Hoa Diễm Vô Song

Chương 18



Đến khi sinh nhật Quan Âm, Hoa Lạc đi bái Quan Âm, người qua lại trên đường vẫn như cũ tấp nập nhộn nhịp, chỉ có điều cảnh tượng vẫn như trước nhưng chuyện đời đã thay đổi toàn bộ. Hắn chen chúc ở trong điện tham quang cùng cúng bái, không biết có phải là Bồ Tát cảm nhận được tâm tình của hắn hay là thương hại hắn, rốt cuộc hắn đã có thể gặp được Thạch Duyên Tiên mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm.

Thạch Duyên Tiên vẫn như trước tuấn lãng bức người, Hoa Lạc chen chúc kiên quyết vượt qua đám đông đi đến trước mặt y, chưa kịp lên tiếng, nước mắt đã chảy ra.

Thạch Duyên Tiên thấy người tới là hắn, đứng lặng im trong chốc lác, rồi vươn tay vỗ nhẹ một cái lên mặt của hắn, chỉ thấy trong mắt hắn nước mắt đảo quang, như muốn bật khóc thành tiếng, Thạch Duyên Tiên chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn nước mắt ở đáy mắt của hắn.

« Vẫn thích khóc như vậy sao ? Ta nghe nói ngươi rất khá, hai nhà điếm đều làm ăn rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền, ngươi dần dần trở thành một Đại lão bản. »

« Nhờ phúc của ngươi a. »

« Ân, xem ra sang năm ta có thể tăng tiền thuê lên rồi. » Thạch Duyên Tiên nói đùa. Tổng quản ở một bên vẫy tay, y gật đầu nói : « Ta có việc, đi trước. »

Y quay đầu bước đi, Hoa Lạc rốt cuộc không thể thừa nhận được thống khổ ly biệt nữa, đột nhiên đưa tay xé rách quần áo của mình, níu lấy cánh tay của Thạch Duyên Tiên không để cho y đi, hốc mắt rưng rưng.

Này đã hơn một năm, hắn lần đầu nếm trải được hắn có thể làm chủ chính mình, không cần vì ba bữa cơm ấm no mà phát sầu thống khổ, thế nhưng cùng ngày trước như nhau, một người cô đơn tĩnh mịch, không có ai theo cùng hắn làm bạn.

Hắn đã chịu đủ những ngày như vậy rồi, cha mẹ không còn, thân nhân không nhận, nhưng mà ít nhất hắn có thể lựa chọn người mà hắn mến yêu, có thể lựa chọn hạnh phúc mà hắn muốn, đây là Thạch Duyên Tiên muốn để cho hắn học được, không phải sao ?

Nếu đã để cho hắn học được này đó, vậy thì phải chịu trách nhiệm hạnh phúc của hắn a.

« Quần áo của ta bị xé rách, đều là do ngươi làm hại, ngươi phải bồi thường cho ta. »

Thạch Duyên Tiên thiếu chút nữa bật cười, chính mắt nhìn thấy hắn đem quần áo xé rách, tiếp đó đổ vạ lên trên người y, xem ra Hoa Lạc không còn là Hoa Lạc trước đây nữa, thật sự đã biết dùng đến cơ mưu a.

« Ngươi hiện giờ thật sự biến thành tiểu tặc hồ ly biết đùa giỡn cơ mưu a. »

« Kia cũng là ngươi dạy ta, tốt xấu đều dạy, ngươi phải chịu trách nhiệm, phải chịu trách nhiệm a. » Nước mắt ở hốc mắt rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nữa, chảy xuống.

Thạch Duyên Tiên lấy ra khăn mặt, lau nước mắt rơi đầy trên mặt hắn, hai người đứng ở giữa thiên điện trong chùa ở dưới mắt đám đông mà ân ân ái ái – một người xinh đẹp như hoa khóc sướt mướt, một người phong thái tuấn lãng vì hắn lau lệ, làm cho công chúng vây quanh nhìn xem đều há hốc mồm.

Hai người quần áo lộng lẫy, một người khóc đến lê hoa mang lệ, dung mạo tựa như đoá hoa bị mưa tẩy qua, sạch sẽ động lòng người, so với Tây Thi còn xinh đẹp hơn ; người vì hắn lau lệ thì thân mình cao lớn uy mãnh, anh tuấn vô cùng, vừa nói chuyện vừa lộ ra biểu tình thương tiếc, đều như một nam tử tốt biết hộ hoa yêu hoa.

