã đi lên gác.

Dưới nhà, Cận Hoài Lý thở phào một hơi: Thì ra anh ta không thích cô ấy.

Một đêm không mộng mị, vào lúc trời vừa tờ mờ sáng, Cận Hoài Lý đang say ngủ bỗng nhiên bị cuộc điện thoại của Vạn Phong đánh thức. Trong điện thoại, Vạn Phong phấn khích nói với anh: “Phương Phi xảy ra chuyện rồi”.

Ngã từ trên cầu thang xuống, gãy tay phải cộng thêm chấn động não nhẹ, mạng còn rất lớn.

“Hơn nữa, Cảnh Đan Thần từng xuất hiện ở hiện trường.” Đây là điều khiến Vạn Phong phấn khích nhất.

Trong Cục cảnh sát, Phương Phi đang được lấy khẩu cung với tâm trạng tồi tệ, ôm lấy cánh tay thương tật miệng quát tháo: “Chính là Cảnh Đan Thần làm, người đàn bà chết tiệt đó, cô ta không muốn cho tôi tiền, bây giờ còn muốn hại tôi! Trịnh Hoa do chính cô ta hại chết, sao các người không bắt cô ta đi!”.

“Vậy có nhìn thấy người đẩy cô là ai không?” Người cảnh sát lấy lời khai ngước mắt lên. Không chỉ có anh ấy, tất cả những người có mặt trong phòng quan sát thẩm vẫn cũng đều hy vọng Phương Phi đưa ra được một cái tên xác định. Nhưng đáp án lại hoàn toàn khiến người ta thất vọng.

“Không. Nhưng ngoài Cảnh Đan Thần ra, còn ai muốn tôi chết như vậy nữa?”.

“Trung tâm thương mại có thang máy, vì sao cô lại leo thang bộ?”.

“Đợi người, tiện thể hút điếu thuốc. Trong trung tâm thương mại cấm hút thuố, anh không biết sao?” Phương Phi nhìn vị cảnh sát bằng biểu cảm “Một việc rõ rành rành như vậy mà anh cũng không hiểu à”.

“Đợi người?” Trong phòng quan sát, Cận Hoài Lý ngẩng đầu lên, “Phía Cảnh Đan Thần nói thế nào?”

“Cảnh Đan Thần nói chính Phương Phi hẹn cô ta. Phương Phi mang thai, tới đời Cảnh Đan Thần chi phí nạo phá, phí dưỡng bệnh và bồi thường thiệt hại tinh thần. Chúng tôi đã xác minh địa điểm, chứng thực được họ đã có một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ tại một quán cà phê gần trung tâm thương mại.”

“Phương Phi không mang thai, vì cô ta nói mình đang hút thuốc. Còn Cảnh Đan Thần…” Anh luôn cảm thấy tố chất tâm lý của người phụ nữ này tốt đến đáng sợ.

“Nhưng có một chuyện tôi không hiểu.” Vạn Phong nhíu mày, “Nơi Phương Phi gặp chuyện nằm ở khu phía Bắc của trung tâm thương mại, nhưng ba phút sau người nhìn thấy Cảnh Đan Thần nói khi đó Cảnh Đan Thần đang ở khu phía Nam. Ngoài khoảng cách bề ngang ra, thì nơi xảy ra sự việc và nơi Cảnh Đan Thần xuất hiện còn cách nhau hai tầng lầu. Cho dù là một người chạy giỏi cỡ nào, muốn di chuyển khoảng cách này trong vòng ba phút cũng là điều không thể”..

“Ồ?” Vậy sao. Một chuyện không tưởng nếu thật sự có thể hoàn thành thì sẽ hoàn thành bằng cách nào?

Một tia sáng lóe lên trong đầu, Cận Hoài Lý chớp chớp mắt: Khả năng Cẩn Đan Thần tham gia vào vụ án này không phải là không có, biết đâu cô ta còn có đồng phạm?

Hình ảnh sát thủ lẩn trốn trong bóng tối âm u, ẩn nấp giữa đêm đen hiện rõ từng chút một trong đầu anh.

Đồng phạm!

