Hỏa Diễm Triền Tình

Chương 9



Liên tiếp vài ngày liền đều là mưa dầm, điều này làm cho không khí nguyên bản ẩm ướt càng có vẻ oi bức, có lẽ ông trời cảm nhận được oán giận của mọi người cho nên hôm nay trời đặc biệt nắng, trải qua mấy ngày oi bức làm cho người ta nhịn không được mà nhíu mi, đáng tiếc trời tốt như vậy cũng không thể cuốn hút hết mọi người.

Từ ngày Diễm đi công tác, Miểu thường ngồi trên ghế trong đình viện lẳng lặng chăm chú nhìn ra cửa giống như đang chờ đợi ai đó. Chính là cậu ngày càng đau lòng, lúc đầu cậu còn hy vọng chậm rãi chờ đợi dần dần đã biến thành thất vọng, thậm chí bây giờ còn… tuyệt vọng, Miểu ngày càng… tiều tụy, nhưng cậu vẫn như thế chờ Diễm trở về.

“Miểu, đến, cùng mụ mụ vào trong nhà, nơi này nắng rất lớn, thân thể ngươi không khỏe, không nên mệt mỏi nữa.” Y Viên đau lòng nhìn Miểu ngày càng gầy yếu nhưng đành bất lực, bảy ngày trước nàng nói với Miểu, Diễm phải đi công tác mấy ngày nữa mới có thể về, Miểu liền mất đi sự tươi vui, nhìn biểu tình cố gắng không để cho mình khóc của Miểu làm nàng nhiều lần nhịn không được muốn nói sự thật cho Miểu biết.

Chính là… Ai, nàng làm sao có thể nhìn hai hài tử nàng thương yêu nhau a!

Nhìn mâu quang đau lòng của mẫu thân, Miểu cũng muốn cùng mẫu thân vào nhà, chính là… Cậu nhớ… rất nhớ Diễm a.

Từ ngày mẫu thân nói cho cậu biết Diễm phải đi công tác mấy ngày nữa mới về, cậu liền vẫn như vậy ở đây chờ, cậu hy vọng khi Diễm về mình sẽ là người đầu tiên gặp hắn, chính là đã qua bảy ngày, Diễm vẫn chưa trở về, thậm chí… Ngay cả một cuộc điện thoại báo tin cũng không có. Cậu nhớ… rất nhớ Diễm a!

Ban đêm cậu rất cô đơn, không có lòng ngực rộng lớn của Diễm, không có cơ thể ấm áp ôm, cho nên Miểu không ngủ được, mặc dù thế nào cũng không ngủ được, cậu đã có thói quen khi ở trong lòng ngực Diễm mới có thể đi vào giấc ngủ! Cho nên cậu chỉ có thể nhìn mình ngày càng gầy xuống, thân thể nguyên bản vốn suy yếu bây giờ càng bị ốm đau tra tấn mà càng thêm hư nhược, như chỉ cần một ngọn gió thì có thể thổi đi thật xa.

“Mụ mụ…”

“Ngoan, nghe mụ mụ nói, chúng ta vào trong phòng đi. Diễm sẽ mau trở về thôi. Được không?”

“Ừ…” Không đành lòng cự tuyệt ý tốt của mẫu thân, Miểu đứng dậy chuẩn bị bước vào phòng, bởi vì ngồi quá lâu, thân thể vốn suy yếu của Miểu không chịu được mà hôn mê.

“Miểu!” Nhìn thấy Miểu ngã xuống, Y Viên kinh hoàng kêu lên.

“Bác sĩ Mộ, Miểu thế nào rồi?” Y viên sốt ruộc hỏi bác sĩ riêng của gia đình, chính là bác sĩ Mộ.

“Phu nhân, ngài yên tâm, Miểu thiếu gia hiện tại đã không có việc gì. Cậu ấy chỉ bởi vì thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi quá mức mà té xỉu, chỉ cần hảo điều dưỡng một thời gian liền dó thể khôi phục.” Sau khi bác sĩ Mộ kiểm tra thân thể của Miểu xong thì mỉm cười nói với Y Viên.

“Thật sự?”

“Đúng vậy, chính là…” Lo lắng nhìn Miểu đang ngủ say mà vẫn cau mày, thân thể của Miểu từ trước đến nay đều có nhiều bệnh, tuy rằng bệnh này không phải bệnh nặng gì nhưng luôn làm cho người khác khổ sở, đặc biệt là người có thân thể như Miểu sẽ như một loại tra tấn. Bất quá, bệnh lần này so với mọi lần không giống nhau, bác sĩ Mộ do dự không biết có nên nói hay không.

“Chính là cái gì?” Nhìn sự do dự của bác sĩ Mộ, Y Viên lo lắng hỏi.

“Chính là Miểu thiếu gia lần này bệnh chính là… Tâm bệnh a!”

“Tâm bệnh?”

“Ừ, ngài không chú ý tới sao? Lần này Miểu thiếu gia phát bệnh không giống lúc trước cho lắm, tuy rằng vì ốm đau mà cau mày, chính là lần này lại… không giống lắm. Xuất phát từ trực giác của bác sĩ, ta có thể khẳng định Miểu thiếu gia gặp chuyện không vui mà trong lòng tích tụ buồn bực nên khí huyết không thông, nếu không làm cho tâm cậu ấy chuyển biến tốt hơn… Ai, hậu quả sẽ tưởng tượng không nổi a!”

“…!” Khiếp sợ khi nghe lời bác sĩ nói, Y Viên lo lắng nhìn Miểu.

Tinh tế vuốt hai má gầy yếu chỉ còn xương của Miểu, bệnh tật tra tấn người làm cho đôi mi thanh tú nhíu lại khiến cho người khác lo lắng, Y Viên khổ sở kêu tên Miểu.

“Miểu...” Ngươi nói xem mẫu thân phải là sao mới tốt đây…

“Diễm… Diễm…”



Nhìn thấy Miểu dù trong trạng thái hôn mê vẫn gọi tên Diễm, Y Viên nghĩ tới lời nói của bác sĩ Mộ trước khi rời đi, “Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược!” Có lẽ nàng và lão công đã làm sai, bởi vì Miểu có ly khai bọn họ thì vẫn có thể sống, nhưng mà… Ly khai Diễm thì tuyệt đối sống không nổi. Bọn họ kỳ thật đã sớm biết chuyện này, chính là vẫn không chịu thừa nhận.

 Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.