Tín chúng đi bái Quan Âm toàn bộ dứt khoát ở ngay bên cạnh xem vai nam vai nữ ở trên sân khấu diễn kịch, nơi đó có tới hai người xinh đẹp đang diễn, chỉ thiếu không có dựng rạp cùng bày ra bàn trà với đậu phộng, bọn họ nhận thấy tài tử giai nhân này diễn xuất thật hay. Mọi người xem hai người diễn mà trừng lớn hai mắt, vẫn muốn xem xem hai người đó sẽ diễn tiếp phần sau như thế nào. (=)))

« Đừng khóc, người không biết chuyện còn tưởng rằng ta làm chuyện xấu bắt nạt ngươi.»

Hắn càng thêm gắt giọng không theo : « Ngươi đây người xấu, thả một mình ta ở bên ngoài đã hơn một năm, còn không gọi là bắt nạt ta sao ? Tuỳ tiện cấp cho vài trăm bạc đã kêu ta cút đi, giá trị con người ta thấp như vậy sao ? Ta đưa sáu trăm hai cho ngươi, ngươi muốn bán cho ta sao ? »

Thạch Duyên Tiên cười đến suýt nữa nhuyễn khí khàn giọng, nhưng tiếng cười khàn khàn của y, mặc dù có chút thống khổ cũng sẽ không truyền ra ngoài.

« Ta nghĩ rằng ngươi sẽ cùng Tằng Tu Danh ở cùng một chỗ. »

« Ta cho tới bây giờ chưa từng cùng hắn ở cùng một chỗ, sau khi ngươi đem ta đuổi đi, hắn liền hay đến dây dưa quấy nhiễu ta, không có ngươi bảo hộ, ta sợ một ngày nào đó cũng sẽ phải thất thân mất. »

Hắn tựa đầu lên trên ngực của Thạch Duyên Tiên, đánh nhẹ vài cái, đánh một cái liền khóc một tiếng, đánh hai cái liền khóc hai tiếng, đánh đến cái thứ ba liền khóc thút thít nghẹn ngào lên, rốt cuộc không ngừng được nước mắt.

Nước mắt ẩn nhẫn đã hơn một năm, hiện giờ tất cả đều ở ngay trong lòng ngực nam tử này mà thống khoái chảy ra, uỷ khuất cùng thống khổ của hắn, Thạch Duyên Tiên là hiểu rõ.

« Cả đời này của ta đều bị ngươi lừa, thân mình bị ngươi lừa, tâm cũng bị ngươi lừa, tái như thế nào bị ngươi bắt nạt cũng chỉ biết chấp nhận, nhưng ngươi phải đối với ta chịu trách nhiệm, phải bảo vệ ta không bị nam nhân khác quấy nhiễu, có thể quấy nhiễu ta chỉ có một mình ngươi. Tựa như Tằng Tu Danh nói, mọi người đều biết ta là người bị Thạch Duyên Tiên ngươi ngủ qua, trong sạch của ta đều bồi ở trên người ngươi, rốt cuộc sẽ không có người đứng đắn thật thà nào thích ta, ngươi còn không chịu trách nhiệm ! »

« Ngươi nói những lời này, ta sẽ tưởng thật. »

Hoa Lạc khóc, nói : « Kia đều là sự thật ! Không phải ngươi nói chỉ cần có quyền thế, có năng lực, cho dù là chuyện khó khăn sai trái ngươi đều có thể làm được sao ? Ta ở ngay chỗ này, mau chút đem ta bắt về nhà đi. »

Thạch Duyên Tiên đưa tay ôm lấy hắn, dùng sức xiết mạnh một chút, ánh mắt cũng có chút thâm trầm. Hoa Lạc ôm lấy cổ Thạch Duyên Tiên, vươn người dán lên môi Thạch Duyên Tiên một cái, lúc này xuất ra hình ảnh mỹ nhân cường hôn tuấn nam, làm cho người bên ngoài nhìn xem há to miệng mong chờ.

« Cái này thật mãnh liệt, chưa từng thấy qua loại diễn này. » Có người xem đến há to mồm làm cho đậu phộng trong miệng cũng rơi xuống.

« Siêu mãnh liệt, không biết hậu trường có thiếu vai nam không ? Ta cũng muốn diễn vai nam này, bị mỹ nhân này cường hôn, chết cũng cam nguyện. » Có người nhìn thấy nam nhân kia được hôn, hâm mộ đến đấm ngực dậm chân.