“Đồng phạm?” Nguyễn Lập Đông ngồi trên băng ghế trong đồn cảnh sát lặp đi lặp lại lời của Cận Hoài Lý, “Đó nhất định là một người cực kỳ thân thiết với cô ta, có thể là ai đây? Lẽ nào là bà mẹ?”.

“Vạn Phong đang điều tra các mối quan hệ xã hội của Cận Đan Thần rồi. Chúng ta đợi xem bên đó có manh mối gì không.”

Nguyễn Lập Đông “ồ” lên một tiếng. Nhớ lại ban nãy bản thân rõ ràng còn oán trách họ việc sáng nay bỏ mặc mình mà hành động riêng rẽ, sao mới có vài câu nói đã quên bẵng cả việc giận dữ rồi?

Cô đang mải nghĩ thì cánh cửa xếp phía xa bật mở, tên trộm đầu cạo trọc cùng cảnh sát bước ra. Vừa nhìn thấy Cận Hoài Lý, gương mặt hắn bỗng chốc ỉu xìu.

“Tìm tôi còn có chuyện gì. Những gì nói được tôi đã nói cả rồi, ngay cả chuyện trước khi đi tôi có ăn trộm con lợn nhà hàng xóm bán lấy tiền tôi cũng khai rồi…”

“Quả thật, chúng tôi muốn nghe chuyện này của anh.”

Anh lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi áo ra rồi ấn nút.

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ dài đằng đẵng tiếp đó, cả căn phòng chìm trong đủ loại âm thanh, nào  “rẹt”, nào “lép bép”. Nhưng cùng đã nửa tiếng rồi mà Cận Hoài Lý chỉ nhận được toàn câu trả lời phủ định. Ngay cả tiếng bánh xe ma sát xuống mặt đất mà trước đó anh cho là có khả năng cao nhất cũng bị phủ định. Cận Hoài Lý cau mày, có chút bực bội.

Nhưng tên trộm lại rất tự tin, trong lúc nói đầu cũng lắc nguây nguẩy: “Làm nghề của chúng tôi, ngoài việc phải nhanh tay nhanh chân ra, tai cũng thính lắm đấy”.

Đang mải khoe khoang, tên trộm bỗng nhiên trợn tròn mắt. Hắn chỉ tay vào cây bút ghi âm, lớn tiếng nói: “Tiếng này đây, âm thanh tôi nghe thấy đêm đó chính là tiếng nay!”.

Tiếng này? Nhưng âm thanh trong bút ghi âm rõ ràng là tiếng nói chuyện của Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông và Trần Vị Nam mà.

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Cuối cùng, anh cũng biết âm thanh đó là gì rồi. Mà âm thanh đó có lẽ có thể giúp anh vạch trần chứng cứ ngoại phạm của hung thủ.

“Tôi cần nhờ Vạn Phong xác nhận giúp một chuyện nữa.” Anh lẩm bẩm, cả Nguyễn Lập Đông ở bên cũng hoàn toàn không biết anh đang nói gì.

“Có tiến triển gì anh phải nói cho tôi biết đấy nhé.”

“Chuyện này vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn.”

“Cứ nói nghe xem nào!”

“Còn nhớ đôi vợ chồng cãi nhau dưới tầng một không?”

“Nhớ, họ làm sao?”

“Tên trộm nói thứ âm thanh mà hắn nhận ra là tiếng tôi giẫm lên thủy tinh vụn. Một món đồ trang trí vốn dĩ phải đặt ở phòng ngủ hoặc phòng khác, nếu vì vỡ mà xuất hiện ngoài ban công thì cũng hợp lý. Tuy nhiên nếu vì cách thu dọn thủy tinh của chủ nhà còn để sót lại thủy tinh thì tức là nó bị vỡ trong một tình huống không hợp lý. Thế nên, tối hôm ấy thật sự có người từng tới căn nhà đó.”

“Vụng trộm, đập vỡ thủy tinh, thế nên dù là nửa đêm cũng vẫn phải quét dọn mảnh vỡ. Nhưng chuyện này có thể nói lên điều gì? Đâu giúp gì cho vụ án.”