« Dựa vào ngươi đây diện mạo vương bát đậu xanh sao ? Người xem dưới vũ đài vừa thấy ngươi liền nổi giận đập vỡ sân khấu mất. » Một người xem khác nói thẳng thừng.

« Ta là vương bát đậu xanh, vẫn đỡ hơn ngươi diện mạo già nua còn không phải là đầu đạn làm đui mắt người khác ? » Ngươi kia đáp lại càng không yếu thế.

Hai người cãi nhau túi bụi, bên cạnh có người lên tiếng ‘suỵt’, « Đừng ồn, bọn họ vẫn còn đang diễn. »

Thạch Duyên Tiên hoá bị động thành chủ động, hôn lên khuôn mặt gắn đầy nước mắt của hắn, bỗng nghe có người vỗ tay, bọn họ nhất thời tỉnh ngộ, mới biết được bên cạnh mình thế nhưng chen chúc rất nhiều người đang xem diễn như vậy.

Hắn nhưng lại ở ngay điện thờ trong chùa khóc sướt mướt muốn Thạch Duyên Tiên thương hắn, Hoa Lạc không khỏi thần tình đỏ bừng, Thạch Duyên Tiên ghé vào lỗ tai hắn cười mỉa, bản sắc không đứng đắn của y vẫn không thay đổi.

« Ở đây quá nhiều người, chuyện còn lại để về nhà rồi làm tiếp đi. »

Hoa Lạc nổi giận trừng mắt liếc y một cái, người này toàn thích trêu chọc hắn, khi hắn kém chút khóc lên, Thạch Duyên Tiên đã nắm tay hắn hướng đường xuống núi mà đi, tay y ấm áp hữu lực, đem hắn bao trụ lấy, chưa từng buông ra.

Tổng quản đi theo ở phía sau, trên khuôn mặt già nua nghiêm túc lộ ra một tia mỉm cười trấn an.

Mà Hoa Lạc vẫn không ngừng rơi lệ, ở trước mặt Thạch Duyên Tiên, lại biến thành một người thích khóc, làm thế nào cũng không ngừng được, nhưng so với trước kia không đồng dạng, nước mắt này không phải là uỷ khuất, mà là nước mắt hạnh phúc.

Hắn rốt cuộc đã tìm được hạnh phúc của hắn.

******

Hơi hơi thở dốc, Thạch Duyên Tiên đem mặt để sát vào, chiếm cứ miệng lưỡi hắn, trêu ghẹo mút lấy đinh hương ngọt ngào của hắn, thắt lưng của Hoa Lạc xụi lơ không nghe sai sử, hai người ôm ấp cùng một chỗ, ở trên giường lớn liên tục quay cuồng, hai người vừa mới trở lại Thạch gia, tiến vào phòng, cũng đã chịu không nổi nỗi khổ tương tư đã hơn một năm, Thạch Duyên Tiên liền lập tức mãnh liệt hôn hắn.

« A a...... Ngô a...... »

Tiếng kêu sung sướng vang lên lúc cao lúc thấp, hai tay của Thạch Duyên Tiên xé quần áo hắn ra, mơn trớn lên làn da trắng tuyết vô cùng mịn màng của hắn, miệng không ngừng liếm lộng nhũ tiêm màu phấn hồng của hắn.

Hoa Lạc nhịn không được ưởn cong lưng tới, ở dưới kích thích âu yếm của Thạch Duyên Tiên mà thở dốc càng dồn dập, thân thể đã hiểu được hưởng lạc, tự động mở chân ra, để cho nam nhân yêu dấu vuốt ve âu yếm ở bên trong cơ thể.

Ngón tay Thạch Duyên Tiên ở bên trong thân thể hắn thong thả di chuyển ra vào, hắn mở hai chân lớn ra, bộ vị tư mật hưởng ứng theo di chuyển của ngón tay y mà không ngừng co rút lại, tiếp đến Thạch Duyên Tiên rút ngón tay ra, dùng sức di chuyển thắt lưng tiến vào tiểu huyệt non mềm mê người đó, khi y tiến hết vào liền hét lên một tiếng thoả mãn, dưới luật động mạnh mẽ dồn dập của y, hắn gần như thở không nổi nữa, ở trên lưng Thạch Duyên Tiên lưu lại mấy vết cào, miệng không ngừng phun ra những tiếng rên rỉ dâm đãng.