Biểu cảm ủ dột của Nguyễn Lập Đông khiến lòng Cận Hoài Lý chợt mềm hẳn đi, “Kẻ vụng trộm cho dù có muốn che tai bịt mắt người khác liệu có đến mức phải trèo tường vài tiểu khu không?”.

A! Nguyễn Lập Đông hiểu rồi!

“Có một người bảo vệ đã nói dối!”

Có nói dối hay không còn cần Vạn Phong xác nhận.

Câu trả lời của Vạn Phong đã khẳng định suy nghĩ của Cận Hoài Lý. Nhưng anh vẫn chưa hiểu hung thủ giết Trịnh Hoa bằng cách nào.

Ngồi trong phòng sách tại nhà, anh viết đi viết lại những manh mối đã tìm được lên giấy: Trịnh Hoa lái xe về nhà, bảo vệ, đỗ xe vào vị trí, nhà, điện thoại.

Kẻ đó sao có thể tạo ra một hiện trường không để lại bất kỳ chứng cứ nào chứ?

Anh nghĩ đến bực mình. Cả Nguyễn Lập Đông ở bên cạnh cũng vậy. Cô mở to đôi mắt khô rát, ngây người nhìn Cận Hoài Lý. Tiếc rằng thời gian cứ trôi qua từng chút một nhưng dường như anh vẫn chưa có đầu mối gì.

“Cận Hoài Lý, tôi buồn ngủ rồi, về nhà ngủ trước đây. Anh nghĩ ra điều gì nhớ gọi điện cho tôi đấy.”

“Ừm.” Cận Hoài Lý đang tập trung suy nghĩ chỉ hờ hững đáp lại một tiếng.

Cánh cửa phòng sách được khép lại nhẹ nhàng. Tiếng đếm bậc thang của Nguyễn Lập Đông đứng ngoài cửa tiếp tục vọng tới: Một… hai… ba…

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên có một tiếng “ai da” đánh thức Cận Hoài Lý. Anh đứng dậy lao ra cửa, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì đã nhìn thấy Nguyễn Lập Đông ngồi bệt dưới nửa bậc thềm, mặt mũi méo xệch, “Tôi coi đây là nhà tôi rồi, nhà anh ít hơn nhà tôi một bậc thềm”.

“Nhà tôi có…” Cận Hoài Lý đang bước xuống thềm bỗng đứng sững lại, “Mười ba bậc”.

Bí mật hung thủ giết người bằng cách nào, cuối cùng anh cũng giải ra rồi!

***

Điểm khác biệt giữa chân tướng và lời nói dối đó là dối trá chỉ là nhất thời, còn chân tướng cuối cùng vẫn sẽ được tất cả biết đến…

Nền nhiệt của Thuận Phong bỗng giảm đột ngột. Chỉ mới qua một đêm mà thời tiết đã giảm xuống tận mười độ. Những người dậy từ sớm để tập thể dục bị nhiệt độ ngoài trời ép phải trở về nhà mặc thêm quần áo. Phương Phi nằm co người trong chăn, run lên bần bật. Cô ta với lấy cốc nước bên cạnh giường, mới uống đượ một ngụm nhưng cốc nước lạnh như băng lại càng khiến cô ta cảm thấy khó chịu thêm.

Gắng gượng bò dậy, cô ta sờ soạng tìm chiếc di động ở tít xa, gọi cho Kiều Vũ Hoành. Tên đó chẳng biết mấy ngày nay đang bận rộn chuyện gì, đã lâu lắm rồi không liên lạc được.

Trong điện thoại, cô ta bảo Kiều Vũ Hoành mua cho mình một ít thuốc cảm. Nhớ ra chiếc tủ lạnh rỗng không, Phương Phi còn bổ sung thêm cả một danh sách đồ cần mua dài dằng dặc. Sau khi dặn dò anh ta đi nhanh một chút, Phương Phi mới ngắt máy.

Cảm cúm khiến người ta cứ quay cuồng đầu óc, Phương Phi mơ mơ màng màng bật ti vi lên, chẳng biết đã thiếp đi từ lúc nào khi đang xem câu chuyện tình yêu giữa siêu nhân và người đẹp.

Cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, khi cô ta mở mắt ra, trên ti vi đang chạy những dòng chữ kết thúc phim, một loạt những mục lục cảm ơn bằng tiếng Trung. Phương Phi nhìn thấy tên một bộ phim văn nghệ do Trung Quốc sản xuất ở phần giới thiệu ở góc phải màn hình.

Cô ta vươn vai, cảm thấy hơi lạ. Sao Kiều Vũ Hoành vẫn chưa tới nhỉ? Sau khi lý trí dần dần hồi phục, cảm giác kỳ lạ chuyển thành sốt ruột, cô ta lập tức cầm di động lên. Tiếc là sau một lúc chờ đợi, cô ta chỉ nghe thấy câu xin lỗi “Đối phương đã tắt máy”.

Lẽ nào máy hết pin rồi? Bĩu môi ai oán một lúc, cô ta lẩm bẩm mình thật xui xẻo rồi đứng dậy đi mặc quần áo. Không liên lạc được với Kiều Vũ Hoành, cô ta đành tự đi ra ngoài mua đồ vậy.

Phương Phi không ngờ rằng mặc một bộ quần áo dài tay đi ra khỏi nhà thì cảm giác cảm cúm cũng giảm hẳn. Tay xách túi đồ, cô ta bước thoăn thoắt lên gác trở về nhà. Đi lên cầu thang, cô ta luôn có thói quen đếm bậc thang, bậc một, bậc hai, bậc ba, bậc bốn…

Khi đếm tới bậc thứ bảy, Phương Phi cảm thấy bỗng đâu có một làn gió thổi tới sau gáy mình. Ngay sau đó cổ cô ta nhói đau, người lập tức không biết gì nữa.

Khi cô ta mở mắt ra, bốn bề đã tối om, tiếng đài phát thanh loáng thoáng từ xa vọng lại. Là một chương trình bình luận sách mà mỗi tối các ông cụ hàng xóm thường nghe. Một ông lão với chất giọng khàn khàn như xé vải kể mãi những câu chuyện cổ đánh đánh giết giết. Phương Phi rất ghét, nhưng việc này cô ta không có quyền nói người ta, dẫu sao đó cũng là quyền tự do của người ta. Phương Phi lẩm bẩm sao lại mất điện rồi, rồi bất chợt nhớ ra ban nãy có người đánh ngất mình. Là kẻ nào? Cô ta hơi lo sợ, nhặt mấy thứ bên cạnh mình lên rồi rảo bước chạy lên tầng.

Tới bậc thềm trên cùng, bậc thềm thứ mười bốn, cô ta rút chìa khóa ra mở cửa. Giây phút đóng cửa lại, cô ta thở phào một hơi. May mà không có chuyện gì.

Sao ban nãy lại ngất chứ? Kiều Vũ Hoành đi đâu rồi? Vào lúc vô vàn suy nghĩ trong đầu Phương Phi đang va chạm bừa bãi vào nhau thì cô ta ngước mắt lên, kinh ngạc phát hiện ra trong nhà có người.

“Hung thủ đã tự tạo cho mình một chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo như thế!” Vạn Phong ôm vai, gật đầu với Cận Hoài Lý bên cạnh.

“Các người tự ý đột nhập vào nơi ở của công dân!” Phương Phi nhận ra người trước mặt, biết bọn họ là cảnh sát, nhưng vẫn giận đến run người!

“Thành thật xin lỗi, nhưng chúng tôi đã được sự cho phép của chủ nhà rồi.” Vạn Phong giơ tay, các đồng nghiệp hiểu ý kéo rèm cửa lên.

Ngoài cửa sổ, trời sáng bừng, hoàn toàn không phải đêm tối. Khi quan sát đồ đạc trong căn phòng, Phương Phi mới ngỡ ngàng phát hiện ra đây không phải nhà mình.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“Một buổi thí nghiệm.” Thành viên đam mê thí nghiệm - Cận Hoài Lý bẽn lẽn cười, thí nghiệm đã thành công.