« Duyên Tiên ….. »

Thạch Duyên Tiên liên tục trừu sáp mạnh mẽ, đem hai chân hắn nâng lên trên vai mình, để y có thể tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, ở trong chỗ sâu nhất của cơ thể bị xâm chiếm mãnh liệt làm cho khoái cảm tăng lên không ngừng, gắt gao vây trụ lấy Hoa Lạc, làm cho hắn không ngừng phun ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ cùng thở gấp.

« A a a …. Duyên Tiên …. »

Đầu óc Hoa Lạc gần như trống rỗng, chỉ biết không ngừng rên rỉ, dưới sự trừu sáp mãnh liệt của Thạch Duyên Tiên, hắn nhanh chóng đạt đến cao trào, một cổ dịch phun mạnh ra.

Hắn lại thở dốc lần nữa, khuôn mặt tuyệt mỹ một mảnh đỏ tươi, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới dục vọng tình ái, Thạch Duyên Tiên lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn lần nữa, động tác của phần eo càng thêm kịch liệt, càng khiến cho thiên hạ dưới thân phun ra những tiếng rên rỉ cực kỳ dễ nghe.

Không biết đã trải qua mấy lần hoan ái, thẳng đến khi tay chân bủn rủn, cũng không có biện pháp di chuyển nữa, bọn họ mới ngừng lại nghỉ ngơi, hắn nằm úp sấp lên trên người Thạch Duyên Tiên, mặc cho Thạch Duyên Tiên tuỳ ý ôm lấy hắn, điều chỉnh cho hắn gối lên trên cánh tay của y.

Thạch Duyên Tiên ở trên mặt hắn in xuống vô số nụ hôn, hắn cũng yêu thương hôn lại y, trái tim còn thẳng thắn rung động, hắn không ngờ chính mình lại khát cầu Thạch Duyên Tiên như thế, mà cũng vô cùng vui mừng khi Thạch Duyen Tiên phản ứng mãnh liệt đối với thân mình hắn.

« Lúc trước ngươi đều không có chạm ta, ta còn nghĩ ngươi đối với thân thể của ta không có hứng thú. »

Hắn dùng chóp mũi khéo léo đụng đụng lên trên ngực ướt đẫm mồ hôi của Thạch Duyên Tiên, ma xát nhẹ nhàng, động tác đó vô cùng đáng yêu, làm cho khoé miệng của Thạch Duyên Tiên giương lên thành một nụ cười tươi.

« Ngươi đang nói lúc ta dạy ngươi sao? »

Hoa Lạc còn sâu sắc nhớ rõ, khi đó hắn vẫn là nhẫn nhịn không được, ôm quần áo của Thạch Duyên Tiên, ở ngay trên giường y mà động tình lên, sau lại bị Thạch Duyên Tiên phát hiện, hai người mới thân thiết, chẳng qua thân thiết vừa qua đi, Thạch Duyên Tiên vẫn muốn xem hắn viết chữ được thế nào, có thể nói y đối với hắn vô cùng nghiêm khắc.

Hắn đỏ mặt nói : « Nếu không phải ta ở trên giường ngươi làm chút chuyện lung tung, bị ngươi phát hiện, nói không chừng ngươi căn bản là sẽ không chạm ta a. »

Thạch Duyên Tiên trầm ngâm một chút, nói : « Thật sự như thế. »

Y thừa nhận ngắn gọn hữu lực, làm cho mặt Hoa Lạc biến sắc. « Ngươi đối với ta không có hứng thú sao ? »

Thạch Duyên Tiên nhìn mặt hắn không lên tiếng, trong lòng Hoa Lạc tràn đầy lo lắng, nước mắt lại không tự chủ được mà tích luỹ ở hốc mắt, thần thái đáng yêu cùng đáng thương như vậy làm cho hạ phúc của Thạch Duyên Tiên một trận xôn xao.

Thạch Duyên Tiên bắt lấy thắt lưng của hắn, liền chậm rãi tiến vào trừu động, hắn lập tức có phản ứng, nhịn không được mà khóc lóc nũng nịu lên, Hoa Lạc bị nhiệt tình mãnh liệt của y làm cho hoảng sợ.

« Ngươi không phải …. Không phải …. »

« Ai kêu ngươi đáng yêu như vậy, nếu tâm không mạnh mẽ kiên quyết, chỉ sợ ta mỗi ngày đều muốn thân thiết với ngươi, làm sao còn có thời gian làm chính sự được, liền cùng với hiện giờ giống nhau. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.