Mọi sự sắp xếp đều xuất phát từ nghi vấn đặt ra ban đầu. Rốt cuộc Trịnh Hoa đã về nhà hay chưa?

Hàng xóm nói nghe thấy tiếng chửi mắng của anh ta ở cổng tiểu khu. Vì việc này, phía cảnh sát suy đoán Trịnh Hoa đã về nhà. Ban đầu Cận Hoài Lý cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này, anh mới nhận ra rằng bất luận là việc Trịnh Hoa xuất hiện trước cổng tiểu khu hay việc chiếc xe của Trịnh Hoa đỗ ở dưới tòa nhà thì đều không thể chứng tỏ việc anh ta đã về nhà, cùng lắm chỉ thể hiện, anh ta từng bước vào tiểu khu này.

“Không thể nào.” Giả thiết này khiến Phương Phi giận dữ. Cô ta một mực khăng khằng rằng Cận Hoài Lý đang muốn gỡ tội cho Cảnh Đan Thần, nên khẩu khí cũng trở nên tệ hết mức.

“Nhưng chẳng phải Cảnh Đan Thần đã nhận được điện thoại của Trịnh Hoa, chính miệng anh ta thừa nhận mình đã về đến nhà, đến hàng xóm cũng nghe thấy nữa.” Cả Nguyễn Lập Đông cũng hơi mơ hồ.

“Vì căn phòng mà Trịnh Hoa bước vào vốn không phải căn nhà của anh ta.” Vạn Phong gõ gõ lên chiếc ghế vòng gỗ đỏ bên tay mình, “Y hệt như Phương Phi ban nãy”.

Đúng là không giống, ngoại trừ kết cấu và bố cục khá tương đương ra thì các cách sắp xếp khác đều hoàn toàn khác biệt. Nhà cô ta sử dụng loại ghế sô pha vải mềm còn căn nhà này đồ đạc đều dùng gỗ đỏ. Phương Phi há hốc miệng, không hiểu nổi chuyện này rốt cuộc là sao!

“Ký ức đại diện cho khả năng lưu trữ trải nghiệm của hệ thống thần kinh, thuộc về phạm trù nghiêm cứu tâm lý học hoặc khoa học thần kinh. Ký ức có tính trình tự cũng có thể được tiến hành một cách vô thức thông qua học tập, ví dụ như học đi, học đạp xe đạp, học nhảy múa và lái ô tô. Ký ức phát sinh tại tiểu não và hạch thần kinh nền tảng, có một mối liên hệ mật thiết với cảm giác của cơ bắp và cảm giác thăng bằng.”

Cận Hoài Lý cố gắng giải thích, Phương Phi đã không còn muốn nghe nữa. Cô ta điên cuồng gào lên: “Những điều anh nói rốt cuộc có liên quan gì tới cái chết của Trịnh Hoa và việc tôi tới đây!”.

Cận Hoài Lý nhún vai, bắt đầu tường thuật hiện trường vụ án phức tạp hiện lên trong đầu anh.

Tối hôm xảy ra vụ án, Cảnh Đan Thần gọi điện bảo nạn nhân về nhà. Khi Trịnh Hoa lái xe vào trong tiểu khu, cả khu nhà đang trong trạng thái mất điện, tâm trạng của anh ta không tốt nên đã chửi mắng ngay trước chòi bảo vệ. Sau đó anh ta đi vào tiểu khu, dừng xe lại rồi đi lên. Khi lên tầng, anh ta bị vấp ngã, thế nên đã xuất hiện dấu vết còn sót lại trên trán. Anh ta trở về nhà, trúng độc và tử vong tại nhà. Trước khi chết, anh ta đã gọi điện cho Cảnh Đan Thần.

“Tôi hiểu rồi, vì một vài nguyên nhân nào đó, anh ta đã tới một căn nhà khác, chính là căn nhà này, rồi chết ở đây! Bậc thềm đó!” Nguyễn Lập Đông phấn khích hét lên.

Cận Hoài Lý gật đầu: “Chính cô đã cho tôi linh cảm, giúp tôi tìm được mấu chốt trong cái chết của Trịnh Hoa. Thay đổi hình dáng một đoạn cầu thang là xây dựng một hiện trường phạm tội khá kín đáo”. Anh nhìn về phía Phương Phi, “Căn hộ nơi cô ở tuy rất mới nhưng chất lượng xây dựng lại không tốt, cầu thang được sử dụng loại xi măng đểu, chưa tới một năm đã có rất nhiều chỗ trũng, nứt. Bậc thềm thứ mười một và mười bốn trước cửa nhà cô vừa hay góc bị vỡ, giẫm chân vào vị trí đó rất dễ bị ngã. Thế nên khi cô nhầm nơi này thành nhà mình, chân đã vòng ra ngoài một chút theo thói quen”.

Cận Hoài Lý chỉ vào một chiếc ti vi nhỏ bên cạnh anh, bên trên là hình ảnh được quay bằng tia hồng ngoại, hình ảnh dừng lại khi Phương Phi đi lên cầu thang, đúng như Cận Hoài Lý nói.

Phương Phi giật mình nhưng không đồng tình với suy đóa của Cận Hoài Lý, “Cho dù cầu thang tạo cho Trịnh Hoa cảm giác sai lệch, nhưng chìa khóa anh ta lấy ở đâu ra? Đừng nói với tôi là do cảnh sát các anh đưa. Còn nữa, cho dù Trịnh Hoa đã thật sự bước vào căn nhà này như lời anh nói, lẽ nào anh ta không có mắt sao? Tôi chỉ vì giật mình, không kịp nhìn kỹ trang trí trong nhà thôi, lẽ nào Trịnh Hoa lại không nhìn thấy?”.

Đó chính là điểm quan trọng giúp anh phá được toàn bộ vụ án này.

“Trịnh Hoa là một Nyctalopia, một người mắc bệnh quáng gà. Khi tới bệnh viện chữa trị, anh ta đã quen biết Cảnh Đan Thần. Vì căn bệnh quáng gà này, anh ta quen bật đèn cả đêm, thế nên mẹ của Cảnh Đan Thần nói anh ta rất lãng phí. Trong tình huống mất điện, anh ta sẽ không nhìn thấy gì. Vừa hay vào lúc này, có người đề nghị đưa anh ta về nhà, nạn nhân vì “lòng tốt” của đối phương đã từng bước, từng bước đưa mình vào chỗ chết. Thế nên di động của anh ta mới bị vứt xuống hồ, vì phải che giấu sự thật chế độ đèn pin của điện thoại có vấn đề. Hơn nữa khi đó có lẽ pin điện thoại của anh ra cũng không đủ, nếu không cho dù không có đèn pin, dùng đèn màn hình cũng vẫn có hiệu quả.”

“Vậy rốt cuộc hung thủ là ai?”

Nguyễn Lập Đông nhìn về phía người vừa đặt câu hỏi, Phương Phi. Cô mỉm cười nghĩ, chính vào lúc màn thí nghiệm này thành công, tên hung thủ đó có lẽ đã sa lưới rồi.

***

Một khi chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo bị phá thủng, người bảo vệ đã nói dối cũng chỉ còn cách chấp pháp tại chỗ.

Người bảo vệ già của tiểu khu Tân Uyển ngồi trong phòng thẩm vấn, sống lưng thẳng tắp, không hề giống một nghi phạm bị bắt chút nào.

Ông ta họ Nghiêm, tên đầy đủ là Nghiêm Đại Quốc. Ông ta thẳng thắn khai nhận nguyên nhân giết người.

Cảnh Đan Thần là một cô gái tốt, đối xử với mọi người rất hòa nhã, lần nào gặp ông ta cũng chào hỏi. Có lần Nghiêm Đại Quốc bị ốm, không ai chăm sóc, hai bữa không ăn cơm, chính Cảnh Đan Thần đã nấu cho ông ta một bát hoành thánh nóng rồi còn chủ động mang tới. Ông ta không con không cái, nên đã coi Cảnh Đan Thần như con gái mình. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, ông ta nhận ra Cảnh Đan Thần bắt đầu trở nên buồn phiền ủ dột.

Ông Nghiêm có hỏi Cảnh Đan Thần vài lần nhưng cô ta đều không nói, tới tận sau này chính ông Nghiêm phát hiện ra Trịnh Hoa ngoại tình, sau đó còn có ý định ly hôn với Cảnh Đan Thần.

“Có mấy lần liên tục tôi nhìn thấy Tiểu Cảnh tới hàng thuốc mua thuốc chuột. Tiểu khu này làm gì có chuột, nên tôi nghĩ con bé định giết Trịnh Hoa. Đó là một cô gái tốt, vì một gã đàn ông như vậy mà phạm pháp không đáng chút nào. Thế nên tôi đã làm thay nói. Đừng hỏi vì sao một người không thân không thích như tôi lại giúp nó giết người. Tôi sắp chết rồi, chỉ không muốn nhìn thấy một cô gái tốt hủy hoại bản thân mình vì một gã đàn ông cặn bã mà thôi.”

“Tôi vô tình phát hiện ra Trịnh Hoa mắc bệnh quáng gà. Thế nên tôi định loiwjn dụng điểm này để giết hắn. Nếu may mắn thì tôi sẽ không bị các anh phát hiện ra. Nhưng bây giờ xem ra, tôi không may mắn như vậy rồi.”

Ánh mắt Nghiêm Đại Quốc trở nên mông lung, ký ức cũng bị kéo ngược trở lại buổi tối hôm ấy. Quá nửa thành phố Thuận Phong rơi vào tình trạng mất điện, cả tiểu khu Tân Uyển cũng vậy. Ban ngày Nghiêm Đại Quốc nghe thấy cuộc điện thoại của Cảnh Đan Thần và Trịnh Hoa khi cô ta đi vào tiểu khu, biết được tối nay anh ta sẽ về nhà.

Cậu bảo vệ trẻ trực cùng ca với ông ta mới có bạn gái, trùng hợp là nơi ở của bạn gái cậu ta nằm cùng một đường điện với tiểu khu Tân Uyển. Thế nên mỗi lần Tân Uyển cúp điện, Nghiêm Đại Quốc đều “tốt bụng” bảo cậu bảo vệ đó tới với bạn gái.

Tình hình tối hôm ấy cũng y như vậy, Nghiêm Đại Quốc cho cậu bảo vệ nghỉ, mình thì vừa trông coi xe trong tiểu khu vừa đợi Trịnh Hoa. Dường như định mệnh đã sắp đặt để hôm đó Trịnh Hoa về muộn. Khi anh ta trở về, các xe trong tiểu khu hầu như đã yên vị cả rồi.

Tâm trạng của Trịnh Hoa không vui, nhìn thấy cả tiểu khu tối om, anh ta bắt đầu lớn tiếng chửi mắng. Nghiêm Đại Quốc giả vờ quan tâm hỏi han có chuyện gì. Dĩ nhiên ông ra biết Trình Hoa vì không nhìn thấy nên đang gây sự.

Trịnh Hoa ăn nói úp mở, nói rằng mấy hôm nay anh ta mới tới bệnh viện khám mắt, không nhìn rõ đường.

Nghiêm Đại Quốc chủ động đề nghị sau khi xe đỗ vào trong garage, ông ta sẽ đưa Trịnh Hoa về nhà. Đương nhiên là Trịnh Hoa đồng ý, nhưng anh ta hỏi Nghiêm Đại Quốc có thể giúp anh ta lái xe vào trong tiểu khu rồi đỗ xe giúp không. Anh ta sẽ đợi Nghiêm Đại Quốc ở trước cửa chòi bảo vệ.

Sau một hồi tỏ ra “khó xử”, Nghiêm Đại Quốc đồng ý. Ông ta biết Trịnh Hoa không muốn đỗ xe rồi đứng đợi dưới tòa nhà. Thật ra tại đây cũng tồn tại một biến số. Nếu Trịnh Hoa tự đi đỗ xe, sau đó ở trong xe đợi Nghiêm Đại Quốc thì sao? Vậy thì tất cả những chuyện này sẽ không thể thực hiện được.

Để tránh khả năng này xảy ra, Nghiêm Đại Quốc đã  nói dối rằng trong tiểu khu đang sửa chữa, đường rất khó đi.

Cứ như vậy, nhân lúc Trịnh Hoa đợi ở chòi bảo vệ, Nghiêm Đại Quốc lái xe của Trịnh Hoa đỗ dưới nhà anh ta.

Sau đó tới giờ đóng cửa, Nghiêm Đại Quốc đóng cổng tiểu khu lại, “đưa” Trịnh Hoa về nhà.

Vạn Phong phụ trách hỏi cung gõ lên chiếc bút mực trong tay, “Cầu thang trong một tòa nhà khác tại Tần Uyển rất giống với cầu thang nhà Phương Phi, việc này do ông làm?”.

“Vâng.” Nghiêm Đại Quốc gật đầu.

“Vết thương trên đầu Trịnh Hoa từ đâu mà có? Vạn Phong nhìn cuốn sổ bên tay, những câu hỏi bên trên có một vài câu do anh ta đặt ra, có một vài câu lại do Cận Hoài Lý bắt anh ta hỏi. Ví dụ như câu này.

“Tôi ngáng chân.”

“Vì sao?”

“Để anh ra nảy sinh ảo giác.” Nghiêm Đại Quốc nhún vai, “Tôi nhắc nhở cho người vừa ngã như hắn biết đó là thềm thứ mười bốn, không ngờ hắn chú ý thật, kết quả đã vào nhầm nhà. Hoặc nên nói thứ gọi là thói quen sẽ không lừa gạt người ta đâu. Hắn đã không còn coi nhà của Tiểu Cảnh là ngôi nhà của mình nữa, thế nên hắn đáng chết”.

Nghiêm Đại Quốc khai căn nhà đó chủ hộ quanh năm sống ở nước ngoài. Ông ta đã nghĩ cách lấy được chìa khóa, tạo nên vụ thảm án này. Việc Nghiêm Đại Quốc hòa thuốc chuột vào nước để hạ độc Trịnh Hoa như thế nào, nửa đêm nửa hôm mượn cớ đau bụng rời khỏi vị trí vận chuyển thi thể đi,… tất cả đều được làm rõ ràng qua lời khai nhận của Nghiêm Đại Quốc.

Cuộc thẩm vấn kết thúc rất nhanh, Nghiêm Đại Quốc được hai cảnh sát áp giải đi. Ngay sau đây, ông ta sẽ bị chuyển tới trại giam Thuật Phong. Cận Hoài Lý chặn đường ông ta tại một góc hành lang.

“Làm như vậy vì Cảnh Đan Thần, tôi cảm thấy không đáng một chút nào.”

Nghiêm Đại Quốc mỉm cười: “Tôi là một người mắc bệnh nan y, vì một cô gái tốt như vậy, dĩ nhiên xứng đáng”.

“Kể cả khi ông chưa từng được nghe cô ta gọi một tiếng “bố”?” Cận Hoài Lý nhướng mày. Anh bắt được sự hoảng hốt trên gương mặt Nghiêm Đại Quốc, tuy chỉ trong khoảnh khắc, “Tôi không con không cái, không hiểu anh đang nói gì”.

Nghiêm Đại Quốc đi rồi, Vạn Phong mang theo tâm trạng khâm phục vô biên tới tìm Cận Hoài Lý, “Không ngờ lại phá được vụ án này vì một đôi nam nữ vụng trộm”.

Nhớ lại chuyện hôm đó, Cận Hoài Lý bảo anh ta điều tra, Vạn Phong vẫn còn vô vàn cảm xúc, “Người phụ nữ tới vụng trộm ở tầng một chứng thực rằng khi tới tiểu khu, ở chòi bảo vệ không có một ai, thế nên trong danh sách đăng ký ra vào mới chỉ có hai người. Chúng tôi cũng vì điều này mới biết được có một người bảo vệ đã nói dối”.

Ừm, nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc.

“Tôi muốn tới nhà Cảnh Đan Thần.” Cận Hoài Lý nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.